Viện trưởng Đồ đối với cô quả thực không hề bạc bẽo, trong vòng một tuần đã
giao chìa khóa nhà được phân vào tay cô, ở doanh nghiệp nhà nước quy mô
lớn nổi tiếng này, hiệu suất đúng là cao tới mức đáng kinh ngạc.
Chỉ là tới giờ phút này, thứ mà bao lâu nay từng mơ ước đã ở trong tay, tuy khiến cô có cảm giác mừng vui thanh thản, nhưng lại không có sự mãn
nguyện, vui sướng giống như trong tưởng tượng.
Trong một tuần Đại Đổng đi vắng, hoàn toàn không có chút tin tức gì, tin tức từ phía bố và Mai Bình, cô cũng chẳng buồn để ý. Cho đên bây giờ, thứ không phụ lại
cô chỉ có công việc, có đi có lại, cô cũng phải tận tâm tận lực với công việc.
Giai đoạn chuẩn bị bận rộn ráo riết đã kết thúc, tập đoàn
công ty dẫn đầu, đoàn khảo sát do nhân viên của các khâu chuẩn bị cấu
thành cuối cùng cũng phải xuất phát. Đây không phải là lần đầu tiên Chu
Lạc ra nước ngoài, nhưng lại là lần đầu tiên tham dự hạng mục đầu tư
nước ngoài với tư cách là người phụ trách, khi quay về phải đích thân
làm báo giá, bắt buộc phải có thái độ cực kỳ nghiêm túc trong lần khảo
sát này.
Rất nhanh chóng, Chu Lạc phát hiện thức có thể khiến
người ta quên đi cảm giác đau buồn nhất, không phải là rượu Đỗ Khang, mà là sự tiếp xúc với thiên nhiên. Đến thủ đô Nairobi của Kenya, vừa xuống máy bay, Chu Lạc đã nhận thấy ngay một cảm giác tươi mới chưa hề có từ
trước tới giờ.
Bầu trời rất xanh, rất xanh, không khí trong lành
tới mức như không tồn tại. Thảo nguyên vùng Đông Phi mênh mông, sự nhiệt tình cởi mở của người dân châu Phi, đều mang lại cảm giác mới mẻ cho
Chu Lạc, nỗi phiền muộn trong thời gian này giống như một luồng hơi thở
vẩn đục, đều bị thổi hết ra ngoài.
Vốn phải ở trong nơi ở của
công ty, nghe nói đó đều là những căn biệt thự cực kỳ xa hoa, nhân viên
làm đại diện ở đây quanh năm sống trong điều kiện sung túc, nhưng lại cô đơn như tuyết, ngay cả việc chơi bài cũng khó có thể tập hợp đủ người,
nghe nói trong nước có người tới khảo sát, sớm đã tưng bừng chuẩn bị để
tiếp đón bọn họ.
Đáng tiếc, phía đối tác quá nhiệt tình, ngay từ
đầu đã đặt phòng nghỉ tại khách sạn ở địa phương cho họ, trưởng đoàn của tổng công ty nghĩ tới việc phải đi tới thực địa khảo sát, liền đồng ý
với sự sắp xếp của đối phương.
Ông chủ phía đối tác là thương
nhân người Do Thái, nghe nói là một tỷ phú đứng nhất nhì trong vùng, sau khi dùng bữa tối xong, lái xe đưa họ về khách sạn, sau đó nói một câu
chúc mọi người nghỉ ngơi thoải mái rồi cáo từ.
Trưởng đoàn có
chút ngạc nhiên, vội vàng sai phiên dịch nói chuyện lại với đối tác, hỏi rõ xem phía nào sẽ chi trả tiền thuê khách sạn, đáp án rất bất ngờ, đối tác chỉ phụ trách đặt phòng, chi phí do phía Trung Quốc tự lo liệu.
