CHƯƠNG 4
Nghe thấy thanh âm Đông Phương Dực ngẩng đầu.
Nhìn thấy Thanh Dương ủy khuất đứng ở bên cạnh, bên chân là tập văn kiện mình mới vừa ném qua .
Vừa định qua ôm hắn an ủi, đột nhiên nghĩ tới một màn vào buổi sáng mấy ngày trước.
Vốn dĩ nhìn thấy Thanh Dương có tia vui mừng, nhưng lại sợ hãi sẽ nhìn thấy ở trong mắt Thanh Dương đối với mình có sự chán ghét.
“Dương Nhi, sao con lại tới đây?”
Đông Phương Dực đứng lên, xoay lưng về phía Thanh Dương lãnh đạm hỏi.
Thanh Dương thấy Đông Phương Dực đưa lưng về phía mình, cho rằng hắn thật sự là không nuốn nhìn thấy mình, trong lòng vô cùng khổ tâm.
Nhấp nhấp môi nói : ” Vũ Văn thúc thúc bảo con đến đón cha về nhà “
Thì ra vì Vũ Văn Hạo nói nên y mới đến gặp hắn… Đông Phương Dực dùng sức nắm chặt hai tay, trong lòng đau xót.
Hóa ra Dương Nhi cũng không phải vì muốn gặp hắn mới đến đây, chỉ là vì Vũ Văn Hạo yêu cầu.
” Qua vài ngày nữa hết bề bộn cha sẽ trở về.” Đông Phương Dực lạnh lùng nói.
Nghe được giọng nói lãnh đạm của Đông Phương Dực , Thanh Dương có chút không biết phải làm sao, trong ấn tượng của cậu, cha chưa bao giờ dùng loại ngữ khí này để nói với mình.
Nguyên lai cha, hắn thật sự là không muốn nhìn thây mình a.
Thanh Dương khổ sở cúi thấp đầu nói, trong lòng chua xót muốn rơi nước mắt, nhưng nhiều năm như vậy đến chính mình đã không có nước mắt để mà rơi nữa.
“Con biết cha không muốn nhìn thấy con, nhưng con chỉ là hy vọng cha chỉ yêu thương một mình con, con không muốn rời xa cha …Sau này con sẽ không xuất hiện ở trước mặt cha nữa.”
Chậm rãi mở cánh cửa, xoay người đi ra ngoài.
Đông Phương Dực xoay lưng về phía nó mà ngây ngẩn người.
Thanh Dương cũng không có ghét hắn như hắn tưởng tượng, mà chỉ hy vọng mình yêu thương một mình nó, chẳng lẽ Thanh Dương cũng thích mình sao?
Vội vàng xoay người.
Cái gì ?
Không xuất hiện ở trước mặt mình nữa,
Làm sao có thể như vậy ?
Sau khi phản ứng lại đuổi theo ra ngoài cửa, Thanh Dương đã xuống lầu từ lúc nào rồi.
Trong lúc cuống quýt đuổi theo ra ngoài, mới phát hiện bên ngoài trời mưa to.
Không biết Thanh Dương sẽ đi hướng nào, Đông Phương Dực bảo tài xế lái xe tìm xung quanh.
Hơn một tiếng đồng hồ qua đi, gọi điện thoại về, quản gia nói Thanh Dương vẫn chưa có trở về .
Xe ở trên đường chạy chậm rãi chạy.
Đông Phương Dực phát hiện ở trạm xe đầu phố có đứa nhỏ mặc quần áo giống Thanh Dương như đúc, cứ như vậy ngồi bó gối trong mưa.
Vội vàng kêu tài xế dừng xe, hắn tự mình mặc kệ mưa xuống xe.
Nhìn thấy Thanh Dương đáng thương ngồi xổm ở trạm xe.
Thanh Dương nhìn thấy Đông Phương Dực, cắn chặt môi dưới, đôi mắt mở to không chớp nhìn hắn chăm chú.
” Cha . . .” Thanh Dương khẽ kêu.
Đông Phương Dực vội vàng ôm lấy Thanh Dương đang ngồi trên mặt đất kia đem vào trong xe.
Nhìn lại người trong lòng cả người quần áo ướt đẫm, Thanh Dương cả người lạnh buốt run rẩy, Đông Phương Dực cầm thảm lông trên xe bao lấy nó.
Thanh Dương lạnh đến sắc mặt tái xanh, cuộn người vào trong thảm lông, nhìn Đông Phương Dực, miệng không ngừng nói “Cha , đừng rời khỏi con, con sẽ ngoan ngoãn.”
Đông Phương Dực thật muốn hung hăng cho mình một bạt tai.
Hắn như thế nào lại để cho bảo bối của hắn chịu thống khổ như thế đây.
Về đến nhà lập tức đem nó ôm đến phòng tắm, chuẩn bị bồn nước ấm để nó ngâm một chút.
Mở thảm lông ra, đem áo quần ướt sũng dán sát trên người Thanh Dương kéo xuống.
Nhìn nhìn một chút không xong , thân thể tinh tế trắng nõn, Đông Phương Dực cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, phân thân không tự kiềm chế dần dần ngẩng đầu.
Nhưng vừa nhìn Thanh Dương thân thể run rẩy như thế, lại thầm mắng mình quỷ háo sắc, vội vàng đem nó đặt vào bồn nước ấm.
Ngâm ở trong bồn nước ấm, thân thể lạnh run của Thanh Dương cũng dần dần ấm lại, thân thể từ từ hiện ra một màu hồng nhạt.
Thật thoải mái a !
