“Hồi bẩm quận chúa, chỉ có thể tra được Diệp Hoàn là do Thanh Tịnh sư thái trên đường hồi kinh từ biệt trang của Diệp gia nhặt được, chuyện liên quan tới cha mẹ ruột Diệp Hoàn thì không có đầu mối.”
Trong thư phòng phủ quận chúa có một nam tử cung kính bẩm báo lại với Ân Trường Hoan.
Có lẽ Gia Di trưởng công chúa mất sớm, cách Trịnh thái hậu dưỡng dục Ân Trường Hoan khác với cách bà nuôi Gia Di trưởng công chúa, không chỉ tận lực dạy Ân Trường Hoan không gò bó theo khuôn phép, còn sắp xếp người dạy võ cùng mưu lược cho Ân Trường Hoan, thậm chí còn cho phép nàng bồi dưỡng thuộc hạ.
Người đang nói chính là một trong những người lĩnh đội, tên là Đinh Tiến.
Vài ngày trước Ân Trường Hoan phân phó Đinh Tiến đi điều tra thân thế của Diệp Hoàn cùng chuyện Thanh Tịnh sư thái lúc còn trẻ.
Nàng có chút hoài nghi Diệp Hoàn là nhi tử của hoàng đế cùng Thanh Tịnh sư thái. Lý do không chỉ là hoàng đế biết Thanh Tịnh sư thái cùng đại bá mẫu là bạn tốt, còn có thái độ của hoàng đế đối với Diệp Hoàn, cùng tướng mạo Diệp Hoàn nữa.
Thật ra vóc dáng Diệp Hoàn cùng hoàng đế cũng không giống nhau, nhưng đôi mắt Diệp Hoàn với đôi mắt của Phó Dịch lại rất giống nhau, mọi người đều nói mắt Phó Dịch giống mắt tiên hoàng như đúc, có lẽ Diệp Hoàn cũng là lớn lên giống tổ phụ hắn.
Ân Trường Hoan khẽ động “Biệt trang của Diệp gia?”
Đinh Tiến nói “Nghe nói một năm trước thân thể Thanh Tịnh sư thái không tốt nên đi biệt trang tu dưỡng.”
“Đi bao lâu?”
“Chừng nửa năm.”
Mang thai thì ở ba bốn tháng đầu cũng chưa hiện rõ lắm, nếu cẩn thận che đậy, năm tháng cũng có thể không bị người khác nhìn ra, thêm thời gian tu dưỡng sau khi sinh, nửa năm không nhiều không ít mà vừa đủ.
Những chuyện này mọi người đều biết, khó trách tất cả mọi người cho rằng Diệp Hoàn là nhi tử thân sinh của Thanh Tịnh sư thái.
Ân Trường Hoan hỏi “Vậy Thanh Tịnh sư thái đang ở đâu?”
So với chuyện của Diệp Hoàn thì Ân Trường Hoan càng để ý chuyện Diệp Quỳnh hơn.
“Thanh Tịnh sư thái cho tới nay đều thâm cư không ra ngoài, trước kia người hầu cũng không theo bà xuất gia mà ở lại hầu hạ Diệp Hoàn, thuộc hạ sợ bị phát giác nên không dám điều tra sâu.” Đinh Tiến có chút xấu hổ, quận chúa mãi mới phân phó bọn họ một chuyện đứng đắn, kết quả thì cái gì cũng đều không tra được.
Điểm ấy là Ân Trường Hoan đã phân phó, để bọn họ hành sự cẩn thận, không tra được thì cũng không được để bị phát giác.
Nếu nàng đoán không sai, đây là một chuyện sẽ làm triều đình chấn động. Nhìn biểu hiện của Diệp Hoàn cùng hoàng đế thì rõ ràng là họ đều không muốn có người biết chuyện này. Nàng lại không muốn đi cược vị trí của mình trong lòng hoàng đế.
Ân Trường Hoan nghĩ rất tốt, nhưng trời không toại lòng người, vẫn bị người của Diệp Hoàn chú ý tới.
Không thể trách đám người Đinh Tiến không đủ cẩn thận mà thật sự là người của Diệp Hoàn đối với thân thế của Diệp Hoàn đều cực kỳ cảnh giác, Đinh Tiến lộ diện một cái liền bị người của Diệp Hoàn nhận ra.
