“Chị Lạc Lạc, sáng sớm nay em tới văn phòng tìm chị nhưng không gặp, hóa ra
chị cũng không đi làm à? Hôm qua bọn em chơi rất vui, vừa hay gặp được
anh Diệp, anh ấy thanh toán cho bọn em, vì vậy em đã không viết hóa đơn
tên chị, tiết kiệm được tiền rồi nhé.” Đổng Đan thấy hai người bước vào, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên vui mừng, hớn hở chạy tới báo cáo với Chu Lạc.
Chu Lạc đưa mắt liếc nhìn Diệp Minh Lỗi – người nãy giờ vẫn ngồi yên trên ghế sô pha, nét mặt không phân biệt rõ đang vui hay buồn, cảm giác dây thần kinh nhói đau, có ý muốn quay đầu bỏ ra ngoài.
Nhưng lại sợ Đại Đổng suy nghĩ nhiều, Chu Lạc đành phải chường mặt ra nói với Đồng Đan: “Tiêu hết bao nhiêu tiền, quay về chị sẽ tính trả em”. Đã nói là cô mời khách, cho dù người trả tiền là Diệp Minh Lỗi, đó cũng vì do
nể mặt Đồng Đan, cô không thể mạo muội nhận ân tình này. Để tránh mọi
phiền hà, cô cũng không hỏi tại sao trong giờ làm việc mà Đồng Đan lại
xuất hiện ở đây, dù sao khi thăng chức, bản thân cô vẫn kiêm nhiệm việc
lãnh đạo trực tiếp của cô ấy.
Tuy nhiên, cô gái Đồng Đan ngoan
ngoãn đã tự động giải thích với Chu Lạc: “Sinh nhật bác gái Diệp, em và
anh Diệp tới đây chọn quà tặng cho bác, em đã xin phép nghỉ rồi”. Còn về việc thanh toán tiền, để sau hãy nói đi, hà tất phải tranh chấp ở đây
cho lãng phí thời gian, trước mắt cô còn có việc hứng thú hơn.
“Còn hai người thì sao? Cũng tới mua đồ à?” Oa, vẫn là anh chàng đẹp trai
lần trước, còn dám nói không có tình ý gì nữa! Trong thời gian làm việc
của ngày đầu tiên thăng chức lại ngang nhiên ra phố dạo chơi, chị Lạc
Lạc này cũng thật ghê gớm đấy!
“Chúng tôi tới mua nhẫn cưới, đã
xem mấy kiểu dáng ở bên ngoài nhưng Chu Lạc đều không thích nên vào đây
xem có nhẫn nào đẹp hơn không?” Đại Đổng có ý nói cho ai đó nghe, cảm
giác trở thành vợ chồng hợp pháp của nhau thật tuyệt vời!
Chu Lạc lườm cậu một cái: Trợn mắt lên nói lung tung gì hết hả, rõ ràng là anh
không thích đấy chứ! Nhưng không dám mở miệng tranh cãi, đã là vợ của
người ta, khi cần nghe lời, vẫn phải nghe lời thôi.
Đại Đổng vừa nói xong, ngoài Chu Lạc trong bụng thầm cảm thấy sai, cúi gằm mặt xuống, hai người còn lại đều như hóa đá cả rồi.
Đồng Đan dùng ánh mắt sùng bái từ lâu nhìn Chu Lạc. Oa, trời ạ! Luôn biết
chị Lạc Lạc rất bạo gan, nhưng không ngờ lại có thể bạo gan đến mức độ
này, mới mấy ngày thôi mà, mầm tình yêu còn chưa thấy nhô lên khỏi mặt
đấy, sao lại trực tiếp chui đầu vào mộ như vậy chứ?
Còn nhớ khi
hai người mới sống chung với nhau, Đồng Đan thấy sư phụ đã lớn tuổi mà
vẫn chưa kết hôn, đoán rằng cô là người theo chủ nghĩa độc thân, bởi vì
thực sự không thể nghĩ ra lý do khiến cô còn sót lại như vậy. Cô từng
lớn tiếng nói rằng hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, nói đừng thấy các
chàng trai vây quanh mình nhiều như vậy, ngày nào cũng cung phụng mình
như cung phụng bà nội vậy, một khi bị đưa vào tròng, mà không theo đuổi
được chắc chắn sẽ đồng loạt tan rã, mà ngay cả người đã lấy được rồi,
cũng chưa chắc sẽ ân cần như bây giờ nữa.
