Dực Tỏa Thanh Dương

Chương 12: Chương 12: Thanh Dương Phản Công




CHƯƠNG 12 PN2: THANH DƯƠNG PHẢN CÔNG

Nhìn người đàn ông say rượu trên giường, thiếu niên không nhịn được thở dài .

Rốt cuộc là sinh nhật ai a.

Vốn dĩ là sinh nhật mình giờ phút này còn phải thanh tỉnh để chiếu cố người say rượu.

Cởi xuống áo sơ- mi đầy mùi rượu, rút ra dây lưng, rồi cởi quần.

Liếc nhìn cái quần hình tam giác nhỏ bé bao lấy phân thân đang ngủ say.

Thanh Dương lúc này không biết Đông Phương Dực đã ngủ say đến mấy phần, nghiêng đầu cười.

Nhẹ nhàng cởi xuống cái quần tam giác nhỏ bé kia.

Nhìn thấy nó ngày thường tinh thần phấn chấn, hôm nay lại ngoan ngoãn nằm úp thế kia ,

Vươn ngón trỏ đem phân thân mềm mềm kia bắt đầu khơi mào, ngón cái nhẹ nhàng ở trên đỉnh đầu tròn tròn bóng lưỡng mà cọ xát .

Phân thân dần dần tràn ngập sức lực, từ từ ngẩng đầu dậy .

Thanh Dương cúi đầu, hé miệng bao lấy cái kia đã đứng thẳng .

Cái lưỡi nhẹ nhàng đảo qua đảo lại trên đỉnh đầu.

“Umh. . .” Thân thể một trận run rẩy, người nọ vẫn đang ngủ say, chỉ là trên mặt lộ ra vẻ mặt hết sức hưởng thụ.

Giống như được khích lệ, cái miệng nhỏ nhắn càng bao vây chặt chẽ lấy phân thân, nhẹ nhàng phun ra nuốt vào .

Đỉnh ngọc trụ thật sâu chặm đến yết hầu, khiến người nọ một trận rên rỉ.

Thanh Dương vươn tay phải chậm rãi di chuyển đến phía sau người nọ, không ngừng vỗ về cái mông căng tròn không chịu nổi khiêu khích đang vặn vẹo

Sau đó nhẹ nhàng hướng ngón tay đến khe rãnh thần bí ở trung tâm.

Người kia đang hưởng thụ cũng không có phát giác ra nguy hiểm lúc này.

Ngón tay ở giữa khe rãnh tìm kiếm, cuối cùng dừng ở một chỗ chậm rãi vân vê, không ngừng nhẹ nhàng khuấy lộng.

Thẳng đến các nếp gấp trở nên rộng mở, đem ngón trỏ chầm chậm tiến vào.

“Chặt quá, rất nóng a ”

Nhẹ giọng thầm nói, Thanh Dương đang chuyên tâm mở rộng chiến trường phía sau đã quên mất cái kia ở phía trước.

Bởi vậy cậu cũng không phát giác ra cái người đang ngủ say kia đã mở to hai mắt không còn một tia buồn ngủ nào nữa.

Ngón tay ở chiến trường mới khuếch trương rút trở về, hy vọng có thể dung nạp được hai ngón tay đi.

Nhưng rõ ràng kỳ vọng của cậu đã không đạt được như ý muốn, thân thể càng ngày càng cứng ngắc, ngón tay bị kẹp đã không thể nhúc nhích nổi nữa.

Thiên hạ đang chuyên tâm cuối cùng ngẩng đầu lên.

“A, cha…” vội vàng dùng sức rút tay về, đưa tay đến phía sau lưng che dấu.

” Bảo bối ” Đông Phương Dực nhẹ kêu

“Đói bụng sao?”

Nguyên lai nghĩ muốn buông tha bảo bối, không nghĩ tới bảo bối lại vội vàng không nhẫn nại, còn chủ động đánh lén mình.

” Không, không có ”

Thanh Dương rất nhanh vội vàng trả lời, cha càng là loại ngữ khí này, chính mình càng sẽ xui xẻo a, nếu không cuối cùng tuyệt đối sẽ ngất xỉu đi nữa.

