Khi nước nhà và chủng tộc đều bị bỏ phía sau, khi hy vọng chạy trốn đã ngày càng xa vời, cái chết cũng trở nên chẳng còn quan trọng nữa. Thẩm Mặc Sơ ôm Hứa Mộ Triều ngồi dựa vào một bức tường đổ nát trong cảnh hoang tàn. Họ đều đã khôi phục hình người, một người đàn ông cao lớn tuấn lãng ôm một cô gái mảnh mai thanh lệ, cả hai đều toàn thân đẫm máu, lại không hề nói một câu dư thừa, chỉ mỉm cười nhìn nhau.
Minh Huy cũng bị Thẩm Mặc Sơ đả thương, nằm giữa những người máy trên mặt đất. Cô nhìn nụ cười không quan tâm bất cứ chuyện gì của hai người kia thì chỉ cảm thấy thật chói mắt.
Thân là một người máy, vậy mà ở giây phút này, cô lại nhớ tới rất nhiều chuyện.
Cô nhớ đến ngày đó khi Hứa Mộ Triều mới đến đảo Tây Vu, tìm đủ cách nịnh nọt cô và Minh Hoằng. Nhớ đến A Lệ tay cầm búa tạ, trong ánh mắt nhìn cô có sự thương hại khôn cùng. Cô cũng nhớ tới người kia - người có vẻ ngoài giống A Lệ như đúc với chiến lực siêu cường khủng bố đến không thể tin nổi; cũng nhớ tới bản thân sau khi biết được tin tức xác thực rằng A Lệ đã chết, đã leo lên nóc nhà nhìn trời sao cả đêm.
Cô cảm thấy A Lệ tựa như một vì sao đẹp. Nhưng sự đẹp đẽ này, cho tới bây giờ cũng không thuộc về cô, thậm chí anh còn chẳng chịu liếc nhìn cô một lần. A Lệ đã như vậy, người đàn ông có vẻ ngoài giống anh như đúc kia cũng là như vậy.
Mà lúc này, nhìn đôi nam nữ trước mắt đang mỉm cười nhìn nhau, cô bỗng cảm thấy đau xót trong lòng. Đó là một loại cảm xúc thật xa lạ, tựa như con chip đang bị trục trặc chỗ nào đó. Cảm giác này khiến đầu cô hơi đau đau.
Cô cố gắng chống đỡ, gửi đi một tin nhắn: "Tướng quân! Thẩm Mặc Sơ đã cứu được Hứa Mộ Triều rồi! Bây giờ bọn họ đang ở cùng nhau. Tướng quân, xin hãy kích nổ bom đi! Số lượng thương vong của chúng ta đã nhiều lắm rồi!"
Kích nổ đi, tất cả sẽ kết thúc.
Mà cách đó ngàn dặm, Minh Hoằng nhìn điểm đỏ trên màn hình đã hơn nửa giờ vẫn không hề nhúc nhích, lại nhìn lên bản đồ chiến đấu, các chi bộ đội của người máy đang dần dần bị liên quân zombie, loài người và Thú tộc bao vây.
Sau một khoảng im lặng thật dài, trong đầu Minh Hoằng nhớ đến vẻ mặt quyết tuyệt mà kiên nghị của cô vào cái đêm suýt nữa đã cùng cô ân ái. Cô nói, anh không yêu tôi.
Minh Hoằng cười cười, nói với Minh Huy: "Cứ như vậy đi."
Minh Huy không rõ nguyên do, lại từ máy truyền tin nghe thấy giọng nói trầm thấp như nước của tướng quân nhà mình: "Đại thế đã mất. Thả bọn họ đi. Nếu không giành được thắng lợi, ít nhất cũng có thể chứng minh với người đời tình yêu của người máy."
Minh Huy lặng im một lát; "Tuân lệnh."
Sau khi cô tắt máy truyền tin, lại lệnh cho máy bay chiến đấu đang nắm giữ quyền khống chế trên không: "Tiêu diệt bọn họ!"
Lửa đạn như tiếng sấm ầm ầm vang lên! Tại con đường cùng, lực lượng kinh người của cao thủ hàng đầu bùng nổ! Hai người hiểu ý nhau* đồng thời nhảy lên, tránh thoát khỏi sự tập kích luân phiên!
