Dục Thần Chi Quả Biệt Sách

Chương 3: Chương 3: Hắc Chước X Tử Nhã




CHƯƠNG 3: HẮC CHƯỚC X TỬ NHÃ

“Tiếp theo, ta biết thêm một ít về chuyện của hắn. Hắn vốn là nam sủng của một gã hạt hồ, chính là tên gia hỏa bị ta đánh lúc nãy. Tiểu Nhiên và gã là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Sau đó gia đạo của gã hạt hồ đó sa sút, Tiểu Nhiên vẫn không hề rời khỏi hắn, hai người đồng tâm hiệp lực cuối cùng đưa gia tộc gã hạt hồ chấn hưng lại. Thế nhưng… Gã hạt hồ kia không biết hàm ơn, có vinh hoa phú quý liền bắt đầu chăm sóc luyến đồng, khắp nơi phong lưu. Hoàn toàn bỏ mặc Tiểu Nhiên ở một bên… Nghe nói vì tân hoan mà nhục nhã Tiểu Nhiên…”

Hắc Chước nói tới chỗ này, lại nghĩ tới chính mình cũng từng phạm lỗi lầm ấy, thanh âm có chút run: “Tiểu Nhiên đối với hắn hoàn toàn thất vọng, quyết định từ bỏ hết hi vọng… Cho nên đã một mình rời nhà, sau đó vô ý bị bán đến nơi đây… Hắn nói dù sao người ấy cũng không cần hắn, hắn bị đối đã như thế nào cũng không sao cả… Ta nghe xong cảm thấy thật tức giận, đối với gã hạt hồ kia tức giận, cũng đối với mình… Ta nói với Tiểu Nhiên, nhất định sẽ thay hắn báo thù, khiến gia tộc gã hạt hồ kia lụi bại. Nhưng hắn lại ngăn cản ta…”

“Đại vương không trở về chính là vì chuyện này sao?” Tử Nhã thực bình tĩnh hỏi.

Hắc Chước sợ y hiểu lầm, cuống quít giải thích: “Ta đối với Tiểu Nhiên hoàn toàn không có cảm giác. Chính là… Chính là cảm thấy hắn với ngươi rất giống… Cho nên muốn… Thay hắn trút giận mà thôi…”

“Đại vương cảm thấy làm như vậy sẽ khiến tội lỗi của mình được giảm nhẹ một chút sao?”

Hắc Chước gật đầu: “Ta cũng biết mình thật nhàm chán.”

“Không đâu. Tiểu Nhiên quả thật cần được sự trợ giúp của ngài… Sau đó thì sao? Sự tình đã phát triển như thế nào?” Tử Nhã tò mò hỏi.

“Ta mua Tiểu Nhiên được vài ngày thì gã hạt hồ liền tìm tới. Hắn tỏ ý muốn cầu xin Tiểu Nhiên cùng hắn trở về. Sau khi bị cự tuyệt hắn liền tức giận, muốn kiên quyết mang Tiểu Nhiên về. Ta nghe nói hắn đã đem luyến đồng trong nhà đuổi đi hết, cũng cùng tình nhân đoạn tuyệt cho nên khuyên Tiểu Nhiên cho hắn một cơ hội. Nhưng Tiểu Nhiên này… Thực giống ngươi lúc trước, thật quật cường, vô luận như thế nào cũng không chịu tha thứ cho đối phương.”

“Vì thế ngài nhìn không được phải không?”

“Ừ… Tận lực giúp đỡ một hồi thì thành ra như lúc nãy.”

“Nếu gã hạt hồ kia ngày sau đối với Tiểu Nhiên không tốt, làm tìm tân hoan thì sao…?” Tử Nhã nói nhỏ.

“Nếu hắn dám làm như vậy, ta nhất định để hắn không thể siêu sinh! Ta tuyệt đối không tha thứ cho loại phụ lòng người này!” Hắc Chước nói xong phát giác mình quá mức kích động, vội thu liễm một chút: “Ta cũng không biết tương lai của bọn họ thế nào, nhưng ta có thể làm được gì thì đều đã làm hết rồi…”

Hắn cẩn thận nhìn Tử Nhã: “Ngươi cảm thấy ta làm như vậy có đúng không?”

“Nếu bọn họ hạnh phúc thì ngài đúng.”

“Nếu bọn họ không hạnh phúc thì sao?”

“Thì chính là ngài đã hại Tiểu Nhiên.” Tử Nhã nói thẳng. Hắc Chước biết thế nên nhụt chí.

