Nhìn
thấy người đàn ông trầm tĩnh, anh tuấn sáng ngời đang ngồi trên ghế salon đối
diện với Cố Triệt, Hứa Mộ Triều chỉ chần chờ một giây, rồi lập tức thu hồi ánh
mắt, thoải mái nhìn Cố Triệt “Nguyên soái, ngài tìm tôi có việc gì?”
Vẻ mặt
Cố Triệt vẫn lạnh nhạt như mọi ngày: “Ngồi đi.”
Người
nọ mặc áo giáp màu đen, mày kiếm mắt sáng, khóe miệng hơi mỉm cười, không hề
che dấu nhìn cô chằm chằm.
Hứa Mộ
Triều ngồi xuống, nhưng trong lòng thì vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc.
Có lầm
không đấy, lại có ngày cô được thấy thống lĩnh loài người và vua zombie, hòa
bình ngồi bên cạnh nhau như thế này ư? Tại sao anh ta lại đến đây? Chẳng lẽ anh
ta giả làm con người tiếp cận Cố Triệt? Không đúng, Cố Triệt chắc chắn phải có
ảnh khi hóa thành hình người của anh ta.
Nói như
vậy, hai người này biết rõ thân phận nhưng vẫn ngồi chung với nhau ư?
Một ý
nghĩ chợt nảy lên trong lòng cô, chẳng lẽ… bọn họ đã ký hiệp ước.
Quả
nhiên, Thẩm Mặc Sơ nói “Người tri kỷ, hiệp ước của tôi và anh, không cần phải
giấu diếm cô ấy.”
Cố
Triệt liếc mắt nhìn Hứa Mộ Triều, không lên tiếng.
Hứa Mộ
Triều cũng cười “Anh hai, anh đã đến rồi.”
Thẩm
Mặc Sơ yên lặng trong phút chốc, mỉm cười đáp lời “Ừ, anh đến rồi.”
Hứa Mộ
Triều không khỏi hơi xấu hổ, gương mặt từ từ nóng lên.
Biểu
tình Cố Triệt vẫn lạnh lùng trước sau như một.
Thẩm
Mặc Sơ nhìn về phía Cố Triệt “Người của anh lúc nào sẽ Tây tiến?”
Hứa Mộ
Triều lại chấn động — Tây tiến.
Cố
Triệt “Ba ngày sau. Số người anh cần phải có thêm chút thời gian để triệu tập.”
Thẩm
Mặc Sơ gật đầu “Được. Tôi sẽ an bài người ở biên giới đón bọn họ.”
Hứa Mộ
Triều nghe họ nói mà như lọt vào sương mù. Nhưng nếu hai người đã không muốn
giấu diếm cô, cô tự nhiên sẽ biết, cũng không cần hỏi vội.
“Gâu
gâu…” Con cún nhỏ không biết chui từ đâu ra, vừa sủa vừa nhào tới chân Hứa Mộ
Triều. Thân thiết lăn lộn uốn éo trên bàn chân cô.
Hứa Mộ
Triều ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông vẫn yên lặng trước mặt. Được rồi, hai kẻ
thống trị của đại lục đang mật đàm, thêm cô đã miễn cưỡng, thêm Tiểu Bạch, thực
sự là quá ồn ào. Không cần Cố Triệt mở miệng, Hứa Mộ Triều cũng tự giác nói
“Tôi mang Tiểu Bạch ra ngoài.”
Không
nghĩ tới cô còn chưa khom lưng xuống, Tiểu Bạch đã phát hiện vùng đất mới, vui
vẻ vọt tới chân Thẩm Mặc Sơ.
“Gâu
gâu…” Mới vừa nhích đến gần anh, chân Tiểu Bạch bỗng dừng lại, móng vuốt vô cùng
sợ hãi bấu xuống nền gạch, nức nở hai tiếng, lại đứng nguyên tại chỗ.
“Tiểu…
Bạch?” Giọng nói trầm ấm của Thẩm Mặc Sơ vang lên.
Tiểu
Bạch nghe vậy, toàn thân lại run lên lẩy bẩy, hoảng sợ dùng tốc độ cao nhất của
một chú chó nhỏ một tháng tuổi, điên cuồng chui vào dưới ghế salon Hứa Mộ Triều
đang ngồi, không còn thấy tung tích đâu nữa.
