Đức Dương Quận Chúa

Chương 60: Chương 60: Muốn trách thì trách nàng quá tốt




Giúp nàng chỉnh trâm cài tóc, Phó Dịch còn chưa từng làm động tác thân mật như vậy.

Đây là một hành vi có hơi quá phận nhưng Ân Trường Hoan lại không tức giận, nàng cảm thấy trong lòng thật ngọt ngào, như được uống mật ong vậy.

Ánh mắt dời xuống môi Diệp Hoàn, môi thật mỏng còn đỏ thẫm nữa, Ân Trường Hoan không tự chủ được liếm môi một cái, cũng không biết hôn lên sẽ có cảm giác gì.

Cảm nhận được ánh mắt sáng rực của Ân Trường Hoan, đáy mắt Diệp Hoàn lóe lên ý cười, có lẽ hắn nên bắt đầu chuẩn bị sính lễ rồi.

“Biểu ca.” Cố Nguyên trừng to mắt nhìn Ân Trường Hoan và Diệp Hoàn, lắp bắp nói “Huynh thế mà... thế mà lại chạm vào tóc Đức Dương quận chúa.”

Diệp Hoàn làm ra hành vi đăng đồ tử(*) như thế mà Đức Dương quận chúa không tức giận sao.

(*) Đăng đồ tử: kẻ háo sắc, biến thái.

Diệp Hoàn như bỗng nhiên kịp phản ứng, lui ra phía sau một bước chắp tay áy náy nói “Quận chúa, thật có lỗi, vừa rồi ta...”

Hắn nhíu mày, trầm ngâm nửa ngày vẫn không nói nên lời “Xin quận chúa thứ tội.”

Thứ tội, thứ tội gì, Diệp đại nhân chỉ là không kìm lòng được, ai bảo huynh ấy rất thích nàng chứ, đây không phải tội, muốn trách thì trách nàng quá tốt mới có thể khiến Diệp đại nhân không kiềm chế được.

Nàng chớp chớp đôi mắt long lanh, Ân Trường Hoan nhẹ nhàng cười một tiếng, hỏi “Trâm cài tóc của ta có đẹp không?”

“Rất đẹp. “ Thấy Ân Trường Hoan không tức giận, Diệp Hoàn nở nụ cười “Kinh hỉ” “Ta đột nhiên nhớ tới trước đó tình cờ thấy trâm cài tóc do Đường đại sư làm, rất độc đáo, biểu muội ta lại có rất nhiều nên cảm thấy đưa cho ai cũng không thỏa đáng, không bằng đưa cho quận chúa đi. Quận chúa xinh đẹp như vậy, lại phối hợp với trâm cài tóc của Đường đại sư, nhất định sẽ càng thêm xuất sắc.”

Đường đại sư là một thợ khéo tay nổi tiếng từ vài thập niên trước, hay làm đồ trang sức rất tinh xảo, nhưng bởi vì đồ trang sức có yêu cầu khá cao nên trang sức mà Đường đại sư làm ra không nhiều. Trong nhà Ân Trường Hoan có mấy cái nhưng nàng không ngại có thêm một cái đâu.

“Làm vậy có phải không tốt lắm không?” Ân Trường Hoan “Ưu sầu” thở dài “Ta sao có thể tùy tiện lấy đồ của huynh chứ?”

Cố Nguyên: A, trên mặt ngươi rõ ràng viết hai chữ muốn có, biểu ca hắn thân là trạng nguyên thế mà lại đi thích một nữ nhân xảo trá như vậy sao, còn không bằng Nhu Lạc quận chúa kia.

“Quận chúa còn nhớ người từng thiếu nợ ta một chuyện không?” Diệp Hoàn bỗng nhiên nói.

Ân Trường Hoan gật đầu, nàng nhớ ra rồi, không phải nàng luôn hoài niệm chuyện này, là bởi vì nàng đối với cái việc phun nước vào mặt Diệp Hoàn rất khó quên.

Đầu nàng đột nhiên thông suốt “Chẳng lẽ ý Diệp đại nhân là?”

“Không sai.” Diệp Hoàn cười một tiếng “Quận chúa vì thực hiện lời hứa mới nhận trâm cài tóc của ta, không phải là tùy tiện lấy đi.”

Ân Trường Hoan nén cười “Còn có thể như thế sao?”

“Vì sao không thể chứ. “ Diệp Hoàn nhìn Ân Trường Hoan nhíu mày, tựa hồ như đang hỏi cái này có vấn đề gì sao?

