Hứa Mộ Triều chưa từng sống trong cảm giác một ngày dài bằng một năm như lúc này.
Cố Triệt tỉnh lại rồi, ở ngay trong quân đoàn thứ tư, đại quân thẳng tiến về hướng Tây Nam còn chưa đụng độ với người máy. Tin tức này, mỗi ngày đều cuộn trào vang vọng trong lòng cô vô số lần.
Tuy rằng Minh Hoằng từng nghi ngờ khả năng việc Cố Triệt tỉnh lại, không khó để đoán rằng những kẻ khác cũng sẽ ngờ vực tin này. Nhưng trực giác nói cho Hứa Mộ Triều biết, anh đã tỉnh, nhất định đã tỉnh lại rồi.
Hơn nữa, anh đang ở ngay trong quân đoàn thứ tư, lại còn sẵn lòng tiết lộ tin tức này cho Minh Hoằng. Sự gan dạ ngoài sức tưởng tượng như vậy lại khiến cô cảm thấy đó chính là sự thật.
Cho nên, khi Minh Hằng hỏi Hứa Mộ Triều: "Cục cưng, em thấy Cố Triệt có ở trong quân đoàn thứ tư không?" Hứa Mộ Triệt lặng im trong chốc lát.
Sau đó, cô ngẩng đầu lên, dùng giọng điệu đắn đo trả lời: "Có được hành tung của Cố Triệt dễ dàng như vậy có vẻ không bình thường cho lắm. Nhưng tướng quân, mọi việc phải lấy cẩn trọng làm đầu, không bằng chúng ta cứ bao vây tiêt diệt nhánh quân này?"
Minh Hoằng nghe cô nói vậy lại nở nụ cười, nói với hai người bên cạnh: "Trái tim của cô ấy vẫn luôn hướng về Cố Triệt, muốn phân tán binh lực của chúng ta. Cứ theo kế hoạch đã định từ trước, để nhánh quân này tiến tới, không cần quan tâm đến bọn chúng. Mục tiêu của chúng nhất định là thành phố Bàng Sa."
Hứa Mộ Triều vẫn duy trì sắc mặt trầm tĩnh, che giấu sự vui sướng trong lòng ----- Đã đạt được mục đích rồi.
Đang mừng thầm trong lòng, bỗng gặp phải ánh mắt như có điều gì suy nghĩ của ai đó. Hứa Mộ Triều lườm anh rồi quay đầu đi, không thèm để ý đến anh ta nữa. Ánh mắt quan tâm còn ý nghĩa gì? Cô đã không còn kiên nhẫn với một Thẩm Mặc Sơ mất đi ý thức.
Mà Vua Zombie bị trừng, dường như không có phản ứng gì tiếp tục bàn bạc cách phối hợp chiến đấu với Minh Hoằng và Hudgens.
Hứa Mộ Triều tựa ra sau, chiếc ghế mây Minh Hoằng có lòng tìm tới cho cô rất thoải mái. Cô híp mắt lại, dùng khóe mắt quan sát ba tên động vật giống đực.
Đúng vậy, động vậy giống đực, không phải đàn ông. Một người máy, một Zombie, và một người ngoài hành tinh. Hứa Mộ Triều chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình ngồi cùng phòng với các thủ lĩnh của kẻ địch, nhưng không phải với thân phận của tù nhân, mà là . . . một nữ quyến.
Minh Hoằng dường như hoàn toàn không hề để ý việc bị cô biết được bố trí quân sự của họ, việc này cũng không khiến Hứa Mộ Triều vui vẻ, trái lại càng khiến cô lo lắng ------- Như vậy có nghĩa rằng, cả đời này cô đừng mong thoát khỏi Minh Hoằng.
Tuy rằng thời gian trước, bởi vì cô mà Minh Hoằng và Hudgens đã mâu thuẫn. Nhưng hai người vẫn là đồng minh như cũ, chỉ cần chia rõ ranh giới, nước sông không phạm nước giếng, bọn họ sẽ không thật sự tổn hại hòa khí chỉ vì một người phụ nữ.
"Tôi cũng cho rằng, Cố Triệt không thể ở trong quân đoàn thứ tư." Vua Zombie nói, "Nhưng hắn ta nhất định đã tỉnh lại."
