Đức Dương Quận Chúa

Chương 90: Chương 90: Huynh muội bọn họ sẽ không phải là nhặt được về đấy chứ?




"Nghe câu này có vẻ nàng ta rất hận mẫu thân?" Ân Trường Hoan nói một mình "Thế nhưng mẫu thân ta đã qua đời lâu như vậy, nàng ta hại ta làm gì chứ?"

Cũng không thể vì ghét mẫu thân mà thề sống chết không tha cho nàng được?

Trịnh thái hậu biến sắc, nhìn Diệp Hoàn, như hồi tưởng lại "Năm đó mẫu thân cháu là công chúa được tiên hoàng sủng ái nhất, sau khi hoàng cữu cữu cháu kế vị thì mẫu thân cháu đầy vinh quang, toàn bộ hoàng cung không ai có thể sánh bằng."

Ân Trường Hoan biết điều này "Cho nên nàng ta ghen ghét mẫu thân cháu nên muốn hại cháu sao?"

Mặc dù Gia Hòa hãm hại nàng không thành, nhưng Ân Trường Hoan không nghĩ Gia Hòa sẽ hại cả mẫu thân, cái này thật khó mà tưởng tượng nổi.

Diệp Hoàn nói "Ta cũng không rõ vì sao nàng ta lại muốn hại nàng, nhưng chuyện lần trước ở hoàng lăng cũng là nàng ta an bài."

Ân Trường Hoan sửng sốt nhưng rất bình tĩnh lại, hỏi "Cho nên Ân Bác Văn cũng là do nàng ta giết?"

Diệp Hoàn gật đầu "Có lẽ vậy."

Chuyện ở hoàng lăng đến tột cùng là Ân Bác Văn muốn hại nàng hay là Gia Hòa muốn mạng nàng, nếu là Gia Hòa, vậy kẻ hạ độc chết nàng đời trước là ai?

Đời này Gia Hòa còn có thể nói là vì muốn Kỷ Oánh Oánh ở cùng Diệp Hoàn nên hại nàng, nhưng đời trước nàng và Diệp Hoàn không thân nhau, Gia Hòa có lý do gì mà xuống tay với nàng.

Ân Trường Hoan rối rắm, Diệp Hoàn áy náy nói "Ta hẳn là nên sớm nói cho nàng chuyện này."

Diệp Hoàn không muốn Ân Trường Hoan phải ưu phiền, cho nên muốn đợi mọi chuyện xong xuôi, bao gồm cả việc Gia Di trưởng công chúa qua đời, điều tra rõ ràng rồi nói cho Ân Trường Hoan.

Vừa nghe thái giám nói Ân Trường Hoan rơi xuống nước, Gia Hòa trưởng công chúa nhảy hồ cứu Ân Trường Hoan thì hắn đã biết có điểm không đúng, lúc đuổi đến hồ lúc hắn liền vạn phần hối hận, Ân Trường Hoan không phải kiều hoa trong nhà ấm, hắn không nên giấu diếm Ân Trường Hoan.

"Nếu như ta sớm nói cho nàng, có lẽ hôm nay nàng sẽ không bị rơi xuống nước."

"Cái này cũng không chắc chắn." Ân Trường Hoan nói "Ta nhớ người đụng vào ta xuống hồ không phải nàng ta, cho dù chàng có nói cho ta chuyện này thì chưa chắc ta đã trốn được."

Diệp Hoàn nói "Kẻ đụng vào nàng chính là một vị phu nhân, theo như nàng ta nói thì cũng là bị người khác đẩy nên mới đụng vào nàng."

Ân Trường Hoan khẽ gật đầu, lại hỏi "Kỷ Oánh Oánh sao rồi?"

Mặc dù nàng mới bị Gia Hòa mưu hại, nhưng nghĩ đến Kỷ Oánh Oánh là nữ nhi ruột của Gia Hòa mà còn bị gài bẫy, nàng liền không thể giận chó đánh mèo Kỷ Oánh Oánh, thậm chí còn có chút đồng tình cho nàng ấy.

Diệp Hoàn nói "Đang ở trong Từ An cung, hẳn là không ngại."

"Vậy nàng ấy và Cố Nguyên phải làm sao bây giờ?"

Quần áo không chỉnh tề cùng Cố Nguyên ở cùng một cái phòng, thanh danh của Kỷ Oánh Oánh từ đây coi như bị hủy, cho dù có hoàng cữu cữu làm chỗ dựa thì muốn gả cho người khác cũng không dễ, dù có gả đi thì nghĩ tới việc có được hạnh phúc hay không cũng rất khó.

