Dục Vọng Chiếm Giữ

Chương 4: Chương 4




- Tôi nghĩ Hàn Quốc là một nơi có thể đáp ứng mọi nhu cầu của tập đoàn chúng ta để tiến vào thị trường ở Hàn Quốc. Vì vậy tôi đề nghị chúng ta nên lập trụ sở mới ở đây. Lục tổng, ý của anh là...-Trương Lâm trưởng bộ phận marketing đã chuẩn bị bài thuyết trình này rất lâu rồi vậy mà Lục tổng lại không nghe anh nói chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình.

Lục An Nhiên chỉ một mực nhìn điện thoại mà không chú ý tới mọi người trong phòng họp đang nhìn mình.

- Vậy cứ làm theo ý của anh! Tan họp.- Lục An Nhiên thất vọng rời tầm mắt từ điện thoại sang Trương Lâm.

Lục An Nhiên vừa bước ra khỏi phòng họp, ai nấy đều thở phào. Từ phòng họp Lục An Nhiên cước bộ trở nên nhanh hơn bình thường vì muốn nhanh chóng về phòng làm việc của mình mà gọi điện cho người mà anh luôn mong chờ được gặp.

- Lục tổng,buổi chiều không có lịch trình vậy có thể cho tôi nghĩ buổi chiều được không? Hôm nay là sinh nhật của chồng tôi.- Thư ký Trần thấy Lục An Nhiên khẩn trương như vậy thật hiếm có.

- Được rồi cô về đi! À gọi A Phong lên đây.

- Vâng.

“Số máy bạn gọi đang tạm khoá xin vui lòng gọi lại sau.”

“Cô khoá máy, cư nhiên lại không bắt máy của mình. Là đang học sao? Không đúng, nếu là lúc trước cho dù là đang học Khả Khả vẫn sẽ bắt máy nhưng tại sao?” Lục An Nhiên cảm thấy bất An Nhiên trong lòng.

- Khả Khả! Hiện tại em đang làm gì? Sao không trả lời điện thoại của anh.- Trong phòng làm việc của Lục An Nhiên có nuôi một con chim oanh. Những lúc không có Lam Khả Khả, Lục An Nhiên sẽ xem Oanh là thế thân của Lam Khả Khả để tự nói chuyện một mình.

-Thiếu gia!-Phong trợ thủ đắc lực của Lục An Nhiên.

- A Phong! Giúp tôi đặt một phòng riêng ở nhà hàng Imparable đi. Hôm nay Tiểu Khả sẽ ăn tối cùng tôi.- Nhắc tới Lam Khả Khả, Lục An Nhiên vui vẻ trở lại.

- Thiếu gia! Hôm nay vệ sĩ đi theo tiểu thư đã báo cáo tình hình hôm nay ở trường học.- Vẻ mặt của Phong nhìn có vẻ nghiêm trọng.

- Có chuyện gì thì mau nói!

-Thiếu gia, vệ sĩ nói hôm nay ở trường tiểu thư được người khác tỏ tình. Hơn nữa là công khai tỏ tình.- A Phong không dám nhìn thẳng vào Lục An Nhiên Nhiên.

Nghe đến đây, Lục An Nhiên ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn A Phong. Suy nghĩ một hồi Lục An Nhiên mới nói.

- Công khai tỏ tình? Tôi muốn biết là ai có lá gan đó mà dám tỏ tình với Khả Khả!

- Là người tên Dư Hàn. Là đồng học của tiểu thư.

-Gia cảnh?

- Ba của cậu ta làm nhân viên tại tập đoàn của chúng ta. Còn mẹ cậu ta là nội trợ. Dư Hàn còn có một đứa em gái đang học cao trung năm ba. Gia cảnh bình thường, học lực của cậu ta luôn nằm giữ vẫn ở hạng 5 toàn trường. Nghe nói cậu ta rất được nhiều người theo đuổi.

- Gia cảnh bình thường? Ba cậu ta làm việc ở tập đoàn chúng ta?

- Vâng ạ.

- Vậy phải hảo hảo tìm cha cậu ta nói chuyện mới được.- Lục An Nhiên cười.

-Chủ tịch tôi là Dư Minh!

