Ân Trường Hoan che miệng ngáp một cái, mặt mày gật gù, xem ra tối hôm qua ngủ không ngon.
"Muội sao vậy?" Bình Dương đã là thê tử đụng đụng cánh tay Ân Trường Hoan "Đã trễ thế như vậy mà muội còn chưa tỉnh ngủ hả?"
"Không có cách mà. " Ân Trường Hoan bảo cung nữ đổi một cốc trà đặc "Hôm qua thái tử vừa mua cho ta một cuốn thoại bản, kể chuyện ly kỳ, mà lại rất đẹp, thực sự không bỏ xuống được, xem đến nửa đêm mới ngủ."
"Thái tử còn mua cho muội thoại bản?"
"Vì sao lại không?" Vẻ mặt Ân Trường Hoan nghi hoặc hỏi lại "Ta thích thì chàng ấy sẽ mua cho ta, đây không phải rất bình thường sao?"
Thế nhưng kia là thái tử một ngày trăm công ngàn việc, Bình Dương lắc đầu, mỗi khi nàng cảm thấy thái tử đã quá sủng Ân Trường Hoan, không thể sủng Ân Trường Hoan thêm được nữa thì hai người này sẽ đánh vỡ giới hạn mà nàng biết.
Nàng cùng Hứa Ngạn thành thân hơn một tháng, mặc dù Hứa Ngạn đối với nàng không tệ nhưng so với thái tử và Trường Hoan thì còn khá xa, Hứa Ngạn đối nàng tựa hồ như thiếu đi cái thân cận giữa phu thê.
Bình Dương cụp mắt xuống, có thể là thời gian ở bên nhau của họ ngắn, thái tử cùng Trường Hoan quen biết nhau đã lâu nên mới như thế.
"Nương nương." Một cung nữ tiến đến bẩm "Đoan vương gia và Đoan vương phi đến."
Hoàng hậu từ ái nói "Mời tiến đến."
Trà đặc đổi xong, Ân Trường Hoan lập tức uống hai ngụm. Nếu nàng chỉ là quận chúa, có thể không cần tới nhưng nàng là hôn thê của thái tử, loại trường hợp này đương nhiên là không thể vắng mặt.
Trà đặc đắng chát, Ân Trường Hoan lấy lại được chút tinh thần, vừa hạ chén trà xuống thì đã nhìn thấy Phó Dịch và Cố Như Nguyệt song song tới.
Phó Dịch đi không nhanh, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Cố Như Nguyệt, Cố Như Nguyệt thì nhìn hắn mỉm cười, thần sắc tuy có ý xấu hổ nhưng nhiều hơn chính là ngọt ngào, hiển nhiên tình cảm hai người bọn họ không tệ.
Ân Trường Hoan nghĩ đến Ân Bạch Tuyết, theo nàng biết Ân Bạch Tuyết mặc dù không tiến vào phủ Đoan vương nhưng vẫn ở trong một căn nhà của Phó Dịch, cũng không biết Phó Dịch sẽ an bài Ân Bạch Tuyết thế nào.
Nàng có chút hiếu kì đời trước sau khi nàng chết thì Phó Dịch cùng Ân Bạch Tuyết ra sao?
Ân Trường Hoan xuất thần trong lúc đó, Phó Dịch đã thỉnh an rời đi. Nơi này đều là nữ quyến, hắn ở lâu cũng không phù hợp mà cũng không ai nói chuyện cùng hắn.
"Ta thấy ngũ ca đối với ngũ tẩu cũng không tệ lắm. " Phó Dịch trước khi đi nói lát nữa sẽ tới đón Cố Như Nguyệt, Bình Dương nhỏ giọng nói với Ân Trường Hoan "Khác so với ta tưởng tượng."
"Trong tưởng tượng của tỷ là thế nào?"
Bình Dương ngó ngó bốn phía, nói thầm bên tai Ân Trường Hoan "Ta trước kia còn tưởng rằng ngũ ca là thật tâm thích Ân Bạch Tuyết kia, cưới ngũ tẩu chỉ là ngại thánh chỉ phụ hoàng!"
