Dưới ánh đèn êm dịu, gương mặt tuấn lãng giống như bức phù điêu của anh càng thêm dịu dàng. Anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt âm trầm khó hiểu.
“Anh. . . . . . Thật tốt quá!” Hứa Mộ Triều vui mừng khôn xiết tiến lên, “Ngày đó làm tôi sợ muốn chết! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao anh lại đột ngột tới đây?”
“Tôi bị trọng thương, may mắn chạy thoát được.” Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng rất bình tĩnh, “Hudgens không chết, hắn đã khống chế đại quân Zombie. Tôi chỉ có thể tới tìm cô.”
Hứa Mộ Triều đã sớm mơ hồ đoán được nguyên nhân trong chuyện này, nhưng hôm nay nhìn anh ta bình an, trong lòng cũng vô cùng vui mừng. Ý nghĩ đầu tiên của cô là muốn nói cho Cố Triệt và các tướng lĩnh biết.
“Anh ngồi tạm đây nghỉ ngơi một chút đi!” Cô vội vàng nói, “Tôi đi nói cho Cố Triệt biết.”
Bàn tay mạnh mẽ lạnh lẽo, không một tiếng động nhanh chóng bắt lấy tay cô.
Cô hơi ngạc nhiên quay đầu lại, kinh hãi trong lòng. Chẳng biết từ lúc nào, Thẩm Mặc Sơ đã dán sát vào cô. Hai người đứng gần như vậy, cô có thể cảm giác được hơi thở lạnh lẽo như màn đêm tỏa ra trên người anh.
Anh cúi đầu nhìn cô, trong mắt không hề có ý cười, cũng không có sự kích động, càng không có sự dịu dàng như ngày thường. Ánh mắt anh sáng quắc, lấp lánh những tia sáng xa lạ.
Hứa Mộ Triều đã nhận ra anh ta lạ ở chỗ nào.
Chính là đôi mắt của anh, trước đây khi ở hình người, đôi mắt này luôn đen láy sáng ngời. Vậy mà hôm nay, trong màu đen thăm thẳm lại lập lòe những tia sáng màu lục? Giống như phát ra từ sâu trong cơ thể, nhiễm bẩn đôi mắt thuần khiết.
“Anh làm sao vậy?” Cô dùng sức giãy dụa! Vậy mà đôi tay anh lại giống như gọng kìm, không mảy may dao động tới. Thẩm Mặc Sơ bước lên, thuận thế ôm cô vào lòng.
Rên lên một tiếng, Hứa Mộ Triều sải rộng đôi cánh, sơ mi quân trang trắng như tuyết trong nháy mắt đã rách toạt. Cô ngước đôi mắt màu xanh lam lên, tràn ngập sự nghi ngờ và cẩn trọng. Móng vuốt sắc bén cũng tạo thành tư thế phòng vệ giữa hai người.
“Tôi nói rồi, em là của tôi.” Giọng nói của anh dịu dàng hơn một chút, nhẹ nhàng giơ tay lên, giống như không hề có ý tấn công, cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô.
Hứa Mộ Triều nóng bừng mặt: “Tôi đã nói đợi sau khi chiến tranh kết thúc sẽ xem xét lại mà, huống chi tình hình chiến đấu đang rất khẩn cấp, anh mau theo tôi tới gặp Cố Triệt. . . . . .”
Lời của cô còn chưa nói xong đã đột ngột ngừng bắt, dường như anh không nghe thấy gì. Ánh mắt nóng rực, gương mặt tuấn lãng, dần dần tiến tới gần cô.
” Mộ Triều, Mộ Triều. . . . . .” Anh khẽ lặp đi lặp lại tên cô, khiến cô cảm nhận được sự buồn thương và cô đơn chất chứa trong lời nói. Nhưng khi cô giương mắt nhìn lên, lại chỉ thấy ánh sáng màu lục trong mắt ngày càng lan rộng, ánh sáng rất mạnh, nhưng không hề ấm áp tí nào.