(*Nguyên văn "Tâm hữu linh tê nhất điểm thông" được trích trong bài thơ này
"Vô Đề
Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong,
Hoạ lâu tây bạn quế đường đông.
Thân vô thái phượng song phi dực,
Tâm hữu linh tê nhất điểm thông.
Cách toạ tống câu xuân tửu noãn,
Phân tào xạ phúc lạp đăng hồng.
Ta dư thính cổ ưng quan khứ,
Tẩu mã lan đài loại chuyển bồng"
[Lý Thương Ẩn]
Ý nói sự hiểu ý lẫn nhau mà không cần phải nói ra.)
Mà khi đạn đại bác bắn tới càng ngày càng dày đặc, có muốn tránh cũng không được, Thẩm Mặc Sơ lại đột nhiên ôm cô vào lòng, gắt gao đè trên mặt đất!
Tiếng đại bác ngưng lại, Minh Huy vẫy vẫy tay, mấy chục người máy còn sót lại yên tĩnh không phát ra tiếng động nào. Trên mặt đất, người đàn ông cao lớn máu thịt mơ hồ, bảo vệ người con gái trong lòng thật sít sao.
Hứa Mộ Triều sau khi hôn mê trong phút chốc, hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt đã không còn rõ ngũ quan, máu thịt nhầy nhụa, hơi thở mong manh, dường như đã mất đi ý thức.
"Mặc Sơ...Mặc Sơ...." Cô cuồng loạn dùng hết sức lực toàn thân gọi tên anh, xen lẫn còn có tiếng nức nở khó thể nghe thấy.
Anh sắp chết rồi!
Ý nghĩ này như một thanh kiếm sắc bén, đâm thủng lòng cô. Anh cuối cùng cũng đã thực hiện lời hứa của bản thân, vì muốn bảo vệ cô mà nhất định phải chết ở trước mặt cô sao?
Mờ mịt nhìn những khuôn mặt lạnh lùng nghiêm trang của nhóm người máy; gò má kề sát với hàng răng nanh màu nâu xám của anh, Hứa Mộ Triều nảy ra một ý niệm kỳ dị. Ý niệm kia thật mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khiến cho tâm tình của cô trở nên vui sướng không thôi.
Cô không muốn anh chết. Lại càng không muốn anh chết đi trong dơ bẩn và sự hối hận không cam lòng.
Ông trời ơi, nếu ông đã khiến Thẩm Mặc Sơ chìm sâu trong bóng tối suốt trăm năm, cuối cùng lại chết không có chỗ chôn, như vậy, lúc này đây, tôi cố tình muốn thay đổi vận mệnh của anh!
Tôi muốn giúp anh sống thật trong sạch, thật yên bình.
Cô lấy dao nhỏ từ trong ngực ra, không chút do dự vạch một nhát thật sâu trên mạch đập cánh tay trái. Máu tươi như suối ùn ùn chảy ra. Cô đè đầu của Thẩm Mặc Sơ, đặt xuống ngay mạch máu ——
Thẩm Mặc Sơ đã bất tỉnh tiếp xúc với máu tươi, theo bản năng toàn thân run lên, nhanh chóng bắt lấy tay cô, dùng hết sức mà hút! Răng nanh của anh vô thức cắn mạnh, khiến Hứa Mộ Triều đau đến chấn động toàn thân, chỉ trong chốc lát, miệng anh đã đầy máu tươi.
Chỉ là Hứa Mộ Triều lại không hề nhúc nhích, cũng càng không hề hối hận. Cô để mặc Thẩm Mặc Sơ trong vô thức vồ đến đè cô ngã xuống đất, mặc anh hút từng ngụm từng ngụm máu tươi của bản thân, mặc anh cắn tay cánh mình nát bấy.
Ý thức từng chút từng chút một tan rã, cô an tâm nghĩ, nếu có được toàn bộ máu của em, Thẩm Mặc Sơ, anh sẽ không chết. Kể từ lúc này, cũng không ai có thể khống chế anh được nữa, vua Zombie ạ.
