Dựa Vào Lão Tử Là Công

Chương 18: Chương 18




CHƯƠNG THỨ 18

Sự thật vặn vẹo

Mọi chuyện kế tiếp tựa hồ trở lên rõ ràng.

Tết Nguyên đán Hạ Vũ nghỉ ba ngày, sau đó bị Tiếu Kiệt kéo tới Mĩ Quốc chứng nhận .

Hạ Vũ căn bản không rõ ràng lắm ,hắn rốt cuộc như thế nào có được thẻ xanh Mĩ Quốc ,dù sao đối với Tiếu gia mà nói, chuyện này hẳn là không chút nào khó khăn .

* Thẻ xanh : Thẻ Xanh (Green Card) là một loại giấy chứng nhận cho bạn là thường trú nhân – không phải là công dân của một nước nào đó vừa chính thức mà lại vừa không chính thức.

Hôn lễ lần này tương đối điệu thấp, chỉ có Tiếu Kiệt cùng thân nhân tới tham gia.

Ngày đó, hiện trường hôn lễ bị một đoàn bảo tiêu bảo vệ kín không kẽ hở.

Hạ Vũ trực tiếp bị loại phô trương cấp dọa .

Ngay cả chủ trì hôn lễ mục sư còn bị dọa, do đó không cẩn thận đọc sai diễn văn hôn lễ: “Hạ Kiệt tiên sinh, ngươi nguyện ý cùng Tiếu Vũ tiên sinh cùng nhau cả đời không?”

 Hạ Vũ cùng Tiếu Kiệt hai người nhất thời há hốc mồm, không biết vị này thần phụ nói rốt cuộc là ai.

Bất quá trừ bỏ này ô long ở ngoài, mặt khác thật cũng thuận lợi.

Chuyện này Hạ Vũ không dám nói cho An Dật, chính là lừa y ba ngày đi du lịch .

Hắn biết nếu An Dật biết, An Dật nhất định sẽ nổi trận lôi đình.

Hắn ở trước mặt đồng sự vẫn là dạng phong lưu phóng khoáng tiêu sái , chỉ có chính hắn rõ ràng, có một chút biến cố .

Tỷ như ở công ty ,lúc đối mặt Diệp Đồng, Hạ Vũ hơn một phần tự trách.

Hắn tổng cảm thấy được là hắn phản bội người ôn nhu này.

“Tiểu Hạ, cái  đề án CASE này ngày mai giao cho ta.” Phó tổ trưởng Từ Văn Quân kêu lên.

Hạ Vũ ở trước màn hình máy  tính vội sứt đầu mẻ trán: “Biết rồi biết rồi!”

Tới gần tết âm lịch, càng thêm bận rộn.

An Dật ngồi bên cạnh cũng là một bộ dáng bị ngược đãi, nhịn không được lải nhải: “Kháo! Nhiều như vậy sao đuổi cho hết a! Này không phải rõ ràng mưu sát sao? ! Ta muốn đi tìm Trần tổng giám lý luận ! Không cần áp bức người như vậy !”

Hạ Vũ một bên gõ bàn phím một bên đối An Dật: “Ngươi nếu đi tầng 9 tìm Tổng giám, hắn sẽ trực tiếp đem ngươi từ tầng 9 đá xuống cửa sổ.”

An Dật khóc không ra nước mắt: “Ta cảm giác sắp SHI . . . . . .”

Hạ Vũ cũng mệt mỏi nói: “Ta mới càng muốn SHI. . . . . . Ta còn có một bộ VI không đuổi hết a! Giết ta đi. . . . . .”

An Dật đồng tình vỗ vỗ lưng Hạ Vũ : “Hạ đại nhân là ngươi tự ra giá,  bộ VI này giá trị tám mươi vạn, hảo hảo làm.”

Hạ Vũ hừ lạnh: “Ngươi ít vui sướng khi người gặp họa! Tám mươi vạn? ! Làm được trong tay ta có thể có tám ngàn sẽ không sai lầm.”

