CHƯƠNG 29 – RỐI
“Kia….. là cái gì ?” Là cái gì ?! Kia trong truyền hình chiếu rốt cuộc là cái gì !
Trong thanh âm dục tính thở hồng hôc, nam nhân lại càng thêm run rẩy không thể ức chế nỗi sợ hãi cùng đau thương.
“Ha hả….” Một tay nắm lấy nam nhân nâng dậy ngồi vào trong ***g ngực mình, một tay nắm lấy cằm của Hướng Nhất Phương chuyển qua hướng truyền hình, “Chẳng lẽ ngay cả bản thân mình mà cũng không biết sao ?”
Không…… Hướng Nhất Phương nhắm lại hai mắt như trốn tránh, nhưng trong đầu lái đi không được hình ảnh *** loạn kia, trong hình nam nhân thở dốc khóc lóc kia chẳng lẽ là chính mình sao ? Còn hiện tại thì sao ? Chính mình hiện tại cũng là cái bộ dáng kia sao ?
Tựa hồ như muốn đẩy nam nhân vào vực sâu, Hắc Ngân vuốt ve nam nhân, không thể ức chế khoái cảm đáng xấu hổ làm cho Hướng Nhất Phương nổi điên !
“Đây mới là bộ dáng của ngươi ! Vì cái gì không mở to mắt nhìn xem ?” Cùng lúc với thanh âm tức giận bên tai chính là tùy thời theo thân thể mà đẩy lên.
“Vì cái gì……. Vì cái gì ! Ô ô ô….. A !” Nước mắt tan vỡ trong ánh mặt trời chói mắt, thân thể sau co rút vẫn ấm áp như cũ nhưng lại giống như gặp phải hàn băng mà run rẩy, mồ hôi cùng hơi thở che dấu đi vẻ mát rượi của biển, ánh mặt trời vẫn sáng lạn như cũ, tâm linh lại giống như lâm vào vũng bùn dơ bẩn.
Nhìn không thấy ánh sáng…..
“Vì cái gì ? Ha hả….” Thanh âm giống như khóc lại giống như cười, giống như miệng vết thương lại một lần nữa bị lưỡi dao sắc bén chém vào chảy ra máu đỏ. “Ngày đó sau khi đi ta âm thầm lắp máy quay, các ngươi làm gì ta đều thấy được.”
Cú đầu cắn vào chỗ quai xanh quang lõa che kín mồ hôi tạo thành một màu ấn ký màu sấm hồng : “Không chỉ ta xem thấy, ta còn đem băng ghi hình đem cho Mộ Phi yêu nhất của ngươi, làm cho hắn cùng Lạc Tư lưỡng bại câu thương, hận ta sao ? Hửm ?” Lời nói ôn nhu lại tàn nhẫn làm cho nam nhân trong lòng ngực hư thoát phát ra tiếng khóc rên rỉ.
“A….. Ô……” Cho tới bây giờ chưa từng trước mặt người khác khóc lóng, giờ phát này lại giống như nước biển theo hai má chảy xuôi xuống, nước mặt thật dài, bi thương vô tận.
“Vì cái gì phải đối với ta như vậy, vì cái gì………..”
“Mộ Phi đã nhìn thấy bộ dạng dơ bẩn của ngươi, ngươi còn muốn thấy hắn sao ? Cái gì đều không phải của ngươi rồi, chỉ có thể ở bên cạnh ta có đúng không ? Ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì !”
Kẻ trong ***g ngực đột nhiên nở nụ cười, từ trong nước mắt trào phúng : “Đây là mong ước của ngươi sao ? Ha hả….. Một người bị chặt đứt cả tay chân, như con rối tùy ý ngươi vui thích….. Ta hận ngươi !”
“Hận ta ? Ha ha ha…. Không thể yêu ta, vậy vĩnh viễn hận ta cũng được ! Ngươi muốn làm rối gỗ, ta liền hoàn toàn phá hủy ngươi ! Cho ngươi cái gì đều không có chỉ có thể ở bên người ta !” Lời nói điên cuồng từ trong miệng rống ra.