Ân Trường Hoan nghe vậy theo bản năng nhìn Cố Như Nguyệt ngồi phía đối diện đang nói chuyện với hoàng hậu, ngữ tốc rất chậm, nhìn ra được nàng ấy đang rất khẩn trương, một phi tử nói câu trêu ghẹo mà nói gương mặt lập tức đỏ như lửa đốt, so với các vương phi khác thì nàng ấy tựa như một bé thỏ trắng.
"Đoan vương..." Ân Trường Hoan vốn muốn nói Đoan vương thật ra cũng là người không tệ, nhưng lời đến khóe miệng thật sự không nói được, chỉ đáp "Không biết bọn họ xảy ra chuyện gì, dù sao hai người họ tình cảm thân mật vẫn tốt hơn là không có tình cảm."
Bình Dương gật đầu "Nói cũng phải."
Sau nửa canh giờ, Phó Dịch tới đón Cố Như Nguyệt, mà lúc này Ân Trường Hoan đã sớm rời khỏi Khôn Ninh cung.
"Có người nào làm khó dễ nàng không?" Phó Dịch hỏi Cố Như Nguyệt.
Cố Như Nguyệt lắc đầu "Tất cả mọi người đều rất hiền lành."
"Hoàng hậu nương nương mặc dù hiền hoà nhưng rất cũng có uy nghiêm, có người ở đó, bình thường đều sẽ không có kẻ cố ý kiếm chuyện." Phó Dịch nói "Về sau nếu có người ức hiếp, nàng không cần sợ, trực tiếp bỏ về là được."
Cố Như Nguyệt cười ngọt ngào "Chàng không sợ ta gây phiền phức cho chàng sao?"
Phó Dịch cười một tiếng, ngữ khí ôn nhu "Phu thê đồng thể, nàng là vương phi của ta, chuyện của nàng cũng là chuyện của ta, sao có thể là phiền phức."
Cố Như Nguyệt dừng bước lại, giữ chặt ống tay Phó Dịch, ngẩng đầu nói "Vậy sau này nếu thật sự có chuyện thì không cho chàng trách ta."
"Không trách." Phó Dịch lại cười nói "Đến lúc đó ta cho nàng chỗ dựa."
Hai người vừa đi vừa nói, đi ngang qua ngự hoa viên trông thấy Ân Trường Hoan cùng Diệp Hoàn.
Cách một khoảng xa nên Ân Trường Hoan tựa hồ không nhìn thấy bọn họ, Cố Như Nguyệt thấy Diệp Hoàn hái được một đóa hoa cài lên tóc Ân Trường Hoan, hai người nói được hai câu thì Ân Trường Hoan lại khom lưng hái một đóa, muốn cài lên cho Diệp Hoàn. Cũng may Diệp Hoàn hình như nhìn thấy bọn họ, cúi đầu nói với Ân Trường Hoan một câu, Ân Trường Hoan quay đầu nhìn bọn họ một chút mới không ép buộc Diệp Hoàn cài hoa.
Cố Như Nguyệt nhìn trợn mắt hốc mồm "Trường Hoan nàng..."
Cài hoa cho nam nhân? Ngay cả nam tử bình thường cũng sẽ không cho phép huống chi kia là thái tử.
"Trường Hoan luôn luôn như thế. " Phó Dịch ngược lại không kinh ngạc, thản nhiên nói "Chúng ta đi thôi."
Khoé mắt Cố Như Nguyệt liếc qua Phó Dịch, trước kia Ân Trường Hoan cũng cài hoa cho Phó Dịch sao?
Vừa nghĩ tới Phó Dịch có thể đã từng chơi đùa với Ân Trường Hoan, Cố Như Nguyệt cong khóe miệng, không khỏi nghĩ đến một người.
Thấy Phó Dịch cùng Cố Như Nguyệt đi, Ân Trường Hoan cầm hoa kích động "Bọn họ đi rồi, mau thử đi!"
Nhìn đoá mẫu đơn trong tay Ân Trường Hoan, Diệp Hoàn bình thường sẽ theo Ân Trường Hoan nhưng lần này nhịn không được "Nàng thật sự cảm thấy ta thích hợp với hoa sao?"
Ân Trường Hoan nhìn mặt Diệp Hoàn, lại cúi đầu nhìn hoa trong tay, tựa như không quá thích hợp.