Trịnh thái hậu nói "Biện pháp giải quyết tốt nhất chính là tứ hôn cho hai người bọn họ, cũng may thế tử của phủ quận vương Nam Dương không phải hạng người ăn chơi, thân phận lại ngang hàng với Oánh Oánh, xem như đại hạnh trong bất hạnh."

Tứ hôn cho Kỷ Oánh Oánh cùng Cố Nguyên? Ân Trường Hoan nháy nháy mắt, thân phận bề ngoài hai người đúng là xứng đôi, nhưng vấn đề là Cố Nguyên không thể làm chuyện ấy, Kỷ Oánh Oánh gả cho Cố Nguyên chẳng phải là sẽ như goá phụ sao.

Ân Trường Hoan vứt cho Diệp Hoàn ánh mắt "Nên làm gì" Diệp Hoàn lại không hiểu ý Ân Trường Hoan, hắn đã sớm quên sự việc lần đó.

Trịnh thái hậu nhìn động tác nhỏ của hai người không khỏi cười một tiếng, bà nghe nói lúc Diệp Hoàn biết Trường Hoan rơi xuống hồ đã vội vàng hoảng loạn, ngay cả hoàng đế cũng không để ý tới. Mặc dù hành động lần này có chút không ổn trọng, nhưng Trịnh thái hậu lại rất hài lòng, nếu lúc đó Diệp Hoàn còn có thể trầm ổn lão luyện, vậy bà cần phải cân nhắc có nên gả Ân Trường Hoan cho hắn không.

Nghĩ đến chuyện vừa trải qua, hai người bọn họ có lẽ có việc muốn nói với nhau, Trịnh thái hậu liền bảo Ân Trường Hoan dẫn Diệp Hoàn đến thiên điện.

Diệp Hoàn nhìn Ân Trường Hoan một chút, miệng hơi cười.

Ân Trường Hoan không sợ xấu hổ, sau khi nói tạm biệt Trịnh thái hậu liền dẫn Diệp Hoàn đi thiên điện mà nàng ở.

Từ Ninh cung rất lớn, ngoại trừ chủ điện của Trịnh thái hậu thì còn có rất nhiều thiên điện, mà thiên điện Ân Trường Hoan ở không hề kém hơn chủ điện của Trịnh thái hậu là mấy, vàng son lộng lẫy, phảng phất như Tiên cung.

Nha hoàn dâng trà, Ân Trường Hoan bưng ly nước không uống, đổi tới đổi lui, đầu lông mày nhăn lại, nói ra sự lo lắng "Cố Nguyên không phải là không thể làm chuyện ấy sao, tứ hôn cho Kỷ Oánh Oánh và hắn có phải không ổn không?"

Diệp Hoàn mờ mịt nhìn Ân Trường Hoan "Sao nàng biết Cố Nguyên không thể làm chuyện ấy?"

"Không phải chàng nói cho ta biết sao?" Ân Trường Hoan kỳ quái nhìn Diệp Hoàn, trong lòng nghĩ quả nhiên Cố Nguyên không thể mà.

Diệp Hoàn không có chú ý lắm, đang định nhắc nhở Ân Trường Hoan thì nhớ tới vì sao Ân Trường Hoan lại cảm thấy Cố Nguyên không thể làm chuyện ấy, thật sự là có chút xin lỗi Cố Nguyên.

Hắn ho khan hai tiếng, giải thích nói "Trường Hoan, chuyện này là nàng hiểu lầm rồi."

Ân Trường Hoan không yên lòng ồ một tiếng, trong lòng đang nghĩ làm gì để thức tỉnh Kỷ Oánh Oánh, tốt xấu gì thì các nàng cũng đối đầu nhau nhiều năm như vậy, nàng không thể trơ mắt nhìn nàng ấy bước vào hố lửa.

Diệp Hoàn xem xét thần sắc Ân Trường Hoan liền biết nàng không tin, hắn có cảm giác thật bất lực, âm thầm cầu nguyện Cố Nguyên đừng nên biết chuyện này, nếu không thì bọn hắn khả năng không thể làm huynh đệ.

Diệp Hoàn ở lại Từ Ninh cung cùng Ân Trường Hoan và Trịnh thái hậu dùng bữa tối mới rời khỏi cung.

Trở lại phủ Vĩnh vương, phụ tá trong phủ đang chờ, thấy hắn liền chào đón nói "Quả thật là Toàn Lương hạ độc giết Ân Bác Văn."