“Anh buông tôi ra trước, chúng ta từ từ nói. . . . . .” Móng vuốt của cô rốt cuộc cũng ngăn lại trước ngực anh, thuận thế thoát thân. Không ngờ ngực của anh đột nhiên ép chặt, eo cô bị hung hăng ôm lấy, ép chặt vào lồng ngực của anh.
“Em!” Động tác thân mật nhưng cô không cảm nhận được nửa phần dịu dàng, khiến cô vô cùng sợ hãi.
Cả người cô bị anh ôm chặt bằng một tay. Một cánh tay khác cũng siết chặt cằm của cô, khiến cô từ mặt đến cơ thể đều không thể nhúc nhích. Bởi vì đông tác rút ra của cô quá mạnh, cổ, ngực, cánh tay anh cũng có thêm mấy vết thương thật sâu. Hứa Mộ Triều biết uy lực móng vuốt của mình, thế này chắc sẽ rất đau. Nhưng anh ta vẫn không hề nhúc nhích vẫn nhất quyết nhìn cô chăm chú.
“Anh làm sao vậy?” Anh ta quá thông minh quá mạnh mẽ, dễ dàng giữ chặt mấy chỗ khớp xương của cô. Cho dù mạnh như cô cũng bị anh giữ không thể động đậy. Thẩm Mặc Sơ vốn chưa bao giờ ép buộc cô. Hôm nay lại làm sao thế này?
“Ngoan, đừng ầm ỹ.” Giọng anh bình thường vốn đã đầy nam tính, lúc này lại càng trầm thấp, ” Trước tiên cho tôi ôm em một cái.”
“Nhưng anh đang chảy máu mà, thả tôi xuống!” Hứa Mộ Triều không sao hiểu nổi, tại sao anh ta phải khăng khăng cố chấp như vậy?
“Người phụ nữ của tôi. . . . . .” Cánh tay của anh mạnh mẽ mà dịu dàng, giọng nói lại có mấy phần si mê, đặt cô lên trên giường.
“A!” Hứa Mộ Triều hoảng hốt kêu lên. Bởi vì thân thể cao lớn rắn rỏi của anh trong nháy mắt đã đè lên người cô.
Hai người đã từng tiếp xúc thân mật, mà sao hôm nay khi cơ thể quen thuộc đã từng chạm vào thân thể của cô, giữ chặt khiến cô không thể động đậy thì trong lòng Hứa Mộ Triều lại sinh ra sự sợ hãi vô bờ.
Thân hình của anh gầy gò hoàn mỹ, hơi thở của anh quen thuộc mà dịu dàng. Nhưng mắt anh, mắt của anh! Hứa Mộ Triều tuyệt vọng nhìn đôi mắt Thẩm Mặc Sơ đã hoàn toàn biến thành màu xanh lục!
“Buông tôi ra. . . . . .” Cô há mồm muốn kêu cứu, lại bị bàn tay thô to bịt chặt. Trong nháy mắt cô nghẹn đỏ mặt, vậy mà trong đôi mắt anh lại không thấy bất kỳ sự thương hại nào. Cuối cùng Hứa Mộ Triều có thể khẳng định, đôi mắt dịu dàng mà chính trực trước kia, hôm nay chỉ tràn ngập dục vọng u tối.
“Chúng ta bắt đầu thôi.” Anh dịu dàng thì thầm bên tai cô giống như người tình. Nhưng lại làm cô có miệng không thể nói, có thân không thể động, trong lòng vừa đau đớn lại vừa sợ hãi. Thẩm Mặc Sơ, rốt cuộc anh bị sao vậy? Đây không phải là anh, người này nhất định không phải anh!
Nhưng mà cô không biết bởi vì Thẩm Mặc Sơ không có trả lời.
