Ngày hai mươi tháng mười, cuộc hỗn chiến trên đại lục kéo dài một năm rốt cuộc cũng đặt dấu chấm hết vào hôm nay. Nhưng cách thức kết thúc lại vượt ngoài dự liệu của mọi người.
Về sau, Hứa Mộ Triều nghĩ lại, dùng dấu chấm than có vẻ thích hợp hơn.
Vào lúc giữa trưa.
http://thanhthoigian.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif
Mười vạn đại quân như một bức tường kín không hề có kẽ hở, vây quanh vùng đồi núi trùng điệp. Xe bọc thép màu đen hình thành vòng vây đầu tiên, các loại xe chở tên lửa hạng nặng sẵn sàng hành động. Chỉ cần một mệnh lệnh sẽ lập tức san bằng toàn bộ vùng núi.
Những thi thể người máy màu trắng, màu đen, màu xám như đống rác thải chồng chất cả đường lên núi, chạy dài tới tận chân núi, cho đến điểm xa nhất mà mắt thường có thể nhìn thấy, nơi bị rừng xanh che chắn. Tất cả những đôi mắt tinh thể silic mất đi vẻ linh động thường thấy, khiến khắp núi non trùng điệp chỉ còn một màu đỏ sậm vô hồn.
Hứa Mộ Triều liếc mắt nhìn Cố Triệt đang trầm lặng. Tuy rằng trên mặt anh không hề lộ vẻ vui mừng. Nhưng vẫn không thể ảnh hưởng tới tâm trạng hồi hộp, chờ mong, vui mừng của Hứa Mộ Triều và các tướng sĩ khác. Trong ban chỉ huy xây dựng tạm thời, bắt đầu tràn ngập bầu không khí nghênh đón cuộc khải hoàn đại thắng.
"Khi quân bạn hoàn thành vòng vây, hãy ép bọn họ đầu hàng." Cố Triệt nói hờ hững.
"Vâng." Các tham mưu tác chiến đáp.
Quân bạn à. . .
Bức tường chống đạn mức độ cao hoàn toàn trong suốt nên có thể thấy rõ cả vùng núi. Qua kính viễn vọng, Hứa Mộ Triều có thể nhìn đến mặt kia của ngọn núi, quân đoàn Zombie màu đen đông đảo đang được điều động. Nói cách khác, dưới vòng vây của ba chủng tộc, đội quân người máy của Minh Hoằng đã bị vây kín trong ngọn núi này một ngày một đêm, có chạy đằng trời cũng không thoát.
"Nguyên soái, tư lệnh Zombie đã tới." Cảnh vệ báo cáo.
Mọi người đều quay đầu nhìn lại theo tiếng báo cáo, cánh cửa hợp kim dày nặng từ từ mở ra, bóng người màu đen cao to anh tuấn, mệt mỏi vì gió bụi chiến tranh, sải bước đi vào. Cảnh vệ lập tức dẫn anh tới chỗ ngồi.
"Các vị, phòng tiến quân tôi đã bố trí ba mươi lăm vạn bộ binh, hai nghìn xe thiết giáp bọc thép." Thẩm Mặc Sơ bình thản nhìn quanh bốn phía, cất giọng mạnh mẽ. Khi ánh mắt lướt qua Hứa Mộ Triều thì hơi khựng lại, cuối cùng dừng trên người Cố Triệt, "Cố nguyên soái, có thể chuyển giao quyền chỉ huy rồi."
Dựa theo hiệp định truyền tin hôm qua của hai người, trận quyết chiến này diễn ra trong vùng đất của loài người, mà loài người dùng binh cao siêu hơn Zombie, cho nên đã thống nhất quyền chỉ huy sẽ giao cho loài người.
Cố Triệt gật đầu.
Tự lệnh Thôi phụ trách chỉ huy tác chiến chiến dịch lần này, đi tới trước thiết bị thông tin, nhấn nút truyền tin.