“Đúng là đồ keo kiệt chết tiệt!” Trưởng đoàn không kiềm chế được, giật mạnh
mũ xuống, một chị khúc khích cười ông, “Tôi quá rõ tính cách trăng hoa
của mấy người đàn ông các anh mà, sợ ở khu văn phòng của công ty sẽ bị
trói buộc, không tiện ra ngoài trêu ghẹo đám phụ nữ châu Phi chứ gì,
nhưng các anh lại không nghĩ xem có dễ dàng lợi dụng đám người Do Thái
này không đã”.
Chẳng có cách nào khác, kinh phí hỗ trợ mỗi ngày
trong các chuyến công tác nước ngoài đã được quy định, đều là cán bộ
công nhân viên của doanh nghiệp nhà nước, còn muốn có thể tiết kiệm được chút đô la để đi mua đồ ở cửa hàng miễn thuế, có văn phòng làm việc giá rẻ đồ đạc đẹp đẽ để ở, không ai muốn bỏ tiền túi của mình ra thuê phòng trong khách sạn năm sao cả.
Vậy là, cả đoàn người lại thuê hai chiếc xe Jeep, rầm rộ đi về phía văn phòng làm việc.
Văn phòng làm việc quả nhiên rất xa hoa, sân tennis, bể bơi đều đủ cả, bốn nhân viên, mỗi người đểu xa xỉ sống ở một tầng.
Nghe tiếng Trung Quốc, uống trà Trung Quốc, chị lớn cười ha hả, “Thế này mới có cảm giác giống như ở nhà, ở khách sạn làm gì kia chứ!”.
Chu
Lạc lại hận một nỗi không thể quay lại khách sạn được, cô không ngờ bay
nửa vòng trái đất lại gặp phải người quen, mà còn là người quen mà cô cố ý muốn tránh mặt.
Chủ nhiệm của văn phòng đại diện ở đây, hào phóng mở tiệc tẩy trần cho mọi người, lại là anh bạn học Dương Thụ Thành.
Đương nhiên, Chu Lạc không thể một mình quay trở lại khách sạn. Cho dù không
sợ hổ báo sư tử ban đêm ra ngoài đi dạo thì cô cũng không thể tiêu thụ
được sự nhiệt tình của người dân châu Phi nơi đây. Ban nãy ở khác sạn,
một thanh niên da đen sì với hàm răng trắng ởn, cứ nhất quyết kéo cô lại chụp ảnh chung, còn vòng tay khoác vai cô để tỏ ý thân mật. Sau đó,
theo giải thích của phiên dịch địa phương, người Trung Quốc nổi tiếng
thích chụp ảnh, thái độ của người ta như vậy là đang nhiệt tình phối hợp với cô, tự nguyện làm người mẫu.
Vì mặc áo sơ mi cộc tay, Chu
Lạc xoa phần cánh tay vừa bị năm ngón tay đen sì nắm phải, mỉm cười đau
khổ lẩm bẩm, “Tôi có phải trả tiền boa không?”.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc, Dương Thụ Thành đi về phía cô, “Chu Lạc, không ngờ lại gặp em ở đây”.
“Đúng vậy”, Chu Lạc cố gắng tỏ vẻ tự nhiên, “Sao anh lại đến đây làm việc?”.
“Rèn luyện nghề nghiệp mà, hơn nữa, ở đây đang thiếu người, tổng công ty dạo này rất coi trọng thị trường châu Phi.” Dương Thụ Thành giải thích với
cô một cách nghiêm túc.
Chu Lạc gật đầu, lại nghe anh ta bổ sung
thêm một câu, “Đi công tác thường trú ở nước ngoài là khổ sai, anh không vướng bận gia đình, rất phù hợp”.
Chu Lạc nở nụ cười gượng gạo,
lập tức an ủi anh ta, “Lần này thất bại, lần sau sẽ được đền bù, rèn
luyện một khoảng thời gian, khi quay về chắc chắn sẽ được thăng chứ”.
Đàn ông, cho dù là kiểu đàn ông như thế nào, đều không thể thờ ơ với việc
thăng quan tiến chức, Chu Lạc cố gắng hướng câu chuyện về phương diện
đó, quả nhiên cuộc nói chuyện trở nên rất thuận lợi.