Đồng Đan vốn nghĩ rằng
Chu Lạc sống độc thân đến tận bây giờ, cũng vì có nguyên nhân giống như
mình, tức là mặc dù nhiều người theo đuổi, nhưng không có ai thật sự ưng ý cả.
“Có thể chui vào nấm mồ của tình yêu cũng còn tốt hơn phơi thây nơi đồng hoang chứ.” Nghe Chu Lạc điềm tĩnh nói hết câu đó, Đồng
Đan trong lòng thầm nghĩ, hỏng rồi, hóa ra sư phụ cũng đau lòng về những chuyện cũ đây, lần này lại bị hớ rồi.
Không ngờ Chu Lạc còn chưa nói xong. “Trên mạng có người nói như vậy, mà tôi cảm thấy người đó
thật hạnh phúc. Đối với tôi mà nói, có thể có xác chết, ít nhất cũng
chứng minh nó từng tồn tại mà”. Ngay cả cơ hội thở vắn than dài về những đau khổ của tình yêu thời tuổi trẻ để lại, cô còn không có, còn ai đau
thương hơn cô cơ chứ?
Mà bây giờ, cách thời điểm xảy ra cuộc nói
chuyện đó cũng chưa qua hai tháng. Đồng Đan cảm thấy chấn động vô cùng:
Chưa tới hai tháng đã bị đẩy xuống mộ phần, nếu tình yêu thật sự có sinh mệnh, sẽ tố cáo bọn họ ngược đãi trẻ em!
“Không dễ để chọn, số
hàng này, tôi sẽ lấy hết. Lát nữa các anh cử người mang tới địa chỉ
này.” Một ai đó cuối cùng cũng mở miệng rồi, một câu nói mà thu hết tất
cả mọi ánh nhìn trong chốc lát.
Lấy… lấy hết? Hai giám đốc kinh
doanh đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương sự hoài nghi và chấn động, đây là sự thật sao? Anh ta thật sự, thật sự mua hết ư?
Chi phiếu là thật, chữ ký của Diệp Minh Lỗi cũng là thật. Còn về những thứ
khác, đều không có ý nghĩa gì, người nắm giữ đất đai nhà họ Diệp, không
thể viết chi phiếu không được.
Giám đốc bận rộn tiêu hóa vận may
từ trên trời rơi xuống này, không còn đề ý tới người khác, Đại Đổng và
Chu Lạc bị ghẻ lạnh vứt sang một bên.
Nhìn Diệp Minh Lỗi phóng
khoãng ký tên, đôi môi mỏng khẽ mím lại, chẳng thốt nên lời nào, Chu Lạc bỗng cảm thấy không thể chịu đựng anh ta dù có nhiều tiền đi nữa, cũng
không nên dùng chiêu thức này chứ? Dùng đầu ngón tay cũng đoán ra được,
hành vi bại gia của tên gian thương họ Diệp kia tuyệt đối có liên quan
đến mình.
Ngoài bố mẹ của mình, Chu Lạc rất ít gây thù chuốc oán
với người khác. Cứ cho là có khúc mắc gì, thường cứ ngủ một giấc tỉnh
dậy là quên hết. Diệp Minh Lỗi được coi là người cô căm ghét nhất, hành
động trẻ con lúc này động chạm tới trái tim đồng cảm tràn lan của cô.
Cái gọi là khi nắng hạn thì khô hạn tới chết, khi ngập úng thì ngập úng tới chết, hai mươi tám năm trước không có người hỏi han, chưa đến một tháng đã có tới hai chàng trai để mắt tới, còn không tính đến chỗ của bố mẹ
cô sắp đặt – với phong cách lựa chọn sự hoàn mỹ này của họ, Chu Lạc chỉ
nghĩ thôi cũng biết rằng tuyệt đối không thể chỉ có một sự lựa chọn.
