"Mẫu thân." Kỷ Oánh Oánh tìm tới, thấy sắc mặt Gia Hòa trưởng công chúa vô cùng giận dữ, lại nhìn Diệp Hoàn, cảm thấy bầu không khí có chút không đúng "Hai người sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là hỏi mấy vấn đề mà thôi. " Diệp Hoàn hàm hồ nói "Bản vương đi trước."
Thấy Diệp Hoàn đi thật, Kỷ Oánh Oánh kéo tay áo Gia Hòa trưởng công chúa "Mẫu thân, hai người vừa nói cái gì vậy. Không phải người lại nói muốn Vĩnh vương cưới con đấy chứ."
Gia Hòa trưởng công chúa thu liễm thần sắc lại, khôi phục lại bình thường chỉ là sự sắc lạnh ở đáy mắt không chỉ không ít đi mà ngược lại nặng hơn "Không có, chỉ là tùy tiện nói hai câu, Nam Dương quận vương phi còn đang chờ chúng ta, chúng ta đi tìm bà ấy."
Kỷ Oánh Oánh gật đầu, trong lòng càng cảm thấy vừa rồi mẫu thân nhất định là nói muốn nàng gả cho Vĩnh vương, hơn nữa còn bị Vĩnh vương cự tuyệt.
Kỷ Oánh Oánh trong lòng thở dài, chỉ sợ là phải xuất hiện một người mà nàng yêu thì mẫu thân mới có thể bỏ cái ý nghĩ gả nàng cho Vĩnh vương.
Trước kia lúc Vĩnh vương còn chưa khôi phục thân phận thì mẫu thân nàng cũng không nóng vội muốn nàng gả cho Vĩnh vương như vậy, hiện tại vừa khôi phục thân phận đã có biến hóa lớn thế sao? Nếu nói là vì thân phận vương phi thì sao lúc trước ngoại tổ mẫu muốn tứ hôn cho nàng và Đoan vương thì mẫu thân lại không đồng ý.
Kỷ Oánh Oánh càng nghĩ càng hồ đồ, nàng quay đầu lặng lẽ nhìn Gia Hòa trưởng công chúa, quyết định trở về phải nói với đại ca.
Người thưởng cúc không chỉ có quận vương phi Nam Dương mà còn có nhi tử của bà-Cố Nguyên.
Quận vương phi Nam Dương còn đang quở trách Cố Nguyên, đã không được Ân Trường Hoan thích, còn để mất một phu nhân tốt như vậy cho Diệp Hoàn.
Mấy việc nhỏ này Cố Nguyên đều không chấp nhặt, cho nên cứ tùy ý cho quận vương phi Nam Dương lải nhải, hắn một câu cũng không nói.
Gia Hòa trưởng công chúa và Kỷ Oánh Oánh qua đây thì nhìn thấy Cố Nguyên đứng thẳng vươn bả vai, mà quận vương phi Nam Dương thì miệng nói không ngừng, vóc người hắn so với quận vương phi Nam Dương thì cao hơn không ít nhưng nhìn thì lại có chút ủy khuất đáng thương.
Thấy có người đến, quận vương phi Nam Dương ngừng nói. Cố Nguyên trước hành lễ với Gia Hòa trưởng công chúa sau đó chắp tay với Kỷ Oánh Oánh, nhìn không ra người mới vừa rồi còn bị mẫu thân giáo huấn.
Kỷ Oánh Oánh cảm thấy Cố Nguyên này thật thú vị, mặc dù thế nhân chú trọng hiếu thuận, nhưng có thể được giống hắn thì lại rất ít, ngay cả ca ca nàng đoan chính có lễ nhưng đôi khi cũng sẽ tranh luận với mẫu thân hai câu.
Kỷ Oánh Oánh cố nén cười đáp lễ.