"Ồ?" Trên phương diện quân sự, Hudgens còn không bằng Hứa Mộ Triều. Trong hội nghị quân sự, hắn là nhân vật chỉ biết lắng nghe.
Minh Hoằng cũng nhướn mày.
Vua Zombie chỉ vào bản đồ tác chiến tinh thể lỏng trước mặt: "Quân đoàn loài người ở các phương hướng, đều đã có động thái. Thoạt nhìn không hề liên quan, thực tế mỗi một động thái đều có liên hệ đến nhau. Đây là một ván cờ khổng lộ. Người đấu cờ, chỉ có thể là Cố Triệt. Hắn ta dự định đánh ván cờ này thế nào, tạm thời tôi chưa đoán ra được. Nhưng kế nghi binh tại thành phố Bàng Sa và quân đoàn thứ tư, nhất định là một điểm quan trọng trong ván cờ của hắn. Tôi đồng ý với lời của Minh tướng quân, chúng ta nên bất ngờ tiêu diệt quân địch ở Bàng Sa, phá hỏng ván cờ của hắn."
Hứa Mộ Triều không nhịn được liếc mắt nhìn anh. Khuôn mặt anh trầm tĩnh, ánh mắt trong trẻo, dường như cũng bị mưu kế của Cố Triệt làm chệch hướng.
Nhưng Vua Zombie nổi tiếng thiện chiến xưa nay cũng nói vậy, Hứa Mộ Triều lại có phần thấp thỏm, hoài nghi suy đoán của mình, có phải mình đoán sai rồi không? Cố Triệt không ở quân đoàn thứ tư thật sao? Dù sao. . . Anh ấy thân phận cao quý, có lý do gì để anh một mình Tây tiến đâu? Lúc trước người cải tạo khiến loài người liên tiếp thất bại, mặt anh cũng không hề đổi sắc, vẫn bình tĩnh trấn giữ hậu phương.
Lẽ nào lại mạo hiểm đến vậy vì mình?
Nhưng mặc dù lý trí cảm thấy khả năng này rất nhỏ, trái tim Hứa Mộ Triều vẫn tăng tốc đập thình thịch.
"Điện hạ, tôi muốn tự tay tháo gỡ vòng vây ở thành phố Bàng Sa." Thẩm Mặc Sơ nói.
Hudgens còn chưa lên tiếng, Minh Hoằng đã gật đầu: "Vậy tôi sẽ dẫn binh bao vây quân trung lộ và Bắc lộ của loài người."
Hudgens im lặng trong chốc lát. Thật ra hắn không muốn Thẩm Mặc Sơ rời khỏi mình, hắn sợ Thẩm Mặc Sơ lại xảy ra biến đổi gì đó, cũng cần Thẩm Mặc Sơ bảo vệ cho sự an toàn của mình. Nhưng cuộc chiến lớn sắp tới, hắn cũng không muốn xông lên tiền tuyến, nơi đó không an toàn.
Hắn do dự một lúc, đành phải nói: "Cậu dẫn theo bốn vị tướng quân trong số bảy người, còn lại ba người sẽ bảo vệ tôi."
"Tuân lệnh."
Minh Hoằng mỉm cười không lên tiếng, khinh thường liếc mắt nhìn Hudgens. Hứa Mộ Triều hiểu ánh mắt của hắn, hắn đang cười nhạo Hudgens. Bảy vị tướng quân cũng bị Hudgens cắn, bỏ qua Thẩm Mặc Sơ nghe lệnh trực tiếp từ hắn. Hắn để người bên Thẩm Mặc Sơ, chắc chắn là để giám sát anh ta.
Thế nhưng . . . Hudgens đã tuyên bố không dưới một lần, Thẩm Mặc Sơ bị hắn - kẻ có dòng máu vương tộc - cắn, thì mãi mãi không thể nào thức tỉnh. Đề phòng như vậy, e là bị ám ảnh bởi cuộc chính biến lần trước.
"Chúng ta cùng nỗ lực, mau chóng phá hỏng ván cờ của Cố Triệt." Minh Hoằng chậm rãi nói.
Nửa tháng đã trôi qua.