Chắc là
do hơi thở của vua zombie đã làm Tiểu Bạch hoảng sợ? Mùi máu tươi trên người
anh còn đậm đặc hơn cả trước kia.
Hứa Mộ
Triều đi tới sau lưng ghế salon, khom ngừoi xuống, quả nhiên thấy Tiểu Bạch
đang co ro nằm cạnh chân ghế salon run lẩy bẩy.
“Tiểu
Bạch, ngoan, đi ra ngoài, để mẹ dẫn con đi ăn cơm nha.” Cô nhẹ nhàng trêu đùa
nó. Lại nghe Thẩm Mặc Sơ nói “Không ngờ Cố nguyên soái lại thích chó?”
“Không
phải tôi thích” Giọng nói lạnh nhạt quen thuộc vang lên.
Cô ôm
lấy Tiểu Bạch đứng lên sau ghế sa lon, hơi ngẩn ra.
Mặt
trời ấm áp ngày đông chiếu sáng rực rỡ hơn nửa thư phòng, gương mặt trầm tĩnh
của hai người rõ ràng sinh động hơn bất cứ lúc nào. Cố Triệt dựa lưng vào chiếc
ghế dài bằng gỗ lê hoa, quân trang nguyên soái màu xanh đậm càng làm nổi bật
gương mặt trắng như tuyết, cặp mắt lạnh như sao của anh. Anh ngồi nghiêm túc
như một người trung niên theo thói quen, nhưng vẻ mặt thanh khiết tuấn mỹ kia
lại phát ra khí thế bức người.
Thẩm
Mặc Sơ ngồi đối diện anh, quân trang đen nhánh chỉnh tề, trên gương mặt điển
trai là nụ cười ngỗ ngược bất kham. Cặp chân mày rậm đen nhánh, trong đôi mắt
dường như có ngọn lửa đang thiêu đốt cháy bỏng. Khi anh ngước mắt lên, khuôn
mặt kiên cường màu lúa mạch, thỉnh thoảng lại lóe lên sát khí. Cho dù là người
thân thiết với anh như Hứa Mộ Triều, nhìn thấy cũng hoảng sợ.
Thấy cô
đứng lên, ánh mắt hai người đồng thời liếc qua. Ngừng trên người cô trong giây
lát, rồi nhanh chóng rời đi.
“Anh
nắm chắc mấy phần thành công?” Cố Triệt hỏi.
Thẩm
Mặc Sơ cất tiếng cười trầm lắng “Tôi đã đợi một trăm năm.”
“Chờ
tin tức của anh. Nếu như thất bại, phải đảm bảo được người của tôi an toàn trở
về.” Cố Triệt thản nhiên nói.
“Có
thể”
Hai
người yên lặng trong chốc lát, Thẩm Mặc Sơ đứng lên “Xong chuyện này, ba mươi
vạn quân Zombie sẽ bọc đánh quân người máy từ phía sau. Cáo từ”
Cố
Triệt gật đầu, lên tiếng kêu “Người đâu”
Thẩm
Mặc Sơ nhìn về phía Hứa Mộ Triều đang yên lặng đứng một bên “Để cô ấy đưa tôi
được rồi.”
Từ căn
lầu nhỏ đi về phía sân bay, mặc dù Thẩm Mặc Sơ đang trong hình người, không
ai nhận ra
đây là vua zombie. Song với vẻ bề ngoài anh tuấn xuất sắc cùng sóng vai đi
chung với Hứa Mộ Triều, vẫn làm cho người khác chú ý.
“Em đã
gầy không ít” Giọng nói mềm nhẹ như nước khiến cô như chìm trong đôi mắt đen
thăm thẳm của anh.
“Mới
vừa bị thương, cũng không nặng lắm.” Hứa Mộ Triều cười, gặp lại người quen cũ,
tâm tình cô cũng trở nên tốt hơn.