Minh Huy mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, không ngờ Hứa Mộ Triều và Thẩm Mặc Sơ lại tàn sát lẫn nhau. Ngay lúc cô định hạ mệnh lệnh nã pháo thêm lần nữa để tiêu diệt bọn họ, cô lại nghe thấy một vài tiếng bước chân kỳ dị.
Tiếng bước chân vừa nhẹ lại vừa gần đến thế. Chẳng biết xuất hiện từ lúc nào đã chặt chẽ bao vây xung quanh, không chừa một khe hở. Người đến chắc chắn đều là cao thủ hàng đầu, ngay cả Minh Huy cũng không thể nghe ra được bọn họ có bao nhiêu người, cũng không xác định được phương hướng của bọn họ.
"Tấn công!" Minh Huy ý thức được nguy cơ tới gần, định bắn chết hai người Hứa,Thẩm ngay trước mặt bọn họ!
Thế nhưng đã không còn kịp nữa.
Mười chiếc máy bay đồng thời bị pháo cối ở khu vực nào đó bắn nát, toàn bộ bị tiêu diệt sạch sẽ! Hơn mười bóng người vô cùng nhanh nhẹn từ trong rừng cây nhảy ra, như gió thu quét lá rụng đánh bạt tất cả người máy! Mắt Minh Huy hoa lên, chỉ nhìn thấy một khuôn mặt loài người xa lạ, ngay sau đó trước mắt bỗng tối sầm, cô nghe thấy một tiếng nổ thật lớn. Cô hiểu rõ con chip của mình đã bị tấn công ngay nơi trí mạng, sau đó liền mất đi ý thức.
Trước khi máy bay bị bắn hạ, Minh Huy chưa tử vong, người máy cũng chưa bị một lưới túm gọn, một bóng người thon dài có tốc độ nhanh hơn bất kì ai đã từ trong rừng cây vọt về phía hai người Hứa, Thẩm đang nằm trên mặt đất!
Trong bộ quần áo màu đen, dung nhan trong sáng tuấn mỹ của anh bị ánh sáng chói chang bao phủ, rực rỡ đến không thể nhìn thẳng, lại giống như giống như một tảng băng tỏa ra sát ý vô hình lạnh lẽo.
Phía sau có người kinh hô: "Nguyên soái không thể! Trên người cô ấy có bom!"
Khi Hứa Mộ Triều chạy trốn không thành, quân tiếp ứng của anh ngoài báo cáo với cấp trên vị trí bộ Tổng chỉ huy quân địch, cũng báo cáo chi tiết việc cô bị nhốt.
Chỉ là người nọ hoàn toàn không quan tâm, đột ngột dừng lại cách hai người Thẩm,Mặc vài bước, giống như bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình.
Anh không tiếp tục tiến tới hay tấn công, đơn giản là vì anh đã nhìn thấy Hứa Mộ Triều.
Người đàn ông kia, người đàn ông đã đoạt đi trinh tiết của cô, lại hệt như một con dã thú đè cô ngã nhào trên mặt đất, hút từng ngụm từng ngụm máu tươi của cô. Ánh mắt cô như mờ đi, lại mang ý cười mơ hồ. Một tay cô thậm chí còn phủ trên lưng anh ta, vỗ nhẹ trấn an, giống như một người mẹ đầy thương yêu, trấn an đứa con lạc đường.
Tuy rằng Cố Triệt đã từ nhiều nguồn tin khác nhau đoán được Thẩm Mặc Sơ đã khôi phục tính người, nhưng tại sao anh ta vẫn muốn hút sạch máu của Hứa Mộ Triều? Mặc kệ là ai, mặc kệ là vì lí do gì!
Trong nháy mắt anh tiến đến gần phía sau của Thẩm Mặc Sơ, nâng tay, chỉ cần một dao này hạ xuống, đủ để khiến não Thẩm Mặc Sơ vỡ toang lập tức tử vong!
Vậy mà vào lúc này, ánh mắt xinh đẹp kia của Hứa Mộ Triều lại hơi chuyển động, cuối cùng cũng thấy rõ người tới.
Ánh mắt cô yên lặng ngắm nhìn, nhìn chằm chằm vòa mặt anh. Sắc mặt của cô là sự hòa trộn giữa ngạc nhiên và vui mừng.