Cố Triệt thật sự đã tỉnh lại, không có ai phản đối nữa. Bởi vì quân đội loài người vẫn luôn sa sút trong nửa năm qua, đột nhiên lại dũng mãnh linh hoạt, xuất quỷ nhập thần như mãnh hổ. Chỉ trong mười mấy ngày ngắn ngủi, đã đoạt lại trên mười thành thị, quân Bắc lộ thậm chí còn phản công đánh vào lãnh địa của Zombie, còn đánh chiếm được một căn cứ chế tạo người máy cỡ lớn, khiến Minh Hoằng điên tiết.
Tình hình chiến đấu càng kịch liệt, thời gian hắn không ở căn cứ càng dài hơn. Điều này khiến Hứa Mộ Triều hết sức vui vẻ. Đôi khi hắn cũng sẽ mang cô theo, cô không dám bộc lộ chút cảm xúc gì. May thay Minh Hoằng thật sự cũng không quá đáng, sẽ không trút giận lên người cô chỉ vì tình hình chiến tranh không được tốt. Mà hiện giờ cô tạm thời chăm chỉ sắm vai nhân vật người tình ngoan ngoãn, biết vâng lời, dịu dàng quan tâm, Minh Hoằng cũng vừa lòng.
Nhưng có một đêm, bọn họ tác chiến ở biên giới phía bắc. Cô ở trong phòng, không nhịn được trông về phía Đông Nam xa vời vợi, đúng lúc bị Minh Hoằng đang bước vào phòng bắt gặp. Minh Hoằng không nói gì cả, ôm cô vào trong lòng hôn một lúc, làn môi vẫn lạnh lẽo dán lên trán cô, thấp giọng nói: "Bé cưng, tôi không thích em nhớ mong Cố Triệt, nhớ mong loài người đâu."
Cô không trả lời. Lại nghe hắn nói: "Cố Triệt đã tỉnh lại, nhưng không nghĩ cách tới cứu em. Em yên tâm ở bên tôi đi, hắn ta không đối xử với em tốt như tôi đâu."
Hứa Mộ Triều mỉm cười ngẩng đầu lên: "Anh hiểu lầm rồi. Anh ta chỉ là cấp trên, không phải là người tình của tôi."
Nửa tháng rồi, anh ấy vẫn chưa đến. Tôi biết nguy hiểm trùng điệp, có lẽ anh cũng không biết tôi ở đâu, làm sao mà cứu tôi được?
Bàng Sa thật sự đã bị loài người đánh lén, Thẩm Mặc Sơ báo cáo bị một đội quân hùng hậu tập kích, thiệt hại nặng nề, Bàng Sa suýt nữa là không giữ nổi. Quân đoàn thứ tư vốn dĩ có vẻ hơi kì lạ khiến Hứa Mộ Triều gửi gắm niềm hi vọng, hiện giờ cũng có vẻ không kì lạ nữa. Thoạt nhìn quân đoàn thật sự chỉ là một kế nghi binh, để yểm hộ cho cuộc tập kích của Bàng Sa. Quân đoàn chỉ đánh mấy trận chiến không đến nơi đến chốn trong khu vực của Zombie, gần đây thậm chí còn không tiến lên nữa, dường như chuẩn bị quay về tiếp viện bất cứ lúc nào cho Bàng Sa ở phía Nam. Mà đại quân Minh Hoằng bố trí, đang trên đường xuống phía Nam chờ đánh quân đoàn thứ tư.
Cố Triệt, chắc là không ở quân đoàn thứ tư rồi.
Vài ngày sau, Hứa Mộ Triều được Minh Hoằng cho ở lại tổng bộ chỉ huy. Cùng ngày đó, Thẩm Mặc Sơ báo cáo quân địch đã rút quân, không tấn công Bàng Sa nữa, anh cũng tuân theo mệnh lệnh của Hudgens, quay về tổng bộ chỉ huy chờ lệnh.
Tuy lần này Thẩm Mặc Sơ đã đánh lui quân loài người, Hudgens lại không vui lắm, thậm chí còn rất mất hứng.
Căn phòng vô cùng u ám. Ba tên Zombie cao thủ, những tướng quân có thể nói là thiện chiến, lại phải đứng canh trước cửa phòng, đảm đương những công việc đơn giản nhất của bảo vệ. Điều kiện hiện giờ đã không còn như thành cổ, nhưng Hudgens vẫn lệnh cho các Zombie trang hoàng căn phòng thật tinh xảo, xa hoa, lộng lẫy.