"Người máy, tôi là tư lệnh Thôi thuộc quân đoàn hai của loài người. Các người đã bị bao vây. Hạn cho các người buông vũ khí, đầu hàng trong mười phút. Nếu không quân tôi sẽ lập tức thực hiện ném bom hủy diệt. Lặp lại lần nữa. . ."
Tối hậu thư lạnh băng vô tình của loài người, vang vọng toàn bộ ngọn núi. Tuy nhiên trả lời họ lại là sự yên tĩnh kéo dài suốt mười phút.
Một phút cuối cùng, Cố Triệt gật đầu, tư lệnh Thôi nhấn nút truyền tin lần nữa.
Đúng lúc này, có một giọng nói đột ngột đáp lại.
Giọng nói đó trong trẻo như nước, còn hay hơn bất cứ giọng phát thanh viên nam nào cô đã từng được nghe. Bởi vì hoàn mỹ như vậy, cho nên có thể dễ dàng nhận ra chủ nhân của giọng nói quen thuộc này.
"Tôi có lời muốn nói với Hứa Mộ Triều." Giọng nói của hắn, cũng truyền qua hệ thống của người máy vang vọng khắp núi non trùng điệp.
Xung quanh ngọn núi, hơn mười vạn tướng sĩ đều biến sắc. Trong sở chỉ huy, tất cả mọi người khiếp sợ không dám lên tiếng.
Sau khi Thẩm Mặc Sơ có thể tiến vào sở chỉ huy, chẳng hề kiêng nể mà nhìn thẳng cô gái hơi hoảng hốt kia. Mà Cố Triệt cũng ngồi bên cạnh nhìn cô.
"Có lẽ có âm mưu."
"Không muốn trả lời có thể không đáp."
Hai giọng nói vang lên cùng lúc, bọn họ đều đồng thời lặng im.
Hứa Mộ Triều không nhìn Cố Triệt, cũng không nhìn Thẩm Mặc Sơ, cô cúi đầu vài giây rồi đứng dậy, trong ánh mắt hoang mang của mọi người, cô đi tới chỗ hệ thống truyền tin.
"Minh Hoằng, là tôi đây." Cô lẳng lặng nói, "Đầu hàng đi, trở thành tù binh, thuần phục loài người, các người sẽ không phải chết." Cô ngừng lại, "Anh không còn đường lui nữa rồi."
Cả ngọn núi yên lặng trong chốc lát, giọng nói mang ý cười truyền đến, khiến trong đầu Hứa Mộ Triều hiện lên khuôn mặt tuấn lãng và nụ cười ấm áp của Minh Hoằng.
"Em biết nguyên tắc cơ bản của tôi mà. Đừng lãng phí thời gian cho cái chuyện khuyên đầu hàng nhàm chán này nữa."
Vừa dứt lời, Cố Triệt liếc mắt nhìn tư lệnh Thôi, tư lệnh Thôi gật đầu, hạ giọng nói với binh sĩ truyền tin: "Truyền lệnh xuống dưới, một phút sau, khởi động cuộc tấn công đầu tiên."
Lại nghe thấy giọng nói không để tâm đến xung quanh đó: "Hứa Mộ Triều, tôi chỉ muốn nói với em — — Thả em đi, tôi không hối hận."
Hứa Mộ Triều ngẩn ra, ai cũng biết, nếu như ngày đó hắn cho nổ bom, cô, Thẩm Mặc Sơ, thậm chí Cố Triệt, hiện giờ có lẽ đã không thể đứng ở đây. Cũng là hành động này của hắn khiến hắn bại trận.
Giờ đây hắn lại nói hắn không hối hận?
Cô nhớ tới những ngày ở trong tay hắn, tướng quân người máy có quân đội hùng hậu, luôn tâm niệm về việc yêu đương với cô; Hằng ngày cũng xem như là dịu dàng che chở nuông chiều cô; Sau khi cô gạt hắn chạy trốn bị bắt về, lại buông tha chuyện xâm phạm cô, chỉ đơn giản vì một câu lên án của cô — — Hắn không yêu cô.
