Dưa

Chương 33: Chương 33




Để cho chắc, tôi gọi Judy.

- Claire! - nó mừng rỡ. - Cậu về rồi hả?

- Không, Judy. Chưa, - tôi đáp, giọng thiểu não.

Nhưng nó còn chưa kịp nói gì thì tôi đã vào đề ngay.

- Judy này. Tớ có chuyện muốn nói với cậu.

- Nói đi. Cậu ổn đấy chứ? Nghe cậu có vẻ xúc động lắm.

- Thì đúng thế mà, Judy. Tớ đang rối lắm, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

- Cậu nói thế là sao? - nó nhẹ nhàng hỏi.

- Ừm... cậu biết James và tớ đã quay lại với nhau?

- Ừ.

- Vậy cậu có biết James ngoại tình là lỗi ở tớ?

- Cậu nói chuyện điên khùng gì thế? - nó nghe chừng hoảng hốt.

- Anh ta nói lỗi hoàn toàn ở tớ. Là tớ thiếu chín chắn, ích kỷ, đòi hỏi, vô tâm, là anh ta chỉ chấp nhận tớ quay lại nếu tớ thay đổi toàn diện.

- Anh ta nói anh ta chấp nhận cậu quay lại á? - Judy nói, không tin nổi. - Claire, Claire ơi, từ từ đã nào. Có gì đó không đúng ở đây rồi.

Thì đấy, nếu Judy nói có gì không đúng nghĩa là tôi không phải đang tưởng tượng.

Nhưng tôi vẫn không chắc có nên thở phào nhẹ nhõm không.

- Claire này, nói lại nhé? James nói anh ta buộc phải lăng nhăng vì khó mà sống chung với cậu. Tớ hiểu đúng không?

- Đúng, - tôi đau khổ đáp. Phải thừa nhận rằng Judy nói nghe sao là lạ. Không hiểu sao cái kiểu nói của James khiến sự việc nghe có lý hơn rất nhiều.

- Rồi giờ hắn nói sẽ chấp nhận cậu quay trở lại nếu cậu chịu thay đổi? Thay đổi kiểu gì?

- Cậu biết không? Anh ta muốn tớ ít tiệc tùng lại. Ít lời lại. Biết để tâm đến mọi chuyện hơn.

- A, hiểu rồi, - nó giận dữ. - Hắn muốn cậu cũng chán chết như hắn chứ gì? Thì hắn chỉ muốn cậu ở chỗ nào mà hắn có thể canh chừng bằng cái đôi mắt giết sạch mọi niềm vui ấy. Rác rưởi!

Nó ngừng, một ý khác bỗng xuất hiện trong đầu nó.

- Còn cậu thì đúng là ngốc! Ý cậu là cậu tin cái chuyện điên khùng này á? Cậu không thấy cái mánh cũ mèm ấy viết đầy trong sách truyện à?

- Mánh gì? - tôi hỏi mà không muốn nghe câu trả lời.

- Hắn ta ngoại tình. Hắn nhận ra mình đã phạm sai lầm khủng khiếp. Hắn muốn cậu quay lại vì hắn thực sự yêu cậu - đứa ngu nào chẳng thấy được điều đó - nên hắn làm như thể lỗi ở cậu cả để cậu phải thấy tội lỗi, rồi cậu thấy biết ơn hắn vì, mặc dù cậu là một đứa không ra gì, hắn vẫn muốn có cậu.

- Với lại, - nó ngừng một chút để lấy hơi, - tớ vô tình biết được hắn nói dối.

- Ồ? - tôi chỉ còn thốt ra được một tiếng ấy.

- Ừ. Michael nói với tớ.

Michael là bạn trai của Judy. Là bạn của James.

- Khoảng cách đây một tháng Michael đi làm vài chai với James, ừ thì chắc là hơn vài chai, mà thôi, rồi James say khướt, lải nhải suốt về cậu. Michael nói James yêu cậu đến phát cuồng. Đúng như thế. Hắn yêu cậu hơn cả cậu yêu hắn. Và lúc nào cũng nghĩ sẽ mất cậu. Hắn không chịu nổi điều đó. Nên cộng thêm căng thẳng chuyện có em bé, hắn quyết định làm liều luôn. Rồi lăn vào mụ Denise. Này, nhìn lại mà xem, mụ ấy còn chẳng tin nổi đã vớ được một chàng như James.