“Ha ha, cha xem Dương Nhi hình như rất đói bụng rồi ”

Vươn tay đem Thanh Dương xách đến trên người mình, ngón tay nhẹ nhàng tiến vào cúc huyệt trắng nõn phía sau.

“Umh. . .” Thân thể đã rất mẫn cảm lập tức bị khơi mào ***.

Ngọc trụ dưới thân thẳng đứng, trúng ngay trong tầm mắt hai người.

“Umh. . . Cha . . .” Thanh Dương xấu hổ tức giận kêu lên .

Đông Phương Dực luồn tới ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc, phát hiện đã có thể tiếp nhận sau đó liền rút ngón tay ra.

Nâng thắt lưng Thanh Dương ngồi ở trên người, đem dục vọng đã trướng to nhắm ngay cúc huyệt mạnh mẽ xuyên vào.

“A. . .” Bởi vì trọng lượng thân thể, lại kết hợp với cái kia cường ngạnh một đường cắm vào, Thanh Dương kêu lên một tiếng.

” Cha , quá sâu rồi ” chưa bao giờ tới qua độ sâu như thế, khiến cho cậu khó chịu vặn vẹo thân thể.

Đông Phương Dực nhưng lại rõ ràng cảm thấy trong cơ thể hắn một trận kích động truyền đến, rồi sau đó tràng bích dần dần bao lấy phân thân đang xâm nhập.

Thật thoải mái a.

Ấm áp, ôn nhu , mềm mại…

Dục vọng càng ngày càng thô, không ngừng đè ép tràng bích.

Hai người mặc dù không có luận động, nhưng bộ phận tương liên lại không ngừng trào ra dịch thể, thấm ướt vùng lông của Đông Phương Dực.

“Umh… cha… cứu …cứu …con… ” hai tay chống đỡ trên đùi Đông Phương Dực, thân trên uốn cong về phía sau, thi thoảng lại nhẹ nhàng nâng lên theo sự đụng chạm.

Đưa tay nhẹ nhàng nâng cái mông nhỏ trắng nõn di chuyển, cảm thụ được khoái cảm đang dồn nén.

“Dùng chút lực đi ”

“Cha . . . Ô. . . Cha… xấu xa. . .” Một mặt hừ nhẹ, một mặt nâng lên cái mông nhỏ nhắn trắng noãn, sau đó nhắm cường ngạnh phía dưới ngồi xuống.

Mỗi một lần đều sâu đến tận cùng trong cơ thể.

Mỗi lần ngồi xuống lực đạo xuyên qua đều làm cho khoái cảm của hắn tăng lên một bậc.

Cái mông càng nâng càng cao, lực đạo ngồi xuống càng lúc càng nặng.

Đến lúc cúc huyệt toàn bộ rời khỏi dục vọng cương cứng sau đó mới hung hăng ngồi xuống.

“Oa. . . Cha . . . Dương Nhi chịu không được rồi. . . Oa ô. . .” Khóc to thành tiếng, càng lúc càng không được thỏa mãn, làm cho cậu cả người chịu không được run rẩy.

“Vật nhỏ vô dụng ” Đông Phương Dực nhẹ nhàng mắng, liền giữ vững tư thế giao hoan, đưa nó phóng tới trên giường nằm xuống.

Nâng hai chân đặt trên vai, thắt lưng dùng sức hướng bên trong hung hăng xuyên vào.

“Umh. . . Cha . . . Dùng sức. . .”

“Hả. . . Chính là. . . Chính là. . . Nơi nào. . .”

“Ô. . . Cha . . . Cha . . .”

“Cầu cha. . . Cha . . . a. . . nhanh lên. . .”

… . . .

… . . .

Thẳng đến người dưới thân không có thanh âm, Đông Phương Dực đang điên cuồng vận động cúi đầu nhìn nhìn.

Thiên hạ dưới thân đã hôn mê bất tỉnh, thầm mắng một tiếng, tăng nhanh tốc độ. . .

” A ”

Thân thể một trận thoải mái, nghiêng người ngã ở trên giường. . .

——————-

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.