Nhưng ông trời ơi, cô chỉ muốn kết hôn thôi, bây giờ là chế độ xã hội một vợ
một chồng, vậy thì một người đàn ông là đủ rồi, không cần nhiều đến vậy
chứ?
“Diệp Minh Lỗi, chúng tôi không biết anh ở đây, thực sự chỉ
là trùng hợp.” Ít nhất, hy vọng không nên hiểu nhầm rặng hò cố ý tới
chọc tức anh ta, nhưng lời nói vừa thốt ra khỏi miệng sao lại cứ có cảm
giác càng vẽ càng thêm rối rắm thế?
“Thực ra sáng sớm hôm nay
chúng tôi mới đi đăng ký kết hôn, đến đây là do trùng hợp, thực sự là
trùng hợp.” Chu Lạc tiếp tục giải thích, lần này anh ta chắc chắn sẽ tin rồi chứ?
“Chu Lạc, nếu cô không vội vàng muốn chiếm một căn nhà
tập thể mà phải nhanh chóng tìm một người đàn ông, thực ra vẫn còn có
cách khác. Bây giờ hình thức kinh doanh gì cũng có, lừa dối dù sao cũng
không tốt, cô hà tất…” Nói được một nửa lại lắc đầu, ánh mắt nhìn Đại
Đổng có phần thương hại.
Diệp Minh Lỗi chính là Diệp Minh Lỗi, hễ mở miệng là khiến Chu Lạc thu lại tâm trạng của một thánh mẫu, lập tức
có cảm giác muốn đập chết anh.
Gần đây anh rất thân thiết với
Đồng Đan, tối qua còn gặp các đồng nghiệp khác, thậm chí chưa biết chừng còn quen biết cả viện trưởng Đồ cũng nên, chắc chắn biết rõ chuyện cô
có thể lấy giấy chững nhận đăng ký kết hôn ra đổi lấy giấy chứng nhận
nhà ở. Anh cũng biết rằng với tính cách của Chu Lạc, chắc sẽ không đem
chuyện nhạy cảm này ra nói với Đại Đổng – cũng có thể anh không biết,
chỉ là muốn thử một phen mà thôi.
Nhưng vừa hay anh thắng rồi,
Chu Lạc thật sự chưa kịp nói với Đại Đổng về chuyện kết hôn được phân
nhà ở. Mà nếu không phải tối qua trải qua việc đó cùng Đại Đổng, nếu chỉ là cuộc kết hôn sét đánh trong lúc đầu óc cao hứng thông thường, câu
nói này của anh cũng đủ để tạo thành mối nghi ngờ giữa hai vợ chồng mới
cưới rồi.
Vì vậy, chỗ thua của Diệp Minh Lỗi không phải là mưu
lược, không phải là trí tuệ, mà là thông tin, anh không biết chuyện xảy
ra trong đêm hôm qua, đã đủ để bị đấu lại rồi.
Đại Đổng bị nhìn
theo kiểu thương hại đến nỗi có phần khó hiểu, tuy nhiên, đây cũng không phải ngày đầu tiên cậu quen biết với Diệp Minh Lỗi, lập tức nở nụ cười
tươi rói, “Oa, kết hôn lại được phân nhà ở sao? Vợ ơi, chế độ chỗ em tốt thật đấy!”. Là tặng một bao lì xì lớn ư?
Diệp Minh Lỗi cũng
cười, liếc xéo về phía Chu Lạc, “Quý viện lợi nhuận không tồi, lợi nhuận hằng năm đều tăng cao, chế độ trong tương lai có khả năng còn hơn nữa,
chưa biết chừng kết hồn lần thứ hai lại được phân thêm một căn nhà nữa
ấy chứ”. Nói xong không đợi hai người kịp phản ứng lại, liền rảo bước
rời khỏi đó.
Khuôn mặt Đồng Đan đầy vẻ bối rối, ngại ngùng chỉ
tay về phía Diệp Minh Lỗi, “Em tìm anh ấy có việc, chị Lạc Lạc, hai
người cứ chọn đi nhé”. Hừ, đồ trang sức bị Diệp Minh Lỗi mua hết rồi, họ còn chọn gì nữa?