“Thái hậu nương nương nhất định có dạy quận chúa phải giữ lời hứa đúng không.” Diệp Hoàn như đương nhiên nói”Quận chúa chỉ là không muốn vi phạm lời dạy bảo của thái hậu mà thôi.”

“Vậy ta nhận?” Nếu không lấy có khi nàng sẽ trở thành kẻ bất trung bất hiếu mất.

Diệp Hoàn khẽ vuốt cằm “Người đương nhiên nên nhận lấy.”

Chứng kiến một màn này Cố Nguyên tự véo mình một cái, ừm, có đau, đây đúng là sự thật rồi.

Liếc mắt, Cố Nguyên nói “Các ngươi rốt cuộc có còn muốn đi tìm thân nữ nhi của Đồng phu nhân không vậy?”

Từ kinh thành đến Thông Châu không xa, nhưng bây giờ đã là xế chiều, Ân Trường Hoan tính toán thời gian một chút rồi nói “Ngày mai thì đi, ngày mai ta và tam thẩm cùng đến.”

Diệp Hoàn nhíu mày “Ngày mai chỉ sợ ta không có thời gian.” Hắn phải thượng triều làm việc.

Đại Lý tự thiếu khanh mà không vào triều sớm, sao được hoàng đế coi trọng nữa chứ.

“Huynh có việc thì không cần phải đi đâu. “ Ân Trường Hoan nói “Bảo Diệp Nhiên chỉ đường cho ta là được rồi.”

Diệp Hoàn nhàn nhạt nhìn Diệp Nhiên bằng ánh mắt hờ hững.

Trong lòng Diệp Nhiên run lên, nhưng không còn cách nào mà, cũng không phải hắn không cho công tử đi.

Mí mắt Diệp Hoàn rủ xuống, phảng phất như không vui vì không thể đi cùng Ân Trường Hoan.

Thấy Diệp Hoàn như vậy, Ân Trường Hoan thở dài nói “Nghe nói gần đây an ninh ở kinh thành không tốt lắm, Diệp đại nhân có thể tiễn ta về không?”

Ai bảo Diệp đại nhân đẹp trai chứ, ngoại trừ sủng ái thì còn cách nào đây.

Diệp Hoàn ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú như phát sáng lên.”Đương nhiên có thể.”

Cố Nguyên nhỏ giọng đặt câu hỏi “Không phải Đức Dương quận chúa rất giỏi võ sao?”

Hắn nhìn lại tay chân Diệp Hoàn “Biểu ca, huynh đâu có biết võ.”

Ân Trường Hoan:...

Diệp Hoàn quay đầu, lạnh lùng nói với Cố Nguyên “Đệ không tiếp khách sao?”

Tiếp khách... Hắn cũng không phải cô nương ở Di Hồng viện, tiếp khách cái gì chứ, biểu ca tuyệt đối là trả thù.

Xe ngựa dừng ở trước cửa phủ quận chúa, nha hoàn cất ghế ngựa, đang chuẩn bị đỡ Ân Trường Hoan xuống xe thì có một nam nhân đi về phía xe ngựa đưa tay ra chỗ Ân Trường Hoan “Quận chúa, cẩn thận.”

Ân Trường Hoan nhìn tay Diệp Hoàn có chút chần chờ, nếu nàng không đỡ thì hắn lại sẽ lộ ra biểu cảm mất mát mất.

“Làm phiền Diệp đại nhân.” Ân Trường Hoan đưa tay khoác lên cánh tay Diệp Hoàn, giẫm lên dưới ghế ngựa “Đa tạ.”

Diệp Hoàn thu tay lại, lấy một cái tay khác khoác lên chỗ Ân Trường Hoan vừa chạm vào “Quận chúa khách khí, vậy tại hạ xin cáo từ.”

“Đợi chút đã.” Ân Trường Hoan nói “Trong phủ ta có đầu bếp biết chế biến món gạch cua, hương vị cũng không tệ, Diệp đại nhân muốn cầm hai bình về nếm thử không?”

Bên cạnh Diệp Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, tay nghề đầu bếp phủ Đức Dương quận chúa thật giỏi nha, trước đó là nước xốt nấm, hắn bảo đầu bếp trong phủ làm thử nhưng hương vị lại kém hơn của Đức Dương quận chúa.

Gạch cua sao, chỉ nghĩ thôi mà Diệp Nhiên đã chảy nước miếng rồi.

“Sao người lại có ý này?”