“Ngươi không biết là nên cho đối phương chút ít cơ hội sao? Hắn là thành tâm thành ý đến vãn hồi mà…”

“Nước đổ khó hốt, có một số việc khi đã xảy ra thì vĩnh viễn không thể nào trở lại như ban đầu.” Một câu nói của Tử Nhã giống gáo nước lạnh đổ xuống đầu Hắc Chước. Hắn run giọng hỏi:

“Ngươi nói thế… ngươi cũng giống như vậy sao?”

“Tiểu Nhiên có ngài quan tâm, người yêu không tốt với hắn, hắn còn có thể báo thù… Ta thì sao? Ai sẽ thay ta xuất đầu nào?”

“Ta đã nói rồi, ta tuyệt đối sẽ không thương tổn ngươi!” Hắc Chước cấp bánh như kiến bò trên chảo nóng.

Thanh âm của Tử Nhã dần thay đổi, trở nên trầm thấp hẳn đi: “Mấy ngày ngài không ở hoàng cung… Ta luôn suy nghĩ. Có phải ngài sẽ lại tìm kiếm niềm vui mới…”

Hắc Chước lắc đầu thật mạnh, Tử Nhã hai tay ôm trán, nói ra những điều trong lòng: “Có lẽ… nói không chừng sau vài ngày ngài sẽ lại mang về một công tử xinh đẹp… Nghĩ đến đó, ngực của ta tựa như bị lưỡi dao tước đi từng mảnh thịt… Nếu thực sự là vậy, ta nên làm cái gì bây giờ… Ta cũng không dám nghĩ đến nữa…”

“Sẽ không, ta sẽ không như thế…” Hắc Chước bước đến ôm chặt lấy y. Tử Nhã nhẹ nhàng nức nở. Đã lâu rồi y không còn rơi lệ trước mặt Hắc Chươc.

Hắc Chước ghé vào lỗ tai y nỉ non: “Ta sẽ không phản bội tình yêu của ngươi một lần nữa… Tuyệt đối không… Tử Nhã, ta yêu ngươi… Ta yêu ngươi.. Ta không thể thiếu ngươi… Không gì có thể thay thế ngươi được… Xin ngươi tin tưởng ta…”

Tử Nhã đỏ mặt nghe hắn nói, gạt đi nước mắt, muốn từ trong lòng ngực hắn tách ra lại bị ôm siêt thật chặt. Hắc Chước nâng mặt y lên, đưa đầu lưỡi liềm đi nước mắt còn lại trên gương mặt y.

Tử Nhã sợ hãi quay mặt đi, lại bị hắn kéo cằm lại hôn.

“Ư…” Môi của Hắc Chước chuyển từ mặt xuống miệng của Tử Nhã. Một bàn tay cũng bắt đầu không an phận mà dò xét bào bên trong vạt áo của y. Tử Nhã biết hắn muốn làm gì, thẹn thùng phụ giúp hắn.

“Ở chỗ này không nên!” Tử Nhã khẽ gọi.

“Nơi này không phải rất có tình thú sao?” Hắc Chước nâng mông nhỏ mượt mà của y hướng về khố hạ của mình. Tử Nhã cảm thấy được một vật nóng cứng rắn chạm vào, khuông mặt càng trướng hồng.

“Đừng…” Y đang muốn ngăn cản, Hắc Chước bỗng dừng lại, Tử Nhã ngẩng đầu, thấy hắn vẻ mặt âm trầm nhìn về phía xa. Tử Nhã cũng nhìn theo hắn, rất nhanh sau, y cảm giác thấy vài dòng yêu khí bất thiện hướng gần phía mình.

Tử Nhã nhìn lên trời, đối phương đã đến rất gần, có tổng cộng năm người, dẫn đầu chính là Xích Luyện vừa bị Hắc Chước đánh bại. Tử Nhã bị Hắc Chước kéo lại phía sau.

“Đại vương…”

Xích Luyện khí thế mà tới, tiêu sái đáp xuống trước mặt họ, theo sau hắn đều là xích hồ, nhìn bộ dạng có lẽ là gia phó của Xích luyện.

“Không ai có thể đắc tội ta mà còn trọn vẹn trở ra!” Xích Luyện nghiến răng nghiến lợi nói với Hắc Chước, nhìn Tử Nhã phía sau hắn, tự cho mình là anh hùng cứu mỹ nhân nói: “Ngươi đừng sợ, ta sẽ nhanh chóng đánh bại gia hỏa này, cứu ngươi ra.”