- Tớ hiểu rồi, - tôi nói như một cái máy. - Nghe hay đấy vì George vừa nói với tớ những điều tương tự.

- Tớ không tin nổi cậu lại phải cần đến George hay tớ nói. Cậu không biết là James yêu cậu điên dại sao? Và vô cùng sợ mất cậu?

Judy rõ ràng đang hơn cả thất vọng về tôi.

- Mà sao hắn giỏi điều khiển người khác thế? Lợi dụng cơ hội để lỉnh tội. Bảo cậu rằng hắn bỏ cậu là lỗi ở cậu, là nếu cậu không như hắn muốn, hắn sẽ lại bỏ cậu. Đàn ông, trăm thằng như một!

- Judy, tớ cần bình tâm lại một chút. Chuyện này rất quan trọng.

- Ồ, ờ, được rồi, - nó hơi bối rối. - Này, lúc tớ bảo hắn là một tên chán chết, tớ không có ý nói...

- Không có gì đâu Judy. Tớ biết ý cậu là thế mà, nhưng chẳng sao đâu.

- Cậu biết mà. Tớ xúc động quá nên...

- Judy. Vì Chúa! Quên nó đi! Tớ cần được tập trung để hiểu cho ra chuyện này.

- Xin lỗi, xin lỗi. Cậu nói đi.

- James ngoại tình, nhưng anh ta nói lỗi ở tớ. Đúng không?

- Thì đấy.

- Lẽ ra anh ta phải xin lỗi tớ, nhưng nhất định không. Đúng không?

- Ờ, đúng.

- Anh ta lải nhải với mọi người là yêu tớ. Trừ mỗi tớ là anh ta không nói thế. Đúng không?

- Đúng.

- Anh ta đã làm tớ bị tổn thương, làm tớ phải nhục nhã, làm tớ hoang mang, làm tớ phải nhượng bộ, dối gạt tớ, lừa phỉnh tớ, đến nỗi tớ phải xin lỗi vì cái tính nết của mình. Đúng không?

- Đúng.

- Rồi anh ta không chịu xin lỗi hay an ủi tớ gì hết. Đúng không?

- Đúng.

- Tớ không cần một tên đàn ông như thế. Đúng không?

- Đúng! Nhưng... ờ... Claire, cậu định làm gì?

- Giết chết tên khốn ấy.

- Không, Claire. Bình tĩnh lại, - Judy lắp lắp.

- Ôi Judy, không có gì đâu, - tôi thở dài. - Tớ không giết hắn đâu. Nhưng tớ sẽ làm cho hắn phải thật đau khổ.

- Vậy được, - nó thở phào. - Hắn chẳng đáng để cậu phải đi tù.

- Cám ơn lời khuyên thật thà của cậu. Cậu nói đúng. Hắn là một tên chán chết, nhỉ?

- Không trật đi đâu được, - nó hào hứng.

- Thôi, nói chuyện sau nhé. Chúc cậu may mắn!

Giờ thì sao?

Chắc tôi sẽ đợi James gọi.

Nhưng tôi không còn hoang mang nữa.

James đã khiến tôi giận điên lên.

Và tôi nghĩ, để cho công bằng, cứ nói trắng ra cho anh ta biết.

Hai mặt một lời.

Một lát sau điện thoại reo. James có vẻ mừng vì tôi gọi.

Tôi không cách nào nhẹ nhàng được với anh ta. Nỗi giận dữ của tôi đang sôi sục.

- Claire. Tốt quá, em gọi.

- Tối nay anh có làm gì không? - tôi hỏi ngay.

- Ờ... không làm gì, - anh ta đáp. Tôi thích được kết luận là anh ta hơi sốc vì cái giọng thẳng thừng của tôi.

- Tốt. Tám giờ tối anh ở nhà. Em có haẫ chuyện cần nói.

- Ờ... chuyện gì? - giọng anh ta hơi lo lắng.

- Em sẽ nói sau, - tôi ôn tồn đáp.

- Không, không, nói luôn bây giờ đi, - giọng anh ta rất lo lắng.