Ân Trường Hoan cười “Cái này có gì mà ngượng ngùng, huynh cho ta trâm cài tóc của Đường đại sư thì ta cũng nên đáp lễ chứ.”

“Ra là thế “ Diệp Hoàn thở dài nói lời cảm tạ “Vậy tại hạ liền cung kính không bằng tuân mệnh.”

Ân Trường Hoan bảo nha hoàn đi lấy gạch cua, nàng nói “Tam thẩm ta có nhiều việc làm vất vả Diệp đại nhân hỗ trợ rồi.”

Nàng suy nghĩ một chút nói “Không bằng như vậy đi, ta lại đáp ứng Diệp đại nhân thêm một điều kiện xem như tạ lễ có được không?”

Đương nhiên được, không thể tốt hơn “Quận chúa không cần khách khí như thế đâu.”

“Không sao. “ Ân Trường Hoan giảo hoạt nghiêng nghiêng đầu “Nói không chừng lần sau còn có thể được huynh tặng trang sức của Đường đại sư, đến lúc đó huynh có thể quang minh chính đại lấy lý do để ta nhận.”

Lông mày Diệp Hoàn run lên, buồn cười “Vậy cứ theo quận chúa nói đi.”

Ân Trường Hoan hài lòng gật đầu, nàng thích nhất nam nhân tuấn tú lại nghe lời nàng nói.

Nha hoàn trở về, Ân Trường Hoan đưa gạch cua cho Diệp Hoàn “Diệp đại nhân ăn xong thì phái người nói cho ta, ta sẽ cho người mang thêm cho huynh.”

Nàng nhớ tới Diệp đại nhân có tình ý nàng, chắc là rất muốn gặp nàng, thế là nói bổ sung “Đương nhiên nếu Diệp đại nhân muốn đích thân đến thì ta cũng rất hoan nghênh.”

Diệp Hoàn cúi đầu nhìn hai bình gạch cua trong tay, do dự một hồi trả một bình cho Ân Trường Hoan.

Ân Trường Hoan cầm gạch cua dầu không rõ ràng cho lắm “Huynh không thích cái này sao? Hương vị rất ngon đó.”

“Ta rất thích, chỉ là “ Diệp Hoàn nhìn Ân Trường Hoan rồi nói “Ta cầm ít đi một bình thì có thể đến phủ quận chúa nhiều thêm một lần.”

Thật đáng yêu, rất muốn kiểm tra đầu của hắn, Ân Trường Hoan ho khan hai tiếng, ở trong lòng nói với mình không thể khinh nhờn Diệp đại nhân như vậy “Diệp đại nhân muốn đến lúc nào cũng có thể, ta đều sẽ hoan nghênh.”

Ước lượng gạch cua trong tay, Ân Trường Hoan còn chưa nghĩ nên thu hồi thế nào liền thấy ánh mắt sáng rực của Diệp Nhiên đang nhìn chằm chằm gạch cua trong tay nàng, ánh mắt này nhín cứ giống cá mèo đi săn mồi vậy.

“Diệp hộ vệ muốn?”

Diệp Nhiên gật đầu rất nhanh, vì có thể được một bình gạch cua này hắn nguyện ý đi cọ bồn cầu cả trưa.

“Vậy cho Diệp hộ vệ này. “ Ân Trường Hoan cười đưa gạch cua cho Diệp Nhiên, cười giỡn nói “Diệp hộ vệ nhận gạch cua của ta thì về sau nhất định phải giúp đỡ ta đấy.”

Diệp Nhiên ôm chặt gạch cua vào trong ngực “Nhất định nhất định, quận chúa cứ yên tâm.”

Ân Trường Hoan vào phủ quận chúa, Diệp Hoàn và mấy người Diệp Nhiên cùng nhau hồi Diệp phủ.

Diệp Hoàn ngồi trên lưng ngựa, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Diệp Nhiên.

“Công tử “ Diệp Nhiên hoảng sợ nhìn lại Diệp Hoàn “Đây là quận chúa đưa cho ta, người không thể cướp đâu.”

Ngữ khí Diệp Hoàn nhẹ nhàng “Đây là quận chúa tặng cho ta, ta không muốn nên mới thuận tay đưa cho ngươi.”

“Đó cũng là do người không muốn.” Ai bảo người muốn ở trước mặt quận chúa đùa nghịch tâm cơ, Diệp Nhiên uy hiếp nói “Công tử, người nếu cướp gạch cua của ta, ta sẽ đi nói cho quận chúa vốn dĩ hôm qua đã tìm được nữ nhi của Đồng phu nhân nhưng vì người muốn nói chuyện nhiều thêm với quận chúa nên ta mới phải giả bộ như vừa tìm thấy.”

