“Diệp đại nhân, về sau huynh có nạp thiếp không?”
Xuất cung, Diệp Hoàn đưa Ân Trường Hoan về phủ quận chúa, Ân Trường Hoan nghĩ đến vấn đề Trịnh thái hậu hỏi nàng, quay đầu nói với Diệp Hoàn “Nếu huynh muốn nạp thiếp thì phải sớm nói cho ta, như vậy ra cũng không cần huynh nữa.”
Còn chưa đính hôn đã nghĩ không cần hắn rồi, khoé miệng Diệp Hoàn hơi mím, nhìn chằm chằm Ân Trường Hoan “Vậy người muốn ai?”
Ân Trường Hoan mở to hai mắt, đương nhiên nói “Đương nhiên là tìm một người sẽ không nạp thiếp.”
Diệp Hoàn kéo căng khóe miệng nói “Ta nhớ được quận chúa từng nói nếu như Đoan vương gia không có tư tình với Ân đại tiểu thư, mà sau khi thành thân nói hắn muốn nạp thiếp thì người sẽ đồng ý mà. Hiện tại đến phiên ta thì lại thay đổi sao?”
Chẳng lẽ hắn theo đuổi lâu như vậy còn không thể so với địa vị Phó Dịch trong lòng nàng sao.
“Đây là đương nhiên rồi.” Thấy Diệp Hoàn xụ mặt xuống, Ân Trường Hoan càng cảm thấy nàng không thể nuông chiều Diệp Hoàn mãi được, nhưng nói thì vẫn phải nói “Bởi vì ta không thích Đoan vương gia.”
Diệp Hoàn sững sờ, sau một khắc nở nụ cười xán lạn.
“Quận chúa yên tâm, tại hạ vĩnh viễn sẽ không nạp thiếp.”
Hắn mỉm cười hứa hẹn, nhưng Ân Trường Hoan lại không tin tưởng như hắn dự liệu, chỉ thấy Ân Trường Hoan bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm”Nam nhân có thể tin tưởng được sao?”
“Nhưng mà không sao. “ Ân Trường Hoan bỗng nhiên cười một tiếng, hất cằm lên nói “Nếu huynh dám nạp thiếp, ta liền nuôi trai lơ, như vậy sẽ không lỗ.”
Nàng vừa nói vừa gật đầu, tựa hồ rất hài lòng với cách mà mình nghĩ ra.
Diệp Hoàn lại không có biểu cảm gì “Quận chúa, tại hạ thật sự sẽ không nạp thiếp.”
“Vậy cũng chưa chắc.” Ân Trường Hoan thở dài, ưu sầu nói “Bây giờ huynh thích ta nên mới nói vậy, đến một lúc nào đó huynh không còn thích ta, sẽ không nói như vậy nữa.”
Diệp Hoàn đã nhìn ra, mặc kệ hắn nói gì thì quận chúa đều sẽ không tin, hắn bất đắc dĩ “Vậy quận chúa muốn thế nào mới có thể tin tưởng ta?”
“Ta cũng không biết.” Ân Trường Hoan suy nghĩ suốt cả đường đi, đi đến phủ quận chúa rốt cục cũng nghĩ ra một biện pháp “Không bằng huynh viết cho ta lời hứa đi, viết là nếu huynh nạp thiếp thì chúng ta hòa ly!”
Diệp Hoàn trong nháy mắt đồng ý “Được!”
“Huynh không suy nghĩ gì sao?”
“Ta biết mình sẽ không nạp thiếp đương nhiên là không cần nghĩ.” Diệp Hoàn rủ mắt, ngữ khí mười phần sa sút “Có một số việc quận chúa không rõ ràng, chờ quận chúa về sau rõ ràng sẽ biết những gì ta nói đều là lời thật lòng.”
“Chuyện gì?”
Diệp Hoàn giương mắt kiểm cười một tiếng, miễn cưỡng vui cười, “Chờ sau này có cơ hội sẽ nói cho quận chúa.”
A, nói chuyện kiểu một nửa này thật đáng ghét!
(Truyện edit duy nhất trên Wattpad: @Candy_0410_)
“A, vậy huynh mau về đi.” Nói xong, Ân Trường Hoan quay người vào phủ, không có chút lưu luyến nào.
Cái này lại không giống những gì hắn nghĩ, Diệp Hoàn ngây cả người, dựa theo tư duy phát triển bình thường của quận chúa không phải là sẽ truy vấn, sau đó vì để tránh cho tai vách mạch rừng, hắn sẽ lấy lý do tiến vào phủ quận chúa, lại thuận thế nói thân phận của hắn cho quận chúa, nói không chừng còn có thể ở lại phủ quận chúa dùng bữa tối.