An Dật: “Cũng không sai lầm , coi như là thưởng cuối năm đi.”

Hạ Vũ: “. . . . . .”

Hai người cứ thế một bên luyên thuyên một bên cắm đầu vào làm.

Qua một hồi, An Dật lại hỏi: “Ai, a Vũ. Lễ mừng năm mới ngươi về với ông bà sao?”

Hạ Vũ lắc đầu: “Lễ mừng năm mới ta đã sắp xếp tăng ca.”

An Dật bất mãn kêu lên: “Ngươi  liều mạng như vậy làm gì a! Cũng không phải không có tiền ăn cơm!”

Hạ Vũ bĩu môi : “Dù sao lễ mừng năm mới với ta mà nói cũng không có gì, gấp ba tiền lương !”

An Dật bạch liễu tha nhất nhãn: “Ngươi so với ta còn tham tiền.”

Hạ Vũ không sao cả nói lầm bầm: “Trần tổng giám tết âm lịch tăng ca a, ta chỉ noi gương theo hắn.”

An Dật cắt một tiếng: “Cùng cái loại người này có cái gì đẹp , không phải là một rùa biển sao, có gì đặc biệt hơn người .”

Hạ Vũ: “A Dật, ngươi lại ghen tị .”

An Dật: “Muội ngươi, ta có cái gì phải ghen tị . Ta ghét nhất nam nhân ra vẻ thần bí, tự cho là có bao nhiêu tài giỏi, thiết!”

Khó có được Hạ Vũ có chút đồng tình trong suy nghĩ của y: “Chính là chính là! Có tiền có thế , con mẹ nó không đem người thường xem vào mắt, người như thế sớm hay muộn cũng gặp báo ứng!”

An Dật bạch liễu tha nhất nhãn: “Ta cuối cùng cảm thấy được ta và ngươi nói không cùng quan điểm.”

Hạ Vũ: “Ngươi chỉ do đa tâm . . . . . .”

Tan tầm trở lại biệt thự Tiếu Kiệt, khó có khi Tiếu Kiệt ngoan ngoãn đợi ở nhà.

Nhìn Hạ Vũ đã về, đang ở phòng khách xem TV Tiếu Kiệt liền đối hắn vẫy tay: “Trời mưa thiên, ngươi lại đây ~”

Hạ Vũ vẻ mặt mỏi mệt tiêu sái đi qua: “Để làm gì a? Lão tử mệt chết .”

Chỉ thấy Tiếu Kiệt thực vô tội nói: “Lão tử cái gì a, kỳ thật ta thích Khổng Tử.”

Hạ Vũ khóc không ra nước mắt: “Tiếu đại thiếu gia, ngươi không nên chỉnh ta như vậy!”

Tiếu Kiệt chủ động đi qua đem Hạ Vũ kéo đến sô pha ngồi : “Tết âm lịch ngươi nghỉ, muốn đi đâu chơi?”

Hạ Vũ dùng một loại ánh mắt nhìn chằm chằm Tiếu Kiệt: “Tiếu thiếu gia, ngươi đừng làm ta sợ. Tết âm lịch ta không tính toán cùng ngươi trải qua.”

Tiếu Kiệt chọn chọn mi: “Phải không? Ngươi chính là lão bà của ta, tết âm lịch ngươi không muốn cùng ta thì cùng ai?”

Hạ Vũ lập tức kêu lên: “Con mẹ nó ai là lão bà của ngươi? !”

Tiếu Kiệt thực đương nhiên: “Ngươi a.”

Hạ Vũ lại nhịn không được kêu lên: “Cùng ngươi chứng nhận là vì lừa ba ngươi! Ta không tính toán làm lão bà ngươi! Kháo!”

Tiếu Kiệt lộ ra một bộ thực kinh ngạc : “Di? Ta nghĩ ngươi cùng ta chứng nhận, là bởi vì thích nguyên do của ta!”