“Phủ quận chúa?” Diệp Nhiên kinh ngạc, hắn hỏi lại “Thật sự là phủ Đức Dương quận chúa?”
“Không sai.” Diệp Mặc gật đầu “Ta tận mắt nhìn thấy hắn tiến vào phủ Đức Dương quận chúa.”
Diệp Nhiên càng kinh ngạc “Ngươi tự mình đi?”
Hắn cùng Diệp Mặc đều là những cánh tay đắc lực của công tử, một người ngoài sáng một kẻ trong tối, Diệp Mặc ở trong tối, công phu ít ai có thể sánh kịp, nếu là người bình thường thì Diệp Mặc sẽ không tự mình xuất thủ.
“Công phu của người này không tệ.” Diệp Mặc nói “Ta tưởng rằng Khánh vương phái người tới nên không dám khinh thường.”
“Đức Dương quận chúa thế mà lại có thuộc hạ như vậy, quả nhiên không hổ là ngoại tôn do Trịnh thái hậu nuôi lớn.” Diệp Nhiên rốt cuộc cũng tìm được trọng điểm “Chỉ là sao nàng ta đột nhiên lại điều tra chủ tử?”
Diệp Mặc và Diệp Nhiên nhìn nhau, sau đó cùng nhau quay đầu nhìn Diệp Hoàn.
Diệp Hoàn đối với chuyện này cũng có chút ngoài ý muốn, hắn một bên vuốt hắc nhận một bên nghĩ thầm “Hẳn là mấy ngày trước ở ngự hoa viên hoàng thượng có lỡ nói ra.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Diệp Nhiên lo lắng nói “Đức Dương quận chúa là hôn thê của Đoan vương, liệu nàng có nói chuyện này cho Đoan vương?” Nghĩ đến trước mấy ngày bọn họ nhận được một tin, hắn liền nói “Không bằng chúng ta đem chuyện Ân Bạch Tuyết cùng Phó Dịch cấu kết với nhau tiết lộ cho Đức Dương quận chúa, Đức Dương quận chúa cũng không phải là người sẽ nuốt giận vào bụng, sau khi biết nhất định sẽ giải trừ hôn ước với Đoan vương.”
Như thế thì sẽ không đem thân thế Diệp Hoàn nói cho Đoan vương.
Diệp Mặc nhíu mày phủ định “Không thể làm thế.”
Kế hoạch của bọn họ là chờ đến thời cơ thích hợp thì lợi dụng chuyện này để đả kích Đoan vương, bây giờ mà nói ra thì hiệu quả sẽ không tốt như vậy, tương đương với việc lãng phí cơ hội đối phó với Đoan vương.
“Sao lại không thể, vạn nhất Đức Dương quận chúa nói thân phận chủ tử cho Đoan vương gia thì phải làm sao!”
Mấy vương gia kinh doanh nhiều năm, cho dù chủ tử có Diệp gia làm hậu thuẫn, nhưng nếu hiện tại đối đầu cùng các vương gia thì cũng sẽ không có phần thắng.
Diệp Mặc tỉnh táo hơn Diệp Nhiên “Nhưng bây giờ Đức Dương quận chúa chưa chắc đã biết thân phận chủ tử, ta dám khẳng định nàng chưa điều tra ra kết quả, nhiều nhất chỉ là hoài nghi mà thôi. Nếu như theo lời ngươi nói mà làm, tương đương với khẳng định suy đoán của nàng, đó chính là mất cả chì lẫn chài.”
Diệp Nhiên nghe Diệp Mặc nói cảm thấy có lý, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, hắn nhìn về phía Diệp Hoàn vẫn luôn im lặng.
“Không cần để ý.” Diệp Hoàn rút hắc nhận ra khỏi vỏ, trên lưỡi đao hiện ra lãnh quang khiến người ta không khỏi ớn lạnh “Chỉ cần ta ở kinh thành, sớm muộn gì cũng sẽ có người phát giác được chuyện này.”
Chỉ là không nghĩ đến người đầu tiên phát giác được chuyện này lại là một tiểu nha đầu.
“Huống hồ nàng ấy sẽ không nói cho Phó Dịch chuyện này.”
“Vì sao?” Diệp Nhiên hỏi, Diệp Mặc cũng nhìn về phía Diệp Hoàn muốn biết nguyên nhân.
