Trong chớp
mắt, Hạ An Nhiên kích động đến nỗi muốn ném cái bát đang cầm trên tay
vào khuôn mặt người đối diện. Nếu cô là một nhân vật trong vở kịch, hay
làm một nữ chính trong truyện Quỳnh Dao, thì sẽ khóc lóc vang trời, sau
đó biểu diễn dáng vẻ lồng lộn như ngựa, túm áo người ta không buông tay, gào lên câu “Vì sao anh lại nỡ lừa dối tình cảm của tôi” khiến người
khác muốn khóc. Nhưng trong đời thực, loại chuyện xuất hiện trong tiểu
thuyết này không thể giải quyết theo cách ấy. Nếu không, chẳng những
không đạt được hiệu quả như mong muốn, mà còn làm trò cười cho thiên hạ
nữa. Đối với dạng người vô liêm sỉ đạt tới mức độ cao nhất này, hành
động như vậy chỉ khiến hắn tìm thêm được lý do dày mặt hơn thôi.
“Tô tiên sinh, anh thật xảo trá.” Hạ An Nhiên nửa đùa nửa thật.
Tô Mộc Thần mỉm cười, tính từ này chẳng hề xa lạ, bởi lẽ hắn đã nghe đến N lần, số lần nghe được đã không thể nào đếm được.
“Cô không biết, dùng cụm từ ‘nham hiểm’ sẽ chính xác hơn à?”
Đối với
loại người này, Hạ An Nhiên không còn gì để nói, sau khi bắt Duệ Duệ ăn
thêm cơm, cô nhướng mi, khóe miệng cong lên bốn mươi lăm độ:
“Tôi nghĩ ‘mặt người dạ thú’ mới đúng.”
Khóe miệng
Tô Mộc Thần giật giật, nụ cười cứng ngắc đến kì dị. Đến bây giờ chưa
từng có ai nói như vậy trước mặt hắn. Hắn thôi không cười cợt nữa, rõ
ràng chỉ là vẻ mặt bình thản như thường, nhưng khi chuyển sang bộ dáng
đứng đắn, khiến người khác cảm nhận thấy mùi vị bất an.
“Vậy bây giờ thế nào đây?” Tô Mộc Thần cất lời, tuy vẫn nhẹ nhàng như trước, nhưng mang theo ý dò xét.
“Còn thế
nào nữa.” Hạ An Nhiên trả lời, dĩ nhiên cô cũng chẳng biết nói gì với Tô Mộc Thần, nhưng cô sẽ hành động như tối qua hắn làm với Duệ Duệ.
Tô Mộc Thần nhìn chú nhóc bên cạnh mình, hắn không thể buộc Hạ An Nhiên phải làm
gì, nhưng cô cũng phải nói cho hắn biết nên làm thế nào chứ.
Vẻ mặt Hạ
An Nhiên bình tĩnh, sau khi ăn cơm xong, cô mỉm cười nói với Duệ Duệ
buổi chiều còn có việc, để cậu bé đi theo Tô Mộc Thần. Đương nhiên, đừng tưởng rằng đấy mới là đỉnh cao trí tuệ, phải công nhận rằng lời nói của người lớn chỉ là sự viện cớ cho lời từ chối mà thôi.
Duệ Duệ vui vẻ gật đầu, sau đó nhào vào ôm đùi Tô Mộc Thần. Còn Hạ An Nhiên nở nụ
cười đặt hai mươi lăm đồng lên bàn, rồi nhanh chóng rời đi, để lại một
lớn một nhỏ ngơ ngác nhìn nhau. Nếu không phải hôm qua hắn cũng từng
hành động như thế, Tô Mộc Thần sẽ thốt lên một câu, thật là đê tiện.
Nhưng hiện giờ xem ra hai người họ ngang sức ngang tài nhau.
Tô Mộc Thần cố gắng hết sức đi thật chậm, để cậu nhóc Duệ Duệ nắm tay mình. Cơ thể
hắn có tính hàn, dù trời nóng bức đến đâu, tay hắn vẫn luôn mát lạnh.
Bàn tay Duệ Duệ rất nóng, lúc nắm tay cậu bé, hắn có thể cảm nhận được
ít mồ hôi tay.