Chuông đồng hồ hai giờ sáng, bốn vòng tròn thủ vệ bên ngoài càng tăng cường canh gác. Trụ sở bí mật có chừng năm trăm thủ vệ loài người tạm thời là bộ chỉ huy tối cao.
Nguyên soái Cố Triệt, chỉ huy tiền tuyến chiến đấu kịch liệt, thức trắng đêm không ngủ. Khi anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thì có thể thấy nhìn thấy căn phòng của cô nằm trên căn gác nhỏ cách đó mấy trăm mét cũng sáng đèn cả đêm giống anh;
Dưới lầu là những cao thủ cảnh vệ cấp cao, không hề phát hiện ra có người xâm nhập. Hệ thống theo dõi tiên tiến cũng bị linh hoạt tránh thoát.
Trên giường lớn ánh sáng lờ mò, lãnh tụ tinh thần của Thú tộc, Thiếu tướng Hứa Mộ Triều được Cố Triệt trao thưởng, đang bị áp chế, từ đầu đến chân không thể nhúc nhích. Mà giờ phút này, vua Zombie cường thế mà dịu dàng, đang chậm rãi chôn đầu trong hõm vai cô.
Khi dục vọng bị khiêu khích tới triệt để, trong mắt vua Zombie, phản ứng của cô đã không còn quan trọng. Làn môi của anh lạnh lẽo mà vội vàng, từ gương mặt của cô chạy đến vành tai cô, rồi lướt trên bả vai non mềm bóng loáng e ấp giấu mình trong áo sơ mi của cô.
Những thứ nhìn thấy kích thích vua Zombie, khiến lực mút của anh càng thêm mạnh mẽ. Hứa Mộ Triều chỉ cảm thấy hõm vai đau đớn từng cơn. Nhưng cô không thể lên tiếng, cũng không nhúc nhích được.
Hứa Mộ Triều không biết, quần áo trên người đã bị cởi đi như thế nào; cũng không biết, mình đã khôi phục hình người bao lâu. Chẳng qua khi cô ngước mắt lên lần nữa thì chỉ thấy mái tóc ngắn màu đen và bả vai cường tráng như báo của anh.
Anh ta đã hạ độc cô? Cho nên dù thoát khỏi vòng tay của anh, cơ thể của cô vẫn mềm như nắm bùn, muốn cử động cũng không được. Cô muốn lên tiếng, nhưng kỳ lạ thay cô chỉ nghe được những tiếng thở dốc nhẹ nhàng bật ra từ trong miệng mình.
Đầu anh chôn trước ngực cô, trằn trọc không yên. Cảm giác tê dại thấu xương này, từ bộ ngực trong nháy mắt lan tràn toàn thân, làm cô run rẩy từng đợt. Mà khi anh ngẩng đầu lên, tròng mắt thâm trầm chăm chú nhìn cô nhưng thứ cô nhìn thấy chỉ là một ngọn lửa đang bốc cháy dữ dội.
“Anh muốn em.”Môi lưỡi của anh bắt đầu dời xuống, bàn tay thô to, từ từ trượt xuống vòng eo của cô, kích thích những đợt run rẩy tê dại.
“Em cũng muốn anh.” Cô nghe thấy tiếng mình nói. Nhất định là do thuốc, mới khiến cô nói ra những lời như vậy. Nội tâm của cô lúc này cũng không hề xấu hổ, không do dự cũng không khổ sở.
Lý trí của cô đã theo môi lưỡi anh, theo bàn tay của anh, từ từ tan ra chỉ còn lại dục vọng thiêu đốt. Đôi tay cô đã khôi phục chút hơi sức, chậm rãi ôm chặt lấy bả vai rắn chắc. Thân thể Thẩm Mặc Sơ cũng vì sự chủ động đụng vào của cô mà run rẩy
Cô nghĩ, thì ra ý chí có kiên cường đến cỡ nào cũng không chống cự được vua Zombie.