Đại đa số Kỷ Oánh Oánh đều ở cung đình, Triệu thái hậu mặc dù nuông chiều nàng nhưng về lễ nghi và phương diện học tập thì lại không dung túng, không khoa trương nếu nói Kỷ Oánh Oánh về cầm kỳ thư họa hơn cả Ân Trường Hoan nhưng hai người bọn họ không thích cầm kỳ thư họa, vì thế Kỷ Oánh Oánh cũng không cảm thấy nàng ở phương diện này hơn Ân Trường Hoan cho nên nàng rất ít khi nhắc đến.
Yêu cầu nghiêm ngặt, từ người Kỷ Oánh Oánh toát ra khí chất của lễ nghi làm mắt quận vương phi Nam Dương như sáng lên.
Bà thoáng chốc cảm thấy Nhu Lạc quận chúa cũng rất tốt, lúc Kỷ Oánh Oánh muốn về phòng khách thì liền mở miệng bảo Cố Nguyên đưa Kỷ Oánh Oánh đi.
Kỷ Oánh Oánh cự tuyệt, quận vương phi Nam Dương nói "Ngày hôm nay nhiều người, vẫn là nên để Cố Nguyên đưa cháu đi đi. Cháu chớ nhìn nó nhã nhặn, công phu cũng không kém đâu."
Cố Nguyên là nhi tử của quận vương phi Nam Dương, nghe xong lời này liền biết mẫu thân hắn đang có ý đồ gì, chỉ là cũng không phải đại sự gì, đưa một người đi mà thôi "Vâng."
Trong đầu Gia Hòa trưởng công chúa bây giờ đều là mấy câu của Diệp Hoàn, không để ý hành vi của quận vương phi Nam Dương "Nếu như thế thì làm phiền Cố thế tử."
Cố Nguyên chắp tay "Trưởng công chúa khách khí rồi."
Kỷ Oánh Oánh đi một đoạn đường, không nhìn thấy hai mẫu thân mới dừng bước lại "Không làm phiền Cố thế tử nữa, ta biết đường rồi."
Cố Nguyên hững hờ ồ một tiếng "Ta đi đây."
Kỷ Oánh Oánh:...
Mặc dù nàng muốn cho hắn đi, nhưng cứ như vậy mà đồng ý thì không thoải mái chút nào, tốt xấu gì thì nàng cũng đường đường là quận chúa, không thể nói hơn hai câu hữu ích sao.
Kỷ Oánh Oánh ngoài cười nhưng trong không cười, nghiến răng "Không cần."
Cố Nguyên phát giác được Kỷ Oánh Oánh không vui, quay người nói thầm "Nữ nhân kinh thành thật kỳ quái, không phải nàng ấy bảo ta đi sao?"
Kỷ Oánh Oánh còn chưa đi, nghe được câu này liền nổi trận lôi đình, nói nàng thì còn được, sao còn lôi cả nữ nhân kinh thành ra, không giáo huấn hắn thì nàng không phải Kỷ Oánh Oánh.
"Nam nhân Nam Dương các ngươi mới kỳ quái đấy." Luận về đấu võ mồm, ngoại trừ Ân Trường Hoan thì Kỷ Oánh Oánh không sợ ai hết, nàng đi đến trước mặt Cố Nguyên, chống nạnh, bễ nghễ nhìn Cố Nguyên "Một chút ánh mắt cũng không nhìn, một lời khách khí cũng không nói, cũng không biết là lớn lên kiểu gì nữa."
Cố Nguyên không thể đấu khẩu thắng nữ nhân được, nhẫn nhịn nửa ngày chỉ nói được một câu: "Ngươi không nói lý!"
"Ngươi thì thuyết phục sao." Kỷ Oánh Oánh khinh thường bĩu môi "Ngươi có thuyết phục thì sao mở miệng là nữ nhân kinh thành, nữ nhân kinh thành làm phiền ngươi, mẫu thân ngươi không phải cũng là nữ nhân kinh thành sao?"
"Hừ!" Kỷ Oánh Oánh lườm nguýt Cố Nguyên "Có bản lĩnh thì ngươi đừng có mà cưới nữ nhân kinh thành."
Nàng nghe nói quận vương phi Nam Dương tạm thời sẽ không trở lại kinh thành, ba huynh muội Cố gia khẳng định sẽ ở lại kinh thành để làm mai, nàng cũng không tin Cố Nguyên sẽ không cưới nữ nhân kinh thành.