Có thể làm chuyện như vậy, Toàn Lương chính là tâm phúc của Gia Hòa, hắn đúng là dựa vào rất nhiều hình pháp, cho nên Diệp Hoàn cố ý đi một chuyến đến phủ Gia Hòa trưởng công chúa, hắn cũng chỉ là thử một lần, không dám hứa chắc nhất định có thể thành công, nhưng Gia Hòa trưởng công chúa lại thật sự phái người đến ám sát Toàn Lương. Gia Hòa trưởng công chúa bất nhân, Toàn Lương cũng không phải người hiền lành, đương nhiên sẽ không nghĩa khí thay Gia Hòa trưởng công chúa sống chết giữ bí mật.

"Phái người áp giải Toàn Lương và hai thích khách kia đến Đại Lý tự." Hoàng đế đã cho lệnh Đại Lý tự khanh Trịnh Xuyên điều tra án này, cuối cùng thẩm tra xử lí hắn sẽ đích thân tới.

"Vâng." Phụ tá Vương đi theo Diệp Hoàn vào thư phòng.

Diệp Hoàn vừa đi vừa phân phó, thanh âm lạnh như băng "Phái người điều tra lại Gia Hòa."

Phụ tá Vương hơi nghi hoặc nhìn Diệp Hoàn, Diệp Hoàn nói "Bản vương hoài nghi có người trong bóng tối hiệp trợ cho Gia Hòa."

Hôm nay có hai sự việc phát sinh ở trong hoàng cung, mặc dù rất dễ hiểu, không phí nhiều công sức để tra rõ ràng chân tướng. Nhưng nếu không phải có Trần Tử Thiến cứu được Ân Trường Hoan thì nói không chừng mọi chuyện đã phát triển theo ý muốn của Gia Hòa rồi.

Nếu như Gia Hòa trưởng công chúa bởi vì cứu Trường Hoan mà chết đuối, ai sẽ tin tưởng đây đều là do nàng ta tự biên tự diễn, đến lúc đó nàng ta sẽ được đứng ở phía chính nghĩa, cho dù Diệp Hoàn có tra ra chân tướng cũng vô dụng.

Nếu chỉ có một mình Gia Hòa trưởng công chúa thì Diệp Hoàn không cho rằng nàng ta có cái thế lực này.

Còn có, Gia Hòa nhất định phải hại chết Ân Trường Hoan, Diệp Hoàn cũng nghĩ không thông, nếu có người hiệp trợ Gia Hòa thì không giống vậy, có lẽ kẻ muốn tính mạng Trường Hoan căn bản không phải Gia Hòa.

Trừ người Ân gia ra thì kẻ muốn lấy mạng Trường Hoan không có gì hơn mấy cái kia.

Ân Trường Hoan cho là nàng biết võ, thân thể tốt, rơi xuống nước sẽ không sao, kết quả là tự đánh giá bản thân quá cao, nửa đêm cơ thể đột nhiên nóng lên, giày vò suốt một đêm mới giảm bớt.

Hoàng đế nhận được tin tức, tảo triều xong liền cùng Diệp Hoàn đi Từ Ninh cung, nhìn thấy Ân Trường Hoan không chút khí lực, chân mày hoàng đế càng nhíu chặt hơn.

Chuyện ngày hôm qua đối với hắn mà nói không thua gì sấm sét giữa trời, đầu tiên là Diệp Hoàn nói cho hắn biết Gia Hòa có thể là chủ mưu hãm hại Ân Trường Hoan, sau đó Gia Hòa vậy mà lại ở trong hoàng cung, ngay trước mắt bao người mưu hại Trường Hoan. Không chỉ có thế, nàng ta thế mà còn muốn đem tội danh mưu hại Trường Hoan giá họa cho Anh quận vương Phó Triết.

Đây tất cả đều là do muội muội cao quý, trang nhã của hắn làm ra, hoàng đế không dám tin, đồng thời cảm thấy vô cùng áy náy với Trịnh thái hậu và Trường Hoan, không còn mặt mũi gặp bọn họ.

Hắn chắp tay với Trịnh thái hậu, thở dài, thiên ngôn vạn ngữ chỉ nặng nề nói "Mẫu hậu".

Trịnh thái hậu giơ tay lên một cái, lạnh lùng nói "Chuyện này ai gia hi vọng hoàng đế có thể xử lý thật công bằng."

Trịnh thái hậu rất ít khi dùng ngữ khí này nói chuyện với hoàng đế, kể cả trước đó có tra ra người hại bà có thể là Triệu thái hậu thì bà cũng không cho hoàng đế sắc mặt lạnh như vậy.

