"Hết lần này đến lần khác, em bày ra tư thái kiều diễm trước mắt tôi, Ân Ân, tôi lại muốn chơi, làm sao giờ?
———
Dung Ân cúi đầu, cô vận áo sơ mi màu trắng giản đơn, tay áo được xắn
lên gọn gàng, bên dưới mặc một chiếc quần bò màu lam nhạt, lúc này, cô
đang đứng trước sạp hàng bán đậu phụ chiên, tóc buộc đuôi ngựa, miệng
mỉm cười rạng rỡ nói chuyện cùng chủ tiệm.
Khóe môi mỏng của Nam Dạ Tước cong lên, những nơi như vậy, nếu ngày thường có đi qua, ngay cả ngoảnh đầu lại cũng sẽ không.
Nhưng Dung Ân lại dừng chân ở nơi này, hơn nữa vẻ mặt tràn ngập nét
cười rạng rỡ, trước đây, khi anh đưa cô đến Cao Tửu Lầu, cũng chưa từng
thấy nụ cười cô sáng lạn như lúc này, Nam Dạ Tước lúc này mới hiểu được, đối với cô, anh thật sự không có biện pháp.
"Sao lâu rồi không thấy cháu đến", tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng bà vẫn còn rất minh mẫn.
"Dạ, vì công việc nên con ít tới"
"Ha ha ha, trước đây con hay đi cùng một cậu điển trai đâu rồi? Ta
nhớ một người rất thích tương ngọt, một người rất thích tương ớt, một
phần đậu phụ chiên bao giờ cũng biến thành hai vị".
Diêm Việt từng gọi, là món đậu phụ chiên uyên ương.
"Bà, dạo này bà khỏe chứ ạ?".
"Vẫn khỏe, được rồi, ta để chín già, cháu thích ăn giòn nhất là gì".
Dung Ân đưa tiền, rợm cầm phần đậu phụ chiên trở lại ghế ngồi, cô
ngẩng đầu, khóe miệng vẫn duy trì ý cười, ánh mắt quét qua đoàn người
đông đúc, chợt nhiên bắt gặp một cặp mắt sâu đen thăm thẳm.
Cô đã nghĩ trăm ngàn lần hoàn cảnh gặp lại Nam Dạ Tước, nhưng lại duy chỉ chưa từng nghĩ, sẽ là ở nơi này.
Phong thái người đàn ôn ưu nhã cao quí, anh chậm rãi mỉm cười, tay
trái tháo xuống cặp kính màu nâu, đôi mắt hẹp dài nheo lại nhìn Dung Ân
chuyên chú, ý cười càng lúc càng đậm, cô trông thấy được sự hứng thú
chưa từng mất đi. Loại cảm giác này, tựa hồ như lần đầu tiên hai người
gặp mặt, Nam Dạ Tước cầm tiền nhét vào cổ áo cô, khiến toàn thân cô đều
trở nên đông cứng.
Hai tay Dung Ân nắm chặt hộp thức ăn, cõi lòng lo lắng chập chờn,
dường như cuộc sống của cô, tựa như chiếc hộp xốp cô đang cầm trong tay, chỉ cần ngón tay dùng sức là có thể bóp nát.
Ngón trỏ Nam Dạ Tước gõ gõ lên cửa sổ xe, đột nhiên anh cởi dây an toàn, rợm xuống xe.
Dung Ân không điều khiển được cảm giác lo sợ, lùi về phía sau, người
đàn ông vì hành động của cô mà càng lộ ra vẻ kinh ngạc, biểu hiện trước
đây của cô, trông thấy anh, thần sắc của cô nhất định phải mừng rỡ vạn
phần, mà không.....sợ hãi.
Đúng, Nam Dạ Tước tự thừa nhận anh không hề nhìn nhầm, trong mắt cô, rõ ràng trông thấy sự hoảng loạn.