Hạ Vũ nghĩ đã gặp trở ngại: “Ngươi con mẹ nó không cần lộ ra vẻ mặt ngu ngốc! Ta con mẹ nó không bao giờ … bị lừa nữa! Ngươi rõ ràng nói gạt ba ngươi, cho nên mới cùng với ta chứng nhận! Ngươi không cần vặn vẹo sự thật!”

Đối mặt Hạ Vũ đang lên án, Tiếu Kiệt vẫn như cũ vẻ mặt bình tĩnh: “Vặn vẹo không phải là cong sao ? Ta vốn chính là cong.”

Hạ Vũ gãi gãi tóc, thần tình cáu kỉnh: “Ngươi ngoại tinh nhân chết tiệt! Không hiểu tiếng Trung cũng đừng nói! Cùng nói chuyện với ngươi ta cuối cùng ta có cảm giác muốn SHI !”

Tiếu Kiệt lập tức nói: “Ngươi muốn thải? Từ nơi này quẹo trái chính là buồng vệ sinh a, ngươi cũng không phải lần đầu tiên tới nơi này. Không cần khách khí như vậy.”

“. . . . . .” Hạ Vũ lại một lần nữa sâu sắc hiểu được, ngôn ngữ không thông là chuyện tình khổ bức cỡ nào.

Bất quá làm cho Hạ Vũ ngoài ý muốn chính là, Tiếu Kiệt thế nhưng có một bộ trù nghệ giỏi.

Bữa tối hôm nay là Tiếu Kiệt tự tay động thủ , điều này làm cho Hạ Vũ có cảm giác không thể tin được .

Hắn vẫn cho rằng Tiếu Kiệt hàm chứa vững chắc là đại thiếu gia có tiền, cùng phòng bếp nơi này là hoàn toàn cách biệt mới đúng .

Cho nên khi nhìn trên bàn cơm tràn đầy một bàn thức ăn phong phú , Hạ Vũ vẫn ở giữa trạng thái khiếp sợ.

“Ngươi là người thứ hai thường thức tay nghề của ta, vinh hạnh đi?” Tiếu Kiệt lộ ra nụ cười vui vẻ hướng Hạ Vũ tranh công, thoạt nhìn lại có loại cảm giác khờ dại đơn thuần.

Hạ Vũ nhìn chằm chằm đồ ăn thoạt nhìn rất thơm , hỏi: “Người đầu tiên là ai?”

Ánh mắt Tiếu Kiệt nháy mắt ảm đạm xuống: “Kiệt ngươi.”

“Nga.” Không nghĩ tới đụng đến vị bạn thân, Hạ Vũ vội vàng nói sang chuyện khác, “Ăn sẽ không tiêu chảy đi?”

Tiếu Kiệt chọn chọn mi: “Ngươi hoài nghi ta sẽ hạ độc sao?”

Hạ Vũ vội vàng cười gượng hai tiếng: “Ngươi suy nghĩ nhiều. . . . . . Ta không phải ý tứ này. . . . . .”

Sau đó Tiếu Kiệt tự mình đưa một đôi đũa cho hắn: “Vậy ngươi nếm thử,chút.”

Ở trong ánh mắt tha thiết của Tiếu Kiệt, Hạ Vũ đành phải cầm lấy chiếc đũa nhấm nháp đồ ăn Tiếu Kiệt làm.

Ăn một ngụm, không nghĩ đồ ăn thật là ngon.

Nhìn đến hai mắt của Hạ Vũ tỏa sáng, Tiếu Kiệt chỉ biết hùa theo hắn cùng ăn uống .

“Thật không nghĩ ngươi còn có thể nấu ăn.” Hạ Vũ tự đáy lòng nói.

Tiếu Kiệt không chút để ý nói: “Ta từ nhỏ đến lớn đều là một người sống, đương nhiên muốn làm chút gì đó.”

Tuy rằng y nói thực không sao cả, nhưng là Hạ Vũ hiểu được cảm giác này rất đau khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.