“Ách… ta…” Tử Nhã đang muốn cự tuyệt, lại bị Hắc Chước ngăn trở.

Hắc Chước thong dong khoanh tay trước ngực, nghiêm mặt nói: “Sao mỗi lần vợ ta ra ngoài đều rước về một đám ruồi không biết tốt xấu vậy? Thế này không phải bắt ta dán lên y phục hắn chữ “Người này đã có chồng, ai dám đùa giỡn đều thiến hết” sao?”

“Nói cái gì đấy…” Tử Nhã nửa cười nửa mếu ở phía sau đẩy nhẹ hắn.

Xích Luyện từ lúc nghe chữ “vợ”, tròng mắt trợn như muốn rớt ra.

“Ngươi nói… cái gì?”

“Ta nói, hắn là vợ ta, ngắm được hắn coi như ngươi tinh mắt, muốn đánh bại ta sao?” Hắc Chước khinh thường ngoắc ngoắc tay với hắn: “Đến a.”

Xích Luyện đã leo lên lưng hổ khó xuống, dù biết bọn họ là vợ chồng, nhưng hiện tại thu tay thì quá mất mặt, hắn nổi giận nói: “Dù không phải vì hắn, chỉ tính những việc ngươi làm lúc nãy, ta hôm nay đã muốn giáo huấn ngươi.”

Hắn tìm được cho mình một lý do nghe đường hoàng xong, quát mấy tên thủ hạ: “Lên cho ta!”

Bốn yêu hồ còn lại lập tức vây lên, Hắc Chước nói với Tử Nhã phía sau: “Tử Nhã, ngươi tránh xa ra, chú ý một chút, đừng để bị thương.”

Tử Nhã nghe lời chạy đến bên khác, Hắc Chước cười nhạt nhìn đám xích hồ vây quanh mình.

“Lần nào cũng là các ngươi tác loạn, một ngày nào đó phải diệt xích hồ các ngươi mới được.”

“Hừ! Phải xem ngươi có cái năng lực đó không đã!” Xích Luyện nháy mắt ra dấu, cùng thủ hạ đồng thời bắn ra hỏa diễm cầu. Hắc Chước triển khai kết giới, nháy mắt khiến hỏa cầu bắn ngược lại.

Xích hồ chặn lại hỏa cầu do chính mình phóng ra, đạp chân bay lên, Hắc Chước cũng bay lên theo. Trên trời đêm tức khắc triển khai giao chiến kịch liệt, ánh lửa cùng ánh chớp không ngừng.

Tử Nhã nhớ tới, mình cùng Hắc Chước lần đầu gặp mặt, cũng là tình cảnh này, hơn nữa còn cùng một chỗ, không biết là trùng hợp hay là tất nhiên.

Xích hồ này căn bản không phải đối thủ của Hắc Chước, ngoài Xích Luyện ra, những xích hồ còn lại đều đã sớm chịu không nổi, bị đánh ngã xuống đất.

Xích Luyện cũng biết mình không phải đối thủ của Hắc Chước, nhưng vẫn ngoan cố chống lại, cuối cùng cũng bị Hắc Chước một chưởng đánh rơi xuống dưới.

Ầm! Xích Luyện ngã xuống cỏ, Hắc Chước lắc lắc đầu đáp xuống trước mặt hắn.

“Thứ duy nhất hay ho của xích hồ là năng lực chiến đấu, hiện tại sao thảm thế này?”

“Tiểu tử thối…” Xích Luyện bật dây, quát đám thủ hạ: “Dùng chiêu đó!”

“Nhưng mà…” Thủ hạ chần chờ.

“Nhanh lên! Dàn trận!” Xích Luyện gầm lên.

Xem ra hắn còn tuyệt chiêu có thể thắng? Hắc Chước nhíu mày, Tử Nhã đứng xem bên kia cũng lo lắng theo.

Thủ hạ khó xử nói: “Thiếu gia, lão gia nói đó là tuyệt chiêu tu luyện bí mật của chúng ta, nếu dùng đi đánh… sẽ tiết lộ ra ngoài mất…”

“Giết hắn rồi, sẽ không ai biết cả!” Xích Luyện tự tin tràn đầy nói.

Hắc Chước lúc này cảm thấy chơi mới đã, khiêu khích nói: “Vậy nhanh dùng đi, để ta đại khai nhãn giới xem nào.”

