Dực Thủy

Chương 52: Chương 52




CHƯƠNG 52

 

Tác giả: Mị Hồn

Thể loại: Cổ trang giang hồ, huyền huyễn, nhất thụ nhất công, mỹ công, phụ tử niên thượng, sinh tử.

Editor: Gà tròn vo

Beta – reader: Jaeun Jum

 

 

“Ngươi, ngươi muốn làm gì…”

 

Hoàng Tự Thủy đề phòng nhìn Lãnh Dực lăng, thuận tay kéo chặt tấm chăn hỉ bao lấy thân thể lõa lồ đang phơi bày ngoài không khí.

 

Lãnh Dực Lăng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn tiểu bảo bối rúc chặt trong chăn, chỉ là “không cẩn thận” chạm nhẹ vào người hắn, sao hắn lại bày ra bộ dạng đề phòng như vậy chứ? Cả đêm qua hắn không hề phàn nàn lấy nửa tiếng, tại sao hôm nay vừa mới thức dậy đã không cho ta chạm vào?

 

“Dạ nhi, ta chỉ muốn nhìn xem đêm qua có làm bị thương ngươi ở đâu không thôi mà.”

 

“Không cần, không cần, ta không sao.” Trừ vòng eo đau nhức đến không muốn động nữa thì mọi chỗ khác thực sự không có việc gì cả.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng bừng đến mức có thể làm trứng chín thòi ra khỏi chăn, cái nơi xấu hổ đó như thế nào có thể để y xem chứ… Tuy rằng tối qua cái gì y cũng đã nhìn thấy rồi, nhưng lúc đó ta trong trạng thái tình mê ý loạn, đâu có như hiện giờ, thanh tỉnh vô cùng a…

 

“Dạ nhi,” Lãnh Dực Lăng nghiêm mặt nói: “Nếu tối qua ta thực sự làm bị thương ngươi, ngươi lại không cho ta hay, vậy ta sẽ áy náy đến chết mất. Ngươi muốn để ta phải dằn vặt khổ sở cả đời sao?” Huống hồ, y còn phải nghĩ tới tính phúc sau này nữa chứ, vấn đề này không thể xem nhẹ được.

 

Lãnh Dực Lăng biết chắc cá tính của hắn, quả nhiên, khi Hoàng Tự Thủy nghe vậy liền ngập ngừng nới lỏng cánh tay đang ghì chặt chăn ra.

 

“Ngươi làm nhanh lên.”

 

Hoàng Tự Thủy chôn mặt vào gối gấm để không cho Lãnh Dực Lăng nhìn thấy khuôn mặt đỏ lựng cả lên vì xấu hổ của hắn. Mặc dù không nhìn đến người sau lung, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt nóng bỏng mang theo cuồng nhiệt của Lãnh Dực Lăng đang chạy khắp người hắn, tựa như muốn đem hắn làm thức ăn vậy.

 

Lãnh Dực Lăng nhìn dọc tấm lưng trơn bóng của Hoàng Tự Thủy, thỏa mãn với những hồng ngân chưa phai. Ánh mắt tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, bàn tay cũng không để rảnh rỗi chút nào, tự nhiên mơn trớn vuốt nhẹ lên lưng hắn.

 

Loại cảm giác như được tiếp xúc với lông vũ khiến cho Hoàng Tự Thủy ít nhiều thở hổn hển, sao ngón tay y lại nóng thế, cứ như muốn thiêu đốt ta vậy. Không thể nào, sao tự nhiên ta lại có phản ứng thế này.

 

“Lăng, ngươi mau nhanh lên…” Nếu không nhanh, ta sẽ không thể chịu nổi cái loại kích thích này nữa.

 

Nhìn thấy tầng da trắng ngần nay dần chuyển sang phiếm hồng bởi sắc dục, Lãnh Dực Lăng quỷ quái mỉm cười, động tác trên tay vẫn không có khắc nào ngơi thả, hắn có phản ứng rồi sao?