Vì sao hắn lại là cư xử như vậy? Rốt cuộc hắn muốn gì? Muốn chứng minh điều gì? Vì sao hắn chết đến nơi rồi, còn ngây thơ muốn chứng minh tình yêu?
Hứa Mộ Triều chậm rãi nói: "Nhưng tôi lại hối hận, hối hận không thể tận tay giết anh. Anh là kẻ nhu nhược, không muốn đối mặt với sự thật là mình đã thất bại. Vì sao không ra khỏi núi, nói chuyện thẳng thắn với tôi?"
"Hiện giờ em tin tưởng tình yêu của người máy rồi chứ?" Minh Hoằng hoàn toàn mặc kệ lời cô nói, ung dung đáp trả, đây cũng chính là câu nói cuối cùng của hắn, sau đó hắn không lên tiếng nữa
Hứa Mộ Triều đứng trước hệ thống truyền tin im lặng trong chốc lát. Từ từ xoay người lại, trong đầu đột nhiên đến rất lâu rất lâu trước đây. Trong khoảng thời gian trước của cuộc đời, cô từng đọc được một câu trong sách: Yêu một người, là không yêu cầu gì cả.
Minh Hoằng nói, tôi không hối hận, em tin tưởng tình yêu của người máy rồi chứ?
Có lẽ hắn cũng không yêu mình, hắn chỉ muốn chứng minh, người máy cũng có tình yêu.
Minh Hoằng, rốt cuộc ai đã chế tạo ra anh? Vì sao một người máy, lại kiên trì theo đuổi thứ tình cảm không vốn tồn tại với máy móc như số mệnh vậy chứ. . .
Mà trong chớp mắt cô xoay người, cô thấy tất cả mọi người ở đây đều nhìn mình với những vẻ mặt khác nhau. Cố Triệt, Thẩm Mặc Sơ, tư lệnh Thôi, các tham mưu. . .
Cố Triệt và Thẩm Mặc Sơ ngồi giữa đều mang vẻ mặt trầm tĩnh. Nhưng từ khuôn mặt vô cùng tầm tĩnh của họ, Hứa Mộ Triều gần như thấy được sự tức giận vô hình đang lan tràn.
Cô yên lặng đi qua, ngồi xuống bên cạnh Cố Triệt.
Cố Triệt thật sự tức giận, rất tức giận. Anh đương nhiên không thích người phụ nữ của mình bị người khác mơ tưởng. Còn công khai tình yêu trước mặt ba quân của mình. Minh Hoằng cho mọi người biết, Hứa Mộ Triều quan trọng hơn giang sơn. Nhưng rõ ràng người nắm giữ giang sơn là anh, không phải Minh Hoằng.
Hơn nữa bởi vì lời thổ lộ của Minh Hoằng làm anh nhớ tới khoảng thời gian cô bị hắn ta chiếm giữ trước dây, mà mình lại phải ngủ say trên giường ngậm bồ hòn làm ngọt. Đây là loại cảm giác bất lực mà từ nhỏ đến lớn anh chưa từng có.
Cô có cảm động vì lời thông báo của Minh Hoằng không? Anh biết cô yêu mình sâu sắc, thế nhưng tốt nhất là cô đừng có chút thương hại, đồng tình nào với những kẻ thất bại đó. Bất kể là Minh Hoằng, hay là Thẩm Mặc Sơ.
Mà khi anh nhìn cô trở về bên cạnh mình, ánh mắt dịu dàng hơi áy náy làm cơn tức trong lòng Cố Triệt cũng nguôi đi phân nửa.
Nhưng chỉ cần chút xíu tức giận thôi, cũng đủ khiến cho đám người máy chết không toàn thây.
Anh bình tĩnh liếc nhìn cô, lập tức chuyển ánh mắt về phía chiến trường đằng trước.
Tư lệnh Thôi bắt đầu đếm ngược: "Mười giây trước khi thực hiện ném bom: 10, 9, 8, 7. . ."