Cuối cùng anh cũng đến đây.
Đúng là anh sao?
Hứa Mộ Triều đã không thể phân rõ đây là ảo giác hay sự thật, khi khuôn mặt thanh lãnh tuấn mỹ trong trí nhớ kia lại xuất hiện, khi đôi mắt đã ngủ say thật lâu thật lâu kia một lần nữa kiên định mà thâm tình nhìn mình. Nước mắt cô bỗng nhiên trào dâng, cô cảm thấy dù chết ngay bây giờ cũng không luyến tiếc, cảm thấy dù là chân trời góc biển, núi đao biển lửa, nơi nào cũng có thể xông pha.
"Anh Triệt...." giọng nói của cô thật nhỏ, anh lại nghe được thật rõ ràng. Từ trái tim cứng rắn lạnh lùng của Nguyên soái, lại có một loại cảm xúc mềm mại bất ngờ trào dâng.
Anh chỉ nhanh chóng liếc nhìn cô một cái, khi ánh mắt trở lại trên người Thẩm Mặt Sơ lần nữa, bỗng chốc trở nên tàn nhẫn!
"Đừng giết anh ấy!" Hứa Mộ Triều dùng hết sức lực toàn thân quát to.
Thế nhưng cô căn bản không nhìn rõ động tác của Cố Triệt. Chỉ trong một giây sau, sức nặng trên người chợt rời đi. Cả thân thể cô trở nên nhẹ nhàng, rơi vào một vòng ôm kiên cố mạnh mẽ.
Cô không biết sức lực từ đâu ra, đột nhiên tỉnh táo lại. Những bóng người xung quanh chuyển động, cô lại chỉ nhìn thấy trên khuôn mặt trắng như tuyết của anh, đôi mắt tối đen rõ ràng mang theo nỗi khổ tâm riêng. Bọn họ gần sát nhau, cô thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim anh đang đập....nhanh đến thế.
Cô kịp thời phản ứng, liều mạng giãy dụa: "Buông em ra! Có bom!"
"Đừng nói chuyện!" Anh đau lòng mà không thể nói ra, chỉ có thể săn sóc thì thầm, càng ôm cô chặt hơn, "Bom đang được dỡ bỏ, vết thương đã được xử lý; anh ta không chết, em....có anh ở đây, em yên tâm."
Có anh ở đây, em không cần làm gì cả.
Càng không cần phải nghĩ cách bảo vệ anh, bảo vệ những người khác.
Cô nghe vậy thì yên lòng, thở dốc một hơi.
Những chuyên gia tháo bom và các bác sĩ nhanh chóng xử lý rồi thối lui. Đoàn người nhanh chóng chuyển hướng Đông, mà Nguyên soái lại luôn ôm cô vào lòng, những người còn lại cũng thức thời không tiến lên, chỉ thay Nguyên soái chia sẻ những công việc đơn giản khác.
Hàng cây hai bên nhanh chóng bị bỏ ở phía sau, những người còn lại phải dốc hết toàn lực, mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp Nguyên soái đã thả chậm tốc độ. Mà Hứa Mộ Triều được uống thuốc cấp cứu và truyền dinh dưỡng năng lượng cao, sau khi hôn mê ngắn ngủi mấy chục phút đã từ từ tỉnh dậy.
Anh vẫn mang thần sắc lạnh lùng dù núi có sập trước mặt cũng không mảy may suy suyển nhưng sắc mặt rất tốt, không còn vẻ ảm đạm khi hôn mê. Chỉ là đôi mắt với mi dài đen như mực, khuôn mặt trầm ổn càng nhu hòa hơn trước đây vài phần.
Ngài Nguyên soái....của tôi...
Cô bỗng nhiên ngẩn ngơ, nâng tay, nhẹ nhàng bắt lấy cổ áo anh: "Anh điên rồi...Một thân một mình chạy đến đây...Quá mạo hiểm rồi!"
Bước chân anh vẫn không ngừng, nhíu mày: "Em mất máu quá nhiều, nhắm mắt lại, đừng nói."