- Không, James ạ. Đợi đến tối đã, - tôi đáp, giọng vui vẻ, nhưng rất cương quyết. Anh ta im lặng.

- Thế cứ tám giờ tối nhé, James? - tôi chốt lại.

- Ừ, - anh ta nhỏ nhẹ.

Tôi cúp máy.

Vẫn nghĩ ngợi về điều tôi vừa phát hiện ra.

Bạn ạ, tôi vẫn biết là mình không tệ như James lu loa lên. Thật sự, không phải vì tôi không muốn tin mình tệ. Mặc dù đúng là tôi không muốn tin mình tệ nhưng... mà thôi, bạn hiểu mà. Tôi đã lờ mờ có cảm giác James bịa chuyện để gạt tôi, hay ít ra là phóng đại lên rất nhiều cái sự kinh khủng, trẻ con, ích kỷ, vô tâm của tôi. Nhưng tôi không hiểu được tại sao anh ta phải gạt tôi như vậy.

Và tôi có cảm giác anh ta nói như thế để tôi phải tin mình là thứ người thấp kém, ừ thì, ít ra là đến một mức độ nào đó phù hợp với anh ta.

Anh ta không thích sự tự tin của tôi. Anh ta sợ nó. Nên, một cách nhỏ nhen, nghi ngại, anh ta đã ngẩm ngầm công phá nó để tôi phải lệ thuộc vào anh ta.

Tên đốn mạt.

Lúc phát hiện ra anh ta dan díu với Denise, chắc tôi căm ghét anh ta còn ít hơn thế này. Chuyện này tệ hơn cả phản bội.

- Mẹ! - tôi gọi với lên lầu.

- Gì? - giọng bà từ trong bếp vẳng ra.

- Con cần mẹ giúp một việc.

- Việc gì?

- Tối nay mẹ trông Kate hộ con. Mẹ chở con ra sân bay nữa.

- Con đang nói nhăng nói cuội gì thế?

- Con đi London. Con cần mẹ trông Kate hộ con, - tôi nói rất quả quyết.

- Thứ Ba rồi à? - bà ngạc nhiên.

- Không mẹ ạ. Hôm nay là thứ Sáu thôi. Nhưng con vẫn phải đi.

- Rồi đến thứ Ba con lại đi nữa? - bà hỏi tiếp, trông hơi ngơ ngác.

- Có thể, - tôi đáp. Tôi không thể trả lời bà. Tôi vẫn chưa biết mình có đi không nữa.

- Có chuyện gì thế con? - bà hỏi, giọng nghi ngờ.

- Con có chuyện cần giải quyết với James.

- Mẹ tưởng con đã giải quyết mọi chuyện với nó rồi? - bà hỏi. Tôi cho là cũng có lý thôi.

- Con cũng tưởng thế, - tôi buồn buồn đáp. - Nhưng, nói sao bây giờ? chứng cớ đến phút chót mới lộ ra nên con phải đi gặp anh ta.

- Chừng nào con về?

- Nhanh thôi, - tôi hứa. - Mẹ, chuyện này quan trọng lắm. Con cần mẹ hộ con một chút.

- Ồ được mà, - bà nói, giọng có vẻ vui hơn một chút. - Cứ nhẩn nha làm cho xong việc.

- Không mất hơn một ngày đâu mẹ.

- Thế thì được.

- Con cần mượn ít tiền nữa.

- Đừng có nằm mơ.

- Mẹ!

- Con cần bao nhiêu?

- Không nhiều đâu. Con sẽ mua vé bằng thẻ. Nhưng con cần ít tiền phòng thân. Vé xe điện, quả đấm sắt, mấy thứ đó.

- Mẹ cho mượn năm chục, miễn tuần sau con trả lại.

- Năm chục là dư dả rồi ạ.

Ừ thì tôi hy vọng là dư dả. Tôi còn chưa biết tối nay mình sẽ ngủ ở đâu. Nhưng đâu đó trong thâm tâm, tôi biết mình sẽ không ngủ trên cái giường trong căn hộ của mình ở London với James.

Đừng lo. Tôi có một, hai anh bạn trai cũ vẫn chưa quên nổi tôi. Nên ít nhất tôi vẫn sẽ có chỗ nương thân.