“Tóm lại, hẹn gặp lại sau nhé. Chúc hai người,
ừm, tân hôn vui vẻ.” Đưa phong bì khi đăng ký kết hôn hay khi mời tiệc
cưới nhỉ? Trong đầu Đồng Đan bận suy nghĩ nhưng bước chân vẫn không dám
giảm tốc độ, thoáng một cái đã đuổi theo ra ngoài – chân Diệp Minh Lỗi
dài như vậy để làm gì kia chứ!
“Thôi, chúng ta sang cửa hàng khác xem vậy.” Đại Đổng có chút ân hận, xem ra thời gian cả buổi sáng hôm
nay chỉ đủ để mua nhẫn cưới thôi.
“Chuyện nhẫn cưới để sau vậy,
dù sao cũng mua được một đôi rồi.” Chu Lạc có chút không yên lòng, “Diệp Minh Lỗi có thể có quen biết với lãnh đạo của viện em, vì vậy mới biết
được nhiều chuyện”. Cần phải làm rõ mọi chuyện trước, những chuyện này
cô cần tự mình nói với cậu.
“Cũng có thể.” Với thân phận và địa
vị của Diệp Minh Lỗi, quen biết lãnh đạo của doanh nghiệp nhà nước, đó
là một chuyện rất bình thường.
“Viện trưởng của em đã nhận lời,
chỉ cần kết hôn sẽ phân nhà ở cho em, những người biết chuyện này không
nhiều. Tuy nhiên, mặc dù em rất muốn có được một căn nhà của riêng mình, nhưng không phải vì thế mà có ý định phải kết hôn.” Chu Lạc trịnh trọng giải thích, sau đó lại cảm thấy thái độ của mình quá cứng nhắc, ngây
ngô, đành cười hà hà để giải tỏa bầu không khí, “Nhưng đã kết hôn, nhà ở sắp được phân, vị trí rất được, nghe nói thiết kế của căn hộ cũng rất
ổn, có thể dùng để làm phòng tân hôn!”. Mặc dù động cơ không giống nhau, nhưng kết quả thì lại là một.
Cứ nghĩ đến chuyện ngay lập tức có tổ ấm của riêng mình, tâm trạng Chu Lạc lại trở nên cực kỳ hưng phấn,
mà tổ ấm này lại là sở hữu chung của cô và Đại Đổng, ngoài cảm giác hưng phấn còn có chút xấu hổ, cô thật sự đang xấu hổ đây…
Đại Đổng
kinh ngạc nhìn cô, “Hóa ra chế độ phúc lợi của đơn vị em tốt thật, kết
hôn lại được tặng nhà ở, không tồi, không tồi, nhưng…”. Nói xong còn
khoác lên mình bộ mặt giận dữ, khiến Chu Lạc run rẩy lo sợ, vội giải
thích, “Không phải là em cố tình giấu anh, từ hôm qua đến giờ, em căn
bản là quên mất chuyện được phân nhà”. Trong tình cảnh hỗn hoàn như vậy, cô đâu còn tâm trí để ý tới sức mê hoặc từ tài sản, việc kết hôn với
Đại Đổng là hoàn toàn bất ngờ, bất ngờ một cách thuần túy!
Đại
Đổng lắc đầu, vẻ giận dữ trên khuôn mặt vẫn chưa thuyên giản, “Một người vợ tồi như em thế này quả thực khiến anh quá thất vọng. Anh nhẫn nhịn
chịu đựng em hết lần này tới lần khác, em còn muốn bắt nạt anh tới lúc
nào nữa, kết hôn xong về ở nhà của em, vậy anh chẳng khác nào người ở rể sao?!”.
May mà hai người đã ra khỏi cửa hàng vàng, người đi lại
trên vỉa hè mặc dù nhiều, nhưng phần lớn mọi người đều vội vội vàng
vàng, không ai để ý tới hai người trẻ tuổi dường như đang cãi nhau này.
Chu Lạc sa sầm nét mặt, vợ… tồi, từ này sao lại khó nghe như vậy? Ngẩng đầu nhìn về phía Đại Đổng, lần đầu tiên có chút không xác định đối với cuộc hôn nhân chớp nhoáng này, dường như cô vẫn chưa hiểu kỹ về con người
cậu, Đại Đổng chắc sẽ không có thói quen xấu gì chứ, ví dụ như… đánh vợ
chẳng hạn.