Tô Mộc Thần không hề thích trẻ con, nguyên nhân cụ thể rất đơn giản, trẻ nhỏ là một đống rắc rối bận bịu không xong. Nhưng chẳng hiểu sao, bây giờ hắn lại
không buông bàn tay Duệ Duệ ra. Kỳ thực, cảm giác ấm áp này, cũng không
tệ.
Có lẽ do
Duệ Duệ khác với trẻ con trong tưởng tượng của hắn, không quấy rối khóc
to, lại vô cùng ngoan ngoãn, không hỏi gì nhiều, tin tưởng hắn tuyệt
đối. Tuy nhiên trạng thái tin cậy này chỉ đối với hắn và Hạ An Nhiên,
còn hiện giờ, khi thấy Tư Đồ Tự tới gần, vẻ mặt cậu bé hiện lên nét bối
rối nhìn hắn.
“Lớn lên sẽ giống lắm đây.”
Tư Đồ Tự nhìn Duệ Duệ, sau đó liếc sang Tô Mộc Thần đang ngồi ở bàn làm việc.
“Cậu sinh đứa bé lúc nào mà không cho chúng tôi biết thế?”
Tô Mộc Thần đang im lặng xem xét giấy tờ, thấy vậy ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn tên bạn thân đang cười hớn hở dâm dê.
“Đàn ông sao sinh em bé được?”
Tư Đồ Tự
ngây người, sau đó mới nghĩ ra, câu hỏi vừa rồi của mình mang một ý
nghĩa khác. Nhưng nói chung, chẳng ai cho rằng đàn ông sinh ra một đứa
trẻ được, nghe trong lời nói của Tô Mộc Thần hình như có ý chuyển chủ
đề.
“Tất nhiên đàn ông không sinh em bé được, tôi muốn hỏi, mẹ đứa bé đâu?” Tư Đồ Tự bĩu môi, lườm một cái.
Tô Mộc Thần dựa vào ghế xoa cằm, tựa như đang xem xét câu hỏi hoặc đang lâm vào ý nghĩ riêng tư.
“A Tự” hắn cất tiếng dịu dàng: “Chức giám đốc kinh doanh của cậu nhàn thật.”
Tư Đồ Tự biến sắc, người đàn ông này, thật là biến thái.
Khi hắn
càng dịu dàng với bạn, bạn càng căng thẳng hơn, đây là điển hình cho
kiểu người nham hiểm, mà hắn cũng tự thừa nhận mình như vậy. Loại người
tưởng chừng như cười ôn hòa, còn bày ra bộ mặt vô hại này, đã khiến cho
mấy lão già đời trên thương trường phải mệt óc.
Tư Đồ Tự
xoa mũi, đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, y cũng chỉ là một
giám đốc nhỏ nhoi mà thôi. Ai bảo sau bữa trưa, y nhận được tin động
trời “Tổng giám đốc mang theo con trai đến công ty” như vậy, nếu không y cũng chẳng chạy tới đây nhìn làm gì.
“Đâu có, tôi còn chưa xong việc, cậu ở lại chăm con cho tốt nhé.”
Tư Đồ Tự
lên tiếng, đi ra phía cửa, dù sao y cũng đã nhìn thấy đứa trẻ trong tin
đồn kia, tuy vẫn chưa thỏa mãn trí tò mò của mình, nhưng đã có thể yên
ổn tiếp tục làm việc. Dù sao bước ra khỏi cánh cửa này, y cũng phải báo
tin cho mọi người, hơn nữa y chẳng tin Tô Mộc Thần ngậm chặt miệng như
trai được mãi, không khai ra chút nào.
“A Tự, nếu tôi nói đứa trẻ này không phải con mình, cậu có tin không?”
Tư Đồ Tự
vừa đứng dậy nghe thấy Tô Mộc Thần nói xong, vội quay đầu lại, nhìn
người đang ngồi trên ghế xoay, bộ dạng nghiêm túc, không giống như đang
nói đùa.
Tư Đồ Tự
liếc sang đứa bé đang ngoan ngoãn ngồi trên sô pha xem quyển truyện
tranh mà cô thư kí vừa mua về, sau đó giơ ngón giữa với Tô Mộc Thần.