"Píp píp píp.....", Phía sau, truyền đến tiếng còi xe ba gác vang lên liên hồi, Nam Dạ Tước ngoảnh đầu lại, sau xe chở một kiện hàng lớn, hai chân vừa bước xuống cũng dừng lại, đóng sập cửa xe, lái đi rồi đỗ lại ở bên vệ đường cách đó không xa.
Khi trở lại, trong đám đông đã không còn bóng dáng Dung Ân, sạp hàng
trước đó, hộp đậu phụ chiên đã bị rớt dưới mặt đất, người qua lại giẫm
lên không thương tiếc, cũng nhận ra không được hình thù.
Không khí vẫn huyên náo như cũ, Nam Dạ Tước nhìn quanh bốn phía, tựa như mò kim đáy bể, tìm không ra được bóng hình cô.
Anh đứng giữa đường, mặc dù ánh dương chiều đã hao bớt sự khô hanh
bỏng rát nhưng hơi nóng vẫn phả lên bức bối, giữa đám đông dường như chỉ có Nam Dạ Tước hoàn toàn khác biệt, mọi người ái nấy cũng đầm đìa mồ
hôi, anh đứng đó, tựa như một kẻ không bình thường, hoàn toàn không hợp
cảnh. Thần sắc anh thâm sâu, hành động của Dung Ân, chí ít khiến anh
khẳng định được một điều, cô đang sợ anh, đang trốn tránh anh, bằng
không khi nãy, cô đã hoan hỉ chạy đến.
Trong một hẻm nhỏ tối tăm, Dung Ân núp trong góc, cô trông thấy Nam
Dạ Tước đứng ở đằng xa, anh đang cầm điện thoại nói chuyện cùng ai đó,
cô lau mồ hôi trên trán, ngay cả sau lưng cũng đã ướt đẫm, áo sơ mi màu
trắng cũng bết lại khó chịu cực độ.
Nói xong điện thoại, Nam Dạ Tước tắt máy, nhưng cũng không đi ngay
lập tức, Say sưa ngắm nhìn chiếc bàn nơi anh và Dung Ân đã từng ngồi,
sau đó, liền làm một hành động khiến người khác không khỏi giật mình
bàng hoàng.
Anh bước lại gần, không quan tâm hoàn cảnh chen lấn xô đẩy chộn rộn, ngồi xuống.
Dung Ân thậm chí có thể trông thấy rõ, bóng đèn treo lơ lửng trên
đỉnh đầu anh, đã cũ kỹ và để trần, tỏa ra ánh sáng nóng lay lắt.
Dung Ân sợ rằng những kí ức vụn nhạt sẽ dần hiển hiện rõ rệt, liền
lui người bỏ đi, may mắn cô biết rõ đường xá ở khu vực này, đi hết hẻm
sẽ đến đường dành cho người đi bộ, đi không bao lâu, cô ngồi xuống điểm
chờ xe buýt.
Bởi vì đã qua giờ cao điểm, giao thông cũng thưa thớt hơn, cô đẩy cửa sổ, gió thổi hòa cùng hơi lạnh của điều hòa, cảm giác mát lạnh dần xâm
chiếm.
Trái tim, lúc này vẫn đang đập loạn nhịp, Dung Ân không rõ cảm giác
lo lắng xuất phát từ đâu, cô chỉ đành tự trấn an bản thân, chỉ là tình
cờ, anh đã buông tay lâu như vậy, bên cạnh nhất định người mới không ít, còn đâu tâm trí suy nghĩ đến một người như cô.
Vài ngày sau đó, lễ phụcThẩm Mặc đặt may đã hoàn thành và được mang
đến, kiểu dáng cùng màu sắc của mỗi người đều khác nhau, chuẩn bị cho
Dung Ân, là một chiếc váy dài màu trắng.
"Woa, Thẩm Mặc, cậu đầu tư không ít à nha", Tô Luân cầm lễ phục của
cô đặt xuống bàn, màu hồng phấn, không quá rực rỡ mà tràn đầy sức sống.