“Tuyệt đối sẽ khiến ngươi hối hận không kịp!” Xích Luyện lập tức dàn trận, bốn thủ hạ không lay chuyển được hắn, buộc lòng phải dàn trận theo, năm người đứng ở năm chỗ, đột nhiên chắp tay về phía trước bắn ra ánh sáng, hình thành một kết giới có năm đỉnh, Hắc Chước bị vây ở giữa.

Năm xích hồ vừa di chuyển, kết giới kia liền thu nhỏ, sắp tiếp cận được Hắc Chước. Hắc Chước bay vọt lên, xích hồ lại đổi động tác tay, ánh sáng lại biến nhanh thành một bức tường ánh sáng, phía trên cũng bị phong kín, Hắc Chước hoàn toàn bị vây trong kết giới năm đỉnh, tình huống xem ra không ổn.

Xích hồ tiếp tục tới gần, Hắc Chước thử bắn ra một quả cầu ánh sáng, nó liền bị năng lượng của kết giới hút vào. Xích Luyện kiêu ngạo cười to: “Ha ha ha! Giờ đã biết lợi hại của ta rồi chứ!”

Tình huống đảo ngược, Tử Nhã lo lắng bước ra. Hắc Chước kỳ thực đã nghĩ được biện pháp thoát thân, nhưng hắn bỗng nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Tử Nhã —

Đã lâu không thấy được vẻ mặt y quan tâm mình, Hắc Chước đổi ý, cảm thấy cũng không nên đánh thắng tên này quá sớm, để Tử Nhã lo lắng thêm chút nữa.

“Hừ! Biết trốn không thoát, chuẩn bị chờ chết đúng không?” Xích Luyện thấy hắn không có ý phản kháng, càng đắc ý, hắn hạ lệnh: “Bắt hắn!”

Năm xích hồ nhảy lên, chuẩn bị ra chiêu cuối.

“Đại vương!” Tử Nhã nhìn đến nóng ruột, dưới tình thế cấp bách y bắn ra một quang cầu, đụng vào kết giới năm đỉnh, toàn bộ kết giới liền run lên, Hắc Chước thấy có thời cơ, đột nhiên quỳ một gối xuống đất, vung tay đánh xuống.

Chỉ nghe một tiếng ầm ầm, mặt đất sụp xuống, kết giới chỉ bao phủ bên trên bị phá hủy, nhiều mảnh bùn đất bị bắn tóe lên, văng trúng những xích hồ xung quanh.

Xích Luyện cùng thủ hạ bị hất ngã trên mặt đất, Hắc Chước đang muốn thừa thắng xông lên, xa xa lại vang lên tiếng gọi: “Đại vương! Nương nương!”

Nguyên lai là thị vệ, họ cảm thấy yêu khí biến hóa nên chạy đến. Không đợi Hắc Chước hạ lệnh, thị vệ đã chớp mắt bắt lấy Xích Luyện.

Hắc Chước còn đang muốn thể hiện chút uy phong lại bị cụt hứng, bất quá cũng không sao, hắn đi qua ôm Tử Nhã.

“Ngươi…” Xích Luyện còn ấm ức, bị một thị vệ đè quỳ xuống. “Hỗn đãn nhà ngươi! Dựa vào nhiều người…”

Hắn còn chưa mắng xong, đã bị thị vệ ấn lên mặt đất, vừa rồi còn không biết là ai ỷ vào nhiều người kéo đến… Hắc Chước không thèm để ý hắn, quay qua tán tỉnh cùng Tử Nhã.

“Cảm tạ ngươi đã cứu ta.” Hắc Chước vuốt ve mặt Tử Nhã.

“Đại vương… kỳ thực ngài có thể thoát ra đúng không?” Tử Nhã theo hắn lâu như vậy, sao lại không biết năng lực hắn.

“Ta không có a, ta lúc đó thực sự một biện pháp cũng không có.” Hắc Chước giả ngu.

Xích Luyện đầu óc vẫn còn mơ mơ hồ hồ, lúc này bỗng nghe ra một điểm khác lạ, hắn quỳ trên mặt đất hỏi Tử Nhã: “Ngươi… ngươi gọi hắn… là gì?”

Một thị vệ đá hắn một cái: “Cuồng đồ lớn mật! Dám cả gan bất kính với nương nương!”

“Nương nương?” Xích Luyện trợn mắt.

Hắc Chước không thèm giải thích với hắn, kéo thẳng Tử Nhã vào lòng ngực, hạ lệnh với thị vệ: “Đem bọn chúng giải xuống, ta xử trí sau, bố trí kết giới trong phạm vi năm dặm từ đây, bất luận kẻ nào cũng không thể vào.”