“Đừng tưởng rằng chỉ với một câu nói mà cậu có thể chạy trốn quá khứ.”
Tư Đồ Tự hừ lạnh, chỉ cần so sánh khuôn mặt của đứa bé với Tô Mộc Thần lúc nhỏ là
đã rõ mọi chuyện. Làm ơn đi, thành thật thừa nhận cũng chẳng phải chuyện xấu, bọn họ đâu có thành kiến gì.
Tô Mộc Thần nhún vai, hắn biết, nói ra những lời này, cho dù là người cùng nhau lớn lên với hắn như Tư Đồ Tự cũng không thể nào tin được.
“Cậu hãy thành thật khai báo đi.” Tư Đồ Tự hậm hực, nắm bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của Duệ Duệ.
“Duệ Duệ, chú phải đi làm việc rồi, nếu lát nữa thấy chán thì tìm chú chơi cùng nhé!”
Duệ Duệ gật đầu, vẫy tay tạm biệt.
“Hẹn gặp lại chú Tự.”
Thật ra Duệ Duệ rất thích người chú này, mỗi lần gặp mặt, sẽ mang rất nhiều đồ ăn
ngon cho cậu. Nhưng nếu chú Tự không cãi nhau với ba mỗi khi gặp, Duệ
Duệ nghĩ mình sẽ càng thích chú Tự hơn.
Tô Mộc Thần liếc nhìn Duệ Duệ đang ngồi xem tranh trên sô pha, tuy bé con không nghịch ngợm la hét trong văn phòng, nhưng có thêm một người, hắn vẫn không thoải mái cho lắm.
“Ba ơi…” Nhóc con cầm quyển truyện tranh vui vẻ chạy tới, nhào vào đùi Tô Mộc Thần: “Ba ơi…”
Tô Mộc Thần nhíu mày, đối với cách xưng hô này hắn không chịu nổi. Tưởng tượng đến
ban đêm, đứa bé sẽ ở cạnh hắn là hắn đã thấy vô cùng đau khổ.
“Ba, ba có bận không?”
Đứa bé chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn thật ngây thơ.
“Ừ, bận.”
Dưới tình
trạng không thể sửa lại cách xưng hô, Tô Mộc Thần bất lực so sánh, cho
dù hắn phủ nhận… nhưng liệu người khác có tin không?
“Vâng”
Duệ Duệ lên tiếng, nhưng vẫn ôm đùi Tô Mộc Thần, tay cầm chiếc ba lô nhỏ. Sau vài
tiếng đồng hồ, Duệ Duệ vẫn giữ nguyên động tác như vậy, không hề thấy
mỏi cổ chút nào, cũng chẳng muốn tụt xuống đất.
Tô Mộc Thần thở dài, một đứa trẻ đâu thể hiểu nghi thức xã giao bình thường. Khi
nói “bận” ám chỉ nghĩa là “không rảnh”. Còn trẻ con, cách ám chỉ này
cũng giống như chữ viết trong quyển truyện tranh, chúng có thể biết được màu sắc tươi sáng của hình vẽ, nhưng lại không thể hiểu chữ vỉết dưới
bức tranh.
“Được rồi, con có chuyện gì?”
Tô Mộc Thần đặt tài liệu xuống, sau đó dời tầm mắt xuống tên tiểu quỷ đang ôm đùi
mình. Nó không thấy mỏi cổ, nhưng Tô Mộc Thần đã thấy đùi mình mỏi nhừ
rồi.
“Đây ạ!”
Duệ Duệ giơ cao quyển truyện tranh, đôi mắt sáng long lanh, ý muốn Tô Mộc Thần đọc câu chuyện trong sách.
Khóe miệng
Tô Mộc Thần giật giật. Việc đọc truyện cổ tích cho trẻ con, đã đưa hắn
quay trở về thời thơ ấu của mình. Cho dù khi hắn còn nhỏ, cha hắn cũng
chưa hề ngồi đầu giường kể chuyện cho hắn nghe lần nào. Hiện giờ, lần
đầu tiên hắn được trải nghiệm cảm giác đọc truyện cổ tích cho một đứa
trẻ xa lạ. Sau này nếu có con, không bao giờ hắn làm việc này nữa.
