CHƯƠNG THỨ 26
Hai ta không quen
Hạ Vũ khắc sâu nhận thức , từ lúc gặp được Tiếu Kiệt tới nay, hắn đến bay giờ không gặp qua vận may!
Vì thế đến lúc giao thừa, hắn làm một cái quyết định thực thận trọng, là hắn muốn đến nhà An tiểu miêu qua đêm, hắn không cần năm bổn mạng cuối , cùng ngày đầu năm bị Tiếu Kiệt ảnh hưởng!
Nghĩ đến sẽ làm được, Hạ Vũ từ ngày cuối năm , sáng sớm lấy cớ phải tăng ca rồi chuồn mất khỏi biệt thự của Tiếu Kiệt.
Hắn biết bạn thân An Dật cũng không có về với ông bà mừng lễ năm mới, mà là ở nhà trọ làm tổ ngủ đông.
Hạ Vũ đến nhà y, An Dật mới từ ổ chăn đi ra.
Nhìn Hạ Vũ đột nhiên đến thăm, An Dật kỳ thật cũng không dự đoán ngoài ý muốn.
Bởi vì y cùng Hạ Vũ nhận thức vài năm , đã sớm hiểu được Hạ Vũ chính là loại không thích chào hỏi ,sẽ không rên một tiếng mà chạy đến nhà người khác.
“An tiểu miêu, thu lưu ta cả đêm đi?” Hạ Vũ vừa vào cửa lập tức liền tươi cười lấy lòng .
An Dật còn chưa ngủ tỉnh, vẻ mặt mơ hồ : “Thu lưu có thể, không giường chỉ có sàn nhà.”
“Không cần như vậy đi? Hiện tại chính là tháng chạp trời đông giá rét, ngươi từ bỏ ,ngược đãi Hạ đại nhân nhà ngươi sao?” Hạ Vũ làm bộ như đáng thương hề hề , “Bệnh bao tử của ta còn không có hảo đâu!”
Vừa nói đến bệnh bao tử, An Dật thanh tỉnh : “Oa kháo, a Vũ ngươi làm gì muốn chạy đến nhà của ta, ngoại tinh nhân nhà ngươi không phải thực chiếu cố ngươi sao ?”
Hạ Vũ ai oán : “Có thể không nhắc tới người kia không, môi vận của ta chính là gặp được hắn là bắt đầu ! Cho nên năm bổn mạng cuối cùng một ngày, ta phải quyết đoán quét bỏ ngôi sao này!”
An Dật bĩu môi : “A Vũ ngươi lời này thật là độc.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Vì thế Hạ Vũ ở ngay tại nhà An tiểu miêu , còn thuận tiện thực chăm chỉ giúp phòng An Dật quét tước một chút.
Trong lúc đó còn gọi điện thoại tỷ tỷ Hạ Lâm, ân cần thăm hỏi nàng, còn nhắc nhở nàng chiếu cố bản thân cho tốt, không bị tỷ phu Tuấn Hoa đùa giỡn xoay quanh linh tinh.
Mà An Dật vẫn như cũ còn mơ hồ ngủ, nhìn ra được mấy ngày nay y tăng ca càng thêm thảm .
Đặc biệt mấy ngày nay Hạ Vũ bởi vì thân thể vấn đề còn xin nghỉ , thân là đồng tổ An Dật, áp lực khẳng định là lớn hơn nữa .
Ăn nhờ ở đậu Hạ Vũ đặc biệt tự giác, tới giữa trưa, hắn riêng tự mình động thủ chuẩn bị cơm trưa —— cháo gạo.
Vì thế An Dật đang nhìn đến trên bàn cơm một chén gạo cháo trắng, lúc sau quyết định trở về phòng gian tiếp tục ngủ.
“Kháo, bổn thiếu gia tự mình nấu cháo hoa ,cư nhiên không hân hạnh đón tiếp!” Hạ Vũ nhìn An Dật bò lại phòng, vẻ mặt phẫn hận.
Bao nhiêu người nghĩ muốn nếm thử,chút thủ nghệ của hắn đều không có cơ hội a uy! An tiểu miêu này thật sự không biết phân biệt !
Ôm tâm tính như vậy, Hạ Vũ buồn bực đem cháo hoa nuốt vào bụng . Ai kêu hắn hiện tại dạ dày chịu không nổi ngược đãi.
An Dật ngủ thẳng đến buổi chiều cuối cùng mới tỉnh táo lại, bụng y một mực trống không, làm cho y thật sự là chịu không nổi.
Mới vừa bước ra khỏi phòng đi đến phòng khách, liền nhìn thấy Hạ Vũ đang ngủ ở sô pha.
An Dật cũng không để ý đến hắn, trực tiếp hướng tới nơi để tủ lạnh.
Mở tủ lạnh phát hiện thật sự không có gì có thể làm đầy bụng , ngay tại lúc y thất vọng, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh tủ lạnh, trên lò viba đặt một chén cháo hoa.
An Dật: “. . . . . .”
Do dự một hồi, An Dật cảm thấy được vẫn lên làm đầy bụng là quan trọng, vì thế liền lấy chén cháo hoa Hạ Vũ làm cho y đun nóng .
An Dật cầm bát đi đến phòng khách, phát hiện Hạ Vũ ngủ rất sâu.
Nhìn chằm chằm Hạ Vũ đang ngủ một hồi, phát hiện bạn thân này sắc mặt quả nhiên không tốt. An Dật liền buông bát , đi vào phòng cầm một tấm chăn.
