Dục Mãn Hạnh Lâm

Chương 59: Chương 59




CHƯƠNG 59 – QUANG MINH

“Quên đi, hay là đừng ăn.” Hướng Nhất Phương nói xong liền đi tay lấy chén dĩa lại, Lạc Tư nắm chặt chén dĩa không buông, nói : “Làm sao vậy, chẳng lẽ không cho ta ăn sao ?”

“Không phải…. chỉ là……” giống như chừng từng có người sẽ thích hắn làm gì đó, nhìn chén dĩa đen kịt kia, Hướng Nhất Phương rất là do dự.

Cầm thìa lên, Lạc Tư ở giữa vô số các con mắt đang nhìn chăm chú vào mình, múc một miếng bỏ vào miệng, nhưng Hướng Nhất Phương, mọi người đều nhìn mặt Lạc Tư không chuyển mặt.

Chỉ thấy gương mặt kia bành lên, biểu tình cũng rất là hưởng thụ, giống như ăn được mỹ vị của nhân gian làm cho người ta phải mơ đến, nửa ngày, nuốt xuống món kia, Lạc Tư cười tủm tỉm nói : “Tuy rằng thoạt nhìn thật bình thường, chính là rất ngon, thật sự ăn được lắm.”

Vừa nó, vừa có vẻ như muốn nuốt hết cả dĩa cơm, không đợi Lạc Tư đưa thìa tới, Hắc Ngân đã nhảy vào đoạt lấy, cười tủm tỉm nói : “Ai nha nha, cơm này họ Hắc giống ta, ta cũng muốn ăn.” Nói xong liền đưa một miếng vào miệng.

“Thế nào, ăn ngon không ?” Lạc Tư tủm tỉm cười hỏi.

“Không tồi, không tồi, thật sự ăn rất được ! Nhất Phương thật lợi hại !” Hắc Ngân vừa cười, vừa trộm nhìn Lạc Tư đang cười đến thực vui vẻ.

Mộ Phi ở một bôn vừa bị dẫn dụ, hai ba bước đi đến cũng ăn một miếng , nhíu mày, đem miệng nuốt xuống, gật gật đầu cười với Hướng Nhất Phương.

“Thật sự ăn ngon như vậy à ?” Lạc Tư vô giúp vui chạy tới ăn một miếng, gương mặt tuấn tú đột nhiên đen kịt lại, đứa nhỏ thành thực này lập tức đem thứ trong miệng phun ra : “Khụ khụ khụ ! Này là cái gì vậy, vừa mặn vừa khét ! Khó ăn quá ! Các ngươi cư nhiên còn nuốt đi xuống.”

Cơ mà chờ lv phản ứng lại được Hướng Nhất Phương đã nhìn cậu, cậu lại ha hả cười không nói chuyện : “Tôi…. tôi ra ngoài mua nước uống.” Nói xong lập tức bỏ đi.

“Khụ khụ !” Ba người kia lập tức giả ho khan vài tiếng.

“Không ăn được thì cậy mạnh làm gì.’ Hướng Nhất Phương đem dĩa cơm bỏ thùng rác, “Tôi cũng không phải người thập toàn, tuy rằng biết y thuật, biết việc nhà, nhưng cũng có rất nhiều khuyết điểm, không có tốt như các người nghĩ đâu, hơn nữa tôi cũng không trẻ nữa, đã ba mươi mấy rồi.”

“Nha, đại thúc sao lại nói nhiều như vậy làm gì ?” Hắc Ngân nói.

“Còn có….” Hướng Nhất Phương thở dài chậm rãi nói, “Tôi không biết thì nào thì sẽ đột nhiên mù, gần đây số lần mù ngày càng nhiều, có lẽ một ngày nào đó tôi thật sự sẽ thành kẻ mù, ha hả, chuyện này A Phi đã biết, nhưng tôi nghĩ cũng phải nói với các ngươi có lẽ sẽ tốt hơn.”

“Đại thúc…..” gõ đầu Hướng Nhất Phương, Hắc Ngân híp mắt hồ ly nói , “Đại thúc à, chuyện này chúng ta sớm đã biết !”

“A ?” Hướng Nhất Phương ngẩn người, Lạc Tư cùng lv cũng gật gật đầu.

“Hơn nữa không cần lo lắng, ta ở nước ngoài đã tìm bác sĩ cho ngươi,” Hắc Ngân nói tiếp, “Tuy rằng xác suất chữa khỏi không thể nói hẳn là 100%, nhưng có hy vọng còn hơn không.”

“Bác sĩ ngày mai sẽ tới,” Mộ Phi ở bên cạnh nói, “Mấy ngày nay trừ việc sẽ lo hậu sự cho tv, cũng là đi tìm bác sĩ, Nhất Phương à, chịu phẫu thuật đi. Anh tuy rằng y thuật lợi hại, cơ mà cũng không thể không mổ được đúng không ?”

“Cám ơn….” Hướng Nhất Phương đột nhiên không biết nói gì mới tốt, bọn người này, vì cái gì lại tốt với hắn như vậy ? Nam nhân khóe miệng khẽ nhếch lên, hắn thật sự thực hạnh phúc.

Cho dù ngay từ đầu bởi vì bọn người này mà thống khổ đến chết, giống như ngã vào vực sâu giãy dụa không nổi, nhưng hiện tại lại trái ngược, cả bọn đều đều là những tên khốn lại quay đầu lại cho hắn ánh sáng.