Tô Mộc Thần cầm lấy quyển truyện, nhìn thoáng qua dòng chữ “Công chúa Bạch Tuyết”
trên bìa sách. Tuy câu chuyện này đã thuộc làu làu, nhưng Tô Mộc Thần
không thể không thừa nhận, cô thư kí của hắn, có gu đọc thật độc đáo!
Tô Mộc Thần ôm Duệ Duệ ngồi trên đùi mình, sau đó mở quyển truyện, bất đắc dĩ đọc.
Nếu Duệ Duệ lớn tuổi hơn chút nữa, Tô Mộc Thần đã nói vài câu, ví dụ như khi đọc đừng có xúc động quá, không nên lệ thuộc vào sách vở…
Nhưng Duệ
Duệ lại quá nhỏ, chỉ cần có người đọc truyện cho nghe là đã thỏa mãn
rồi. Cậu chớp mắt, chăm chú lắng nghe, căn bản cũng chẳng hiểu được mà
soi mói gì.
Tuy câu
chuyện này đã nghe nhiều, nhưng Tô Mộc Thần cảm thấy thể loại cổ tích
này đã không còn thích hợp để cho trẻ con thời nay nghe. Nhưng Duệ Duệ
cũng chẳng để ý, Tô Mộc Thần không biết thực ra với mọi chuyện, cậu bé
cũng chẳng đòi hỏi gì, chỉ đơn giản là muốn nghe người khác kể chuyện mà thôi.
“Cuối cùng, hoàng tử và công chúa sống với nhau hạnh phúc mãi mãi.”
Giọng nói
vô cùng bình thản của Tô Mộc Thần vang lên, mọi câu chuyện cổ tích đều
như vậy, kết thúc là lời thoại quen thuộc “Hoàng tử và công chúa sống
với nhau hạnh phúc mãi mãi”. Đến bây giờ vẫn chẳng thay đổi nội dung
chút nào.
Tô Mộc Thần cúi đầu nhìn tên tiểu quỷ nằm trong lòng mình, dường như cậu bé coi câu chuyện là chuyện kể trước khi đi ngủ, chưa nghe hết đã gục đầu, dựa vào lòng hắn ngủ ngon lành. Trên áo hắn bị dây chút chất lỏng màu trắng.
Cái này…
Là nước dãi…
Tên nhóc này!
“Tổng giám đốc?”
Thư kí Ngô
Tĩnh khẽ gõ cửa, sau đó mở cửa văn phòng, nhìn vị tổng giám đốc đang méo mặt ngồi trên ghế, còn đứa trẻ mà tổng giám đốc mang về sau bữa trưa,
lại nằm ngủ say trong lòng hắn. Tuy vẻ mặt tổng giám đốc hơi bất đắc dĩ, nhưng lại không hề mất kiên nhẫn tí nào. Gương mặt Ngô Tĩnh hiện vẻ
kinh ngạc, nhưng rất nhanh khôi phục lại nụ cười chuyên nghiệp thường
ngày.
“Nói bé thôi.”
Tô Mộc Thần khẽ dặn, hắn nhắc nhở không phải do quan tâm tới nhóc con đang ngủ
trong lòng, mà vì sợ khi cậu bé tỉnh dậy sẽ lại làm phiền hắn. Vốn dĩ
hắn là người không biết giao tiếp với trẻ con.
“Năm phút sau, ngài có một hội nghị.”
“Tôi biết rồi.”
Tô Mộc Thần gật đầu, như chợt nhớ tới chuyện gì đó, hắn lại bổ sung thêm một câu.
“Thư kí Ngô, lần sau đừng mua truyện cổ tích ấu trĩ như vậy.”
“Vâng…”
Ngô Tĩnh đỏ mặt, sau đó đóng cửa lại, trong phòng lại chìm vào im lặng, chỉ nghe
thấy hơi thở đều đều của Duệ Duệ. Tô Mộc Thần đứng dậy, đặt cậu bé lên
ghế sô pha rộng rãi, không suy nghĩ gì nhiều cởi áo khoác ra, đắp lên
người Duệ Duệ.
Hắn chỉ không muốn mang cái áo dính nước dãi của Duệ Duệ đi họp mà thôi.
Tô Mộc Thần đã nghĩ như vậy đấy.