Chu Lạc quyết định thăm dò một chút, sử dụng giọng
điệu hơi cương quyết: “Em đây mới không muốn sống chung với người khác”. Lúc còn độc thân thì đã đành, sau khi kết hôn, cô muốn chất lượng cuộc
sống phải được nâng cao, đặc biệt là, cô càng không muốn sống chung dưới một mái nhà cùng với Phan Lan.
Ban đầu, Đại Đổng sững người lại, nhưng lập tức hiểu ra ngay, nói luôn: “Đã chuyển ra ngoài rồi mà, anh
chưa nói với em sao? Cũng đúng, hai hôm nay quả thực quá bận. Thôi được, anh lại tha thứ cho em một lần nữa”. Cậu tỏ vè nhân từ độ lượng, nói
tiếp, “Nói đi, em muốn sống ở đâu?”.
Chu Lạc vừa nghe thở phào
một cái, nghe thấy câu nói đó, cứng lưỡi lại, “Anh muốn mua nhà ư?”. Mua nhà xong còn phải trang hoàng, mua đồ nội thất, vậy thì phải tiêu tốn
bao nhiêu tiền chứ? Sau khi cô mua xe xong, đã trở thành hộ nghèo, cũng
chẳng còn mấy tiền để mang ra hỗ trợ cậu. Nhưng, lần này, cô học được
cách ngoan ngoãn rồi, những lời nói phía sau đó được nuốt ngược vào
bụng.
Đại Đổng lắc đầu, nói với cô bằng giọng điệu bàn bạc: “Giá
nhà đất bây giờ cao quá, chưa phải thời điểm thích hợp để mua nhà. Hay
là em bớt chút thời gian cùng anh đi xem mấy cái nhà hiện có, nếu đều
không hài lòng, thì sẽ mua mới, được không?”. Chỉ cần không đề cập đến
vấn đề lòng tự trọng của đàn ông, tất cả những vấn đề khác đều dễ dàng
thương thảo thôi mà.
“Hiện có”, “mấy cái”, Chu Lạc quá sửng sốt, lẽ nào cô vô tình lại lấy được một đại gia?
Tuy nhiên, nghĩ kỹ lại, cô thật sự còn chưa biết rõ về tình hình tài chính
của Đại Đổng. Chỉ biết cậu vừa làm công tác nghiên cứu vừa làm ở xưởng
sửa xe, điều không may là, cả hai lĩnh vực đó cô đều cảm thấy lạ lẫm.
“Anh có nhà sẵn rồi ư, ở đâu vậy?” Đừng có nói đó là nhà ở quê của họ nhé,
Chu Lạc không dám hỏi rõ, ngộ nhỡ đoán nhầm thì ngượng biết bao. Rõ ràng là nếu bản thân mình quá ham thích của cải, cũng sẽ làm tổn thương tới
“lòng tự trọng đàn ông” của Đại Đổng.
“Để anh nhớ lại xem.” Đại
Đổng suy nghĩ đăm chiêu, “Anh mua cách đây vài năm trước, hồi đó, vùng
ngoại thành còn chưa phát triển, vì vậy đều tập trung ở thành phố trực
thuộc thủ đô. Trong đó, phía nam thành phố rất ít, chỉ có vài chục căn,
căn hộ trống chưa có nột thất chưa giao cho bên trung gian thuê lại chỉ
có hai căn. Thực ra, cơ quan em mặc dù gần phía nam thành phố, nhưng nếu sống ở phía bắc thành phố, hằng ngày khi đi làm, đi ngược lại dòng xe
cộ đông đúc, giao thông lại có vẻ thuận tiện hơn. Đặc biệt là phía bắc
thành phố cũng gần chỗ anh, thử suy nghĩ về việc sống ở phía bắc, được
không?”. Khuôn mặt Đại Đổng đầy vẻ nịnh nọt, đáng thương, muốn đánh
tiếng thăm dò, đi vào chủ đề chính một chút nhé – không phải vì điều gì
khác, thực ra, thời gian cậu rất eo hẹp, nếu tốn quá nhiều thời gian
trên đường cũng thật đáng tiếc.