"Bỏ đi, người còn yêu kiều hơn hoa, không dùng được hoa." Ân Trường Hoan thả hoa xuống đất, lại nhìn một Diệp Hoàn, ước mơ "Chàng đẹp như vậy, không biết mặc y phục của nữ tử vào sẽ đẹp đến cỡ nào đây!"
Diệp Hoàn vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng, nghe Ân Trường Hoan còn muốn để hắn mặc y phục nữ tử, thần sắc lập tức cứng đờ.
Thấy Diệp Hoàn sửng sốt, Ân Trường Hoan cười ha ha "Yên tâm, hiện tại sẽ không bắt chàng mặc, cũng sẽ không để người khác biết."
Nàng cười giả dối, kiễng chân lên trêu đùa "Hoàn Hoàn mỹ mạo như vậy, ta sao có thể cho người khác trông thấy."
Ân Trường Hoan hô hấp phả vào tai Diệp Hoàn, vừa nóng lại tê.
Diệp Hoàn nuốt một cái xuống yết hầu, hắn cảm thấy kỳ thật mặc áo của nữ cũng không phải không thể tiếp nhận, dù sao không có người ngoài, giúp phu nhân vui vẻ, thế nào cũng không tính là quá phận.
Xe ngựa dừng trước cửa vương phủ, Cố Như Nguyệt do dự hồi lâu mở miệng hỏi "Ta đã vào phủ, khi nào Ân cô nương vào cửa?"
Phó Dịch nhướng mày "Đang êm đẹp sao đột nhiên lại nhắc đến nàng ấy?"
Mấy tháng nay hắn không đi qua chỗ tòa nhà kia, cũng không tiếp tục gặp Ân Bạch Tuyết, nhưng có người bẩm báo cho hắn tình hình Ân Bạch Tuyết gần đây, nói nàng mỗi ngày không phải đọc sách thì là đánh đàn, đánh cờ, thời gian trôi qua đơn giản bình thản, phảng phất như sự kiện kia tựa như chưa từng xảy ra.
Cố Như Nguyệt nắm chặt khăn tay "Vương gia đã cố ý muốn đưa nàng nhập phủ, sớm muộn gì cũng phải nói, vương gia cho thời gian chính xác thì ta cũng có thể chuẩn bị tốt."
Phó Dịch trầm ngâm nói "Sau một tháng rồi nói tiếp."
Cố Như Nguyệt chân trước tiến vương phủ, hắn chân sau đem Ân Bạch Tuyết nhập vào phủ, truyền ra kinh thành thì mọi người sẽ cảm thấy hắn không để Cố Như Nguyệt vào mắt, đối xử với Cố Như Nguyệt không tốt.
"Được."
Nhìn ra Phó Dịch không thích nhắc đến Ân Bạch Tuyết, Cố Như Nguyệt liền không còn nói chuyện này, trầm mặc xuống.
Thấy Cố Như Nguyệt cúi đầu cảm xúc sa sút, Phó Dịch nắm chặt ta Cố Như Nguyệt, ngữ khí hòa hoãn rất nhiều "Không nên suy nghĩ nhiều, ta trước đó đã nói sẽ không thay đổi. Ân Bạch Tuyết tiến vào vương phủ nhưng vĩnh viễn sẽ chỉ là thiếp thất, sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta."
Tay Phó Dịch rộng lớn mà ấm áp, ôm trọn lấy tay Cố Như Nguyệt, cũng làm ấm áp trái tim Cố Như Nguyệt.
Nàng ngẩng đầu, trong ánh mắt đều là tín nhiệm Phó Dịch "Ta tin tưởng vương gia."
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, bầu không khí trong xe ngựa ấm áp.
Hôn kỳ sắp đến, Ân Trường Hoan cho người đi kiểm lại tài sản của nàng.
Nàng không ngờ mình lại có nhiều tiền như thế.
Khép lại danh sách, Ân Trường Hoan nói với Nhược Vân "Ta cảm giác bản thân như một con cá nóc vàng vậy."
Nhược Vân nín cười "Tài sản của trưởng công chúa đều để lại cho quận chúa, lại thêm những năm qua thái hậu nương nương cùng hoàng thượng ban thưởng, nếu không phải quận chúa thường xuyên cứu tế lão bách tính, tờ đơn này sợ là còn có thể nhiều hơn."