Hắn cảm giác từ khi bọn họ thổ lộ tâm ý thì quận chúa không còn thích hắn nữa, chẳng lẽ là vì có được rồi nên không trân quý nữa?
Sắc trời còn sớm, Diệp Hoàn chưa trở về Diệp phủ, hắn cưỡi ngựa ra khỏi kinh thành, đi tới Vấn Đạo am.
“Mẫu thân, con và đại cữu cữu đã thương nghị quyết định khôi phục thân phận hoàng tử.”
Một gian trong thiện phòng, Diệp Hoàn ngồi đối diện đối diện với một vị sư thái.
Vị sư thái này tuy mặc tăng phục hơi bụi bẩn nhưng dung mạo lại rất tuyệt sắc, giống Diệp Hoàn đến mấy phần.
“Đại cữu cữu con đã phái người nói cho ta biết.” Ánh mắt bà từ ái nhìn Diệp Hoàn, ấm giọng hỏi “Nghe đại cữu cữu nói con thích Đức Dương quận chúa?”
“Vâng. “ Khoé miệng Diệp Hoàn hơi cong “Nàng là một cô nương rất tốt, rất hoạt bát, mẫu thân gặp được cũng sẽ rất thích. Chờ sau này có cơ hội, con sẽ dẫn nàng tới.”
Diệp Quỳnh nhận được tin tức của đại ca bà xong thì chỉ lo lắng Diệp Hoàn là vì thấy có nhiều người có thể kế thừa hoàng vị nên mới lựa chọn Ân Trường Hoan, nhưng vừa nhìn thấy nụ cười tươi của Diệp Hoàn, bà liền biết mình suy nghĩ nhiều rồi “Tốt, vi nương rất mong chờ.”
“Còn có một việc nữa. “ Diệp Hoàn nói “Đại cữu cữu hỏi con việc công khai là muốn lấy thân phận thật hay lấy thân phận hoàng tử chết yểu!”
Nếu là công khai Diệp Hoàn là nhi tử của Diệp Quỳnh cùng hoàng đế thì nhất định sẽ làm Diệp Quỳnh bị liên luỵ, thậm chí có thể sẽ hủy đi cuộc sống yên tĩnh hiện tại của Diệp Quỳnh nhưng nếu như lấy thân phận hoàng tử chết yểu, vậy về sau hắn sẽ không phải là nhi tử của Diệp Quỳnh.
Diệp Quỳnh nói “Lấy thân phận hoàng tử chết yểu đi. Ta dù sao cũng không vào cung, nói con là hài tử của ta sẽ khiến thanh danh con không tốt.”
“Nhi tử không quan tâm.” Hắn chỉ lo lắng sẽ ảnh hưởng đến Diệp Quỳnh.
“Thế nhưng ta quan tâm. “ Diệp Quỳnh đưa tay sờ lên mặt Diệp Hoàn, từ ái nói “Tình cảm mẫu tử ta không phải chỉ dựa vào xưng hô để gắn bó, cho dù con trở thành hoàng tử, ta vẫn có thể là dưỡng mẫu của con.”
Rời khỏi am ni cô đã rất muộn, Diệp Hoàn chưa muốn trở về kinh, ở lại một điền trang dưới núi cách đó không xa.
Trước ngày hưu mộc, Diệu Bút các được tổ chức.
Cơ hội tốt để thanh danh vang xa, Diệp Hoàn đúng hẹn mà tới.
Diệu Bút các tổ chức liền ba ngày, Diệp Hoàn nói lại chuyện này cho Ân Trường Hoan, nhưng Ân Trường Hoan chỉ có ngày đầu tiên là mặc nam trang đến được nửa ngày, nghe nói bị hoa mắt chóng mặt, hai mắt hoa cả lên, hai ngày sau vô luận là thế nào cũng không chịu đi.
Theo như nàng nghĩ, dù Diệp Hoàn có đẹp hơn nữa thì nàng cũng không cần tra tấn bản thân. Ngoại tổ mẫu nói trước tiên phải yêu lấy chính mình, sau đó mới thích Diệp Hoàn. Nhưng để tỏ lòng áy náy, Ân Trường Hoan mời Diệp Hoàn sau khi Diệu Bút các kết thúc đến phủ quận chúa dùng bữa tối.
Mặc dù chưa tứ hôn nhưng bọn họ đã ra mắt Trịnh thái hậu nên tương đương với việc đã đạt được trưởng bối tán thành, Diệp Hoàn đơn độc đến phủ quận chúa ăn một bữa cơm cũng không phải chuyện lớn gì.