Chu Lạc gật đầu, cô cũng tương
đối thích phía bắc thành phố, mức xanh hóa ở phía bắc tốt hơn, tuy
nhiên, đây không phải là trọng điểm, phía nam thành phố rất “ít”, mà còn “mười mấy căn”?
“Anh có bao nhiêu ngôi nhà?” Chu Lạc kinh ngạc quá độ, không kịp suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp buột miệng hỏi.
Đại Đổng nói một con số, Chu Lạc trong chốc lát sững người lại vì kinh ngạc.
Ngành nào đả kích chuyện thu mua găm giữ nhà ở? Cô phải đi tố cáo! Mặc kệ,
đại nghĩa diệt thân mà! Người này nếu mỗi ngày ở một nhà, có đến cả năm
cũng chưa bị lặp lại!
Xem ra viện trưởng Đồ quả là người hiểu
biết, “có đàn ông thì sẽ có nhà”, câu nói này được nói quả thật đầy anh
minh, đầy tính dự kiến!
:
Một đêm không ngủ, cộng thêm có rất nhiều điều kinh ngạc bất ngờ, rồi cả tác động từ bên ngoài, buổi
chiều, Chu Lạc lê đôi chân mỏi nhừ, cả người bay bổng như đang đi trên
mây đến cơ quan làm việc.
Tuy nhiên, đợi sau khi xử lý xong những công việc cấp bách, Chu Lạc vẫn không quên đến văn phòng của viện
trưởng, đặt giấy chứng nhận đăng ký kết hôn còn đỏ tươi dấu mực lên bàn
làm việc của viện trưởng. Điều khiến cô thất vọng đó là, bộ dạng há
miệng trợn mắt ngạc nhiên của viện trưởng Đồ lại chẳng có chút phong độ
của kẻ trí thức chút nào.
“Nhanh như vậy sao? Tiểu Chu, không
phải là vì muốn có nhà nên cháu kết hôn giả đấy chứ?” Không chỉ ngoại
hình không giống với một trí thức, mà ngay cả lời nói cũng trở nên đần
độn một cách kỳ lạ, khiến Chu Lạc hận một nỗi không thể vỗ vài cái vào
cái đầu bóng nhẫy của ông ấy, để xem bên trong đó trống rỗng hay bị ngấm nước rồi.
Tuy nhiên, người ta là bậc trưởng bối, trong đầu Chu
Lạc dù có nghĩ thế nào, ngoài mặt cũng phải tỏ ra cung kính, đồng thời
nở một nụ cười đầy e thẹn, “Viện trưởng Đồ lại nói đùa rồi”. Nói xong,
mở tờ giấy chứng nhận đăng ký kết hôn ra, đưa về phía ông, vàng thật
không sợ thử lửa, có bản lĩnh thì đồng chí cứ tìm người tới kiểm nghiệm
đi!
May mà viện trưởng Đồ mặc dù làm việc theo phong cách rất lề
mề, nhưng đã nói thì rất biết giữ lời hứa, lập tức gọi trưởng phòng phụ
trách việc phân nhà ở lên, bảo cô điền vào các giấy tờ thủ tục cần
thiết, chuẩn bị phân nhà.
Tuy nhiên, làm như vậy lại có một tác
dụng phụ, đó là, ngay lập tức, nhân viên trong toàn viện đều biết thông
tin Chu Lạc đã kết hôn, thông tin này còn được lan truyền với tốc độ
nhanh hơn thông tin cô được thăng chức ngày hôm qua nhiều.
Phòng
đảm đương nhiệm vụ phân nhà ở, đó là địa điểm để các má tụ tập, không
buôn chuyện thì sẽ cảm thấy có lỗi với điều kiện này!
Vậy là,
trước khi tan sở, sự kiện kết hôn chóng vánh của Chu Lạc đã được sao
chép thành N bản, bản nào cũng đặc sắc hơn tiểu thuyết.