Năm đó đồ cưới của Gia Di trưởng công chúa lúc xuất giá là chấn kinh toàn bộ kinh thành, đến nay không ai có thể vượt qua, kể cả Bình Dương công chúa kết hôn trước đó không lâu cũng không theo kịp, có thể tưởng tượng lúc Ân Trường Hoan thành thân thì đồ cưới sẽ chấn kinh cỡ nào.
"Haiz. " Ân Trường Hoan tiện tay đặt danh sách sang một bên, thở dài "Chờ đến ngày thành hôn ta chính là thái tử phi, không thể tùy ý xuất cung, có nhiều ngân lượng cũng không có tác dụng gì."
Nhược Vân đem danh sách cất kỹ, nàng là đại nha hoàn thiếp thân của Ân Trường Hoan, hiểu rõ Ân Trường Hoan nhất, liền an ủi "Thế nhưng khi thành thân thì thái tử điện hạ chính là phu quân của quận chúa, thái tử điện hạ tuấn lãng như vậy, quận chúa còn muốn xuất cung sao?"
"Nói thì nói như thế, thế nhưng chàng ấy bận rộn như vậy, không thể mỗi ngày đều ở cạnh ta." Càng nghĩ càng khó chịu, Ân Trường Hoan ghé vào mặt bàn mệt mỏi nói "Nếu chàng ấy không phải thái tử thì tốt, như thế ta có thể ở trong phủ Vĩnh vương, muốn đi đâu thì đi đó."
Hợp lấy thân phận thái tử thì trong lòng quận chúa còn không quan trọng bằng tự do của nàng.
Nhược Vân oán thầm một câu, nhưng nàng là người của Ân Trường Hoan, đương nhiên là muốn nói thay Ân Trường Hoan, vì vậy tiếp tục khuyên nhủ "Thái tử đối với quận chúa tốt như vậy, quận chúa chính là ngẫu nhiên xuất cung giải sầu một chút cũng không phải không được."
"Nào có thể được tùy tâm sở dục như hiện tại." Ân Trường Hoan bĩu môi, bỗng nhiên ngồi ngay ngắn "Vừa nghĩ đến đây, ta lại không muốn trở thành thân, chỗ tốt không có nhiều, chỗ xấu thì là một đống."
Nhược Vân giật mình, vài ngày trước quận chúa còn nói hi vọng có thể sớm thành thân, sao nhanh như vậy đã lật lọng rồi.
"Quận chúa, hôm nay khí trời tốt, nghe nói Như Ý phường có đồ trang sức mới, không bằng người lên phố đi dạo?" Có lẽ giải sầu một chút, quận chúa sẽ không nghĩ tiêu cực nữa!
"Cũng được."
"Vậy nô tỳ đi phân phó người chuẩn bị."
Nghe kể chuyện, đi dạo tiệm vàng, Ân Trường Hoan cưỡi bạch mã chẳng có mục đích đến, tâm tình tốt lên nhiều.
Nàng nghĩ kỹ, nàng mới không muốn cả ngày đều ở Đông Cung. Thành thân là vì để cho mình trôi qua tốt hơn, nếu không có thể trôi qua thoải mái hơn thì nàng thành thân làm gì.
Vừa nghĩ đến đây thì bỗng nhiên có một nam tử áo trắng ngã xuống trước ngựa của nàng.
Nam tử ngẩng đầu, Ân Trường Hoan trong lòng a một tiếng, một lang quân thật tuấn tú nha, chỉ khuôn mặt thôi cũng gần bằng Hoàn Hoàn của nàng rồi.
Không đợi Ân Trường Hoan cảm khái xong, ngay sau đó một tiểu thư chạy đến ngăn nam tử áo trắng trước mặt lại, lấy từ trong tóc ra một cây trâm đặt vào cổ mình, xông tới bên đường đứng trước mặt nam nhân mặc áo bào tím, uy hiếp nói "Ngươi hôm nay dám động vào một cọng tóc của tiên sinh, ta sẽ chết ngay trước mặt ngươi."
Ân Trường Hoàn đang nhàm chán đến cực điểm thì ánh mắt liền sáng lên, đây là có chuyện gì vậy?