“Tuân lệnh!” Thị vệ áp giải Xích Luyện lui ra.

Tử Nhã có chút hiểu Hắc Chước ra lệnh không cho người tiến vào là vì cái gì, y thử hỏi: “Đại vương, chúng ta ra ngoài đã lâu như vậy, có phải nên về rồi không?”

“Khó có cơ hội đi ra, sao lại vội về thế?” Hiện tại chỉ còn hai người, Hắc Chước lần thứ hai không yên phận, kéo vạt áo Tử Nhã lên, tà tứ đưa tay luồn vào. “Những tên gây rối đều xử lý hết rồi, chúng ta tiếp tục đi…”

“Ách!” Tử Nhã mặt đỏ bừng né tránh, “Đại vương, ngài đợi đến lúc hồi cung rồi tiếp tục… tiếp tục làm được không?”

“Không được.” Hắc Chước vô lại nói: “Ta nhịn không được nữa.”

Hắn cởi áo choàng trải trên mặt đất, đè Tử Nhã nằm xuống.

“Đại vương…” Hai tay Tử Nhã che trước ngực, nhưng không ngăn được hắn cởi hết y phục của mình. Hắc Chước cúi đầu ngậm phân thân của y, Tử Nhã run rẩy, thấp giọng kêu, xoay người muốn tránh.

Hắc Chước mở hai chân y, cả người vùi vào khố gian của y, nhắm ngay hội âm(1) và hậu huyệt mẫn cảm của y vừa liếm vừa mút.

“Ô…” Tử Nhã cảm thấy vừa ngứa vừa nhột, khoái cảm khó có thể nói khiến y muốn rên lên.

Hắc Chước chỉ nhìn phản ứng của y cũng đã cứng lên, hắn thở gấp cởi đai lưng, lấy ra phân thân đã sưng lên nóng rực. Tử Nhã cảm thấy phân thân đã để vào ngay trước u huyệt của mình, vì dục vọng khiêu khích, y cũng cố chịu đựng xấu hổ, hít sâu một hơi, nhắm mắt đợi.

Hắc Chước cúi xuống bắt đầu hôn y, hạ thể chạm nhẹ vào cửa động, nhưng không tiến vào.

Tử Nhã không thể chịu được nữa, lắc mông cọ vào phía trước, Hắc Chước kề vào môi y hỏi: “Muốn à?”

“Ân…” Tử Nhã ngượng ngùng đáp, Hắc Chước kéo tay y, để y cầm lấy nam căn của mình.

“Vậy ngươi đem nó vào đi…”

Tử Nhã cắn cắn môi, đỡ lấy phân thân đã vô số lần xỏ xuyên qua mình, nhắm vào u huyệt. Hắc Chước phối hợp tiến về phía trước, huyệt khẩu mềm mại bao vây lấy phần đầu của tính khí, Tử Nhã “a…” một tiếng, lắc lắc tiểu mông sát về phía trước, phân thân cực đại thuận lợi đâm vào.

Hô hấp của Hắc Chước trở nên gấp gáp, hắn ôm lấy Tử Nhã, để y mặt đối mặt ngồi lên đùi mình, tư thế biến đổi khiến phân thân đâm vào càng sâu, Tử Nhã phát ra từng tiếng từng tiếng kêu tiêu hồn.

Hắc Chước nắm chặt cái mông tròn trịa đang nhếch lên, để hắn kẹp chặt mình, trên dưới di chuyển, mỗi khi phân thân đâm hết vào trong, Tử Nhã liền co hậu huyệt ép chặt hắn, để phân thân thô to tại cơ thể mình dụng chạm xung quanh.

Đôi chân trắng như tuyết của Tử Nhã quấn chặt lấy eo Hắc Chước, thân thể không ngừng di chuyển lên xuống. Hai mắt y mê ly, miệng khẽ nhếch lên, sắc mặt ửng hồng, vài sợi tóc vì mồ hôi mà dính trên trán và gương mặt, hình ảnh đẹp đến mức khiến Hắc Chước điên cuồng, hắn điên cuồng hôn sâu Tử Nhã. Y ôm lấy cổ hắn, cũng nhiệt tình đáp trả. Hắc Chước mút lưỡi y, môi cuồng nhiệt cắn nuốt, như muốn đem toàn bộ Tử Nhã nuốt vào trong.