“Nghe
nói, Chu Lạc có bạn trai từ lâu rồi, nhiều năm trước vẫn chần chừ không
chịu kết hôn vì chê người ta nghèo, để tới bây giờ có tuổi, muốn tìm bạn trai cũng không dễ, nên mới đành chấp nhận, vừa may còn kịp đợt phân
nhà ở cuối cùng, còn gì vui hơn nữa chứ?
“Bà chị, chị nghe nói ở đâu vậy, phải chịu trách nhiệm đấy nhé!”
“Không đúng, sao tôi lại nghe nói cô ấy đã tìm được một ông chủ lớn, hình như
còn kinh doanh bất động sản nữa, cần bao nhiêu tiền có bấy nhiêu, tuy
nhiên, nói cho cùng, nhiều tiền như vậy rồi mà vẫn còn tham lam tới nhà ở của cơ quan, có đáng không chứ?” Cái này, dường như là Diệp Minh Lỗi bị hiểu nhầm rồi, cũng coi như không phải là không có lửa làm sao có khói.
“Làm gì có, mọi người nói đều không đúng. Cô ấy kết hôn với một chàng trai
trẻ tuổi, ngoại hình rất điển trai. Chu Lạc vừa thăng chức, cũng không
phải quá nhiều tuổi, mặc dù chưa chắc đã nhiều tiền, nhưng tiền đồ cũng
rộng mở, kiểu người như anh chàng dó tìm tới cô ấy còn tốt hơn nhiều so
với việc tìm tới những bà cô giàu có háo sắc chứ!” - Ặc, Đại Đổng mà
nghe được chắc thổ huyết mất.
Còn có rất nhiều phiên bản vô lí
hơn nữa, không thể kể hết từng phiên bản ra đây được, tóm lại, đại tiểu
thư Chu Lạc của chúng ta, ngày thứ hai sau khi thăng chức đã lan truyền
thông tin kết hôn, từ đó một đồn mười, mười đồn trăm đến mức có thể đi
làm ngôi sao quảng cáo được rồi.
Đương nhiên, những chuyên gia
buôn chuyện này vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp, bọn họ đều tuân thủ theo một nguyên tắc cơ bản dó là né tránh đương sự. Do đó, Chu Lạc hoàn toàn không biết gì về điều này, vẫn đang đắm chìm giữa trạng thái cơ thể hết sức mệt mỏi và trạng thái tinh thần vô cùng hưng phấn. Kiểu cảm giác đó giống như nước với lửa, có thể nói rất tàn bạo, cũng có thể nói rất
sảng khoái.
Chỉ trong vòng một thời gian ngắn đã lên chức, có
người đàn ông của mình và nhà riêng để ở, không phải người phụ nữ nào
cũng may mắn như vậy.
Cho dù tài sản mà buổi chiều Đại Đổng nói
ra là để đùa cô cho vui, còn trên thực tế cậu chẳng có chút gì cả, niềm
vui của cô cũng không bị giảm chút nào, ngược lại, càng cảm thấy chân
thực hơn.
Buổi sáng của ngày tân hôn đầu tiên, trong mắt Chu Lạc, cũng coi như đã trôi qua một cách bình lặng. Trong thời gian đó, cô
luôn mở máy, chờ đợi tin tức bất ngờ như sét đánh ngang tai có thể kéo
đến bất cứ lúc nào từ bố cô hay thậm chí là cả mẹ cô.
Tuy nhiên,
chẳng có điều gì xảy ra cả, chỉ có ông Kim – thư ký của bố gọi điện tới
hỏi thăm về tình hình cuộc sống của cô. Sau khi có được những lời xác
nhận chẳng liên quan gì, liền không liên lạc với cô nữa.
Còn cả
Đại Đổng, dường như có tiến bộ hơn nhiều so với trước đây, biết rằng cả
hai bên không phải lúc nào cũng có thể nghe được điện thoại của nhau, đã học cách nhắn tin vào những lúc rỗi rãi. Lúc thì trao đổi tình hình,
lúc lại nói vài chuyện thú vị, khiến Chu Lạc đọc những mẩu tin nhắn đó
mà trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, thầm nghĩ luôn có một người
nhớ đến mình, đồng thời là sự nhớ nhung lẫn nhau, cảm giác quả là rất
tuyệt.