“Còn em thì
sao, nếu dự án này thành công, có phải đi công tác thường trú ở công
trường không?” Giọng nói của Dương Thụ Thành lại ẩn chứa sự chờ đợi,
trong lòng Chu Lạc cảm thấy có phần chột dạ, tuy nhiên nụ cười trên trên khuôn mặt vẫn không hề thay đổi, “Có thể, tuy nhiên, em dự định sẽ xin
với viện trưởng, cố gắng tạo điều kiện cho em vì em mới kết hôn”.
“Em kết hôn rồi ư?!” Dương Thụ Thành hét lên, không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
“Đúng vậy, không dám phụ lòng mong mỏi của mọi người, cuối cùng em cũng lấy
được chồng rồi. Tuy nhiên, cũng chỉ mới nhận được giấy chứng nhận kết
hôn thôi, còn chưa kịp tổ chức tiệc cưới, vì vậy chưa thông báo rộng
rãi.” Chu Lạc mỉm cười tự trào.
“Ồ, tốt quá, xin chúc mừng.”
Dương Thụ Thành thất thần, rõ ràng là không giữ được vẻ ung dung tự tại, Chu Lạc phải nhắc nhở, anh ta mới bừng tỉnh, dặn dò trợ lý sắp xếp
phòng nghỉ cho cô.
“Buổi tối không nên ra ngoài, bên ngoài không
an toàn.” Sau khi dặn dò xong, ngay cả một lời tạm biệt, Dương Thụ Thành cũng không nói, vội vội vàng vàng rời đi.
“Kỹ sư Chu, cô quen
với chủ nhiệm Dương của chúng tôi ư?” Trợ lý là một người phụ nữ đã có
gia đình, chồng cô ấy là lái xe, hai vợ chồng đều được cử tới làm việc
tại đây, nghe nói sắp xếp như vậy thì mới có thể làm việc lâu dài được.
“Ừm, là bạn thời đại học.” Chu Lạc thầm thở dài một tiếng, tự nhủ, Dương Thụ Thành ngoài việc tửu lượng chẳng ra sao ra, con người cũng không đến
nỗi tôi, phải bỏ sang tới tận châu Phi rồi, mình vẫn còn đả kích anh ta, quả thực có chút không được tốt bụng lắm.
Cũng không biết có
phải người phụ nữ kia ít có cơ hội tiếp xúc với người Trung Quốc, quá cô đơn hay không mà sau khi đưa cô về phòng nghỉ rồi, lại tự động ngồi đó, không chịu ra về, cứ quấn quýt bên cô bắt đầu buôn chuyện, đương nhiên
chủ đề của cuộc nói chuyện phiếm luôn xoay quanh Dương Thụ Thành.
“Chị có hứng thú với anh ấy như vậy, không sợ chồng chị ghen hay sao.” Chu
Lạc quả thực không muốn nói nhiều, mỉm cười trêu trọc cô ấy.
“Hừ, mấy người bọn tôi, ngày nào cũng vậy, ngoài lúc ăn, ngủ ra, lúc nào
cũng ở bên nhau, nếu có chuyện thì đã có từ lâu rồi. Hơn nữa, cứ cho là
tôi có ý định, chủ nhiệm Dương cũng không phải loại người như thế, tôi
nghe nói hồi còn ở tổng công ty, rất nhiều cô gái theo đuổi anh ấy,
nhưng không hiểu tại sao cho tới tận bây giờ anh ấy vẫn sống độc thân,
cô có biết không?” Người phụ nữ kia nhất quyết muốn hỏi đến cùng, dường
như nếu không phải là chuyện về Dương Thụ Thành thì sẽ không nói chuyện
vậy.
“Anh ấy vốn dĩ rất được chào đón mà, vừa tốt nghiệp đã cưới
ngay hoa khôi của khoa Ngoại ngữ, chỉ có điều sau đó họ lại ly hôn.”
Tính bền bỉ của người phụ nữ này quá mạnh, để được sớm lên giường nghỉ
ngơi, Chu Lạc đành phải bán rẻ bạn học cũ của mình.