Có cả cái sự căng cứng ở sau lưng nữa. Tôi ăn vận theo kiểu nữ sát thủ.

Tôi nghĩ thế là thích hợp.

Nhưng có thể không như bạn nghĩ đâu - trang phục chiến binh, mũ cứng có lưới bao dính đầy lá cây, vài vòng băng đạn quấn ngang ngực. Ồ không, tôi mặc một cái váy ngắn màu đen rất hấp dẫn, áo khoác đen và vớ da trong suốt, đi giày cao gót. Nếu có một cái mũ nhỏ kèm theo mạng che mặt tôi cũng đã đội vào. Nhưng may quá không có cái nào.

Tôi muốn mình trông như một quái nữ sát thủ trồi lên từ địa ngục. Nhưng ngẫm nghĩ, lục lọi lại trong trí nhớ, tôi cho là thêm cái mũ nữa chắc sẽ hơi quá.

Chỉ làm tôi trông như mấy bà mệnh phụ kia - đẹp rực rỡ bên nấm mộ nhưng bị cả làng căm ghét vì nghi ngờ chính mệnh phụ đã giết chồng để thụ hưởng cái gia tài ông này dự định để lại cho họ xây thêm bệnh viện.

Tôi bước xuống nhà. Mẹ hơi giật mình vì cái kiểu ăn vận rất kịch tính của con gái. Nhưng nhìn gương mặt giận dữ và quả quyết của tôi, bà nghĩ tốt hơn hết nên khen một tiếng.

- Được chưa mẹ?

- Rồi. Để mẹ tìm chìa khóa xe nữa thôi.

Tôi thở dài. Chắc là mất thêm vài ngày nữa đây.

Bà đang chạy ra chạy vào khắp các phòng, đổ tất cả các túi xách lên cái bàn trong nhà bếp, lần mò hết các túi áo khoác và thì thầm một mình như cái con thỏ m trắng (là con thỏ trắng, phải không nhỉ) trong phim hoạt hình Alice lạc vào xứ thằn tiên, thì cửa trước bật mở, Helen ào vào, ồn ào, oang oác như mọi lần.

- Biết gì không? - nó la lớn.

- Gì? - tôi đáp. Bình thản. Không quan tâm.

- Adam có bạn gái!

Máu ngưng chạy lên mặt tôi, tim gần như ngừng đập. Nó đang nói gì? Ai đó đã phát hiện ra chuyện tôi với Adam sao?

- Mà còn chưa hết đâu nhé! - nó hồ hởi tiếp. - Anh ấy có em bé!

Tôi trợn mắt nhìn nó. Nó đang nói nghiêm túc đấy chứ?

- Em bé kiểu gì? - tôi cố gượng hỏi.

- Em bé bé bi, bé gái, - Helen châu mỏ. - Chứ chị nghĩ em bé gì? Bé hươu cao cổ chắc? Trời ạ, thỉnh thoảng em cứ phải lo lắng không biết chị có bị gì không nữa! Đầu tôi quay mòng mòng. Nghĩa là sao? Tại sao kia chứ? Tại sao Adam lại không nói với tôi?

- Nhưng là em bé mới sinh hay thế nào? - tôi thậm chí không buồn che giấu vẻ thất thần, nhưng Helen, với độ nhạy cảm vốn có, dường như không để ý thấy.

- Không. Em không nghĩ vậy. Trông nó không giống Kate. Có tóc, với lại trông giống như ông già hom hem.

- Kate không giống ông già hom hem! - tôi tức tối.

- Có chứ, - Helen cười ha hả. - Nó hói, mập ú, lại chẳng có cái răng nào hết.

- Im ngay! - tôi hằn học. - Con bé nghe đấy. Trẻ con hiểu hết những chuyện này, biết không? Con bé xinh đẹp thế.

- Bình tĩnh lại đi chị. - Helen ôn tồn. - Chẳng hiểu sao tự nhiên chị lại nổi xung thế.

Tôi không nói gì.

Đúng là một tin sốc.

- Buồn cười chết. Adam dẫn chị này với em bé vô trường. Hết nửa lớp em đòi tự vẫn. Anh ấy chắc quên chuyện qua trót lọt mấy bài thi của giáo sư Staunton được rồi đấy. Cứ nhìn bà ấy liếc anh Adam mà xem! Thề có Chúa, bà ấy căm lắm.