"Đương nhiên", Thẩm Mặc hoàn toàn tự đắc, "Ân Ân, mình cảm thấy cậu
rất hợp với màu trắng, thế nhưng bộ váy này hao tổn không ít tinh lực
thiết kế đó".
Cô cầm lấy lễ phục từ tay Thẩm Mặc, vuốt phẳng rồi đặt trên bàn làm
việc, phía trước ngực và bụng có điểm xuyết họa tiết màu tím nhạt, phía
dưới đính một bông lan tử la đem chiếc váy xẻ tà đến bắp đùi, mặc dù chỉ tưởng tượng, cũng có thể đoán ra khi mặc trên người kiều diễm đến cỡ
nào.
"Thẩm Mặc, chỉ là một bữa tiệc thôi mà, cậu cần gì phung phí làm gì".
"Ân Ân, mình nói cậu nghe", Thẩm Mặc đè thấp giọng, "Cơ hội như thế
sau này còn rất nhiều, mấy bộ lễ phục tính toán gì, hơn nữa mình có
người quen, có thể thương lượng, không quá đắt đỏ..."
"Ồ....", Tô Luân ở bên cạnh cố tình kéo dài giọng điệu, "MÌnh tưởng
tại sao cậu lại hào phóng thế này, không thì, cậu cũng bao trọn luôn
tiền trang điểm cho cân xứng?".
"Khó lắm, muốn mình chết à", Thẩm Mặc xua xua tay, "MÌnh chỉ chuẩn bị lễ phục, còn cái khác, ai nấy tự thu xếp, nếu không khấu trừ vào tiền
lương cũng được".
"Thử thôi!", Tô Luân cùng Dung Ân đồng thanh, tự cầm lễ phục trở lại bàn làm việc của mình,
Để cho cân xứng, sau khi hết giờ làm, cả ba người cùng đi đến trung
tâm thương mại, vóc người Dung Ân vốn dĩ đã cao, rất ít khi cần đi giầy
cao gót, nhưng Thẩm Mặc quả quyết nếu không đi sẽ vô cùng lãng phí, sau
cùng, cô cũng chọn một đôi màu cùng tông, mũi nhọn dài mảnh, cao chừng
bảy đến tám phân, khi phối cùng quả nhiên vô cùng hiệu quả.
Bữa tiệc, được tổ chức ở một khu đô thị mới của thành phố Bạch Sa,
bên trong đều là biệt thự hạng sang, hưởng thụ sự xa hoa, ngay cả trong
không khí, dường như cũng phảng phất mùi hoa huệ tây thanh mát.
Khi Dung Ân đi xe đến nơi, Thẩm Mặc và Tô Luân đã chờ hồi lâu, vừa
trông thấy cô, hai mắt liền sáng rực, "Woa, mình bây giờ mới phát hiện,
hóa ra bên cạnh có cất giấu một tiên nữ?".
Dung Ân đứng ở cổng, nhưng lại có cảm giác không quen, tóc được búi
rối tinh tế, càng làm tôn lên khuôn mặt trái xoan thanh tú, bộ lễ phục
vận trên người toát ra vẻ kiều diễm, gam màu trắng làm chủ đạo, điểm
xuyết họa tiết thanh mảnh ở ngực và bụng, "Sao vậy, rất kỳ sao?".
"Không phải", Thẩm Mặc lại gần, ánh mắt quét xuống trước ngực cô, hai mắt cơ hồ như sắp rơi ra ngoài, "Trời ơi, cái này mắc tiền chết đi
được, một viên kim cương đính ở đây cũng bằng tiền lương cả năm, Dung
Ân, hóa ra cậu là đại tiểu thư à".