“Chuyện anh
ấy từng ly hôn, bọn tôi đều biết, hơn nữa cũng là chuyện từ nhiều năm
trước rồi, vấn đề là hiện nay, tại sao anh ấy cứ sống một mình mãi như
thế chứ?” Đối phương vẫn không chịu buông tha.
Chu Lạc dở khóc dở cười, cô không phải là giun đũa trong bụng Dương Thụ Thành, trong suốt
mấy năm qua cũng mới chỉ gặp có hai lần, làm sao biết được? Tuy nhiên,
nếu nói là không biết, chắc chắn sẽ không xong, cô chỉ còn cách trơ mặt
ra kết luận, “Đã từng được tiếp xúc với biển lớn, nước ở những nơi khác
đâu sánh được với nước biển. Chỉ trên đỉnh Vu Sơn, mây mới thực sự là
mây[1], anh ấy không quên được tình cũ ấy mà”.
[1]Đây là câu thơ
trong bài Ly Tư của Nguyên Chẩn, ý nói ai đã từng ngắm mây trên đỉnh Vu
Sơn, khi ngắm mây ở những nơi khác sẽ không còn thấy mây đẹp nữa.
“Oa, kỹ sư Chu, cô thật là có học thức cao, còn biết đọc thơ nữa.” Người phụ nữ kia lập tức dùng ánh mắt sùng bái để nhìn cô, sau đó nghiêng sang
trái sang phải một hồi, nói với cô bằng giọng thì thào khe khẽ, “Tôi nói cho cô biết nhé, cô không được nói với người khác đâu đấy. Tôi đã từng
nhìn thấy một tấm ảnh trong phòng của chủ nhiệm Dương, trông rất giống
cô, hôm nay vừa nhìn thấy cô, tôi còn cứ nghĩ người tình trong mơ của
anh ấy cuối cùng cũng đã đến, không ngờ đó lại là người khác, đúng rồi,
vợ trước của anh ấy rất giống cô ư?”. Điều này cũng có thể lý giải tại
sao ban nãy, chủ nhiệm Dương lại thất thần như vậy.
Chu Lạc không còn gì để nói nữa, cô bạn hoa khôi kia xinh đẹp hơn cô nhiều, hơn nữa
lại chẳng có điểm nào giống cô cả. Dương Thụ Thành giữ ảnh của cô, hơn
nữa còn không quản đường xá xa xôi mang tới tận châu Phi, điều này đối
với cô, quả thực không phải một tin tốt lành.
Người dân trên khắp năm châu là một nhà, hoa đào nở rộ khắp ba châu lục, chỉ là những cánh
hoa đào này, tại sao đều là những loại nở muộn chứ?
Mấy ngày tiếp theo, Chu Lạc bắt đầu cố ý tránh mặt Dương Thụ Thành. Ngoài những lúc
cùng tới công trường, xem bản vẽ thiết kế cùng mọi người ra, cô tìm
hướng dẫn viên du lịch của một công ty du lịch do người Trung Quốc mở ra ở đây, hễ có thời gian rỗi, hướng dẫn viên đó sẽ đưa cô đi chơi khắp
mọi nơi, chỉ đến khi ngủ mới quay về khu văn phòng.
Phong cảnh
nơi đây quả thực rất đẹp, một vẻ đẹp tráng lệ khoáng đạt, so với dòng
nước cây cầu nhỏ cùng với cây cối rậm rạp bên những khối xi măng trong
thành phố, cô giống như đang được đến một thế giới khác.
Công
việc điều tra thăm dò vừa hoàn thành, mọi người được nghỉ một ngày hoạt
động tự do. Bị khuất phục bởi cái nắng gay gắt của vùng gần xích đạo,
nhiều người muốn thu mình ở nhà nghỉ ngơi, hoặc đi dạo lòng vòng quanh
mấy cửa hàng gần đó, mua chút quà mang về nhà.
Thứ nhất là muốn
tránh một người, thứ hai là chẳng có thứ gì để mua cả, Chu Lạc không
muốn lãng phí thời khắc tốt đẹp này, bàn bạc với hướng dẫn viên du lịch, cô đi theo một đoàn du lịch đến từ trong nước, tới công viên quốc gia
Kourou nổi tiếng để xem hạc lửa.
