CHƯƠNG THỨ 21
Thuốc bổ
Khi di động vang lên, Hạ Vũ lúc này mới khổ bức nhớ tới hắn thế nhưng còn chưa đi làm.
Hắn trợn mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn cách trong gang, đại não mới kịp thời đứng một giây mới phản ứng lại đây là Tiếu Kiệt.
Không cẩn thận nghĩ đến điên cuồng tối hôm qua, Hạ Vũ chỉ muốn SHI .Hơn nữa, hắn cư nhiên ở trên đường ngất đi.
Con mẹ nó thật sự là dọa người đến Bắc Băng Dương .
Hiện tại cả người chỉ cảm thấy xương sống ,thắt lưng, chân đau đến rút gân, Hạ Vũ tính xin nghỉ.
Đáng tiếc Ông tổng Lam Đảo cùng Hạ Vũ không quan hệ cá nhân, cho nên loại sự tình này chỉ có thể ở trong mộng thôi.
Hắn thiếu chút nữa thật sự bởi vì chân nhuyễn vô lực mà ngã sấp xuống.
Nghe được động tĩnh, Tiếu Kiệt lập tức cảnh giác mở mắt, không nghĩ tới nhìn đến Hạ Vũ thần tình lúng túng.
“Ta giúp ngươi đi.” Tiếu Kiệt mắt buồn ngủ mông lung theo trên giường đứng dậy, đối Hạ Vũ đang mặc quần áo .
Hạ Vũ cũng không dám nhìn thẳng vào Tiếu Kiệt , hắn hét lên: “Ta cũng không phải tàn phế!”
“Nếu không xin mời tự giải quyết đi,sắc mặt của ngươi không tốt lắm.” Tiếu Kiệt lộ ra thần sắc lo lắng.
Hạ Vũ tức giận hừ nói: “Phúc này còn không phải ngươi ban tặng! Xin nghỉ, toàn bộ tiền thưởng của ta sẽ không có! Hơn nữa hiện tại là cuối năm , xin nghỉ một ngày ta sẽ chồng chất rất nhiều công tác !”
Tiếu Kiệt không sao cả : “Ngươi không tất yếu đi công tác, ta dưỡng ngươi là được.”
Hạ Vũ hừ lạnh: “Không tất yếu!”
Tiếu Kiệt tiếp tục nói: “Ta không phải cho ngươi hai trăm vạn sao, ngươi thực thiếu tiền sao?”
Hạ Vũ nghiến răng nghiến lợi: “Cần ngươi quản sao? ! Ta chính là người tham tiền, ta yêu nhất chính là tiền. Tiếng Trung của ngươi gần nhất phát âm thẳng không ít a.”
Tiếu Kiệt cười cười: “Cám ơn lão bà khen ngợi.”
Hạ Vũ: “Kháo! Đừng gọi ta lão bà!”
Tiếu Kiệt: “Nhưng ngươi không phải đã hiến thân cho ta sao? Yên tâm, ta sẽ đối với ngươi chịu trách nhiệm.”
Hạ Vũ: “Ta không cần trách nhiệm của ngươi a!”
Tiếu Kiệt: “Chính là ta muốn chịu trách nhiệm a.”
Hạ Vũ: “Ta thật sự không cần trách nhiệm của ngươi a, ta cám ơn cả nhà ngươi.”
Tiếu Kiệt: “Điều này sao được, ta Tiếu Kiệt là người có trách nhiệm.”
Hạ Vũ: “Ta van cầu ngươi không cần đối ta chịu trách nhiệm được chứ?”
Tiếu Kiệt: “. . . . . . Nhưng ngươi đã là lão bà ta da.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Sáng sớm đã bị Tiếu Kiệt chỉnh đến tương đối buồn bực, cuối cùng còn không lay chuyển được y, từ Lí quản gia tự mình lái xe hắn đưa đến công ty đi làm.
Nhìn Hạ Vũ đi vào công ty không giống hăng hái như mọi khi, ngược lại là vẻ mặt suy sút, nhân viên nữ không khỏi nghi hoặc .
Bởi vì trước kia Hạ Vũ vô luận như thế nào đều nhất định là mặt tươi cười tiến công ty.
Tới lầu ba, vừa vặn gặp được Diệp Đồng.
Diệp Đồng nhìn thấy Hạ Vũ, lập tức lộ ra nụ cười tràn ngập nhu tình: “Tiểu Vũ, sớm a.”
Hạ Vũ chính là cười cười, sau đó gật gật đầu.
“Sắc mặt của ngươi thoạt nhìn không tốt lắm, là ngủ không được sao?” Diệp Đồng lo lắng hỏi một câu.
“Không có việc gì, có thể là gần nhất công tác áp lực quá lớn.” Hạ Vũ khách khí đáp, không thể nói cho y là bởi vì tối hôm qua cổn sàng đan ,cổn rất độc ác mà làm cho hôm nay tâm trạng không được tốt.
Diệp Đồng ôn hòa cười : “Vậy ngươi nhất định phải chú ý nghỉ ngơi a.”
Hạ Vũ xả ra một nụ cười, hướng hắn gật đầu.
Tiến vào văn phòng, khó khi thấy An Dật đến sớm.
“Thực ngạc nhiên, ngươi thế nhưng không muộn?” Hạ Vũ mới vừa ngồi xuống liền trêu chọc An Dật.