Chiếc cài áo này là Nam Dạ Tước từng tặng cho cô, trước đây bị cô
giẫm lên làm hỏng, sau này cô mang đi tiệm sửa lại, lúc này cũng không
còn nhìn ra dấu vết gì. Tối hôm qua nhớ lại dường như vật này cùng bộ lễ phục rất hợp nhau, hôm nay cũng là lần đầu tiên dùng tới, "Đây là mình
đi thuê".
"Thật sao?", Thẩm Mặc không tin, "Nơi nào cho thuê thứ này cơ chứ, Ân Ân, cậu....."
"Xem cậu nói nhiều chưa kìa", Tô Luân khoác tay cô, "Sắp bắt đầu rồi, hội Hiên Ngạo đang chờ chúng ta".
"Ừ"
Dung Ân theo sau, nói một cách công bằng, đây phải là một buổi tiệc
rượu cực kỳ linh đinh, khi bước vào sảnh chính, cô mới hiểu được sự
chuẩn bị của Thẩm Mặc không hề quá đáng chút nào, bên trong đa phần đều
là doanh nhân có tiếng, ngay cả giới chính trị cũng tham dự, trong phòng rộng như vậy, đã đông cứng người, Dung Ân cầm lấy một ly rượu vang đứng trong góc sảnh, những nơi lung linh rực rỡ, chưa từng hợp với cô.
Giám đốc Liêu bước lên sân khấu chuẩn bị bắt đầu bài phát biểu, bên
dưới cũng dần im lặng hơn, Dung Ân đứng ở nơi tương đối xa sân khấu, hơn nữa khán phòng có rất đông người, cô đi ra ngoài ban công, tiếng nói
vang lên qua rèm cửa, cô vẫn có thể nghe thấy khá rõ.
Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên, kéo theo những tiếng trò chuyện trao
đổi dần sôi nổi hơn, Dung Ân tựa người trên một cột trụ thiết kế theo
phong cách La Mã, khi ngoảnh đầu lại, liền trông thấy Bùi Lang đang phát biểu trên bục, nét mặt rạng rỡ sáng ngời. Anh hiện tại, tràn đầy khí
thế, rành mạch nói ra từng câu từng chữ, khác hoàn toàn với người cô
từng gặp mặt trước đây, con người, thật sự giống như một gói đồ, phía
sau anh là công lý, cũng buộc anh không thể giống như Nam Dạ Tước, có
thể phóng túng làm bừa.
Dung Ân xoay người đi nơi khác, hai tay đặt trên lan can, phóng mắt
nhìn ra xa, trong hoa viên, dưới đài phun nước để lại những bọt nước
trắng xóa sau khi đã vươn mình phóng lên cao vút, xung quanh trồng cây
trúc, lá xanh non biêng biếc, kết hợp cùng hiệu quả ánh sáng của đèn,
khiến cảnh sắc rực rỡ hơn tất thảy.
"Sao lại đứng ở đây một mình?", Dung Ân vừa xoay người, đập vào mắt
là khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, cô hoảng sợ đến mức sắc mặt ngay lập tức có biến, nhưng vẫn chào hỏi phải phép, "Bùi công tử".
"Tôi nói rồi, gọi tôi là Bùi Lang được rồi", Người đàn ông đưa tay
nâng ly rượu hướng về phía Dung Ân, khẽ cụng ly, Dung Ân thu hồi lại vẻ
mặt cứng ngắc, ý tứ, khẽ nhấp một ngụm rượu vang đỏ.
"Ở đây, có thể quen biết được rất nhiều người, qua đây, tôi sẽ giới thiệu cho cô một vài khách hàng tiềm năng lớn".
Mi tâm Dung Ân chợt cau lại, nhìn xung quanh bốn phía, đâu đâu cũng
đều là những nhân vật có tiếng của các công ty, tập đoàn lớn, Thẩm Mặc
nói rằng nhờ việc giám đốc Liêu hài lòng với công trình do bên cô thiết
kế và thi công, thế nhưng, mặc dù là vậy, trong chừng mực, Sang Tân vẫn
chưa thể sánh ngang cùng ai.