 

Tách mở hai cánh mông tròn trịa, Lãnh Dực Lăng có thể nhìn thấy rõ ràng cái nơi yêu thương ngày hôm qua có biết bao động lòng, tầng da non nớt hồng nhạt hơi sưng vì bị người khác nhìn thấy mà khẩn trưởng co rút lại. Cảnh tượng đó thật sự khiến cho người ta muốn là kẻ xấu.

 

Lãnh Dực Lăng còn nhớ như in nơi này hút hồn đến mức nào. Bởi vì đây là lần đầu tiên của tiểu bảo bổi, nên đêm qua y đã phải cật lực khắc chế làm có một lần, với tình hình hiện tại, xem ra nếu làm một lần nữa, hẳn là không vấn đề gì.

 

Cầm bình sứ quen thuộc lên, Lãnh Dực lăng thò một đầu ngón tay lấy ra một khối lớn thuốc mỡ.

 

Ngửi thấy mùi vị quen quen, đương lúc Hoàng Tự Thủy còn đang suy nghĩ nghi hoặc, đột nhiên Lãnh Dực Lăng đã đưa một ngón tay tiến vào chỗ tư mật của hắn. Hoàng Tự Thủy giật mình, toàn thân cứng đờ.

 

“Lăng…”

 

“Ta muốn bôi thuốc vào bên trong, đươg nhiên là phải làm vậy rồi.”

 

Thật không thế? Vậy sao ngón nay ngươi cứ mò loạn lên vậy, không phải chỉ cần ở bên ngoài thôi sao? Tại sao… tại sao lại chạm vào chỗ đó…

 

“A~~”

 

Không khống chế được khoái cảm do bị chạm vào nơi mẫn cảm, Hoàng Tự Thủy rên rỉ thành tiếng. Toàn thân hắn bắt đầu bùng lên ngọn lửa dục vọng.

 

“Lăng, cơ thể ta, rất khó chịu, nóng quá, Lăng…”

 

Hoàng Tự Thủy nghiêng đầu nhìn Lãnh Dực Lăng bằng đôi mắt phủ đầy nước.

 

Lãnh Dực Lăng khoái trí tươi cười vì gian kế đã thực hiện thành công, còn Hoàng Tự Thủy đương nhiên là không nghi ngờ rồi.

 

Lấy vỏ bọc là muốn bôi dược trị thương, nhưng thực chất trong dược lại có một số “thành phần đặc biệt”.

 

“Dạ nhi, ngươi đây là muốn mời ta sao?”

 



 

“Dạ nhi không nói, thì sao ta biết ngươi cần cái gì chứ?”

 

“…Ta… muốn ngươi.”

 

“Dạ nhi sớm nói có phải tốt hơn không.”

 

Lật ngửa tiểu bảo bối đang được bao phủ bởi sắc dục, Lãnh Dực Lăng cúi người bắt lấy điểm nhỏ trước ngực hắn, hút mạnh một cái, khiến cho Hoàng Tự Thủy bị khoái cảm ăn mòn toàn bộ ý thức.

 

Trong nháy mắt, Hoàng Tự Thủy đã ý thức được, hắn đã bị Lãnh Dực Lăng lừa, y nói là muốn bôi dược cho ta, vậy mà lại thành ra thế này. Đáng chết, vì sao ta không sớm nghĩ đến viếc này chứ! Lần này, ta sẽ ghi sổ, ta nhất định sẽ đòi lại gấp đôi…

 

“Lăng, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi.” Sự tình nọ qua đi, Hoàng Tự Thủy đề nghị với Lãnh Dực Lăng.

 

Lãnh Dực Lăng trầm tư một lát, xong quyết định khước từ. Không phải y không muốn có không gian riêng với Hoàng Tự Thủy, mà là y biết nếu hai người bọn đi, Hoa Tình kiểu gì cũng mò theo. Đến lúc đó, đừng nói là không gian riêng tư, có thể ôm tiểu bảo bối trong tay đã là may mắn lắm rồi.

 

Đối với kết quả này, Hoàng Tự Thủy cũng đã sớm nghĩ đến, được ở bên Lăng thế này xem ra tốt hơn tuần trăng mật có Hoa cô cô a. Dù sao thời gian vẫn còn nhiều, sau này đi cũng được.

 

 

 

Cont…

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.