An Dật còn đang mở máy tính ra: “Hôm nay đi tàu điện ngầm , cửa ải cuối năm mau tới, tàu điện ngầm thật không phải là nơi chở người. Chen chúc muốn chết ta .”
Hạ Vũ vỗ vỗ bờ vai của y tỏ vẻ đồng tình: “Chen chúc nhiều nhiều sẽ thành thói quen.”
An Dật tức giận hừ nói: “Thói quen muội ngươi a! Ta có đủ tiền chuyện thứ nhất sẽ mua chiếc xe, bằng không sớm hay muộn sẽ chẳng sống lâu!”
Hạ Vũ ha ha cười vài cái: “Hảo mục tiêu! Nói ngươi cũng có thể mua, ta đem tiền trả lại cho ngươi thì sao ?”
An Dật tiếp tục hừ nói: “Muốn mua sẽ mua chiếc xe tốt !”
Hạ Vũ: “Ngươi cũng thật có dã tâm!”
An Dật: “Tât nhiên, tất nhiên ~!”
Hai người nói chuyện phiếm hàn huyên một hồi, bắt đầu đều tự tiến vào trạng thái công tác.
An Dật mắt bị cận thị, Hạ Vũ phát hiện y lại thay đổi một bộ kính mắt, liền hỏi: “Mắt của ngươi số ghi lại thêm ?”
An Dật đối với máy tính màn hình gật gật đầu: “A, phiền đã chết. Mỗi ngày đều đối mặt với máy tính, mắt ta rất đau. Ngày hôm qua tan tầm đi kiểm tra, phát hiện độ mắt thay đổi, cho nên lần nữa thay một bộ kính mắt.”
Hạ Vũ nhìn y đánh giá một hồi lâu, nói: “Rất tốt , cảm giác lại càng suất a.”
An Dật đắc ý ngoắc ngoắc khóe miệng: “Ta vốn cũng rất suất ,thật là tốt đi!”
Hạ Vũ: “Thích, tự kỷ cuồng.”
An Dật: “Ta có thể cùng ngươi tự kỷ sao? A?”
Chỉ thấy Hạ Vũ tương đương bình tĩnh nói: “Này thôi, tự kỷ cũng có bài bản , An tiểu miêu ~”
An Dật đấm hắn một quyền: “Thiết, tự kỷ liền tự kỷ, không nên nhiều lời lý do như vậy!”
Hạ Vũ bụm nơi bị đấm: “An tiểu miêu! Ngươi dám đánh lén ta! Cẩn thận ta làm cong ngươi!”
An Dật lập tức giương nanh múa vuốt: “Lão tử là thẳng nam, ngươi không làm cong được!”
Hạ Vũ chọn chọn mi, xấu xa cười: “Này cũng không nhất định nga ~ ngươi thật sự rất có tiềm chất làm cong ~”
An Dật: “Tiềm chất muội ngươi!”
Lúc này tựa vào cửa văn phòng Tiểu Lương hô một tiếng: “Tiểu Hạ! Có người tìm!”
Văn phòng này,chỉ có Hạ Vũ họ Hạ, bởi vậy hắn đành phải đứng dậy đi ra ngoài.
Không nghĩ tới đúng là Diệp Đồng.
“Ai? Sao ngươi lại tới đây?” Hạ Vũ có chút ngoài ý muốn.
Diệp Đồng cầm một cái túi, đưa cho Hạ Vũ nói: “Cái này là một ít đồ dinh dưỡng, ngươi chú ý thân thể mình một chút .”
Hạ Vũ nhất thời có chút ngạc nhiên: “A? Đồ dinh dưỡng?”
Diệp Đồng gật gật đầu: “Ta mua riêng đưa cho ngươi, bởi vì đặt ở ngăn tủ của ta , cho nên vừa rồi không thể đưa cho ngươi.”
Hạ Vũ có chút buồn cười lắc đầu: “Ta không cần thứ này.”
Ánh mắt Diệp Đồng lay động: “Ngươi không tiếp thụ ý lòng sao?”
Nhìn Diệp Đồng như vậy, Hạ Vũ không thể cự tuyệt y .
Vì thế đành phải nhận gói to này.
Nhìn Hạ Vũ thu nhận tâm ý của mình, Điệp Đồng lập tức cười lên.
Hạ Vũ cũng chỉ hảo hảo cùng y cười cười, lại không biết hắn trong lòng đang muốn khóc.
Thứ này nếu mang về nhà, nhất định sẽ bị Tiếu Kiệt ném đi. . . . . .
Bởi vậy lúc hắn trở lại văn phòng, liền đem gói to này cho An Dật.
“Cái gì vậy?” An Dật hỏi.
“Đồ dinh dưỡng , ta tặng cho ngươi .” Hạ Vũ nói.
“. . . . . . Diệp Đồng đưa đi?” An Dật bạch liễu tha nhất nhãn.
“Ân.” Hạ Vũ cũng không có phủ nhận, “Thứ này ta nếu mang về, ngoại tinh nhân kia nhất định sẽ tức giận.”
An Dật mở gói to ra, vừa thấy bên trong đều là thuốc bổ hàng hiệu: “Ai, a Vũ. Diệp Đồng tốt a, mấy thứ này ít nhất phải mấy ngàn khối.”
Hạ Vũ: “Cho nên ta tặng cho ngươi a, đừng lãng phí .”
An Dật: “. . . . . .”