Thẩm
Mặc Sơ nhìn cô bé bên cạnh, cô không đội mũ lính, mái tóc dài như thác đổ,
khuôn mặt thanh lệ hơn người. Quân trang nghiêm túc của loài người nhẹ bó sát
vào vòng eo thon thả của cô. Đôi mắt trong suốt như nước, thỉnh thoảng lại gợn
sóng dịu dàng, sáng long lanh nhìn mình mong đợi.
Bí mật
lẻn vào lãnh địa loài người, gặp gỡ Cố nguyên soái, cùng với vận mệnh chẳng thể
đoán trước sau khi trở về, bỗng nhiên cũng trở nên chẳng còn quan trọng nữa.
“Tôi
mượn quân Cố Triệt, phát động toàn lực tấn công người Cận tinh.” Thẩm Mặc Sơ
nói
“Mượn
quân gì?”
“Chuyên
gia sinh vật virus, cao thủ hàng đầu. Những người này, trong Zombie cũng có.
Nhưng gien của bọn anh đã bị người Cận tinh khống chế, nếu như có chuyện xảy ra
ngoài ý muốn, sẽ bị mất hết tất cả. Nên cần có loài người trợ giúp cho đợt tấn
công lần này.”
Hứa Mộ
Triều gật đầu “Vậy anh lấy gì trao đổi với Nguyên soái?”
Thẩm
Mặc Sơ nhìn cô tán dương “Bảng mã chip quân loài người bị cải tạo. Có cái này,
Cố Triệt sẽ có vô số phương pháp đánh tan quân cải tạo, trả đòn lũ người máy.”
“Thật
tốt quá” Hứa Mộ Triều bắt lấy cánh tay của anh “Sao anh lại lấy được cái này?”
Thẩm
Mặc Sơ chợt trở tay bắt lấy tay cô, giữ chặt trong lòng bàn tay của mình “Hiện
giờ bọn chúng đang ở địa bàn của tôi.”
Theo
phản xạ có điều khiện, Hứa Mộ Triều giãy tay ra. Nhưng cô đâu phải là đối thủ
của Thẩm Mặc Sơ, càng cố giãy ra thì tay của vua zombie lại càng gắng sức siết
chặt, dùng một tay cô vào lòng.
Người
hầu đi trước dẫn đường đứng cách đó mười mét, nghiêng người nhẹ nhàng ho khan
hai tiếng. Lính trinh sát cách đó không xa cũng nhìn thấy. Nhưng Thẩm Mặc Sơ
sao lạithèm để ý
đến anh mắt của con người?
Trên
thực tế, anh căn bản không quan tâm đến những người này. Bàn tay của anh ôm eo
Hứa Mộ Triều thật chặt, hơi dùng sức siết lại thân thể của cô liền dán chặt vào
lồng ngực anh.
“Buông
ra” Hứa Mộ Triều thẹn thùng đỏ mặt. Nhưng khi ngẩng đầu thấy đôi mắt đen thẫm
của anh đang yên lặng chăm chú nhìn mình, bỗng nhiên lại nói không nên lời.
“Mộ
Triều” Hơi thở lạnh lẽo của anh phả lên lọn tóc mượt mà của cô, một bàn tay
khác nhẹ nhàng nâng chiếc cằm trắng mịn của cô lên.
“Bất kể
em có ý với tôi hay không.” Anh bỗng nhiên cúi đầu, mái tóc ngắn màu đen kề sát
vào gương mặt cô, đôi môi lạnh như băng cũng dán lên chiếc cổ trắng nõn.
“Tôi
cũng sẽ đến tìm em” Nụ hôn của anh tự nhiên rơi xuống cổ cô, làm toàn thân cô
tê dại. Nhưng anh không ngó ngàng đến, chỉ nói rõ từng câu từng chữ “Bán thú,
em thuộc về tôi, thuộc về Zombie.”
Lời nói
của anh giống một chiếc búa khổng lồ, nặng nề nện thẳng vào tim cô. Cô luôn
luôn trấn định, giờ đây lại hơi bối rối. Nếu như ngài tư lệnh năm đó bị nhốt ở
cạnh cô rất thần bí cao ngạo, vua Zombie từng cõng cô bay vọt đến đỉnh núi, dịu
dàng nồng cháy; Thì vào giờ khắc này, Thẩm Mặc Sơ trước mặt, lại cường thế,
cưỡng ép, không chịu thương lượng hơn bất cứ lúc nào.