Bùi Lang nhận ra trong mắt cô sự do dự, anh mỉm cười, "Bất đả bất
tương thức (Có hiểu nhầm mới thành bạn bè), lần này, coi như là, tôi tạ
lỗi cô".
Dung Ân là người hiểu chuyện, khóe miệng khẽ cong lên, "Làm phiền Bùi công tử", Cô không khỏi nhìn thẳng vào gương mặt trịnh trọng của Bùi
Lang, người đàn ông ngạo mạn như vậy, lại làm trò trước mặt cô, nói ra
hai chữ tạ lỗi, cô, mùi vị nghẹn đắng trong hộp đêm hôm đó, ký ức của cô như hãy còn vẹn nguyên.
Anh nghiêng đầu, nụ cười ngưng đọng của người phụ nữ, chỉ tự nhiên
cong lên, không quá sâu cũng không quá hời hợt, vừa đúng mực. Cô không
giống những kẻ xu nịnh khác, cũng không tỏ ra quá xa cách, thậm chí tạo
cho người khác cảm giác thân quen, sự lạnh lùng từ bên trong biểu hiện
khéo léo qua từng cử chỉ.
"Tối nay, tôi muốn làm bạn nhảy của cô", Không phải hàm ý hỏi ý kiến, mà là khẳng định.
"Cám ơn Bùi công tử nể mặt", Dung Ân hiểu rõ, người đàn ông như vậy,
cô không thể tiếp cận, cũng không mảy may tơ tưởng, "Tôi đã có bạn
nhảy".
Hai tay Bùi Lang vươn ra ngoài tay vịn, tay phải cầm lấy ly rượu, anh gật đầu, Dung Ân nghiêng mặt, từ góc độ này, vừa vặn trông thấy được
đáy mắt thăm thẳm của người đàn ông, anh khẽ cong môi cười, đột nhiên
quay đầu, tầm mắt đối diện Dung Ân, "Dung Ân, tôi khuyên cô một câu, Nam DẠ Tước, cô nên tránh xa thì hơn, đừng tự gây ình rắc rối".
Gần như, chỉ một câu nói đã phơi bày toàn bộ bí mật, nhưng không
phải, cô muốn không tiếp xúc là được, nước chảy bèo trôi, cô chỉ có thể
là người bất lực ở giữa.
"Bùi công tử, thì ra ngài ở đây....", Bức rèm bị vén ra, muốn nhờ cậy vào quan hệ, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, Bùi Lang mỉm cười, bất đắc dĩ xoay người, "Thì ra là giám đốc Tiêu, tôi khỏe..."
Dung Ân thừa lúc bỏ đi, trong sảnh chính, Thẩm Mặc đang chăm chỉ tạo
dựng các mối quan hệ, xem ra, cô cũng là một cao thủ xã giao.
Không lâu sau, ánh đèn chợt nhiên trở nên tối hơn, đồng nghiệp cầm
một chiếc mặt nạ hồ điệp đưa cho Dung Ân, "Vừa rồi cậu không ở đâu, đây
là mình tự chọn, vũ hội sắp bắt đầu rồi".
Dung Ân đeo mặt nạ, trông thấy Thẩm Mặc cùng Thẩm Hiên Ngạo ở cách đó không xa, hai tay cô đặt trên vai bạn nhảy, "Xem ra, tối nay là vũ hội
hóa trang".
"Hiếm có được cơ hội này như giới thượng lưu, chúng ta phải tranh thủ hưởng thụ".
Dung Ân chỉ cười không nói, vũ hội bắt đầu hòa quyện nhịp nhàng, giai điệu du dương tràn ngập căn phòng, hương hoa hồng thoang thoảng trong
không khí, lãng mạn vô cùng tận, Dung Ân xoay người, sượt qua tay người
đàn ông, bị hẫng động tác, ngay khi cô đang lo lắng sẽ bị vấp ngã, liền
đụng phải một khuôn ngực vững chãi, sống mũi ngay lập tức truyền đến cảm giác đau nhức.