“Trực giác.”
Diệp Hoàn cất hắc nhận, nghĩ đến dáng vẻ hung hăng của Ân Trường Hoan muốn ban thưởng cho hắn thì liền không tự chủ nhếch môi.
Diệp Nhiên, Diệp Mặc rời khỏi thư phòng, xác nhận Diệp Hoàn không nghe được bọn họ nói chuyện thì Diệp Nhiên liền nhỏ giọng nói với Diệp Mặc “Ngươi có cảm thấy công tử gần nhất có điểm lạ không?”
“Lạ chỗ nào?” Diệp Mặc không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
“Suỵt.” Diệp Nhiên trừng Diệp Mặc, ra hiệu hắn nhỏ giọng một chút “Trước kia công tử tuyệt đối sẽ không bằng làm việc bằng trực giác, mà vừa rồi công tử còn vô duyên vô cớ cười.”
Lại không giống nụ cười lúc bình thường, có điểm giống... Nghĩ ~ xuân(*)
(*) nghĩ xuân: câu này đại khái là những suy nghĩ vui vẻ.
Diệp Nhiên bị ý nghĩ của hắn làm sợ ngây người, mãi đến khi Diệp Mặc rời đi, hắn vẫn chưa hoàn hồn.
Sau khi lấy lại tinh thần, hắn nghĩ, cảm thấy Ân Trường Hoan cùng Diệp Hoàn vô cùng thích hợp.
Thân phận hai người xứng đôi. Nếu Ân Trường Hoan có thể gả cho công tử, vậy Trịnh gia, phủ Anh Võ hầu cùng phủ Ân quốc công không phải sẽ đều thành hậu thuẫn cho công tử sao.
Lúc Ân Trường Hoan chọn rể thì công tử không ở kinh thành nên không có cơ hội, nhưng ai bảo đầu óc Phó Dịch ngốc nghếch, không biết trân quý chứ.
Hắn cũng không giống người kinh thành cảm thấy Đức Dương quận chúa không tốt, mà ngược lại, hắn cảm thấy Đức Dương quận chúa rất tốt, so với mấy quý nữ kinh thành thì tốt hơn nhiều.
Dung mạo hai người cũng xứng đôi. Nữ nhân xinh đẹp cùng nam nhân tuấn tú kết làm vợ chồng, về sau sinh hài tử nhất định sẽ rất đáng yêu. Đoan vương mặc dù cũng không tệ, nhưng so với công tử thì vẫn có chênh lệch nhất định.
Diệp Nhiên càng nghĩ càng hưng phấn, hận không thể nói với Diệp Hoàn để hắn nhất định phải cưới Ân Trường Hoan về. Cũng may hắn còn có lý trí, ngăn chặn cảm xúc kích động này.
...
Ân Trường Hoan tiến cung thỉnh an Trịnh thái hậu. Sau đó nàng liền nói suy đoán của mình về thân thế Diệp Hoàn cho Trịnh thái hậu.
Nếu Diệp Hoàn là hoàng tử, mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, nhấy định sẽ phải cùng các vương gia tranh đấu, cuối cùng hoàng vị do ai kế thừa lại càng khó phân biệt.
Ân Trường Hoan nghĩ rằng Trịnh thái hậu nhất định sẽ tin lời nàng nói, bởi vì trước kia đều là như thế, nhưng lần này lại ngoại lệ.
“Thân thế Diệp Hoàn đúng là khiến cho người khác nghi hoặc, nhưng nói hắn là nhi tử của hoàng cữu cữu cháu...” Trịnh thái hậu lắc đầu trầm ngâm “Rất không có khả năng, hoàng cữu cữu cháu sẽ không để lấy huyết mạch của mình lưu lạc ở bên ngoài.”
Ân Trường Hoan nói “Thế nhưng sao hoàng cữu cữu lại tin tưởng một bề tôi Diệp Hoàn như vậy, cháu còn chưa từng nhìn thấy hoàng cữu cữu tin một một triều thần như vậy.”
“Cháu chưa thấy không có nghĩa là không có, có lẽ Diệp Hoàn hợp ý hoàng cữu cữu cháu.” Trịnh thái hậu ôn hòa cười một tiếng “Huống hồ Diệp Quỳnh là đích nữ Diệp gia, nàng quen biết hoàng đế cũng là rất có thể, cho nên hoàng đế biết Diệp Quỳnh cùng đại bá mẫu cháu là bạn tốt mặc dù có chút kỳ quái nhưng cũng không phải không có khả năng.”