Bên dưới, tính khí thô to tiếp tục mạnh mẽ xỏ xuyên qua u huyệt phấn nộn, Hắc Chước vươn tay cầm phân thân của Tử Nhã, thành thạo xoa nắn song hoàn(2) của y, Tử Nhã dục hỏa tăng vọt, bên trong co lại càng chặt, như muốn kẹp đứt Hắc Chước.

Hắc Chước nằm ngửa ra sau, một tay vẫn tiếp tục xoa vuốt tính khí của Tử Nhã, một tay đỡ eo y, Tử Nhã ngồi ngang người hắn, thắt lưng đong đưa trước sau như cưỡi ngựa, để nhục bổng ở trong hậu huyệt thỏa thích đâm nhổ, Hắc Chước cũng hiểu ý mười phần đẩy lên phía trên. Phốc tư, phốc tư, phốc tư – dịch thể dính dính từ chỗ mập hợp chảy dọc xuống trên nhục cầu(3) của Hắc Chước.

“Ân, ân, ân…” Tử Nhã khoan khoái rên rỉ, vận động càng lúc càng nhanh.

Hắc Chước kéo y, để y tựa trên ngực mình, hạ thân hai người kề sát một chỗ, phóng túng đong đưa di chuyển. Hắc Chước thở hổn hển hỏi: “Thoải mái không?”

“Ân… rất… rất thoải mái…” Tử Nhã đã mất đi lý trí đáp lời, mông cố sức ép xuống, muốn nhục bổng(4) đâm vào càng sâu.

“Chỉ có… đại vương mới có thể khiến Tử Nhã thoải mái… đúng hay không?” Hắc Chước đẩy mạnh vài cái.

“A,a…” Điểm cực khoái bị chạm vào, Tử Nhã sung sướng rên rỉ, Hắc Chước biết quá rõ thân thể y, hắn liên tiếp nhắm vào điểm này, ra sức mạnh mẽ đâm tới.

Tử Nhã lập tức lên đến cực đỉnh, rên rỉ phóng xuất, Hắc Chước cũng theo sát, ở trong cơ thể y phát tiết mầm móng nóng bỏng.

Sau khi bình tĩnh lại, Tử Nhã lấy ra khăn tay tùy thân, đang muốn thay Hắc Chước lau, lại bị hắn kéo tay qua.

“Đại vương…” Tử Nhã ngạc nhiên, Hắc Chước cầm khăn tay, ôn nhu lau hạ thể cho y. Hắn lau xong, trực tiếp đem khăn bỏ vào trong ngực.

“Đại vương, khăn đã dơ rồi, không bằng ném đi…” Tử Nhã đề nghị.

“Không được, đây là bằng chứng của chúng ta.” Hắc Chước nói, sau đó mặc quần áo cho y.

“Đại vương, ngài nói bằng chứng là ý gì?”

“Bằng chứng chúng ta hòa hảo như ban đầu a…” Hắc Chước cầm bàn tay trắng ngần của y, hôn lên lưng bàn tay, “chúng ta ở đây biết nhau, hiện tại lại ở nơi này bắt đầu một lần nữa.”

“Đại vương, bắt đầu một lần nữa là…”

Hắc Chước ôm Tử Nhã vào lòng.

“Một lần nữa bắt đầu yêu nhau, từ giờ trở đi, chúng ta trong mắt chỉ có đối phương, yêu không lưu lại bất kì thứ gì.” Môi Hắc Chước chạm vào suối tóc đen tuyền của y. “Ta dùng tính mạng cùng danh dự cam đoan với ngươi, sau này chỉ yêu một mình ngươi.”

“Nếu ta làm không được thì sao?” Tử Nhã cố ý hỏi.

“Thì ta sẽ đem ngươi lại đây, tiếp tục thân thiết với ngươi, khiến ngươi làm được mới thôi!”

“Đại vương… ngài đây là uy hiếp ta sao?”

“Ta thế nào lại có thể uy hiếp ngươi, chỉ là nói trước cho ngươi mà thôi.” Hắc Chước cười gian trá.

“Vậy ta cố gắng làm là được rồi…” Tử Nhã vùi đầu vào ngực hắn.

Hắc Chước nâng mặt y lên, dịu dàng hôn lên môi.

Xa xa chân trời xuất hiện ánh bình minh đầu ngày, màn đêm đen đặc bị xua đi, nghênh tiếp họ, là một bắt đầu hoàn toàn mới.

oOo

Hoàn

(1)hội âm: vùng giữa hậu môn và bộ phận sinh dục

(2)song hoàn: hai viên :-s

(3)nhục cầu: viên thịt =))

(4)nhục bổng: gậy thịt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.