-Ngồi đi. Không dài dòng nữa, chủ tịch muốn ông chuyển công tác sang Bỉ quản lý chi nhánh ở đó.- A Phong đưa một tờ phong bì trước mặt Dư Minh.

-Đây là?-Dư Hàn thắc mắc không biết mình làm sai chuyện gì mà chủ tịch lại chuyển mình sang Bỉ.

-Trong đây có vé máy bay cho cả gia đình ông và một chiếc thẻ có 500 vạn đủ để gia đình ông sống nữa đời sau!- A Phong đẩy phong bì tới.

-Chủ tịch, tại sao lại điều tôi đi tận Bỉ? Có phải tôi làm sai chuyện gì?

-Ông không sai, ông sai ở chỗ ông có một đứa con trai ngu ngốc!- A Phong lạnh lùng trả lời.

-Con trai? Dư Hàn nó có phải làm sai chuyện gì sai với ngài?- Dư Minh ở trong lòng mắng Dư Hàn một trận.

- Cậu ta đụng tới người không nên đụng!- A Phong đưa ra tấm hình trong tấm hình có một chàng trai trông khá ưa nhìn đang nắm tay một cô gái xinh đẹp giữa chốn đông người đang vây quanh. Chàng trai trong hình là Dư Hàn còn cô gái trông có vẻ xinh đẹp là Lam Khả Khả.

-Đây là con trai tôi với cô gái này...?

- Là vợ chưa cưới của chủ tịch, Lam Khả Khả!

- Con trai tôi đã tỏ tình vợ chưa cưới của chủ tịch...? Sao có thể?- Vẻ mặt Dư Minh hốt hoảng.

-Ông nên may mắn là tôi chưa giết con trai của ông mà để cho cậu ta cùng gia đình còn bảo toàn mạng sống.- Đến lúc này Lục An Nhiên mới lên tiếng.

-Nhưng chủ tịch tôi!

-Tôi không nói lần thứ 2. Gia đình ông, nhất là Dư Hàn nên biến mất khỏi Trung Quốc và đừng bao giờ trở về.- Lục An Nhiên đứng dậy đập bàn và nói.

-Vâng! Tôi hứa sẽ cùng gia đình không bao giờ trở về Trung Quốc nữa.- Nói xong Dư Hàn cầm lấy phong bì cúi chào Lục An Nhiên rồi mới đi.

- Thiếu gia, vậy bây giờ chúng ta làm gì?- A Phong vừa nói vừa giúp Lục An Nhiên mặc áo vest ngoài vào.

- Cũng đã tới giờ tan học! Đi đón Oanh của ta.

-------BONUS------

Oanh của ta! Em có biết lần đầu tiên tôi gặp em cũng là lúc tôi xác định được em sinh ra là để thuộc về tôi hay không? Ánh mắt của em khi lần đầu gặp tôi là ánh mắt vô cùng thuần khiết, trong sạch và xinh đẹp. Nếu lúc đó em không tới bữa tiệc đó thì có lẽ bây giờ cuộc đời em sẽ không mất đi sự tự do của tuổi thanh xuân nên có. Trong sâu thẳm trong tâm trí tôi luôn có một nhận định đó là từ giây phút em sinh ra là em đã định sẵn sẽ là của tôi. Đáng tiếc tình yêu của tôi là sự ích kỷ, cố chấp, sự giam cầm đối phương hoàn toàn và luôn luôn thuộc về mình.

YÊU EM, Lam Khả Khả

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

ĐÔI LỜI CỦA TÁC GIẢ:

Chào các độc giả của tớ! Lâu lắm rồi mới trở lại đây. Xin lỗi vì lâu lắm rồi không ra truyện cho các cậu đọc. Nhưng do mình dạo gần đây không có cảm hứng viết truyện cho lắm nên không thể ra chap mới.

Dạo gần đây mình đang mê bài MÀU NƯỚC MẮT của anh NGUYỄN TRẦN TRUNG QUÂN nên cảm hứng viết truyện rất nhiều. Mình định ra truyện ngắn nội dung sẽ tựa tựa như MV Màu nước mắt nên ai coi MV đó rồi thì cmt cho mình ý kiến nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.