Hắc Ngân giảo hoạt, Lạc Tư lãnh khốc, còn có Mộ Phi nghiêm túc, lv bốc đồng, cuộc sống bình thường đã bị bốn tên nam tử tính cách quỷ dị này đảo loạn, cuộc sống mới mấy tháng ngắn ngủi này, cũng là thời gian mà hắn khó có thể quên, thậm chí nếu cuộc sống này có đen tối, cũng thành kỷ niệm quý giá.

Ba ngày sau Hướng Nhất Phương tiếp nhận giải phẫu, cùng bác sĩ tiến vào phòng giải phẫu, kỳ thật còn có Hắc Ngân.

Lúc gây mê, Hướng Nhất Phương cầm tay nam nhân, thanh âm ôn nhu thảnh thơi nói : “Đại thúc à, lúc này đây hãy hoàn toàn giao cho cho ta đi.” Hướng Nhất Phương mỉm cười nói.

Bên ngoài phòng phẫu thuật, ba nam nhân đứng ở bên ngoài.

“Đầu gỗ đáng chết, ta thực ghen tị thực hâm mộ ngươi”, Lạc Tư ngồi ở xe lăn nở nụ cười nói với Mộ Phi, “Ngươi tính làm sao, khi nào thì dẫn hắn đi Hà Lan.”

“Ngươi nghĩ muốn buông tay ?” Mộ Phi cười khẽ, “Lạc đại tổng tài cũng có lúc phải chịu thua, quả thực là thế giới chín kỳ tích, như vậy vết thương ngươi chịu không phải lãng phí không công.’

“Ngươi cho là mỗi ngưỡi đều giống như thà chết không buông à, nếu không phải nghĩ đến đại thúc phải chịu khổ như vậy, ta cũng sẽ nắm chặt lấy,” lv trừng mắt nhìn Mộ Phi, lại nhìn phòng phẫu thuật nhẹ nhàng nói, “Hắn kỳ thật cũng rất hoang mang, không biết nên lựa chọn như thế nào.”

“Ha hả, cậu em vàng bạc của tôi rốt cục cũng đã trưởng thành, sẽ lo lắng thay cho người khác.” Lạc Tư cười khẽ, lại nhận lấy cái trừng mắt của lv.

“Anh lúc đó chẳng phải thay đổi sao, cười càng ngày càng nhiều.” lv cười nói.

“Mọi người đều thay đổi, ba chúng ta, dù ít dù nhiều cũng đã thay đổi, Nhất Phương đã thay đổi chúng ta, chúng ta cũng thế khiến hắn thay đổi.” Hai tay đưa vào túi quần, Mộ Phi thì thào nói.

Mùa hè đi, gió thổi từng trận từng trận, luôn thôi đi cái nóng bức, thổi đi cái phiền muộn trong lòng người, trên cây ve sầu kêu càng ngày càng nhiều, thật sự là càng tăng thêm nỗi phiền muộn.

Trải qua bốn giờ phẫu thuật, Hướng Nhất Phương bị băng gạc che mắt được đẩy ra, phẫu thuật thành công, cơ mà phải một tháng sau mới được gỡ băng gạc ra.

“A…… đến ăn một chút trái cây đi !” Cầm lấy miếng trái cây, Hắc Ngân đút vào miệng Hướng Nhất Phương.

“Nhất Phương, muốn uống nước không ?” Mộ Phi cầm lấy chén nước đi đến.

“Đại thúc, tôi mát xa cho anh.” lv tha con con sói con đi đến vuốt ve, sau đó lại lập tức bị mọi người bắn đạn vào.

“Oái ! Ai sờ mông của ta ?” Ngẫu nhiên, Hướng Nhất Phương thường xuyên kêu lên một câu như thế.

“Ta thấy rồi ! Lạc Tư tên lẳng lơ nhà ngươi, đừng giả bộ lạnh như băng, chính là ngươi sờ !” Mộ Phi hô to cuộn tay áo lên vừa muốn tiến tới.

“Như thế nào, muốn đánh nhau ?” Lạc Tư hừ lạnh một câu, “Phụng bồi !”

Ngày như vậy, luôn vô cùng náo nhiền, cả trong phòng luôn tràn ngập thanh âm của một người, hai người, ba người, bốn người, hoặc khắc khẩu, hoặc châm chọc, hoặc lời ngon tiếng ngọt.

Tuy nhìn không thấy, nhung Hướng Nhất Phương tựa hồ có thể cảm giác được vài người đã dần dần tiêu trừ ngăn cách của nhau, trở thành bằng hữu, vốn là nên thế này, đều là người vĩ đại như vậy, cũng vì vĩ đại mà bị hấp dận trở thành bằng hữu. Nếu là trước kia, đại khái là không bỏ xuống được mặt mũi.

Dù sao ai cũng không muốn cúi đầu trước đối phương.

Tiếp qua vài ngày nữa sẽ mở băng gạc, tuy rằng có thể lúc nào cũng nghe được thanh âm của bọn họ, cảm nhận vuốt sói của bọn họ, nhưng vẫn là muốn mở to mắt nhìn bọn họ, xem hình dáng của bọn họ.

Mà cuối cùng, năm người, đều muốn có một lựa chọn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.