"Về sau chỉ cần ngươi nói chuyện này, ta sẽ đi nói là nữ nhân kinh thành chúng ta kỳ quái, không nói lý."
Cố Nguyên:..."Ta chỉ nói ngươi không nói lý thôi mà."
"Có vấn đề gì không." Kỷ Oánh Oánh hất cằm, lẽ thẳng khí tráng "Ngươi nói ta thì không có nghĩa là đại biểu cho toàn bộ nữ nhân kinh thành, không phải ngươi nói cái gì mà nữ nhân kinh thành đều rất kỳ quái đấy ư."
"Ngươi không phải cũng đã nói nam nhân Nam Dương chúng ta rồi sao."
"Ta thừa nhận." Kỷ Oánh Oánh cười ha ha "Thế nhưng ta cũng sẽ không tìm nam nhân Nam Dương làm quận mã."
Cố Nguyên tức giận đến mặt đỏ tía tai, đột nhiên nhớ tới Diệp Hoàn cùng Ân Trường Hoan tình đầu ý hợp, sự tức giận mà Kỷ Oánh Oánh đè nén trong lòng dần tiêu tán, phảng phất như được ăn tiên đan Như Ý, quả nhiên tức giận vẫn là phải phát tiết ra ngoài.
Kỷ Oánh Oánh nhìn mắt Cố Nguyên, nghĩ thầm đúng là Cố thế tử đáng thương, nhưng ai bảo hắn cứ thích chọc nàng trước.
Đáng thương cần an ủi, Kỷ Oánh Oánh bảo nha hoàn đưa một thỏi bạc, kéo tay Cố Nguyên, đặt bạc vào "Hôm nay đa tạ ngươi, tâm tình ta bây giờ tốt hơn nhiều."
Cố Nguyên kinh ngạc nhìn bạc, không hiểu tại sao vừa rồi bọn họ còn cãi nhau mà đột nhiên lại đưa hắn bạc.
Có thể là Cố Nguyên biểu lộ quá mơ hồ, Kỷ Oánh Oánh liền hảo tâm giải thích cho hắn "Ngươi giúp ta xả giận, mười lượng bạc là cảm tạ ngươi."
Cố Nguyên:...
Chỉ có mười lượng bạc, chí ít cũng phải là một cái thỏi vàng chứ.
Hắn đang nói cái gì vậy, nữ nhân kinh thành... Không, Kỷ Oánh Oánh cũng thật keo kiệt.
Ngoại viện còn có khách, Ân Trường Hoan không dám ngủ nhiều, chợp mắt được hai nén hương để bảo đảm buổi chiều có tinh thần liền dậy.
Nha hoàn đem nước nóng tới, trên bàn trang điểm bày biện một cái rương trang sức, cái rương này nhìn giống với cái lúc trước Diệp Hoàn đưa cho nàng, mở ra, quả nhiên bên trong để đồ giống hệt.
Trở lại ngoại viện, Ân Trường Hoan còn đang ở phía ngoài thì đã nghe thấy tiếng mọi người reo hò, đi vào mới biết được là mấy tiểu thư đang làm thơ, trong đó một tiểu thư họ Trần đang tranh đấu với Cố Như Vận, mọi người còn hồi hộp không biết ai mới là người thắng cuộc.
Ân Trường Hoan vừa xuất hiện đã có người đề nghị muốn Ân Trường Hoan đến quyết định xem ai giỏi hơn.
Diệp Hành nhỏ giọng nói với Ân Trường Hoan "Vị tiểu thư Trần gia này là cháu gái ruột của Trần quý phi."
Cháu gái của Trần quý phi thì trên "Danh nghĩa" chính là biểu muội Diệp Hoàn.
Ân Trường Hoan ngẩng đầu nhìn hai người, Cố Như Vận vẫn tỏ vẻ thanh lãnh như trước đây, còn vị Trần tiểu thư này nhìn có vẻ khá hiền lành, hẳn là một người dễ chơi cùng.