Tấm lưng mảnh khảnh bị khóa trụ trong lòng bàn tay của người đàn ông, tư thế quá gần gũi gây nên cảm giác mờ ám, Dung Ân đột nhiên ngẩng đầu, đập vào mắt, là một chiếc mặt nạ hình cáo màu bạc, vì ánh đèn chỉ lờ
mờ, nên không thể nhìn rõ gương mặt người đàn ông.
"Anh là ai? Buông tôi ra", Dung Ân vươn tay, lại bị người đàn ông gắt gao ghìm lại, tình cảnh như vậy, trong không gian tĩnh tại như lúc này, chỉ cần một chút động tĩnh, chắc chắn sẽ gây ra hiểu nhầm không đáng
có, Dung Ân chỉ có thể nuốt vào những lời muốn nói.
NGười đàn ông không trả lời, bước nhảy thuần thục dẫn dắt Dung Ân,
bàn tay anh ta rơi vào sau lưng Dung Ân khiến hai người áp sát nhau rồi
từ từ trượt xuống dưới, ngay khi cô gần như muốn hét lên, người đàn ông
khom lưng, khuôn mặt anh tuấn đối diện ngay trước mắt cô, "Anh...", Đối
phương rất cao, Dung Ân cho dù đã đi giày cao gót, cũng chỉ đứng đến tai anh ta.
Trong nháy mắt, người đàn ông đột nhiên trở nên tham lam, đầu lưỡi
tiến vào thăm dò cô, đẩy theo đó là một cánh hoa hồng, cùng lúc, bàn tay đặt sau gáy cô chèn trụ, khiến môi hôn mỗi lúc một sâu hơn, cô giẫy
giụa, anh lại muốn càn rỡn, anh tiến thêm một bước, cô lui lại một bước, cánh hoa trong miệng bị nghiền nát, khóe miệng chấm một mảng màu hồng,
mặt nạ người đàn ông để lộ ra ánh mắt thâm thúy, dục vọng như bị thức
tỉnh, cơ thể anh ta liền trở nên khẩn trương vô cùng.
Vũ hội đã sớm trở nên nhộn nhạo, Dung Ân bị anh ta kéo tay ra khỏi
sàn nhảy, trên tầng hai, nơi này có rất nhiều phòng ngủ, anh ta tùy ý đá một cánh cửa, đẩy Dung Ân vào trong, xung quanh tối đen như mực, đóng
sập cửa, đã không còn nhìn rõ nổi năm ngón tay.
Dung Ân bị ép sát vào vách tường, lồng ngực tráng kiện của người đàn
ông áp sát tấm lưng cô, cô khẩn trương tới mức mồ hôi túa ra đầm đìa,
"Buông tôi ra, rốt cuộc anh là ai?".
Đầu người đàn ông ép sát cổ cô, Dung Ân vừa nói, trong miệng liền
thoang thoảng hương hoa hồng, anh nghiêng người, môi hôn, gần như muốn
hung hăng cắn xé, anh vặn cằm, buộc cô đối diện chính mình, mặt nạ hình
con cáo màu trắng bạc chà sát trên mặt Dung Ân khiến cô khó chịu vô
cùng, Tay anh theo đường xẻ tà váy dò dẫm luồn vào trong, Dung Ân muốn
trốn thoát khỏi vòng tay anh ta, lại bị chèn ép không sao cử động được.
Trên cửa, đột nhiên truyền đến tiếng gõ, ngay sau đó, giọng nói trầm
thấp đang bị đè nén của một người đàn ông vang lên, cùng đó là tiếng nỉ
non của một người phụ nữ ủy mị, tay nắm cửa đang bị vặn lại, "Bên trong
có người".