Ngày thứ ba Diệu Bút các kết thúc, Diệp Hoàn đang chuẩn bị đi phủ quận chúa thì có một nam tử bỗng nhiên đi đến trước mặt Diệp Hoàn, làm lễ nói “Diệp đại nhân.”
(Truyện edit duy nhất trên Wattpad: @Candy_0410_)
Diệp Hoàn hoàn lễ “Chung đại nhân đa lễ rồi.”
Người đến là Chung Linh-thám hoa trong cùng kì khoa khảo với Diệp Hoàn. Từ trước thám hoa đều là người đứng nhất trong tam giáp, nhưng làm sao lại đụng phải Diệp Hoàn, dưới hào quang của Diệp Hoàn, danh tiếng Chung Linh lại trở nên bình thường.
Chung Linh hàn huyên nói “Tại hạ hâm mộ Diệp đại nhân đã lâu, còn tưởng rằng có thể được làm việc cùng Diệp đại nhân mấy năm, không ngờ Diệp đại nhân lại trực tiếp được ra ngoài.”
Hắn nói là nguyên bản bọn hắn đều phải ở lại Hàn Lâm viện nhưng Diệp Hoàn lại nhảy qua đoạn này. Lẽ ra xuất thân từ nhất giáp đều phải ở lại Hàn Lâm viện mấy năm, về sau mới có thể vào quan trường mà không ở lại Hàn Lâm viện cũng mang ý nghĩa người này về sau sẽ không được trọng dụng, nhưng hiển nhiên không ngờ hoàng đế lại xem trọng Diệp Hoàn như vậy.
Lúc bọn hắn mới ra Hàn Lâm viện thì Diệp Hoàn cũng đã là Đại Lý tự thiếu khanh, bỏ xa đám người Chung Linh.
Diệp Hoàn thản nhiên nói “Chung đại nhân khách khí.”
Hàn huyên vài câu, Chung Linh nói ra ý đồ đến, mời Diệp Hoàn cùng nhau dùng bữa tối.
“Thật có lỗi.” Diệp Hoàn cự tuyệt nói “Ta còn có việc rồi.”
Chung Linh nhíu mày, nhìn Diệp Hoàn một lúc thấy hắn không có ý định thay đổi thì thanh âm hơi trầm xuống “Diệp đại nhân, thực không dám giấu giếm, tại hạ cũng là bị người khác nhờ vả.”
Chung Linh ý vị thâm trường cười một tiếng “Diệp đại nhân không hiếu kỳ vì sao mình lại trở thành các chủ của Diệu Bút các lần này sao?”
Diệp Hoàn ồ một tiếng, kinh ngạc nhìn Chung Linh, bừng tỉnh đại ngộ nói “Ta còn tưởng rằng là bởi vì thân phận trạng nguyên nên mới mời ta tới, thì ra là không phải.”
Ngữ khí Diệp Hoàn tràn ngập đáng tiếc, khoé miệng Chung Linh giật một cái, hắn nghĩ Diệp Hoàn khả năng không có lợi hại như vương gia nghĩ.
“Đương nhiên, cũng có nguyên nhân này.”
Diệu Bút các tổ chức trong một tửu lâu, Chung Linh dẫn Diệp Hoàn tiến vào hậu viện, Diệp Nhiên cùng một cái hộ vệ khác theo sát phía sau.
Hậu viện không lớn, trong đó có hai hộ vệ đứng canh gác bên ngoài gian phòng. Chung Linh đẩy cửa ra, nói với Diệp Hoàn “Diệp đại nhân, mời.”
Diệp Hoàn bảo hai người Diệp Nhiên chờ ở bên ngoài, sau đó bước vào gian phòng, xuyên qua gian ngoài, bên trong có một nam tử mặc áo gấm, chính là tứ nhi tử của hoàng đế-Phó Lạc, có vương phi là đích nữ Chung gia.
Mặt Diệp Hoàn không đổi sắc, chắp tay “Khánh vương gia.”
Phó Lạc giơ tay lên một cái “Diệp đại nhân, mời ngồi.”
Bên trong gian phòng chỉ có một vị trí, đó là đối diện Phó Lạc. Diệp Hoàn ngồi xuống “Đa tạ Khánh vương đề cử tại hạ làm các chủ Diệu Bút các lần này.”
“Việc nhỏ, Diệp đại nhân không cần phải khách khí.” Phó Lạc nhấc ấm trà rót một chén “Đã sớm muốn được ngồi cùng Diệp đại nhân tâm sự, chỉ là mãi vẫn không cơ hội.”