Lúc
trước anh dịu dàng, làm cô suýt quên mất anh cũng là vương giả trời sinh. Xương
trắng dưới chân anh, đủ để phủ kín cả đại lục.
Nụ hôn
cưỡng ép không để cô cự tuyệt kéo dài suốt mười phút, Thẩm Mặc Sơ mới mỉm cười
buông Hứa Mộ Triều đang thở hổn hển ra.
Tâm
tình vua zombie trở nên tốt hơn, bởi vì trong ngực mình tràn ngập hơi thở thanh
khiết của cô, mặc dù nó không hề phù hợp với mùi máu tươi đậm đặc trên người
anh.
Cô rõ
ràng vẫn còn hơi tức giận, gương mặt ửng hồng, đôi mắt đen nhánh tròn xoe trợn
lớn. Dù sao tính cách của cô cũng không phải loại mặc cho người khác định đoạt.
“Thẩm
Mặc Sơ, anh không thể như vậy.” Hứa Mộ Triều nghiến răng nghiến lợi nói với anh
“Tôi còn chưa nhận lời anh.”
Thẩm
Mặc Sơ quan sát bộ dáng xù lông của cô, bỗng nhiên cười sang sảng “Em có thể
suy nghĩ. Nhưng tôi đã nhận định. Ngày thành công, sẽ đến đón em. Hi vọng tôi
nhận được sự bằng lòng của em.”
Trong
ánh nhìn chăm chú của những binh lính loài người, anh đến gần máy bay chiến
đấu. Bên cạnh máy bay, mấy binh lính mang hình dáng loài người cung kính hành
lễ với anh. Anh gật nhẹ đầu, quay đầu lại, ánh mắt sáng quắc nhìn Hứa Mộ Triều
rồi khom lưng chui vào máy bay.
Đến khi
máy bay chiến đấu nhấc cánh làm bụi đất rơi xuống mù mịt, sân bay lại khôi phục
sự thanh tĩnh ban đầu. Hứa Mộ Triều chắp tay thở dài, cam chịu số phận đi về.
Cô
không biết, phải làm thế nào mới tốt. Anh là một Zombie, nghĩ tới cũng hơi kinh
khủng, trong lòng cũng có chút chua xót. Nhưng mình thì tốt hơn ai chứ? Cũng
chỉ là một bán thú mà thôi.
Tâm
tình rối rắm bước về căn lầu nhỏ sinh hoạt hằng ngày của Nguyên soái. Cô còn
chưa bị váng đầu, bây giờ mình đang ở chung với Cố Triệt, hôm nay lại gặp gỡ
thân mật với vua zombie trước mặt anh ta, cho dù như thế nào cũng phải giải
thích rõ ràng để không chọc giận anh ta.
Dưới sự
đồng ý ngầm của quan hầu bước, vừa vào thư phòng cô đã thấy Tạ Mẫn Hồng nhiều
ngày không gặp đang vui mừng đứng trước bàn của Cố Triệt.
Nghe
được tiếng cô, Tạ Mẫn Hoằng quay đầu, Cố Triệt ngẩng đầu lên, hai người đồng
thời nhìn về phía cô.
Đột
nhiên, bọn họ cũng im lặng.
Một lát
sau, ánh mắt của Cố Triệt quay trở lại trên người Tạ Mẫn Hồng “Mang mật mã quân
cải tạo giao cho bộ phận IT, còn nữa, tôi muốn trong vòng một ngày bộ tác chiến
phải đề ra phương án tác chiến tốt nhất.”
“Vâng”
Tạ Mẫn Hoằng vội vàng quay đầu nhận lấy, sau đó lui ra khỏi thư phòng.
Trong
phòng chỉ còn hai người bọn họ.
“Nguyên
soái, nguồn gốc sâu xa mối quan hệ giữa tôi và vua zombie, chắc ngài cũng đã
biết chút ít.” Cô nói với thái độ tự nhiên “Ban đầu, tôi cứu lầm anh ấy từ tay
Quan Duy Lăng. Anh ấy xem tôi là ân nhân.”