Hứa Mộ Triều nhìn ngọn núi vẫn im ắng phía trước, trong lòng buồn rầu khó hiểu.
Trận chiến này, không phải lo lắng nữa rồi.
Cùng lúc đó, trong núi sâu.
Minh Hoằng mặc bộ quân trang màu xanh chỉnh tề sạch sẽ, ngồi cạnh bờ suối trong suốt. Phía sau, vô số người máy vẫn yên lặng đứng thẳng, lẳng lặng chờ chỉ thị của thủ lĩnh.
Ngọn núi người máy khống chế không hề bị bao phủ bởi không khí thất bại. Thất bại chỉ là thất bại, họ không có cảm xúc, sẽ không cảm thấy chán nản. Lúc này, những người máy thuộc họ Minh đứng bên cạnh Minh Hoằng, cung kính hỏi: "Tướng quân, kẻ địch chuẩn bị tập kích, xin đưa ra chỉ thị."
Minh Hoằng như thể không nghe thấy, nhìn bầu trời xám tro mà thất thần.
Hắn đang suy nghĩ đến giấc mơ duy nhất mà hắn từng có trong cuộc đời này. Trong mơ, ngoài Hứa Mộ Triều ra, còn có giọng nói trầm thấp của một người đàn ông: "Hãy chứng minh cho ta. . ."
Rốt cuộc ai đã khai sinh ra người máy? Tại sao lại chế tạo ra mình, lại cho mình nhiều nghi vấn đến vậy? Không hiểu tình yêu, không hiểu ý nghĩa của cuộc sống.
Đáng tiếc, câu hỏi này mãi mãi vẫn không tìm được đáp án.
"Tôi sẽ tự sát." Minh Hoằng lẳng lặng nói, "Mọi người hãy đi theo tôi."
"Vâng!"
Khắp ngọn núi vắng lặng. Mệnh lệnh của Minh tướng quân bắt đầu được lan truyền ra ngoài. Từng người máy vung nắm đấm lên, đánh vào chip trong đầu mình, đôi mắt tinh thể silic mất đi ánh sáng, từng người lặng lẽ ngã xuống đất. Trong thế giới cô độc này, không ai chứng kiến hàng loạt người máy đang chết.
Mà Minh Hoằng cúi đầu nhìn ngực mình. Trong khuôn ngực hình người, mạch đập mô phỏng theo loài người vẫn đập đều đặn — — Đó là tinh thể khoáng thạch năng lượng cao — — Nơi phát ra năng lượng của hắn. Muốn giết chết hắn, phải phá hủy viên khoáng thạch này.
Với tâm trạng bình tĩnh, hắn nhắm mắt lại, nâng nắm tay lên. Cú đấm còn mạnh hơn bất cứ loại đạn nào, đánh mạnh lên lồng ngực máy móc dưới lớp máu thịt, sức mạnh rất lớn, khiến dòng suối đằng sau như thể bị va đập mạnh, bọt nước bắn tung tóe ngất trời!
Trong tiếng đếm ngược của tư lệnh Thôi, Hứa Mộ Triều chợt cảm thấy có điều không bình thường.
Cảm giác rất kì lạ, cô nghe thấy một tiếng nổ ở đằng xa, nhưng không nghe được phương hướng, tiếng nổ mơ hồ truyền đến, như thể đập vào ngực của chính cô. Mà khi cô ngẩng đầu nhìn Cố Triệt và Thẩm Mặc Sơ, lại phát hiện vẻ mặt của hai người có thính lực hơn người này rất nặng nề, dường như vẫn chưa nghe thấy tiếng nổ đó.
"Không bình thường, anh Triệt!" Cảm giác mãnh liệt nảy lên trong lòng, khiến cô đột ngột túm lấy tay Cố Triệt, "Rất không bình thường!"
Cố Triệt nhướn mày nhìn cô, Thẩm Mặc Sơ bên cạnh cũng đứng phắt dậy!
"Làm sao vậy?!" Hai người đồng thanh hỏi. Cố Triệt nắm ngược lấy tay cô, Thẩm Mặc Sơ tiến lên một bước, nhưng không tiến gần thêm nữa.