Nhìn chén trà tản ra hương thơm ngát, Diệp Hoàn không nhúc nhích nói “Vương gia nghiêm trọng rồi, vương gia nếu muốn nói chuyện phiếm với tại hạ thì lúc nào cũng có thể, chỉ là hôm nay sợ là không được, tại hạ còn có việc.”
Phó Lạc ngẩng đầu, thần sắc không rõ nhìn Diệp Hoàn.
Diệp Hoàn nhàn nhạt đối mặt với hắn, không có nửa điểm e ngại cùng hèn mọn, hắn đứng dậy “Nếu vương gia không có chuyện khác, vậy tại hạ xin cáo từ.”
Chung Linh canh giữ ở cửa nhìn thấy Diệp Hoàn rất nhanh đã đi ra liền nhíu mày, tiễn Diệp Hoàn về, Chung Linh đi vào phòng, nghe thấy Phó Lạc nói “Trà cũng không uống một ngụm, ngược lại là một người cẩn thận.”
Chung Linh nhìn sang cầm lấy ấm trà trong tay Phó Lạc, hắn nói “Diệp Hoàn cậy tài khinh người, không đáng giá để vương gia tốn nhiều tâm tư như vậy.”
“Hắn đáng giá, Diệp Hoàn không phải nhân vật đơn giản, ngươi không theo kịp hắn đâu.” Phó Lạc lắc đầu nói “Ngươi cho rằng Phó Ninh tham gia tiệc cưới của Vương gia là vì cái gì, còn không phải là vì Diệp Hoàn sao.”
“Bản vương nếu được hắn tương trợ, lo gì không thể thành đại nghiệp.”
“Vương gia. “ Thân tỷ tỷ của Chung Linh là vương phi của Phó Lạc, Chung gia đã sớm đứng cùng thuyền với Phó Lạc, hắn nói “Ngài có cảm thấy hoàng thượng sủng ái hắn quá quái lạ không?”
“Diệp Hoàn có dung mạo tốt, có lẽ là bởi vì phụ hoàng thích người vừa có dung mạo tốt vừa có tài.” Dù sao đẹp vẫn tốt hơn, ai mà muốn đi ngắm người khó coi chứ.
Chung Linh cảm thấy mình cũng vừa có dung mạo tốt cũng vừa có tài năng mà, nhưng vẫn phải nói “Diệp Hoàn vừa là trạng nguyên đã được phái ra ngoài, nếu hoàng thượng thật sự là vì dung mạo của hắn thì nên giữ lại kinh thành chứ, sao lại cho hắn ra ngoài lịch luyện, trở về lại phá lệ thăng lên Đại Lý tự thiếu khanh, ngài không cảm thấy cái này không giống với quan hệ bình thường giữa hoàng thượng cùng thần tử sao?”
“Có ý gì?”
(Truyện edit duy nhất trên Wattpad: @Candy_0410_)
Chung Linh chắp tay “Nếu không phải gia tỷ gả cho vương gia thì gia phụ muốn an bài ta ở lại Hàn Lâm viện hai năm rồi ra ngoài, tích lũy được công tích, lúc triệu hồi về sẽ tương đối dễ dàng thăng tiến.”
“Ý của ngươi là Diệp Hoàn có thể là nhi tử của phụ hoàng?”
Chung Linh nói “Ta chẳng qua là cảm thấy hoàng thượng quá sủng ái Diệp Hoàn.”
Phó Lạc cảm thấy không có khả năng, nhưng Chung Linh nói cũng có đạo lý, nên hắn phái Chung Linh đi điều tra cẩn thận thân thế Diệp Hoàn.
Phó Lạc không cảm thấy Chung Linh sẽ tra được gì, bởi vì hắn đã điều tra Diệp Hoàn rất nhiều lần, nhưng ngoài ý muốn chính là lần này Chung Linh lại tra được một ít tin tức ―― hơn mười năm trước hoàng đế nhiều lần xuất hiện ở một điền trang ngoại thành, điền trang này lại cách Vấn Đạo am rất gần.
Điền trang này bây giờ là của Diệp Hoàn, trước đó không lâu Diệp Hoàn cũng mới tới ở nơi đó.
Phó Lạc muốn rách cả mí mắt(*), mà càng làm hắn tức hơn chính là hắn còn mời Diệp Hoàn làm các chủ Diệu Bút các lần này.
(*) Rách cả mí mắt: tức đến mức muốn rơi cả hốc mắt ra. Ý là sự tức giận đến cùng cực.