“Nhưng cháu cảm thấy Diệp Hoàn rất có thể là nhi tử của hoàng cữu cữu.” Ân Trường Hoan nhún bả vai, có chút nhụt chí, nàng cho rằng mình phát hiện ra một đại sự, nàng không nghĩ tới ngoại tổ mẫu căn bản không hề tin tưởng.
Trịnh thái hậu cưng chiều nhìn Ân Trường Hoan, nở nụ cười dung túng “Nếu cháu cảm thấy suy đoán của mình là thật thì cháu liền đi tra đi, có lẽ là ngoại tổ mẫu nghĩ sai.”
Ân Trường Hoan ngồi thẳng “Vạn nhất bị hoàng cữu cữu hoặc là Diệp Hoàn phát hiện thì sao?”
“Yên tâm, nếu bị bọn họ phát hiện thì cũng sẽ không có chuyện gì.” Trịnh thái hậu nói “Cháu muốn làm cái gì liền đi làm, đừng sợ, tất cả đều có ngoại tổ mẫu chống đỡ cho cháu!”
Ân Trường Hoan mỉm cười, nhào vào người Trịnh thái hậu nũng nịu “Ngoại tổ mẫu, người tốt như vậy, Trường Hoan vĩnh viễn không muốn rời xa người.”
“Ngoại tổ mẫu già rồi, sao có thể vĩnh viễn ở bên cháu.” Trịnh thái hậu nhẹ nhàng vuốt ve lưng Ân Trường Hoan “Nhưng ngoại tổ mẫu nhất định sẽ cố gắng ở bên Trường Hoan lâu rất có thể.”
Trịnh thái hậu nhìn nhánh cây vừa đâm chồi trong viện, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói “Nhất định sẽ cho cháu một tương lai hạnh phúc.”
Ân Trường Hoan không nghe rõ, ngẩng đầu hỏi “Ngoại tổ mẫu, người vừa nói gì?”
Trịnh thái hậu lắc đầu, ôn nhu “Không có gì, ta đang nghĩ sau khi cháu cùng Phó Dịch giải trừ hôn ước thì nên chọn cho cháu phu quân như thế nào? “
Ân Trường Hoan đối với chuyện thành thân không hề cảm thấy hứng thú “Cái này không vội, sau khi giải trừ hôn ước thì suy nghĩ thêm cũng không muộn.”
...
Triệu thái hậu trở về, hoàng đế muốn tổ chức một gia yến.
Từ sớm Bình Dương đã đến Từ Ninh cung, lấy lý do nhàm chán lôi kéo Ân Trường Hoan đi ngoại đình.
“Đến đây làm gì?” Bên này là ngoại đình, Ân Trường Hoan rất ít đến đây.
Bình Dương nhìn bốn phía “Không có việc gì, chỉ là tùy tiện đi một chút thôi.”
Ân Trường Hoan nghiêng đầu nhìn nàng “Tỷ cảm thấy ta sẽ tin?”
Bình Dương trừng Ân Trường Hoan “Dựa vào cái gì mà không tin?”
Kết quả nàng vừa nói xong thì khóe mắt liền liếc về hướng khác, lập tức lôi Ân Trường Hoan trốn sau sư tử đá.
Ân Trường Hoan cẩn thận thò đầu ra nhìn, là một nam nhân khoảng hai mươi tuổi đang từ nơi xa đi tới, nhìn hướng đi thì hẳn là muốn đến ngự thư phòng.
“Đây không phải tân khoa trạng nguyên năm ngoái, Hứa Ngạn sao?” Nàng từng gặp người này “Làm sao, tỷ thích hắn rồi?”
Bình Dương cũng thò đầu ra nhìn, nhỏ giọng nói “Không phải, chỉ là trùng hợp nghe thấy phụ hoàng cùng mẫu hậu nhắc đến.”
“Hoàng cữu cữu muốn triệu hắn làm phò mã?”
Bình Dương quay đầu “Nghe ý phụ hoàng thì người ưng ý rất nhiều người, nhưng lại hài lòng Hứa Ngạn nhất.”