Nhưng sao cô có thể nghe lời, cô mơ hồ nhớ tới Thẩm Mặc Sơ có nói, dù hành động của loài người có nhanh hơn nữa, nhiều nhất cũng chỉ có thể tiếp cận ngoài vòng vây hai trăm km. Vị trí của bọn họ hiện nay chỉ cách bộ chỉ huy hơn mười km.... Làm sao anh có thể chạy tới đây?
"Các anh...làm sao có thể xuyên qua phòng tuyến của quân địch? Căn bản là không thể nào...." Cô lẩm bẩm nói.
Cố Triệt cúi đầu nhìn cô chằm chằm. Cô chợt thấy, trong đôi mắt trong trẻo của anh, có một tia sáng chớp động kì dị chưa bao giờ có.
"Anh đã nói, im miệng." Anh cúi đầu, đôi môi thanh lãnh trong nháy mắt tới gần, hơi trúc trắc nhưng rất kiên quyết, phủ kín đôi môi đã tái nhợt vì mất máu của cô.
Hứa Mộ Triều trừng lớn hai mắt, cảm giác được hơi thở của anh, sự thân mật kề cận chưa bao giờ có. Mà lưỡi của anh lại vô cùng ấm áp, sau phút chốc tạm dừng ngắn ngủi, chính xác cạy mở môi cô, tìm được chiếc lưỡi lạnh như băng của cô.
Cô cảm thấy máu nóng toàn thân đều xông lên đầu, càng khiến bản thân đầu váng mắt hoa. Mà nụ hôn thình lình của Nguyên soái, cũng giống như bản thân anh, rõ ràng là bình tĩnh kềm chế, vừa tiếp xúc đã cách ra lại khiến cô cảm giác được, phía sau sự bình tĩnh kia là sự nhiệt tình đã bị im lặng kiềm nén.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng cô không chớp mắt,lại nhàn nhạt hạ lệnh: "Nghe lời."
Hứa Mộ Triều chỉ cảm thấy trái tim ấm áp tràn ngập vui mừng, vừa ngọt lại vừa chát, phức tạp không thể tả. Mà lúc này, cô bị anh kiên định ôm vào lòng, thứ cô nếm được, chính là sự hạnh phúc không thể giải thích nổi của của hai người yêu nhau.
Cô chỉ cảm thấy gương mặt mình nóng bỏng, cô nghĩ nếu không phải vì mất máu quá nhiều chắc chắn mặt đã đỏ bừng. Chỉ là anh vẫn giữ một bộ dáng trầm ổn trước sau như một, khuôn mặt trắng thuần cũng chẳng hồng lên tí nào.
Hứa Mộ Triều đột nhiên nâng tay, bắt lấy cố áo anh, nhẹ nhàng kéo một cái. Anh nhíu mày, sợ cô dùng sức động đến miệng vết thương, lập tức dựa theo lựa kéo của cô nghiêng qua. Đôi môi đỏ mọng của cô đưa lên, dịu dàng hôn lên môi anh.
Lông mày của anh khẽ nhướng lên, mắt đẹp hơi giật giật. Sau giây phút bị động ngắn ngủi, anh nhanh chóng lấy hơi thở nặng nề đè ép đôi môi cô. Chiếc lưỡi như muốn hút hết tất cả ngọt lành trong miệng cô, trằn trọc không yên. Mạnh mẽ, dịu dàng như thế, không cho phép chống trả.
Một lát sau, anh mới buông khuôn mặt đã đỏ bừng của cô ra, sau đó lại ôm cô chặt thêm. Mà bước chân của anh mặc dù không hề chậm lại, ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước như cũ, nhưng khuôn mặt tuấn tú rốt cuộc cũng ửng đỏ.
Sức lực của cô dường như đã chống đỡ hết nổi, Mộ Triều nghe lời nhắm mắt lại, thở dài: "Anh Triệt, em nhớ anh."
Anh lúc ấy lại chẳng hề hé răng. Qua một lúc sau, Hứa Mộ Triều thiếp đi, lại mơ màng nghe được giọng nói trầm thấp êm tai của anh.
Rõ ràng chỉ là câu đáp lại đơn giản, giọng điệu của anh lại kiên định như đang thông cáo đến toàn quân, giọng nói vừa chậm rãi vừa sâu nặng: "Anh rất nhớ em."