- Ờ... chứ trước đây em chưa từng gặp cô ấy sao? - tôi hỏi, cố gắng để hiểu được câu chuyện. Phải chăng Adam đã đi lại với người này mà vẫn tìm cách quyến rũ tôi? Ôi chắc là thế rồi. Bạn đâu phải cứ ra siêu thị mà mua được một em bé có tóc. Những chuyện như thế này cần có thời gian.

- Không, tụi em chưa gặp chị này bao giờ. Hóa ra hai người đã cãi nhau hàng bao đời nay, rồi anh ấy không gặp chị ấy với con bé cũng lâu lắm rồi. Nhưng giờ họ hòa.

Helen bắt đầu cất cái giọng choe chóe của nó lên nghêu ngao hát. Một bài gì đó kinh khủng nói về chuyện đoàn tụ gia đình vui vẻ. Nó vừa lả lướt nhảy trên những bậc cầu thang, vừa nghêu ngao hát.

Chờ đã! tôi muốn hét lên với nó. Chị còn chưa hỏi xong. Còn nhiều thứ lắm.

Nhưng nó đã vào phòng tắm và đóng sầm cửa lại. Tôi vẫn nghe giọng nó nghêu ngao, nhưng nhỏ hơn rồi.

Tôi đứng bất động, đau đớn, ngỡ ngàng. Ngu ngốc.

Vậy là người ta nói đúng. Chẳng cái ngu nào như cái ngu xưa.

Giờ mình không thể suy nghĩ về chuyện này được. Tôi tự nhủ. Phải quên nó đi.

Khi mọi chuyện đã khác đi, mình sẽ nghĩ đến nó. Khi mình đã hạnh phúc, giải quyết xong mọi việc. Không phải bây giờ.

Tôi cố không nghĩ đến chuyện này nữa. Tôi bước vào cái phòng trong đầu mình, nơi chất chứa mọi ý nghĩ về Adam, cắt hết dây đèn và bít kín tất cả các cửa sổ, cửa ra vào. Vậy là nội bất xuất ngoại bất nhập.

Rõ ràng thế là làm mất mỹ quan chung. Mấy cái ý nghĩ bên hàng xóm chắc chắn sẽ ca cẩm. Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi phải giải quyết rốt ráo chuyện hôn nhân của mình, bằng cách này hay cách khác, và tôi không cần đến bất kỳ sự phân tâm nào.

Cuối cùng mẹ cũng tìm ra chìa khóa xe. Kate, bà và tôi chen nhau vào xe, thẳng tiến đến sân bay. Cả ba đều im lặng. Tôi dám cá bà đang ngứa ngáy muốn biết chuyện gì đang xảy ra lắm. Nhưng đội ơn trời, bà giữ mồm giữ miệng.

Thật kỳ lạ, nhưng thật sự tôi đã ngừng nghĩ đến Adam. Tôi quá giận dữ chuyện về James đến nỗi tôi không nghĩ đầu mình còn chỗ cho những thứ khác. Cái đấu trường lo lắng của tôi đã nghẹt ứ những suy nghĩ về James. Không còn lấy một chỗ chen chân cho bất cứ cái suy nghĩ nào về Adam đang hy vọng len vào. Có lẽ thế là bất công. Nhưng ai đến trước được quyền ưu tiên.

Bỏ Kate đi thật là kinh khủng. Nhưng tôi buộc phải làm thế. Không nên đem con bé theo. Tôi tin trẻ em bị ảnh hưởng nặng nề nếu vô tình phải chứng kiến mẹ chúng giết cha.

Vào đến sảnh, tôi hôn Kate.

- Mẹ sẽ chóng gặp lại con nhé, con yêu. Tôi ôm mẹ.

- Cho mẹ hỏi một câu thôi được không? - bà lo lắng hỏi, dò xét khuôn mặt tôi xem có dấu hiệu sắp nổi giận không.

- Mẹ hỏi đi, - tôi cố nói giọng vui vẻ.

- Phải thằng James nó lại đi với cái mụ Denise đó không?

- Theo con được biết thì không, - tôi cười chua chát, trấn an bà.