Hudgens vẫn chưa thỏa mãn nhéo hai người đẹp loài người đang hôn mê trên giường, mới rời giường, không vừa lòng nhìn Thẩm Mặc Sơ vẫn yên lặng đứng sừng sững trong phòng.
"Tại sao thương vong lại nghiêm trọng như vậy? Bốn tướng quân đi theo cậu lại có thể chết mất ba người?" Hắn thật sự rất không vui, nếu như vô cùng tin tưởng gien của mình, hắn sẽ nghi ngờ cái chết của các tướng quân có liên quan đến Thẩm Mặc Sơ, để làm suy yếu lực lượng của mình.
Thẩm Mặc Sơ lắc đầu: "Quân đội loài người quá mạnh. Tôi cũng bị thương nặng."
Hudgens nhìn bờ vai, tấm lưng rộng của Thẩm Mặc Sơ cũng quấn đầy băng, có vết máu nhạt thấm ra, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Bỗng nhiên, lại nghe thấy Thẩm Mặc Sơ nói: "Điện hạ, có cần sắp xếp thêm vài sĩ quan cao cấp, nhận quà tặng của ngài, để cho họ trung thành với ngài, bảo vệ sát bên người ngài, chúng ta có thể yên tâm thêm chút không?
Hudgens nhướng mày nhìn anh, rốt cuộc cũng nỏ nụ cười thỏa mãn.
Đại quân ba mươi vạn Zombie, Hudgens không thể đi cắn từng tên được. Ba nghìn tinh binh Zombie ở tổng bộ chỉ huy, hắn đã sắp xếp cắn gián tiếp. Nhưng gien truyền gián tiếp, hắn không thể yên tâm hoàn toàn. Cho nên ngày đó, trước khi kiểm soát Thẩm Mặc Sơ, hắn đã đích thân cắn bảy tướng quân ở bộ tư lệnh là tâm phúc của Thẩm Mặc Sơ. Tám người này sẽ nghe lệnh trực tiếp từ hắn.
Gần nghìn tên Zombie tham gia đánh thành cổ, trù tính bao vây Hudgens ngày đó, đã bị Hudgens hành hình. Những Zombie khác chẳng hề biết rõ nội tình.
Về phần những Zombie khác, tuy rằng đã khôi phục nhân tính, nhưng bọn chúng hoàn toàn nghe lệnh đám người Thẩm Mặc Sơ. Thẩm Mặc Sơ và người máy liên minh đối địch với loài người, cũng không bị phản đối nhiều lắm. Không phải tất cả Zombie đều khát vọng sự tiếp nhận của con người, có không ít binh sĩ Zombie ao ước xưng bá đại lục.
Cho nên Thẩm Mặc Sơ nói tới đề nghị này, khiến Hudgens càng thêm yên tâm. Đồng thời cũng tin tưởng, Thẩm Mặc Sơ thật sự hướng về hắn.
"Vậy thuộc hạ sẽ đi sắp xếp, vài ngày sau sẽ chọn ra vài sĩ quan có năng lực, nhận sự ban ân thần thánh của điện hạ." Thẩm Mặc Sơ kính cẩn nói.
Hudgens gật đầu: "Được. Cậu đi làm đi." Sau đó hắn khoát tay, lại bò lên giường lần nữa.
Hai ngày sau, Thẩm Mặc Sơ báo cáo với Hudgens, đã sắp xếp xong người và sân bãi. Bởi vì không muốn để những người máy và Zombie khác biết nội tình, anh có lòng tìm một căn phòng hẻo lánh trong doanh trại, tắm rửa sạch sẽ các sĩ quan này rồi thả vào bên trong. Mà ở căn phòng kế bên, cũng bố trí rượu ngon, đồ ăn ngon và cả người đẹp, dâng lên để Hudgens bổ sung thể lực sau khi "ban ân".
Hudgens rất hài lòng, tỏ ý đêm mai sẽ đi "ban ân".
Mà đêm nay, căn phòng của Hứa Mộ Triều, cũng đón tiếp một vị khách bất ngờ.
Chẳng có mấy người có thể tránh khỏi tầm mắt của mười tên người máy cao thủ Minh Hoằng bố trí, lặng yên lẻn vào phòng Hứa Mộ Triều.