Rất lâu trước đây, Chu Lạc đã
được ngắm một bức ảnh chụp một đàn hạc lửa do ông chủ La Hồng mang về
trên tàu điện ngầm, cô từng trầm trồ trước sắc đỏ trải khắp một dải rộng lớn, nghĩ đến việc hôm nay có thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, cô
vui tới nỗi nhảy nhót tưng bừng.
Đàn hạc lửa sống trong hồ Kourou của công viên quốc gia Kourou, đây là một hồ nước mặn ở Great Rift
Valley của vùng Đông Phi. Cách hồ Kourou còn rất xa, nhưng đã có thể
nhìn thấy một dải màu đỏ bên hồ, đó là hàng nghìn hàng vạn con hạc lửa
đang kiếm mồi bên mép nước cạn. Đám hạc lửa có bộ lông màu phấn hồng đã
nhuộm đỏ cả bờ hồ, thêm vào đó là cảnh trời xanh mây trắng, mặt hồ xanh
ngắt như gương soi, cảnh sắc tuyệt đẹp giống như trong thần thoại.
Trong hồ nước mặn có diện tích từ 5 km2 đến 45 km2 ngày, có một loại thủy tảo mà hạc lửa rất thích. Khi xe chạy tới khoảng cách còn cách bờ hồ một
đoạn, thì không thể đi tiếp được nữa, sợ xe sa vào vùng đất sình lầy.
Vậy là tất cả mọi người đều xuống xe, trên dải đất nhiễm mặn trắng xóa,
tìm một nơi có thể đặt chân lên được, từng bước từng bước tiền về phía
hồ nước.
Theo đoàn người xuống xe, Chu Lạc xuýt nữa thì bị một
thứ mùi nhức mũi làm cho chảy nước mắt, người hướng dẫn viên đưa cho cô
một chiếc khẩu trang, cười hì hì giải thích, “Chỗ phần đất nhiễm mặn này đầy rẫy những phân chim và các loại chất mùn khác nhau, mùi vô cùng khó chịu, đến nơi đây, khẩu trang lại trở nên rất cần thiết”.
Sau
khi cảm ơn, đeo khẩu trang lên mặt, Chu Lạc có chút cảm khái, thầm nghĩ, một thứ mỹ lệ như thế này, hóa ra cũng có mặt xấu của nó.
Tuy
nhiên, người ta vẫn trầm trồ bởi cảnh quan tráng lệ mà bầy hạc lửa mang
lại nhiều hơn, tiến tới và quên đi thứ mùi khó chịu, sau khi mọi người
đã thích ứng với thứ mùi đó, bắt đầu ra sức đuổi những chú hạc lửa bay
lên để chụp ảnh.
Đáng tiếc, mặc cho họ hò hét như thế nào, bầy
chim lạnh lùng kia vẫn không buồn nhúc nhích, dường như biết rằng họ sẽ
không dám làm gì chúng, vẫn ung dung tự tại cúi đầu tìm thức ăn bên mép
nước.
Đang rầu rĩ, một tràng tiếng động cơ đinh tai vọng lại,
từng đàn chim hạc bắt đầu bay lên. Đàn hạc lửa khi bay lên, có nhóm bay
đơn lẻ, có nhóm bay xếp thành hình chữ, nhưng rất có trật tự về độ cao
thấp, tạo thành một đường cong tuyệt mỹ trên mặt nước.
Mọi người
không kịp nói gì nữa, vội vội vàng vàng chụp ảnh, ghi lại khoảnh khắc
thần kỳ của thế giới tự nhiên, lưu lại làm kỷ niệm. Chu Lạc vốn không
giỏi chụp ảnh, lúc này cũng không nói câu nào, giơ máy ảnh lên, chụp
liên tục.
Khó khăn lắm mới đợi được mọi người bớt hứng thú để đi
lên bờ, phát hiện ra bên cạnh chiếc xe chở đoàn khách du lịch của họ còn có thêm một chiếc trực thăng, ý thức được rằng, nhờ phúc của người ta
ban nãy mà đàn chim mới kinh động bay lên, thầm nghĩ đúng là người có
tiền có quyền, không kiềm chế được cũng liếc nhìn một cái.