Cố
Triệt ngẩng đầu nhìn cô một cái, trong ánh mắt tựa hồ hàm ý gì đó. Nhưng Hứa Mộ
Triều thật sự không nhìn ra đó là ý gì.
“Nhưng
nguyên soái ngàn lần đừng hiểu lầm tôi, tôi chỉ trung thành với ngài.” Cô nói
xong, cũng cảm thấy mình quá nịnh bợ, thế nhưng đó cũng là lời thật lòng. Chẳng
lẽ Hứa Mộ Triều cô không phân biệt được giữa công và tư. Trước mắt Thú tộc quy
thuận loài người, cô cũng sẽ không phản bội.
Song,
Cố Triệt nghe được lời thề trung thành của cô, ngón tay trắng trẻo thon dàichỉ
nhẹ nhàng gõ hõ trên mặt bàn. Tiếng gõ trầm đục mạnh mẽ, gõ đến tinh thần Hứa
Mộ Triều cũng xao động. Cô không cần ngẩng đầu, cũng có thể tưởng tượng được
ánh mắt lạnh băng vô cùng uy hiếp của Cố Triệt đang nhìn mình chằm chằm giờ
phút này.
Một hồi
lâu sau, cô mới nghe anh ta thản nhiên nói”Hứa Mộ Triều, người có quyền suy
nghĩ, là tôi, không phải là cô.”
Hứa Mộ
Triều ra khỏi thư phòng, vẫn chưa phục hồi tinh thần sau khi nghe những lời Cố
Triệt vừa nói. Mới vừa đi mấy bước, lại chạm mặt với Tạ Mẫn Hồng đang vội vã đi
tới.
” Không
phải anh cần đi…” Cô ngạc nhiên hỏi.
“Đã sắp
xếp xong xuôi rồi. Nửa tiếng nữa tôi sẽ bay về đế đô.” Đôi mắt xinh đẹp hào
hứng của anh ta nhìn chằm chằm cô trong chốc lát “Hứa Mộ Triều, có rảnh rỗi đưa
tiễn tôi không?”
Hứa Mộ
Triều cảm thấy hôm nay rất kỳ lạ, cô và Tạ Mẫn Hồng cũng thường xuyên gặp mặt
nhưng hôm nay là lần đầu anh ta muốn cô đưa tiễn.
Chắc
chắn là có lời muốn nói với cô rồi.
Mới vừa
đi xuống lầu, thấy xung quanh vắng vẻ, Tạ Mẫn Hồng không nhịn được mở miệng
“Xin thứ cho tôi nói thẳng. Cô thật sự là người tình của vua zombie à?”
Hứa Mộ
Triều chấn động, nghiêng đầu nhìn anh ta “Không phải.”
Hai mắt
Tạ Mẫn Hồng nhìn chằm chằm vào cô, thấy vẻ mặt cô thản nhiên, anh ta cười cười,
chỉ vào cổ cô “Không phải là người tình, mà mang cái này chạy khắp nơi vậy sao?
Cả căn cứ này, có tên sĩ quan binh lính nào dám động đến cô? Đương nhiên là hắn
ta rồi.”
Hứa Mộ
Triều hiểu ra ngay, sờ sờ cổ mình, nghĩ thầm xong rồi, nhất định là dấu hôn của
Thẩm Mặc Sơ để lại. Lúc ấy bị anh ôm chặt vào lồng ngực, do thẹn qua thành giận
nên không để ý đến chuyện này. Nghĩ đến chuyện mình đi thẳng về thư phòng, cuối
cùng còn gặp Cố Triệt…
Hứa Mộ
Triều đột nhiên có cảm giác hơi nhức đầu.
Tạ Mẫn
Hồng thẳng thắn quan sát cô, nói nghiêm túc “Hứa Mộ Triều, nếu nguyên soái đã
giữ cô ở bên cạnh. Sau này những chuyện như vậy, đừng để phát sinh lần nữa.”
Lời của
anh ta thành công làm Hứa Mộ Triều biến sắc. Cô cảm thấy như bị xúc phạm.