Thanh Dương nhắm mắt lại ngả đầu trên thành bồn tắm, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng.
Nguyên lai lạnh đến phát run cũng không để ý, bây giờ tinh thần trở lại bình thường nhớ ra, vừa rồi Đông Phương Dực đem mình cởi đến sạch trơn.
Xấu hổ mặt đỏ bừng.
“Umh. . .” khẽ rên một tiếng.
Một bên Đông Phương Dực chằm chằm nhìn Thanh Dương thấy nó tình hình đã khá lên, mới định rời khỏi phòng tắm.
Nghe thấy Thanh Dương thoải mái mà khẽ rên, lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn hồng hồng ghé trên thành bồn, thân thể phấn hồng mềm mại rất mê
Đông Phương Dực liền cởi quần áo bước vào bồn tắm.
Thanh Dương đang nhắm mắt nghe thấy tiếng nước, sau đó cảm thấy phía sau dán lên một thân thể ấm áp.
Là cha a
Thanh Dương nhẹ nhàng ngả ra sau, dựa trên người Đông Phương Dực.
Đông Phương Dực đưa tay xoa nhẹ Thanh Dương dựa trên người hắn, từ cổ, ngực, rồi thắt lưng.
“Cha . .” Một trận run rẩy, Thanh Dương thở nhẹ ra tiếng.
“Umh, cha giúp Dương Nhi tắm rửa.” Đông Phương Dực tà tà cười.
Cầm lấy chai sữa tắm bên cạnh đổ vào tay, sau đó từ trên cổ Thanh Dương vẽ loạn xuống dưới.
“Uh. . .” Khi Đông Phương Dực hai tay lướt qua nụ hoa trắng mịn trước ngực Thanh Dương, làm cho Thanh Dương một thân nhẹ giọng phát ra
Đông Phương Dực liếm nhẹ lên vành tai Thanh Dương, một tay tiếp tục ở trước ngực nhẹ vân vê, tay kia chậm rãi trượt xuống phía dưới, lướt qua tiểu phúc, né qua hạ thân phấn phấn nộn nộn kia, tại bắp đùi thon mềm của hắn không ngừng vuốt ve.
“Umh, cha . . .” Thanh Dương quay đầu, giương đôi mắt mê man trong làn hơi nước nhìn Đông Phương Dực phía sau.
” Ngoan, cha giúp con tẩy rửa sạch sẽ a.” Nhìn Thanh Dương mê man, đôi mắt to tràn ngập ***, Đông Phương Dực hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó.
Cả người Thanh Dương vô lực, mềm mại ngã ở trên người Đông Phương Dực.
Phân thân dưới thân trắng nõn vì động tình , từ từ dựng đứng.
Đông Phương Dực sau khi nhìn thấy, cười nhẹ ,
Thanh Dương nhất thời xấu hổ giấu mặt vào lòng Đông Phương Dực.
Đông Phương Dực lấy ngón tay chạm nhẹ vào đầu phân thân đã dựng thẳng lên rồi lập tức ly khai.
Dẫn tới phân thân cương cứng một đạo run rẩy, Thanh Dương không tự chủ được đem phần eo ưỡn lên, tựa hồ càng muốn tiếp cận tay Thượng Quan Mộc.
Đông Phương Dực trốn tránh , chỉ là nhẹ nhàng, một lần lại một mà công kích.
“Cha !” Thanh Dương bất mãn kêu lên, đỉnh đầu chậm rãi nhỏ ra vài giọt trong suốt.
“Được được, cha không đùa con nữa.”
Nhìn phân thân của Thanh Dương đã hoàn toàn đứng thẳng, Đông Phương Dực đưa tay cầm lấy nhẹ nhàng di chuyển lên xuống.
“Umh. . .” Thanh Dương phát ra một trận âm thanh khó chịu.
Tùy theo bàn tay cầm phân thân lên xuống luật động ,Thanh Dương cảm thấy trong đầu một mảnh trống rỗng.
Hai tay chơi vơi ở trên không, muốn cầm chắc thứ gì đó, mở miệng thở dốc “Cha . . . Cha . . .”
Đông Phương Dực nhìn thấy bộ dạng động tình của Thanh Dương, đã không có biện pháp khống chế được dục vọng cực nóng của chính mình.
Đem Thanh Dương xoay người nâng lên, tách ra hai chân nó ra đặt ngồi lên đùi hắn.
Một tay đỡ sau lưng hắn, đem phân thân hai người nắm cùng một chỗ
Thật thoải mái a !
Thanh Dương bị khoái cảm đánh đến tan chảy ra.
Đông Phương Dực cầm hai phân thân dựa vào cùng một chỗ , không ngừng được vuốt ve , giống như thân thể di chuyển theo quy luật.
“Ô, cha . . . Cha . . . Dương Nhi. . .” Khoái cảm mãnh liệt khiến cho thân thể Thanh Dương ngây ngốc không cách nào phản kháng.
Mắt nhắm lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, đôi môi mềm rên rỉ phát ra tiếng.
“Dương Nhi ngoan. . . Chờ một chút. . . Chúng ta cùng nhau ra. . .”
Đông Phương Dực nhìn thấy Thanh Dương đã sắp đạt tới cao trào, tăng nhanh tốc độ dùng sức thở dốc.
“A. . .”
Đồng thời ở trong tay phóng thích, hai đạo chất lỏng bạch trọc ở trong bồn tắm khuếch tán.
Đông Phương Dực nhìn Thanh Dương lâm vào ngủ say, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, rồi nhẹ nhàng ôm nó ra khỏi phòng tắm.
——————-