Cứ như vậy, Diệp Hinh đã đợi từ ban ngày cho đến khi mặt trời lặn nhưng vẫn không thấy Bạch Lâm trở về, niềm vui trong lòng nàng theo thời gian đã biến thành lo lắng.
“ Crack—”
Cánh cửa trong sân đột nhiên mở ra, nàng run rẩy đứng dậy, một bóng người cao lớn đi về phía nàng dưới ánh trăng.
“ A... cha?”
Đồng tử co rút mạnh, khi bước ra khỏi phòng khách thấy người mới vào nàng lập tức dừng lại. Cách đó không xa, Bạch Tự vác cuốc trên vai, vẻ mặt điềm tĩnh đáy mặt xẹt qua một tia cảm xúc không rõ lúc trông thấy nàng.
“ Cha, sao A Lâm không cùng người trở về?”
Tay túm chặt vạt váy đến mức nhăn nhúm vì khẩn trương, tuy rằng nàng tự nhủ bản thân phải bình tĩnh nhưng sự hoảng loạn trong mắt lại phản bội nàng.
“ Ta nhờ hắn tưới rau ở đất ruộng cuối thôn.”
Đặt cuốc xuống, hắn bước qua nàng vào nhà, liếc nhìn bàn ăn trống trơn rồi nói: “ Bữa tối đâu? Nàng không chuẩn bị? “
“ Con... hôm nay không khỏe lắm nên không nấu. Con xin lỗi. “ Ngón tay nàng run lên, giống như đứa trẻ mắc lỗi, cúi đầu đứng bên cạnh Bạch Tự, chờ đợi sự khiển trách của hắn.
“ Lại đây.”
Bạch Tự không nói gì chỉ là duỗi tay ra hiệu cho nàng đi qua.
“ Cha, A Lâm có thể trở về bất cứ lúc nào, chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách.”
Diệp Hinh nhẹ giọng nói lý do từ chối.
Bạch Tự nhìn nàng chằm chằm, cảm giác giống như có kim chích trên lưng khiến nàng rất khó chịu, tay túm váy càng chặt hơn.
“ Nếu ta nói, về sau hắn sẽ không trở lại.”
Cái gì?!
Diệp Hinh lập tức ngẩng đầu lên, vẻ hoảng sợ trên mặt lộ ra không che giấu được, nàng ngây ngốc nói: “ Ý... cha là gì?”
Về sau sẽ không quay lại là có ý gì?
Đáp lại nàng vẫn là vẻ mặt âm trầm khó đoán, trái tim Diệp Hinh đập vô cùng nhanh như thể nàng bị khống chế một cách có chủ ý, thậm chí thời gian cũng trở nên chậm lại.
Một giây trôi qua tựa như một năm.
Trong bầu không khí ngột ngạt này, Bạch Tự lãnh đạm đột nhiên bật cười: “ Hinh Nhi, ta nói đùa, xem nàng sợ đến mức nào kìa.”
Nàng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng trừng mắt nhìn Bạch Tự: “ Cha, người thật quá đáng.”
“ Vẻ mặt sợ hãi của Hinh Nhi thực sự giống như thỏ hoang ở sau núi.” Hắn cụp mi xuống, tự mình rót một tách trà.
“ Chỉ cần ta hơi hù dọa liền ngã xuống đất chết.”
Hắn uống cạn ly trà, đặt cốc xuống, lại đưa tay về phía nàng: “ Lại đây.”
Nàng không thể từ chối người đàn ông kinh khủng này một lần lại một lần, Diệp Hinh ngoan ngoãn bước tới. Đột nhiên cánh tay cường tráng của nam nhân mạnh mẽ lôi kéo khiến nàng ngã lên người hắn, ngồi trong lòng hắn, tư thế của họ rất mập mờ và thân mật.
Ngón trỏ vén mái tóc đen của nàng lên, Bạch Tự không nhanh không chậm nói nói: “ Hinh Nhi, hình như ta chưa từng hôn nàng.”
Lông mi của Diệp Hinh run lên: “ Sao người lại đột ngột nói câu này?”
“ Những người yêu nhau sẽ hôn môi phải không?” Bạch Tự véo cái cằm nhỏ nhắn của nàng: “ Hinh Nhi thích ta, đúng không.”
Lưng Diệp Hinh cứng đờ một lúc mới nở nụ cười: “ Tất Nhiên.. “
“ Vậy thì, hôn ta đi. “
“ Bạch Lâm hắn— “
“ Đừng lấy Bạch Lâm ra làm cái cớ, cho dù hắn nhìn thấy thì sao, nếu nàng thích ta thì hãy nói cho hắn biết sự thật. “
Đôi môi mỏng của Bạch Tự mím chặt, sắc mặt lộ ra một chút sát khí.
“ Cha, nếu Bạch Lâm biết được sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai cha con.” Diệp Hinh đã cố gắng lay động hắn bằng tình cảm và lý trí.
Bạch Tự chế nhạo: “ Hinh Nhi, nàng không ngừng thoái thác, nên những gì nàng đã nói với ta đêm qua là gạt ta. “ “
Diệp Hinh vội vàng lắc đầu: “ Cha đừng nghĩ nhiều. “
“ Nghĩ nhiều? Ta vẫn chưa quên rằng trước khi bóp cổ nàng, nàng đã ghét ta như thế nào, nàng đột nhiên thay đổi thái độ,sẵn sàng bỏ trốn với ta, nàng cảm thấy ta không nên hoài nghi hay sao? “Tay đang ôm eo nàng đột nhiên siết chặt.
Diệp Hinh bị đau phát ra tiếng kinh hô.
“ Cha, không phải, ta hôn, ta hôn. “
Không thể từ chối, nàng nhắm mắt tiến về phía trước. Vừa định chạm vào môi hắn thì nàng dừng lại. Ánh mắt sắc bén của người đàn ông khiến da đầu nàng tê dại, không thể tiếp tục hành vi đó một cách suôn sẻ. Nàng thương lượng:“ Cha, trước tiên người nhắm mắt lại được không? “
“ Thẹn thùng? “
“...... Dạ. “
Mí mắt mỏng ngoan ngoãn khép lại, khó chịu trong lòng Diệp Hinh thoáng bớt đi một chút. Nàng nghiêng người về phía trước vẻ mặt thấy chết không sờn, môi chạm vào, chợt nhìn thấy bên chân quần của Bạch Tự có một vết đỏ, vệt đỏ đó rất chói mắt, diện tích lây dính không lớn nhưng lại giống như dấu vết bị phun ra.
Thân thể nàng nhất thời như chìm trong hố băng khiến cả người lạnh toát.
Lời tác giả: Ta cảm thấy chính mình biến thái, ngay cả nhân vật chính trong bút ký càng ngày càng biến thái.