Vừa
liếc nhìn, Chu Lạc đã sững cả người lại, quả đúng là trong đời thiếu gì
chỗ có thể gặp nhau – sao tới mảnh đất châu Phi này, cô lại luôn muốn
đọc thơ vậy nhỉ?
“Chị, bố nói nhìn thấy chị từ trên máy bay, em không tin, không ngờ chị ở đây thật, chị đến đây cũng là để ngắm mẹ em ư?”.
Phía trước chiếc trực thăng có hai người, một lớn một nhỏ, đó là cô bạn nhỏ Châu Châu và bố của cô bé – Lịch Chủy.
Có thể tỏ vẻ không nhìn thấy Lịch Chủy, nhưng Châu Châu thì không thể
không để ý được, đặc biệt là sau khi nghe được về hoàn cảnh đáng thương
của cô bé qua lời Diệp Minh Lỗi.
Không hiểu rõ việc “ngắm mẹ”
trong lời nói của cô bé là chuyện gì, Chu Lạc không dám mạo muội tiếp
lời, chỉ cười hì hì chào cô bé, “Châu Châu, đã lâu không gặp, em lớn lên nhiều rồi”.
Trước mặt cô, Châu Châu rõ ràng rất hoạt bát, không
hề nhận thấy chút vẻ tự kỷ nào, cô bé chạy lại níu lấy cánh tay cô vừa
cười vừa nhảy lên, thật giống như những người bạn cũ lâu ngày gặp lại.
Hoàn cảnh gặp Lịch Chủy lần trước quá căng thẳng, còn không buồn chào hỏi
anh ta, lần này thì khác, không thể hồ hởi nhiệt tình nói chuyện với con gái người ta mà quên chào hỏi ông bố chứ. Chu Lạc cố gắng chào anh ta
một cách thoải mái, thầm nghĩ nếu anh ta dám nhắc tới chuyện của buổi
tối hôm đó nữa, cô sẽ quay đầu đi luôn.
Lịch Chủy sao có thể
không tinh ý đến vậy, anh ta nở nụ cười nhẹ như làn gió ven hồ, “Tôi đến đây để họp, nhân tiện dẫn Châu Châu thăm lại những nơi mà mẹ con bé đã
từng đến trước khi qua đời”.
Thì ra là vậy. Chu Lạc nhìn khuôn
mặt sáng bừng của Châu Châu, biết họ không dỗ dành trẻ con như những
người khác: Mẹ của con đã đi rất xa rồi. Hoặc giả vì thế, Châu Châu mới
sớm trưởng thành, và có lẽ vì Châu Châu sớm trưởng thành nên Lịch Chủy
và người nhà họ mới cho cô bé biết rõ sự thật, đáp án không cần trả lời
cũng biết.
Đám khách du lịch sau khi chụp ảnh xong liền lên xe,
chuẩn bị đến địa điểm tiếp theo. Hướng dẫn viên chạy tới gọi Chu Lạc về
đoàn, Chu Lạc trả lời và chuẩn bị chào tạm biệt hai bố con.
“Chị đừng đi, bố nói lát nữa đi xem ngựa vằn, chị đi cùng bố con em được không?”
Châu Châu nắm chặt lấy tay cô không chịu buông, dù đã đội mũ che nắng, khuôn mặt nhỏ xinh của cô bé vẫn đỏ ửng, đôi mắt mở to chớp chớp, bên trong
ẩn chứa sự khẩn cầu và lưu luyến.
Chu Lạc cảm thấy khó xử, khó
lên tiếng từ chối, không thể quay đầu về phía Lịch Chủy cầu cứu. Vốn cứ
nghĩ rằng anh ta sẽ ngăn cô bé lại, nào ngờ anh ta lại cười híp cả mắt
nói: “Lát nữa chúng tôi sẽ đến Khu bảo tồn quốc gia Masai Mara xem thú,
xe đã chuẩn bị xong cả rồi”.