- Đội ơn Chúa, - bà thở hắt ra nhẹ nhõm. Ôi trời ạ. Tội nghiệp mẹ. Phải chi bà biết. Denise không gây thêm rắc rối nào.

Nhưng đúng là có chuyện không ổn. Một chuyện gì đó to tát hơn cả chuyện Denise. Mà này, nó nói lên một điều gì đó.

Thật tình, chẳng phải bạn đang nghĩ đến lúc này có thể tôi đã bắt đầu biết tha thứ và quên lãng? Chẳng phải đã đến lúc tôi nên thôi cáu chuyện của Denise?

Còn gì dễ hơn.

Tôi bắt đầu cất bước trên đôi giày cao gót quyến rũ, cố bước cho thật mạnh mẽ, quả quyết. Để bước cho quả quyết thật chẳng dễ chút nào vì tôi cứ đụng phải đủ những con người vui vẻ đang đứng tán gẫu, vali, túi xách đầy dưới chân, chống cùi chỏ trên xe đẩy hành lý, như thể đang rất dư dả thời gian. Như thể đây chẳng phải là sân bay và chẳng ai phải chạy cho kịp chuyến bay. Dĩ nhiên không phải một chuyến bay mười năm nữa mới cất cánh. Tôi cố mua vé cho thật chóng vánh.

Nhưng không được.

Cái tên nhân viên nhã nhặn, ung dung của Aer Lingus nhất định bắt tôi phải thật khoan thai, từ tốn.

Rồi đâu đó lúc đang tán chuyện nhiệm kỳ của tổng thống Nga (chẳng phải ở cái đất nước này, nốc vodka là một vấn nạn sao?) và thời tiết (mong những ngày khô ráo được lâu), tự dưng tôi cũng kiếm được một vé giá ưu đãi trên chuyến bay vắng người chuẩn bị cất cánh đi London. Chẳng chút khó khăn. Sao mà uổng phí! Vì đâu phải lúc nào tôi cũng sẵn bẳn tính mà hùng hùng hổ hổ đấu tranh cho cái quyền lợi của mình, gây huyên náo, đủ các thứ. Mà ngày hôm nay rõ ràng quá lý tưởng để làm thế.

Tôi đã bị chọc giận đến độ sẵn sàng gây một trận cho ra trò.

Nhưng khốn nỗi mọi người ai cũng quá đàng hoàng, tử tế, và mọi việc cũng suôn sẻ.

Khốn kiếp!

Năm giờ mười rồi.

Chuyến bay chẳng có gì đặc biệt đáng ghi vào tim.

Phải chi cái tên doanh nhân mặt ra vẻ quan trọng ngồi cạnh tôi cố bắt chuyện, hoặc hay hơn nữa, cố tán tôi, thì tôi đã có thể lợi dụng cái tâm trạng đang cáu bẳn của mình.

Nói thật, tôi con nít quá. Tôi ngứa ngáy được xổ ra những lời độc địa. Tôi nghĩ mình có thể sẽ muốn bắt chước cái giọng trong phim của Joan Collins. Đấy, vừa bóng bẩy vừa đe dọa, từng lời từng chữ thốt ra giống như những viên đá lạnh thả đánh coong xuống ly. Tôi sẽ nói câu gì đó như: “Thật sự tôi sẽ không phiền ông cố bắt chuyện với tôi. Tôi đang rất không vui, và tôi không chắc mình có thể giữ phép lịch sự với ông được bao lâu.”

Nhưng ngoài tiếng “xin lỗi” rất đại khái khi lần quanh hông tôi kiếm dây an toàn, hắn ta hoàn toàn phớt lờ tôi. Hắn mở cái cặp xách bằng da trông rất ấn tượng, rồi ngay sau đó chúi mũi vào cuốn tiểu thuyết của Catherine Cookson. Tôi chắc bạn biết dạng tiểu thuyết ấy. Chuyện một cô gái con ngoài giá thú có vết bớt màu rượu chát trên người, ông anh họ thích cô ta. Cô ta bị mẹ ghẻ dùng roi bằng dây thừng quật cho tan nát. Mười ba tuổi cô ta bị ông lớn trong vùng cưỡng bức, rồi trên đường trốn chạy cô ta đạp trúng cái bẫy thỏ để rồi phải cắt bỏ cả bàn chân. Người ta gí que sắt nung đỏ vào vết thương để cầm máu, tiếng la thét của cô ta xuyên thấu hàng hàng lớp lớp quặng xỉ dưới mỏ sắt. Có đúng là chỉ có thế thôi không nhỉ?