"Đó là ánh sáng gì vậy?" Hứa Mộ Triều chỉ ra đằng trước, vẻ mặt khiếp sợ.
Mọi người đều biến sắc.
Họ nhìn thấy, lấy ngọn núi làm tâm, ánh sáng màu lam nhạt, như thể tấm màng vô biên vô hạn, từng bước lan tỏa về bốn phía. Bởi vì cách rất xa, tốc độ lan tràn của ánh sáng xanh đó có vẻ không nhanh lắm. Nhưng họ biết, bởi vì cự ly, thật ra tốc độ cực kỳ nhanh — — nhanh đến độ khiến người ta không thể né tránh.
Khi ánh sáng xanh dần dần tiến gần đến phòng tuyến thứ nhất của loài người, Zombie, thú tộc, khu vực ánh sáng xanh bao phủ dần dần trở nên nhạt nhòa, cảnh vật trong đó dần hiện ra từng chút một. Khi mọi người trong sở chỉ huy thấy rõ vị trí vốn dĩ là ngọn núi thì thực sự sợ hãi.
Không, không còn!
Không còn bất cứ thứ gì!
Ngọn núi đá, cây cối xanh um tươi tốt, dòng sông dưới chân núi, và cả ngàn vạn người máy đêu biến mất không còn tăm tích! Ở ngay chính giữa là một điểm xanh cực sáng, không ai thấy rõ ở đó có gì.
"Phòng ngự! Tất cả các tuyến phòng ngự!" Cố Triệt bỗng lớn tiếng quát lên, tiếng hô vang vọng khắp rặng núi, mấy vạn tướng sĩ nghe rõ âm thanh đều chấn động.
Nhưng không kịp nữa rồi.
Hứa Mộ Triều không thể tin được mở to mắt, nhìn ánh sáng xanh đó như nước thủy triều tràn lên đất liền, đánh úp về phía hơn vạn binh sĩ đang đứng trước sở chỉ huy.
Ánh sáng xanh đó yên tĩnh, dịu dàng, nhưng lại kinh khủng như vậy. Khi vô số binh lĩnh ngẩng đầu lên, khi xe thiết giáp bắn ra đạn đạo với lực sát thương kinh người về phía ngọn núi. Tất cả, ánh sáng xanh lướt qua tất cả, Hứa Mộ Triều thấy từ đầu đến chân binh dĩ dần dần biến mắt, thấy xe thiết giáp như thể bị con quái thú vô hình cắn nuốt, thấy đạn đạo trên bầu trời mặt trận lại biến mất vô hình trong giây đầu tiên tiếp xúc với ánh sáng xanh đó. . . Mà mặt trận dày đặc khói phía trước trong nháy mắt đã bị bao phủ trong màn sương mù dày đặc.
Rõ ràng là chuyện xảy ra trước mắt — — Ở trước mặt họ, hơn vạn người lính đã hóa thành không khí trong nháy mắt!
Bất cứ súng đạn hạng nặng nào cũng không thể đạt được hiệu quả sát thương như vậy; Đạn hạt nhân cũng không thể yên tĩnh không có vết tích như thế.
Hứa Mộ Triều nghĩ tới một từ — — Biến mất
Cố Triệt nâng tay lên, một tay kéo Hứa Mộ Triều vào trong lòng, nhấn đầu cô lên ngực mình, bảo vệ sít sao; Trong lúc đó Thẩm Mặc Sơ cũng tiến lên, chắn trước người Hứa Mộ Triều, lấy súng lục ra, nhắm về phía ánh sáng xanh.
Cố Triệt và Thẩm Mặc Sơ liếc nhìn nhau, không nói gì cả.
Mà ở trong lòng Cố Triệt, Hứa Mộ Triều hoảng sợ ngẩng đầu, thấy ánh sáng xanh đó đang lao về phía sở chỉ huy với tốc độ ngoài sức tưởng tượng.