Chu Lạc rầu rĩ, hiện tại đang là mùa di chuyển của động vật, cô luôn hiếu kỳ đối với việc linh dương đầu bò
vượt sống trong các câu chuyện, cũng nghe nói rằng không đến Khu bảo tồn quốc gia có nghĩa là chưa đến châu Phi và Kenya, nhưng vì thời gian có
hạn, hơn nữa chưa tìm được đồng hành nên đành bỏ cuộc, kỳ thực cô không
cam lòng.
Giờ đây Lịch Chủy đang dụ dỗ cô như vậy, quả đúng là không thể kìm nén nổi nữa!
Nhưng tư cách là một nhân viên gương mẫu, với tư cách là nữ công chức thời
đại mới, có thể nghiến răng nghiến lợi bực bội trong lòng, có thể lăn ra đất gào khóc, nhưng có một điều không được phép làm, đó là lẫn lộn
trắng đen, bước theo cám dỗ.
“Xin lỗi Châu Châu, ngày mai chị
phải bay về nước, chị phải về nơi ở trước khi trời tối, sau khi về Bắc
Kinh chị sẽ tìm em, được không?” Bố Châu Châu không giúp, chờ người khác không bằng cô tự giúp mình vậy.
“Vâng, thế cũng được.” Nền giáo
dục mà Châu Châu được hưởng khiến cô bé hiểu rằng không nên làm khó
người khác, nhưng sau khi ưng thuận, khuôn mặt nhỏ xinh lại không giấu
được vẻ thất vọng, mắt ngân ngấn nước, dường như bất cứ lúc nào nước mắt cũng có thể rơi xuống, điều đó khiến Chu Lạc rất buồn, cảm giác như
mình có lỗi với cô bé vậy.
“Tôi đến đây để họp, tối nay tại
Nairobi còn có bữa tiệc, sẽ không về quá muộn. Nếu cô không có việc gì
khác, xem thú xong rồi về cùng chúng tôi vẫn kịp.” Lịch Chủy khom lưng
bế con gái lên, đưa ra lời mời chính thức với Chu Lạc.
Nhìn thấy
phi công quay người bước lên máy bay, sau đó tiếng động cơ vang lên, Chu Lạc thầm trách bản thân mình đần độn, từ đây lái xe về cũng phải mất
mấy tiếng đồng hồ, nhưng người ta có máy bay, lẽ nào phải tính toán theo lẽ thường.
Châu Châu mỉm cười, hét toáng lên như vừa nhận được
thánh chỉ: “Bố nói về kịp thì nhất định sẽ kịp, chị, chị đi cùng bố con
em nhé, đi xem ngựa vằn và hươu cao cổ!”.
Cô bé này, luôn có một
niềm tin vô điều kiện với bố. Chu Lạc liếc nhìn Lịch Chủy, lẳng lặng thở dài, thầm nghĩ sao mình lại không có được một người bố tốt như thế.
Con người sở dĩ có thể chống lại sự cám dỗ, một là cảm thấy điều kiện chưa
chín muồi, sợ rủi ro, hai là lo lắng không có đường lui phải trả giá.
Trong hoàn cảnh chẳng có chút lo lắng gì này, trở ngại của sự cám dỗ đã
hoàn toàn biến mất, Chu Lạc chuẩn bị đầu hàng rồi.
Sau khi lên
máy bay mới biết, chiếc trực thăng này được thuê tại địa phương, chỉ có
một người phiên dịch của sứ quán đi cùng, không hề có lực lượng tháp
tùng hùng hậu giống như trong tưởng tượng của Chu Lạc.
Bay qua một vùng hoang dã không có sự sống của con người, nhanh chóng đến lãnh địa cư trú của sư tử.
Tại đây có thể nhìn thấy rất nhiều linh dương vượt sông như trong truyền
thuyết. Chỉ vậy thôi mà Châu Châu ở trên xe cứ liếc trái liếc phải vô
cùng thích thú, chốc chốc lại kéo Chu Lạc xem những động vật mà cô bé
mới phát hiện, vô cùng vui thích.