Mà thôi, cái tên đàn ông ấy quan tâm đến Catherine Cookson hơn tôi nhiều, khiến tôi thấy hơi bứt rứt. Tôi thèm được xả giận ghê gớm. Khởi động cho nóng người một chút nào, theo đúng trình tự, để chốc nữa còn hành động. Nhưng hắn không thèm nhúc nhích.

Rồi sau đó tôi thấy xấu hổ với chính mình. Tôi cố tìm cách bắt chuyện với hắn - mỉm cười trên mức cần thiết khi hắn chuyển khay thức ăn cho tôi, dịu dàng bảo hắn để tôi mở giúp cái hộp sữa be bé lúc hắn loay hoay mãi mà không tự mở được, cho hắn viên kẹo the của tôi để hắn mang về cho con bé ở nhà cho dù hắn đã bỏ vào miệng viên của hắn, đại loại thế.

Hóa ra hắn cũng dễ thương. Chúng tôi trao đổi về cuốn sách hắn đang đọc. Tôi giới thiệu thêm cho hắn vài tác giả khác. Rồi đến lúc hạ cánh xuống sân bay Heathrow, chúng tôi đã kịp thân mật xưng tên với nhau. Chúng tôi bắt tay, bảo rất vui đã gặp nhau và chúc nhau tiếp tục hành trình suôn sẻ. Thế là tôi lại một mình. Một mình với những suy nghĩ, nỗi sợ hãi và cơn giận dữ cũng như chín mươi tỉ hành khách kia ở sân bay Heathrow, tôi hoàn toàn một thân một mình giữa London.

Để xem. Nếu bạn đang xem phim thay vì đọc một cuốn sách, bạn sẽ thấy cảnh những chiếc xe buýt màu đỏ và taxi đen tuyền chạy bon bon qua tòa nhà Quốc hội, và tháp Big Ben, và những chàng cảnh sát đội cái mũ rất ngộ nghĩnh đứng điều khiển giao thông bên ngoài Cung điện Buckingham, và các cô gái mặc váy siêu ngắn tươi cười giăng tấm bảng ghi “Chào mừng đến phố Carnaby”.

Nhưng vì bạn đang đọc sách, nên bạn sẽ phải dùng đến trí tưởng tượng thôi. Heathrow... Ừm... Heathrow thì... ờ... rất nhộn nhịp. Là một cách nói. Vô cùng điên loạn, tôi không tin nổi sao lại có lắm người đến thế. Giống như cảnh tượng trong một bức tranh thời Phục hưng mô tả ngày Phán Quyết bước ra đời thực.

Hay như lễ khai mạc Thế vận hội Olympic ấy. Người người ngợm ngợm, đủ mọi quốc tịch, đủ loại trang phục lạ lẫm, liên tục chạy vút qua tôi, xí xa xí xố các loại ngôn ngữ trên thế giới.

Sao ai cũng hối hả thế nhỉ?

Và cái âm thanh ở đây thì inh tai nhức óc. Tiếng loa thông báo. Trẻ em bị lạc. Người lớn bị lạc. Hành lý xa xỉ thất lạc. Sự kiên nhẫn đi lạc. Óc đi lạc. Tim đi lạc. Bạn cứ kể thử bất cứ thứ gì, khả năng đi lạc là rất cao.

Tôi đã quên mất London là như thế này. Từng có lúc tôi đã rất nhanh nhẹn, thoải mái giữa cái vội vã, nháo nhào này. Nhưng giờ đã quen cái nhịp của Dublin nên tôi rất từ từ, tụt hậu và ủ ê. Tôi đứng giữa sảnh đến, mặt hoảng hốt, trông như một đứa tỉnh lẻ bị ngợp trước dòng người như thác, lí nhí xin lỗi khi bị thiên hạ đâm sầm vào mình rồi la hét chửi rủa.

Rồi tôi cố trấn tĩnh. Đây chỉ là London thôi mà.