Môi lưỡi anh chậm rãi đi tới vùng đất bí ẩn của cô. Giống như đã hạ quyết tâm cho cô lần đầu tiên thật hoàn mỹ. Nên anh chỉ dịu dàng liếm láp bên ngoài, tiếng thở dốc tuyên bố rõ ràng, anh đã kìm nén sự nhiệt tình của mình đến mức nào. Mà thân thể của cô cũng từ từ căng lên, cố gắng tiến sát lại anh, gần sát hơn nữa.
Hăng say tìm kiếm, từng điểm lại từng điểm, xâm nhập càng sâu thêm. Đến cả môi lưỡi cũng nhiệt tình trêu chọc khiến cô muốn thét lên. Mà anh dường như có thể biết trước phản ứng của cô, đưa tay che miệng cô lại.
“Mộ Triều yêu dấu . . . . .” Giọng nói anh khàn khàn mơ hồ không rõ, “Cảnh vệ sẽ nghe thấy đấy. . . . . .”
Cô nghe lời cắn chặt răng, nhưng hai chân bên dưới anh vẫn không thể kiềm chế liên tục đong đưa.
Anh bật cười, đôi môi rời khỏi thân thể cô, nâng người lên đè lên cô lần nữa.
“Hãy nhớ đến anh nhé, Mộ Triều.” Anh nói, đôi mắt nóng bỏng như lửa chăm chú nhìn cô. Một tay chống bênh mặt cô, một tay khác, tự đỡ lấy mình ngắm thẳng vào mục tiêu.
” Ừm.” Cô đáp, “Ai có thể quên được vua Zombie?”
Nghe câu trả lời của cô, anh cúi đầu xuống nuốt hết tiếng thét ra khỏi miệng. Mà phía dưới, anh nhẫn nại rất lâu, vẫn kiên nhẫn như cũ, chậm rãi từng chút từng chút một hòa lẫn vào cô.
Quá trình này dịu dàng như vậy, cô ướt át mà chặt chẽ như thế, anh nghĩ bất kỳ kẻ nào cũng không thể khống chế được.
Vua Zombie nhiệt tình lưu luyến hôn lên môi cô, anh không muốn khiến cô đau đớn. Muốn lần đầu tiên của cô, chỉ có ngọt ngào.
Rốt cuộc, anh cũng hoàn toàn tiến vào cô. Anh ngậm môi cô, thở dốc đầy thỏa mãn. Mà hai mắt cô đã mê ly, mười ngón tay bấu chặt tấm lưng cường tráng của anh.
Hai tay anh ôm cơ thể mềm mại của cô thật chặt; anh hôn bao nhiêu cũng không thấy đủ. Ngực anh dính sát vào ngực của cô, trống ngực hai người đập thình thịch, như phát ra từ cùng một chỗ.
Đôi chân cường tráng của Thẩm Mặc Sơ ép chặt cặp chân thon dài cân xứng của cô. Mà chỗ tư mật của hai người suốt cả đêm vẫn chưa hề lìa xa nhau.
Biết cô đã đủ ướt át, động tác vua Zombie từ từ tăng nhanh, càng ngày càng nhanh. Cảm giác lạ lẫm, dần dần từ chỗ tư mật, lan tràn khắp toàn thân, ào ào xông thẳng lên não.
Ôi, vua Zombie, khiến người ta sung sướng như thế, vua Zombie. Cô từ từ nở nụ cười. Mà cô không biết, nụ cười mê say này lại giống như đóa hoa tươi, từ từ đang nở rộ trong lòng vua Zombie.
Nở rộ vì anh, nở rộ trong trái tim đã sớm mục nát từ trăm năm trước.
“Mộ Triều. . . . . .” Anh không nhịn được khẽ gọi tên cô, bên dưới càng ra sức va chạm nhanh hơn mạnh hơn. Lần đầu nếm thử hương vị ngọt ngào, tiếng thở dốc của Mộ Triều càng nặng nề thêm, năm ngón tay cào xước tạo nên những vết máu trên lưng anh. Nhưng cảm giác nhói đau kia, chỉ khiến anh càng thêm mê muội.