Hoàng đế không cảm thấy ngoài ý muốn, cũng không thấy Trịnh thái hậu dùng ngữ khí này nói chuyện cùng hắn là không đúng, ngược lại cam kết "Mẫu hậu yên tâm, nhi thần nhất định sẽ không thiên vị Gia Hòa."

Trịnh thái hậu hùng hổ dọa người truy vấn "Nàng ta là nữ nhi thân sinh duy nhất của mẫu hậu con, nếu là mẫu hậu con nhất định muốn tha cho nàng ta thì sao?"

Hoàng đế lần nữa vái chào "Mẫu hậu yên tâm, trong nhi tử tự có đúng sai."

Trịnh thái hậu bình tĩnh nhìn hoàng đế một hồi, mặt không thay đổi nói "Hoàng đế, Trường Hoan là mạng của ai gia, ai gia sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai có ý đồ hại con bé."

"Nhi tử hiểu rõ." Hoàng đế càng thêm áy náy, hận không thể lập tức đưa Gia Hòa đến chỗ Trịnh thái hậu và Ân Trường Hoan thỉnh tội "Nhi tử nhất định sẽ cho Trường Hoan một công đạo."

Ân Trường Hoan tựa ở đầu giường, nhìn Trịnh thái hậu vì mình mà tạo áp lực cho hoàng đế, thấy Trịnh thái hậu không nói, nàng liền cười với hoàng đế "Hoàng cữu cữu, người có phải mới hạ triều không?"

Hoàng đế nhìn về phía Ân Trường Hoan, bởi vì phát sốt nên gương mặt không còn hồng nhuận như bình thường, bờ môi còn trắng bệch, nhìn rất đáng thương.

"Phải." Nhận lấy chén thuốc cung nữ đưa tới, hoàng đế trước thử nhiệt độ rồi mới đưa chén thuốc cho Ân Trường Hoan "Không được đổ thuốc vào chậu hoa."

Ân Trường Hoan khi còn bé bị bệnh không muốn uống thuốc, liền lặng lẽ đổ thuốc vào chậu hoa, Trịnh thái hậu phát hiện cực kỳ tức giận, vẫn là hoàng đế cầu tình giúp Ân Trường Hoan.

Ân Trường Hoan tiếp nhận chén thuốc, chóp mũi nàng nhăn lại, tội nghiệp nói "Thật đắng."

"Thuốc đắng dã tật. " Hoàng đế quay thân lấy mứt hoa quả trong bình lưu ly "Uống thuốc xong có thể ăn mứt hoa quả."

Diệp Hoàn đứng ở một bên, nhìn hoàng đế sủng Ân Trường Hoan như nữ nhi ruột, một chút cũng không nhúng tay vào.

Hắn rốt cuộc cũng biết vì sao Ân Trường Hoan lại đối với Ân Bác Văn có thể tiêu tan, có hoàng đế sủng ái như phụ thân, còn nhớ thương Ân Bác Văn làm gì.

Như thế thì hắn cũng vậy, đương nhiên là không cần đám người Kỷ Thừa hay Phó Dịch kia.

Ngậm lấy mứt hoa quả ngọt ngào, Ân Trường Hoan hỏi hoàng đế "Oánh Oánh thế nào rồi ạ?"

Hoàng đế đưa bình mứt hoa quả cho cung nữ, mứt hoa quả ăn nhiều sẽ không tốt cho răng, hắn thở dài nói "Không tốt lắm, nửa đêm hôm qua cũng bị sốt, cũng may rất nhanh đã khá lên."

Thái y nói không phải phong hàn dẫn tới nhiệt độ cao mà là do cảm xúc quá mức bi thương, làm Triệu thái hậu gấp đến độ một đêm không ngủ, còn liên tục mắng Gia Hòa là đồ ngu, ngay cả nữ nhi của mình cũng hại.

"Biểu ca Kỷ Thừa đâu?" Xảy ra chuyện lớn như vậy sao không nhìn thấy người.

"Đang ở Từ An cung. " Sắc mặt hoàng đế khó coi, nói "Nó bị mẫu thân mình nhốt trong địa lao, hôm qua mới được người trẫm phái đi phát hiện."

Tính toán thân nữ, giam giữ thân nhi, đây là chuyện mà một mẫu thân ruột có thể làm ra sao.

Ân Trường Hoan chẹp chẹp miệng, con mắt bỗng nhiên sáng lên, giống như là phát hiện ra một bí mật lớn "Huynh muội bọn họ sẽ không phải là nhặt được về đấy chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.