Ý tôi là, tôi có thể đã đến một nơi nào đó đúng nghĩa từ đáng sợ kia.

Như Limerick chẳng hạn. Ôi xin lỗi, tôi đùa thôi ấy mà.

Rồi nhìn đâu tôi cũng thấy từng tốp nhỏ doanh nhân trong bộ vó khô cứng đứng tụm tròn, hoặc đang chờ hành lý, hoặc đang chờ chuyến bay. Mấy cái cặp táp dưới chân họ biết đâu chẳng đầy nhóc tạp chí khiêu dâm.

Tất cả bọn họ đều đang uống bia, bắt tay nhau rất hồ hởi, rất quyết tâm chứng tỏ ta đây dễ thương, thân thiện. Họ thi xem ai cười om sòm nhất và ai nói xấu vợ hay nhất, hay ai nói được câu nào thô bỉ nhất về một nhân vật nữ nào đó trong cuộc hội nghị họ vừa dự hoặc đang trên đường đến dự. Những câu như “Tôi sẽ không đá con mụ ấy ra khỏi giường vì cái tội xì hơi đâu”, rồi “Ê này, chỉ như hai trái chanh thôi”, rồi “Ai cũng xài mụ ấy cả rồi, cả mấy cái thằng trong phòng chuyển thư nữa” từ phía máy tụm người ấy cứ dập dềnh trôi đến hai tai tôi.

Tôi bắt gặp cái liếc mắt bẩn thỉu từ một tên trong số chúng. Tôi vội nhìn ngay đi chỗ khác. Hắn quay lại với bốn, năm tên trong bọn và nói gì đó. Rồi một tràng cười rộ lên, cả bọn vặn vẹo cổ - cúi, vươn, kéo dài - để nhìn tôi cho rõ .

Lũ đốn mạt! Tôi chỉ muốn giết chết chúng! Và bọn chúng cực kỳ vô duyên, chán ngắt. Sao chúng dám ngạo nghễ thế với tôi? Hay bất cứ phụ nữ nào khác. Chúng nên vô cùng biết ơn nếu có người phụ nữ nào chịu đụng vào một cọng lông trên người chúng. Chó chết! Tôi giận dữ nghĩ. Đi thôi.

Tôi không có hành lý gửi. Tôi không định ở lại lâu nên chẳng cần đến chúng. Nên ít ra là tôi cũng được miễn cho cái khoản đứng chờ ở băng chuyền.

Tôi hít thật sâu, đứng thẳng lưng, mặt đanh lại rồi cứ thế rẽ dòng người tiến tới. Tôi hướng về phía ga xe điện ngầm, cứng rắn chen giữa dòng người cuồn cuộn, như một nhà thám hiểm rừng Amazon đang dò dẫm bước dưới những bụi cây thấp ken dày.

Sau cùng tôi cũng đến được nhà ga. Cái anh Nhật rõ ràng đang chiếm ưu thế về số dân ở đây. Sau một hồi, dễ đến hàng thế kỷ, chờ cho các anh trai xứ sở Phù Tang mò mẫm ra cách lấy vé từ máy - tôi tưởng họ có tiếng là trùm công nghệ chứ? - tôi cũng lấy được vé cho mình rồi chạy ra xe.

Taxi không dành cho những ai muốn tiết kiệm. Xe điện ngầm đầy nghẹt người, và mỗi quốc gia trên thế giới này đều có đại diện của mình trên đấy cả.

Tôi đâu cần phải đến dự một cuộc họp nào của ủy ban Khẩn cấp của Liên Hiệp Quốc. Tôi đã ở đây rồi đấy thôi.

Chuyến xe điện ngầm chật chội, bức bí, khó chịu đến độ nhìn một cách khác nó giống như một món quà của Chúa. Nếu vẫn chưa kịp nổi cơn cuồng giết người trước khi xe dừng, rất có thể khi xe dừng rồi, tôi sẽ đủ điên để làm thế thật.

Một tên hành khách vô cùng tốt bụng cứ ấn cái vật cương cứng của hắn vào người tôi mỗi khi xe bẻ khúc quanh, giúp tôi tạm rời cái ý nghĩ miên man về cuộc đụng độ giữa tôi với James ít nữa đây.

Khoảng tám giờ kém mười, tôi đến nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.