Tự giác được mình sắp trở thành vương phi cần ổn trọng hơn, Ân Trường Hoan học theo người khác, nói "Vị muội muội này ta còn chưa gặp thì phải?"
"Há mồm ra là gọi muội muội." Chu thị vỗ tay nàng "Trần tiểu thư này lớn hơn cháu hai tuổi đấy."
Mười tám, vậy mà vẫn dùng kiểu tóc búi của nữ nhi khuê các? Ân Trường Hoan không lộ ra dị sắc gì.
Trần Tử Thiến tiến lên khẽ chào Ân Trường Hoan "Trần Tử Thiến bái kiến quận chúa."
Ân Trường Hoan đỡ người dậy "Không cần khách khí."
Trần Tử Thiến thuận thế đứng dậy "Ta ở trong gia tộc ba năm, mới trở lại kinh thành không lâu."
Ân Trường Hoan đi đến bàn lấy hai bài thơ lên, để công bằng thì hai bài thơ đều không viết danh tự, một bài là Vịnh Cúc, cách dùng từ rất ấm áp, lấy cúc dụ người, làm bầu không khí bài thơ tươi tắn hơn. Một bài khác là Thán Thu, nhìn như thán thu thật ra là đang cảm khái nhân sự dễ thay đổi, ngữ điệu khá nặng nề.
Ân Trường Hoan đọc hai lần, thản nhiên nói "Cái này thì có hơi làm khó ta rồi, ai mà không biết ta không thích cầm kỳ thư họa chứ, để ta đến bình phẩm thì không ổn."
"Đúng vậy. " Kỷ Oánh Oánh đương nhiên biết trong bụng Ân Trường Hoan có bao nhiêu mực nước "Các ngươi bảo nàng ta đến bình phẩm còn không bằng để cho ta tới!"
Ân Trường Hoan đã không thể trở thành đại tẩu của nàng, Kỷ Oánh Oánh đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đả kích Ân Trường Hoan.
Ân Trường Hoan trừng Kỷ Oánh Oánh một cái "Ngươi thì tốt hơn ta bao nhiêu chứ."
Kỷ Oánh Oánh hất cằm lên "Tốt hơn ngươi là được, tốt hơn ngươi là ta rất vui."
Mọi người một lời khó nói hết nhìn Ân Trường Hoan cùng Kỷ Oánh Oánh, hai quận chúa này chẳng lẽ đầu có vấn đề sao.
Có tiếng cười thanh thúy đột nhiên vang lên, mọi người nhìn lại, là Trần Tử Thiến.
Trần Tử Thiến cười nhìn Ân Trường Hoan và Kỷ Oánh Oánh, cảm thán nói "Tỷ muội các ngươi có tình cảm thật tốt."
"Ai tình cảm tốt với nàng ta chứ." Kỷ Oánh Oánh và Ân Trường Hoan trăm miệng một lời, còn rất vang dội.
Trần Tử Thiến nhìn các nàng như nhìn hài tử "Còn nói không tốt sao, không tốt thì có thể tâm hữu linh tê nói giống nhau ư?"
"Không." Ân Trường Hoan nói "Trần tỷ tỷ, tỷ khả năng mới trở lại kinh thành, đại khái không rõ quan hệ của ta và Kỷ Oánh Oánh."
"Hai chúng ta là đối đầu, làm sao có thể là tình cảm tốt.." Kỷ Oánh Oánh nói tiếp "Tỷ nói sai rồi."
"Nào có đối đầu mà thân cận đến thế." Trần Tử Thiến che miệng cười "Hai người các ngươi đều là nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng thì như đậu hũ."
Ân Trường Hoan và Kỷ Oánh Oánh hai mặt nhìn nhau, không nói lời nào, giao lưu toàn bộ nhờ ánh mắt.
Ân Trường Hoan chớp mắt: Chúng ta thân cận ư?
Kỷ Oánh Oánh bĩu môi: Làm sao có thể, chúng ta là đối đầu, là địch nhân.
Ân Trường Hoan gật đầu, rất tán thành!