Còn nữa, cậu lại nói sẽ đến đón cô sau giờ tan sở, đưa cô tới nơi mà hai người tạm thời ở đó.
Sau khi hết giờ làm việc, khi ngồi ở văn phòng chờ cậu tới đón, trong lòng
Chu Lạc thấp thỏm không yên. Họ đã trở thành vợ chồng hợp pháp rồi, lát
nữa lại cùng nhau đi xem phòng tân hôn, sau khi xem xong thì sao? Liệu
có… Chu Lạc đỏ bừng cả mặt, không dám nghĩ tiếp nữa.
Nếu như, chỉ là nói nếu như, cô không quay về ở đó nữa, hai đêm không về nhà, biết
giải thích với dì Mai thế nào? Nói thẳng với dì Mai rằng kết hôn là sự
lựa chọn tốt nhất, Chu Lạc cũng không quen nói dối, nhưng đối diện với
một người đã chung sống một thời gian dài như dì Mai, cô luôn có cảm
giác xấu hổ, không dễ nói ra thành lời về cuộc hôn nhân chóng vánh của
mình. Đặc biệt là trong trường hợp đêm trước không về nhà ngủ, chắc dì
Mai sẽ không hiểu lầm mình điều gì chứ?
Cuối cùng, Chu Lạc vẫn
gọi điện thoại cho dì Mai, nói mấy ngày gần đây phải làm thêm giờ cho
kịp tiến độ công việc, tạm thời không về nhà được. Dì Mai rất quan tâm
tới cô, còn hết mực khuyên bảo cô không nên làm việc vất vả như vậy, nói rằng phụ nữ phải đối xử với bản thân mình tốt một chút, chuyện gì có
thể làm tắt thì hãy làm tắt đi.
Mặc dù câu nói này được thốt ra
từ miệng của một người phụ nữ thép như dì Mai cũng có chút kỳ lạ, tuy
nhiên, Chu Lạc vẫn rất cảm ơn vì sự quan tâm của dì, trong lòng vô cùng
xúc động, cũng vì thế mà có phần áy náy vì những chuyện đã giấu dì, thầm nghĩ đợi đến khi gặp mặt vậy, khi đó sẽ nói rõ hơn.
Chu Lạc
buông điện thoại xuống, mới ý thức được mình đã làm gì, một người vốn
quen với việc lo trước tính sau như cô lại sắp xếp ổn thỏa cả việc buổi
tối không về nhà ngủ, ngộ nhỡ buổi tối Đại Đổng căn bản không có ý muốn
giữ cô lại, vậy cô sẽ đi đâu đây? Ôi, lại mất mặt rồi…
Vấn vương
suy nghĩ mãi, thời gian cứ thế trôi qua, xe của Đại Đổng đã tới rồi.
Nghĩ đến việc ngày hôm qua, cũng vào giờ này cậu tới đón cô, chưa tới
hai mươi tư giờ trôi qua, mối quan hệ giữa hai người đã có sự biến đổi
kinh thiên động địa, Chu Lạc lại thổn thức một hồi.
Đi bên cạnh
Đại Đổng, Chu Lạc thi thoảng lại nghiêng đầu sang nhìn cậu – người đàn
ông này, người đàn ông trẻ tuổi có ngoại hình xuất chúng, tính cách –
xem ra rất dịu dàng này đã là chồng của cô rồi! Oa, cô đã kết hôn rồi,
sau này, khai lý lịch trong bất cứ hồ sơ nào, ở dòng hôn nhân cũng đều
phải viết mấy chữ “đã kết hôn”, một sự thay đổi thần kỳ biết bao!
Chu Lạc ngẩng đầu ưỡn ngực, nhưng cũng không vội đi gấp, gặp bất cứ đồng
nghiệp nào hay người nhà của đồng nghiệp đi qua trong viện đều nhiệt
tình chào hỏi với người ta một câu: Nhìn đi nhìn đi, có người làm chứng
đây, cô đã kết hôn, sắp có nhà của mình rồi, không còn tranh giành nhà ở độc thân và bếp ăn độc thân với đám thanh niên nữa, cũng sẽ không bị
các bà cô nhiều chuyện nhìn với ánh mắt đầy “quan tâm” nữa rồi.