Hơi thở *** mĩ không ngừng khuếch tán, dở dốc hoặc là khóc hãm, đã muốn phân không rõ là trong hư ảo, hay trong hiện thực tra tấn.
Từ bên ngoài trở vê, quản gia theo hành lang hướng tới thư phòng của Hắc Ngân, lại ở ngoài cửa nghe được tiếng hỗn độn trong cánh cửa, nhẹ nhàng mở ra cánh cửa đang khép kín, trong đôi mắt già nua không tránh khỏi một tia kinh ngạc.
Thư phòng sạch sẽ lại giống như gặp bão, sách vở tán loạn, gia cụ bị đập bể, cùng với những trang giấy rách nát bay múa trong không trung, nam tử luôn luôn vui buồn không hêện, giống như hồ ly bàn giảo hoạt giờ phút này lại như nổi điên ở trong thư phòng tùy ý đánh tạp.
Sau khi sửng sốt, quản gia vẫn là gõ gõ cửa : “Thiếu gia, Mộ Phi cùng Lạc Tư tuy đấu đá lẫn nhau có tổn thất, nhưng bọn hắn đã phát giác là Hắc gia từ giữa có nhúng tay, sau này không lâu sẽ tìm đến nhà chính làm phiền.”
Sau một phen đem ghế dựa đập bể cửa sổ, Hắc Ngân cúi đầu thở hổn hển, không có nhìn phía kẻ đi dến, thản nhiên nói : “Vé máy bay đã đặt rồi à ?” Giọng nói giả vờ bình tĩnh.
“Vâng ạ, bên kia châu Âu cũng đã đàm phán xong, nhưng bác sĩ khoa mắt giỏi nhất vẫn chưa có tìm được.” Quản gia đứng ngoài cửa đáp, nhìn thấy ngón tay Hắc Ngân run nhè nhẹ.
“Chuyện này, chỉ có thể thiếu gia tự mình làm chủ.” Tiểu Trủng, tên của quản gia, thấp giọng đáp.
“Ha ha ha ha…..” Tiếng cười u ám vùi đầu vào giữa hai chân ở trong chỗ sâu truyền đến, cười như điên rồi, đem hết thảy thống khổ toàn bộ bật cười, một giọt nước rơi xuống mặt đất hỗ độn, kết thành ấn ký bằng nước.
“Ta không muốn đem hắn biến thành rối gỗ…..”
“Ta không muốn phá hủy hắn, không muốn ! Hắn như thế nào hiểu, cái ngu ngốc kia như thế nào thì không ngu ngốc như vậy !” Cánh tay hung hăng nện vào trên tường, nam tử rống lớn, gã chỉ là muốn cùng hắn ở bên nhau, gã sẽ cho hắn hạnh phúc, cho hắn hết thảy, vì cái gì người kia lại lần lượt cự tuyệt gã !
“Thiếu gia từ nhỏ bởi vì là con riêng, món đồ chơi nào cũng không có, mỗi lần chỉ có thể dùng mưu kế lừa để có, sau đó lặng lẽ giấu ở trong phòng, ai cũng không cho xem, không cho đụng đến.” Tiểu Trủng đứng bên ngoài thở dài một tiếng, “Thiếu gia, ngài đem Hướng tiên sinh trở thành món đồ chơi của ngài sao ? Sau đó từ trong tay Lạc tiên sinh cùng Mộ tiên sinh hao tổn tâm cơ đoạt lấy sao ? Cuối cùng có phải hay không cũng muốn đem hắn giấu ai cũng không cho xem ?”
“Hắn…. Hắn đương nhiên không phải món đồ chơi.”
“Đúng vậy, Hướng tiên sinh không phải để chơi đùa.” Nói xong câu đó, Tiểu Trủng cười lui ra cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại, để lại không gian im lặng cho kẻ trong phòng.
“Người….. người sao ? A…. Nhưng ta không cam lòng, không cam lòng thả hắn đi như vậy !”