An Dật nhẹ nhàng đem tấm chăn đắp trên người Hạ Vũ , cũng không thấy phản ứng, xem ra ngủ rất sâu .
Vì thế An Dật tiếp tục bưng bát cháo lên, tiếp tục giải quyết cháo hoa trong bát.
Sau giao thừa , người còn ăn cháo trắng chỉ sợ cũng chỉ có hai người bạn thân bọn họ .
Kỳ thật An Dật vẫn cảm thấy được Hạ Vũ bộ dạng rất suất , cho dù là đồng chí, cũng là người thực được hoan nghênh.
Chính là không rõ vận khí của hắn không hay ho, An Dật thì kết giao bạn gái không thuận lợi, còn Hạ Vũ kết giao bạn trai không thuận lợi.
Nghĩ như vậy, đồng thời An Dật nhịn không được mà cười cười.
Bọn họ quả nhiên là một đôi anh không ra anh, em không ra em a.
Buồn bực giải quyết cháo hoa ,An Dật rửa chén xong lúc sau vừa vặn phát hiện di động vang lên của mình vang lên.
Vừa thấy, cư nhiên là thanh mai trúc mã Hà Bồi Bồi, nhất thời trong lòng còn có chút không yên. Y thật sự đối nữ nhân anh dũng này không có biện pháp.
Y vừa mới ấn trò chuyện , chợt nghe Hà Bồi Bồi lớn giọng nói: “Đầu heo không tiếp tiện thoại ta là như thế nào? !”
“Bà tám, ngươi dám không dám nói lời nào nhã nhặn chút? !” An Dật tức giận đáp một câu.
“Ở trước mặt ngươi nhã nhặn không nổi, như thế nào, đêm giao thừa sắp xếp cùng ta đi ra đi uống một chén?” Hà Bồi Bồi hưng trí ngẩng cao hỏi.
An Dật nghiến răng nghiến lợi: “Ni cô như thế nào biết ta sắp xếp?”
Hà Bồi Bồi đương nhiên nói: “Bởi vì ngươi gần nhất đều không có đào hoa a.”
An Dật: “. . . . . .”
Hà Bồi Bồi tiếp tục hống y: “Đến đây đi, ta đã chọn hảo vị trí .”
An Dật bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi thật khẳng định ta sẽ cùng ngươi sao, hôm nay a Vũ ở nhà của ta, ta không thể bỏ lại hắn một người.”
“Vừa vặn, đem a Vũ mang lại đây ~! Ta muốn đem hắn làm thẳng ,suất như vậy muốn làm cơ thật đáng tiếc .” Hà Bồi Bồi sang sảng cười to .
An Dật run run khóe miệng: “Ngươi nữ nhân này thật là đáng sợ!”
Hà Bồi Bồi một bộ ngữ khí không sợ trời không sợ đất nói: “Hai người các ngươi nếu không có tới, hãy chờ quấy rầy của ta đi! Nhớ rõ, chỗ cũ!”
An Dật: “. . . . . .”
Mới kết thúc trò chuyện, An Dật quay người lại liền nhìn thấy Hạ Vũ đã tỉnh.
Hắn từ sô pha ngồi dậy, đối An Dậtnói: “Có hẹn hò?”
An Dật vẻ mặt khổ bức đáp: ” Là Bồi Bồi, nàng kêu hai ta buổi tối đi ra ngoài cùng nàng uống rượu.”
Hạ Vũ ai oán nói: “Ngươi không nói cho nàng, ta gần nhất dưỡng dạ dày t, không thể uống rượu sao?”
An Dật đúng lý hợp tình đáp: “Kháo, muốn ta một người đi bị nàng ngược? Ngươi cũng phải đi.”
Hạ Vũ: “. . . . . .” Nghĩ đến vị thanh mai trúc mã anh dũng của An Dật, Hạ Vũ cảm thấy được dạ dày hắn giống như lại đau .
“Ngươi thật sự không quay về? Ngươi hiện tại không phải tạm thời ở tại trong nhà ngoại tinh nhân sao, ngươi không sợ làm tức hắn?” An Dật vẫn là hảo tâm nhắc nhở một câu, dù sao cái Tiếu Kiệt kìa cũng là hỗn hắc đạo , lương dân thật sự trêu chọc không nổi.
Hạ Vũ lập tức trang đáng thương ôm cổ An Dật, lộ ra bộ dáng khóc lóc than thở : “Thân ái An tiểu miêu, cầu ngươi thu lưu ta cả đêm đi!”
“Tiểu miêu muội ngươi!” An Dật nếu không xem hắn đang bệnh hoạn , sớm một cước đạp qua.
Ở trong nhà trọ An Dật cọ xát , buổi chiều thời khắc tan tầm, Tiếu Kiệt thực đúng giờ gọi điện thoại cho Hạ Vũ .
Hạ Vũ ngay từ đầu không nhìn điện thoại hắn, chính là Tiếu Kiệt lại tương đương kiên nhẫn không ngừng gọi tới .
Cuối cùng Hạ Vũ chịu không nổi phải tắt nguồn .
An Dật nhìn động tác của bạn thân, nhất thời có chút không yên: “Hạ đại nhân, ngươi nếu đem vị hắc đạo kia nổi giận , đến lúc đó nhớ rõ phải khắc sâu cho thấy hai ta không quen, nhất định phải nhớ rõ a. Ta không nghĩ tráng niên sớm thệ.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”