Cho nên khi Hứa Mộ Triều tắm rửa xong, chỉ quấn khăn tắm sơ sài đi vào phòng khách, thấy bóng dáng anh tuấn quen thuộc kia thì trong lòng cô chỉ nảy sinh nỗi sợ hãi cùng cực.
"Anh tới đây làm gì?" Cô quấn khăn tắm quanh mình chặt hơn theo phản xạ tự nhiên, "Nếu như anh dám động đến tôi, Minh Hoằng sẽ không bỏ qua cho anh đâu."
Vậy mà Vua Zombie lại không trả lời.
Anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô, nhìn chằm chằm vào mái tóc dài mềm mại nhỏ từng giọt nước của thiếu nữ, đường cong trắng ngần xinh đẹp. Trong đôi mắt xanh sẫm chợt thoáng qua bao nhiêu tâm trạng khó có thể cất nên lời. Nhưng cuối cùng, chỉ còn lại tình yêu thương vô bờ bến.
Hứa Mộ Triều thấy anh như vậy, trái tim giật thót.
Anh tiến lên một bước, cô lập tức phòng bị lùi về phía sau.
Anh hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Mộ Triều, là tôi. Tôi đã khôi phục nhân tính rồi. Là tôi, Thẩm Mặc Sơ đây."
Hứa Mộ Triều ngạc nhiên hốt hoảng, cô nhìn anh chằm chằm. Dáng vẻ của anh chật vật như vậy, thần sắc sinh động này rõ ràng Vua Zombie không thể có được.
Thế nhưng, cô phải tin thế nào đây?
Cô lắc đầu: "Cút! Tôi không tin anh nữa."
Bảo tôi phải tin anh thế nào đây? Sau khi anh cướp đoạt cơ thể tôi như dã thú, sau khi anh không hề lưu tình cắt đứt cơ hội chạy trốn duy nhất của tôi, sau khi anh gần như hút sạch máu tôi!
Cũng bởi vì anh, Cố Triệt suýt chết, mê man bất tỉnh. Mà tôi, đời này kiếp này, có lẽ không thể gặp được anh ấy nữa.
Nhưng Thẩm Mặc Sơ vẫn nhìn cô, nhìn cô với ánh mắt tĩnh lặng mà đau thương. Anh từ từ tiến lên trước, cho đến khi dồn cô đến góc tường không thể lùi về sau được nữa.
"Cố Triệt ở quân đoàn thứ tư phải không? Cái gọi là đánh lén Bàng Sa, chẳng qua là tôi phối hợp với loài người diễn một vở kịch. Có lẽ quân đội loài người cũng kì lạ, vì lẽ gì mà quân Zombie lại thùng rỗng kêu to giống bọn họ. Ba tướng quân của Hudgens đã từng là cấp dưới trung thành với tôi, đã bị tôi tận tay giết chết. Sau ngày tôi uống máu em, tôi bắt đầu khôi phục nhân tính. Tôi mới bắt đầu ý thức được mình đang làm gì."
Hứa Mộ Triều hoang mang bất định nhìn anh, phải vậy không? Thật sự như vậy sao? Vua Zombie trầm luân, thật sự đã khôi phục nhân tính ư? Nhưng quả thực, trong vòng trăm năm, mình là người duy nhất thoái khỏi gien của người Cận Tinh.
Nhưng đây có phải là cái bẫy của bọn họ, để dẫn dụ mình, dẫn dụ Cố Triệt không?
Song, lời nói tiếp theo của Thẩm Mặc Sơ, lại khiến Hứa Mộ Triều bật khóc, hoàn toàn tin lời anh nói.
Anh tiến lên phía trước, nói từng câu từng chữ: "Mộ Triều, tôi rất hối hận về đêm đó. Bởi vì tôi biết, tôi đã vĩnh viễn mất em."
Thẩm Mặc Sơ, đã vĩnh viễn đánh mất Hứa Mộ Triều.
Ánh sáng duy nhất trong trăm năm tăm tối của tôi, cô gái duy nhất tôi mong mỏi yêu thương, đã bị chính tay tôi đánh mất, không thể lấy lại được.
Cho dù vì loài người hay vì Zombie, cho dù đạt được tự do vĩnh cửu, tôi vẫn cô độc, cô độc suốt quãng đời còn lại.