Hơi thở lạnh lẽo của anh phất qua gò má cô; dồn dập nhiệt liệt. Anh luật động càng thêm mạnh mẽ, mà hàng lông mày của cô lần đầu tiên nhăn lại vì khoái cảm xen lẫn khổ sở.
Sự dịu dàng, nhiệt liệt này, cảm giác bào mòn này, tại một điểm nào đấy từ từ phóng đại, lên cao lên cao dần. Hai tay cô bắt đầu không chịu khống chế khua loạn. Mà anh lại dịu dàng ôm cô chặt hơn.
Cảm giác kia càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng không thể khống chế. Cô bắt đầu nhỏ giọng, giống như thở dốc như thú con. Anh lặng lẽ điều chỉnh tiết tấu luật động, khiến cảm giác kia thay đổi, rõ ràng mãnh liệt khiến cô có thể thưởng thức trọn vẹn hạnh phúc. Và vào một khoảnh khắc, cảm giác cực hạn như điện giật đổ ập lên toàn thân cô! Đó là một loại dịu dàng mà điên cuồng khó nói lên lời, làm toàn thân cô bắt đầu đung đưa run rẩy mãnh liệt!
“A. . . . . .” Tiếng hét cuồng loạn của cô bị anh ngăn lại trong miệng. Cảm giác kia quá mạnh mẽ khiến cô liều mạng muốn trốn tránh. Thế nhưng anh lại cất tiếng cười trầm trầm, càng ôm cô chặt hơn, động tác càng thêm mãnh liệt. Thấy trên mặt cô lộ ra biểu hiện mất khống chế, anh mỉm cười hài lòng.
Cứ như vậy, đến khi cô phóng thích ba lần trong lòng anh, anh mới tạm dừng, bắt đầu tìm kiếm đỉnh cao của mình.
“Đếm xem, em nợ anh mấy lần.” Anh nói. Cô mở đôi mắt mê ly ra, nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn kia. Cảm thấy thân thể cường tráng của anh kịch liệt run rẩy một cách rõ ràng.
Cả người anh hoàn toàn buông lỏng, nhưng vẫn không chịu ra ngoài. Mới mấy phút, cô lại cảm nhận được sự bộ phận nào đó lại từ từ biến lớn.
“Anh. . . . . .” Cô hoàn toàn không còn hơi sức —— thì ra làm chuyện này còn mệt mỏi hơn cả đánh giặc.
“Yên tâm, anh sẽ cho em nghỉ ngơi.” Anh dịu dàng hôn lên mặt cô, “Đêm, vẫn còn rất dài.” Anh quyến luyến không dứt vuốt ve bầu ngực đầy đặn trắng noãn như ngọc, vòng eo thon nhỏ, chỗ ướt át nóng bỏng như lửa của cô.
“Em thật đẹp.” Anh thở dài, giơ tay lên, lấy gương trang điểm bên giường đưa tới trước mặt cô.
Cô mở to cặp mắt không còn trong suốt, nhìn cơ thể non mềm của cô gái trong gương. Mái tóc đen tán loạn trên bờ vai. Gò má trắng hồng, con ngươi đen mơ hồ lộ ra ánh sáng màu lục.
Xuống dưới chút nữa, đầu vai nõn nà mềm mại hằn in dấu răng thuộc về vua Zombie, vừa sâu vừa đỏ. Giống như không có cách nào xóa nhòa.
Ồ, thì ra là thế. Cô thản nhiên nghĩ, khó trách mình không thể cự tuyệt, khó trách mình lại mong muốn như vậy. Thì ra, anh ta đã cắn cô. Thì ra trong cơ thể cô đã có máu của anh.
Thì ra, cô cũng đã trở thành Zombie mất rồi.
Một Zombie mới không có nhân tính, âm trầm lạnh lùng, vĩnh viễn trung thành với vua Zombie.