“Đúng
là tôi trung thành với nguyên soái, tôi tuyệt đối sẽ không phản bội. Nhưng sống
chung với ai, là tự do của tôi đúng không?”
Tạ Mẫn
Hoằng nhìn cô chăm chú “Cô không thích Nguyên soái à? Giữa Vua zombie và nguyên
soái, cô sẽ chọn ai?”
“… Máy
bay của anh đến rồi, tôi không tiễn nữa.” Hứa Mộ Triều xoay người, nhanh chóng
rời đi.
Hôm nay
Tạ Mẫn Hoằng hơi kỳ quái. Sao anh ta lại hỏi mình sẽ chọn ai chứ? Nói hay thật,
làm như Cố Triệt và Thẩm Mặc Sơ để cho mình chọn vậy. Cố Triệt cũng đâu có
thích mình.
Giữ
mình lại bên cạnh, có lẽ thật sự chỉ là giữ lại một thủ hạ hữu dụng, cũng đâu
thể gọi là thích chứ.
Hơn nữa
sao người đàn ông kia lại đưa người phụ nữ mình thích đến chiến trường muôn
ngàn nguy hiểm được? Nếu như không phải mình bộc phát sức chiến đấu chưa từng
có trước nay, thì trận chiến ở thành Khang Đô, mình đã là một thi thể lạnh băng
từ lâu rồi.
Mình…
có thích anh ta hay không?
Nghĩ
đến gương mặt đẹp tựa thiên thần, ánh mắt lạnh như băng muôn đời không thay
đổi. Nhớ tới dáng vẻ anh ta ngồi trong phòng chỉ huy, yên ắng lạnh lùng nhưng
khí thế bức người. Nhớ tới hôm đó tại đỉnh núi cuối chân trời, bóng dáng ma quỷ
lạnh lẽo của anh nhanh chóng giết chết mấy tên cao thủ người máy…
Còn có,
dáng vẻ anh lẳng lặng ngồi trước bàn đọc sách, như không bao giờ biết mệt mỏi,
mắt tập trung vào công việc, lưng ngồi thẳng nghiêm túc. Nhó dáng vẻ anh khẽ
chau cặp chân mày đen nhánh khi nhìn Tiểu Bạch.
Hứa Mộ
Triều lại có cảm giác không nhận nổi.
Bỗng
nhiên cô hiểu được hàm nghĩ trong câu nói của Cố Triệt.
Người
hầu của anh ta đi theo cô và Thẩm Mặc Sơ. Thì ra anh chàng người hầu biết vâng
lời hằng ngày, cũng là một cao thủ, nghe rõ ràng từng lời từng câu của bọn họ
nói. Tất nhiên cũng báo cáo lại cho Cố Triệt không sót một dấu chấm, dấu phẩy
rồi.
Cho nên
Cố Triệt mới nói, người có quyền suy nghĩ là anh ta, không phải là cô. Bởi vì
bản thân cô từ lâu đã như một tấm phỉnh đánh bạc giao vào tay Cố nguyên soái.
Cho nên, nếu như Thẩm Mặc Sơ muốn tới đón, đừng tưởng rằng cô có thể tự do
quyết định.
Đột
nhiên Hứa Mộ Triều cảm thấy bất kể là Cố Triệt hay là Thẩm Mặc Sơ, trong chuyện
này đều làm cho người ta chán ghét.
Nhiều
năm qua, cô giữ quyền cao chức trọng, tự do tự tại. Nhưng hết lần này đến lần
khác, cứ bị kẹp giữa hai người này, bất kể là lợi ích hay tình cảm. Binh lực
hùng mạnh của bọn họ cũng hơn hẳn quyền thế của cô. Hơn nữa, khả năng chiến đấu
của họ cũng hơn hẳn cô.
Cô
quyết định, bây giờ lấy chiến sự làm trọng. Chính mắt cô đã thấy được loài
người và zombie chấp nhận liên minh, thắng lợi sắp tới. Tương lai, cùng lắm thì
dứt khoát rời đi hai người đàn ông này. Hứa Mộ Triều cô đánh không lại, chẳng
lẽ không biết chạy sao? Đừng ai nghĩ đến chuyện
bắt buộc cô, cho dù là thể xác hay là tình cảm.