Hai hộ vệ bên cạnh kính nể nhìn Diệp Nhiên: Diệp Nhiên ca quá liều mạng, vì cái ăn mà dám uy hiếp chủ tử.

Diệp Hoàn quay đầu trở lại, thản nhiên nói “Ngươi suy nghĩ nhiều, ta sao lại muốn gạch cua của ngươi chứ, ta muốn thì sẽ tự đến phủ quận chúa để lấy mà.”

Mặt Diệp Nhiên không biểu cảm, trong lòng cười lạnh.

“Có việc khởi bẩm, vô sự bãi triều.” Giọng nói sắc nhọn của công công trên Kim Loan điện vọng lại.

Bành ngự sử đứng dậy, khom người nói “Khởi bẩm hoàng thượng, hôm qua quận vương phủ Nam Dương mở tiệc thưởng cúc, Lý phu nhân của Lại bộ thượng thư không chỉ ở ngay trước mặt quận vương phi Nam Dương và chư vị phu nhân châm chọc khiêu khích Đức Dương quận chúa mà ngay cả khi Diệp thiếu khanh ra mặt ngăn lại thì Lý phu nhân còn nói Lý đại nhân là Lại bộ thượng thư trông coi việc xét công của các quan lại để uy hiếp Diệp thiếu khanh không cần xen vào chuyện bao đồng.”

Lại bộ thượng thư nghe xong kinh hãi, chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, bước ra khỏi hàng liên tục nói “Hoàng thượng, vi thần oan uổng.”

Bành ngự sử lạnh giọng “Lý thượng thư, Lý phu nhân lúc đó nói ở ngay trước mặt mọi người, ngươi nói ta oan uổng cho quý phu nhân, vậy có cần ta bảo các vị phu nhân hôm qua đến làm chứng không.”

“Sao phải cần đến người khác chứ.” Có quan viên nói “Diệp thiếu khanh chẳng phải đang ở đây sao?”

Diệp Hoàn ra khỏi hàng “Khởi bẩm hoàng thượng, hôm qua Lý phu nhân ăn nói với quận chúa đúng là có chỗ thất lễ, về phần uy hiếp tại hạ thì.” Hắn dừng một chút “Có lẽ Lý phu nhân không phải có ý này, có thể chỉ thuận miệng mà thôi.”

Bành ngự sử khẽ nói “Thường xuyên nói thế mới có thể thuận miệng, có thể thấy được phu nhân Lý thượng thư bình thường đã đi uy hiếp không ít người.”

“Hoàng thượng.” Lý thượng thư phịch một tiếng quỳ xuống đất, run run nói “Vi thần thực sự không biết chuyện này.”

Lý thượng thư biết rõ tính nết của phu nhân hắn nên trong lòng đã nắm chắc, không dám nói oan uổng nữa, chỉ nói hắn không biết chuyện này.

Ánh mắt hoàng đế nặng nề nhìn chằm chằm Lý thượng thư, chức vị Lại bộ thượng thư này hoàng đế vốn chưa có cân nhắc tốt để ai tới đảm nhiệm, sở dĩ cho Lý đại nhân là bởi vì có người ở trước mặt hắn khen Lý đại nhân này vài câu nên hắn mới muốn điều người này về để xem trước một chút, nếu không được thì đổi lại, kết quả còn chưa được bao lâu mà đã dám ỷ vào thân phận uy hiếp nhi tử của hắn, trào phúng cháu gái của hắn, ai cho hắn cái lá gan này.

“Lý đại nhân, trẫm thấy hình như ngươi còn chưa chuẩn bị tốt để làm quan trong kinh thành.”

“Hoàng thượng!” Lý thượng thư ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hoàng đế, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.

“Thôi, ngươi vẫn là nên về chỗ cũ đi.” Hoàng đế trầm giọng nói “Chờ lúc nào ngươi nhận ra được quy củ thì nói tiếp.”

“Phụ hoàng.” Anh vương đứng dậy, “Chuyện này là do phu nhân của Lý đại nhân làm ra, ngài xử trí như vậy chỉ sợ sẽ bất công với Lý đại nhân.”

“Phu thê một thể.” Hoàng đế trách mắng “Hắn ngay cả phu nhân của mình cũng không quản tốt được thì còn làm được quan sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.