"À, xem ra có người còn cấp bách hơn", người đàn ông ôm lấy người phụ nữ nọ bỏ đi, "Chúng ta qua phòng khác".
Cảm giác bị sỉ nhục của Dung Ân mỗi lúc một sâu sắc, cô giãy giụa,
lại nghe được phía sau truyền đến tiếng cười trầm thấp của người đàn
ông, anh ta buông tay, nhưng vẫn như trước đè lên người cô, dường như lo sợ cô sẽ chạy trốn, khóe môi mỏng của người đàn ông tiến đến bên vành
tai Dung Ân, hơi thở nóng bỏng phả ra, anh mở miệng, "Ân Ân".
Động tác giẫy giụa, đột nhiên cứng đờ.
Sống lưng Dung Ân đông cứng, giọng nói này, làm sao cô có thể quên được?
Hơn nữa, Nam Dạ Tước gọi, Ân Ân, không phải Dung Ân.
Mồ hôi lạnh theo mi tâm rớt xuống, cơ thể người đàn ông áp sát cô,
cầm lấy tay cô, đưa lên mặt nạ của chính mình, ngón tay anh lướt trên
đầu ngón tay Dung Ân, để tay cô khẽ chà sát trên khuôn mặt mình, "Ân Ân, không còn nhớ tôi?"
Hô hấp của cô ngay lập tức trở nên gấp gáp, may thay bên trong tối đen như mực, Nam Dạ Tước không thể nhìn ra được sắc mặt cô.
"Thì ra, là Tước thiếu", Dung Ân gắng gượng trấn tĩnh bản thân, cô tự nhủ với chính mình, không sao, chỉ là tình cờ gặp gỡ mà thôi.
NGhe được giọng điệu cô như vậy, khóe miệng Nam Dạ Tước chậm rãi câu
dẫn ra một nụ cười ám muội, quả nhiên như vậy, nếu cô đã thích chơi đùa, anh sẽ cùng cô chơi, xem ai là người trụ được đến cuối cùng.
Người đàn ông không nói gì, chỉ cúi đầu, môi hôn ngay lập tức phủ lên môi Dung Ân, cô cau chặt mi tấm, nhưng không dám đẩy ra, "Tước thiếu,
đã lâu không gặp, anh sẽ không, có hứng thú với tôi đấy chứ?".
Sau khi nói ra những lời này, bàn tay vừa buông thõng của cô ngay lập tức nắm thành quyền, sự khẩn trương của cô, Nam Dạ Tước rõ như lòng bàn tay.
Anh cố ý không nói lời nào, để tự cô giày vò bản thân, hai trán kề
cận, bàn tay anh khẽ rơi lên vai Dung Ân, lúc này mới phát giác, toàn
thân cô đang run rẩy cỡ nào.
Nụ cười trên môi Nam Dạ Tước chậm rãi thu hồi lại, lẽ nào, anh không buông tay, khiến cô sợ hãi đến như vậy?
Hai tay anh khóa trụ thắt lưng cô, anh khom hạ thắt lưng, môi mỏng
khẽ hôn lên ngực, quai hàm kiên nghị dán trước ngực cô, sự thân mật như
vậy, khiến cô như ngừng thở.
"Ân Ân, tôi nói rồi, đừng xuất hiện trước mặt tôi, hôm nay, là chính em tự đến".
"Tôi sẽ đi ngay lập tức, bây giờ tôi đi?" Dung Ân đẩy anh, nhưng người đàn ông vẫn duy trì tư thế cũ.
"Nam Dạ Tước, nếu tôi ở bên cạnh anh, chỉ khiến anh thấy phiền chán mà thôi..."
"Ân Ân, không phải em nói, yêu tôi sao? Nếu đã như vậy, tôi không thể phụ em", Nam Dạ Tước đột nhiên mở cửa phòng, chế trụ cô đi ra ngoài,
trên hành lang, một đoàn người đi ngang qua dừng lại chào hỏi, người đàn ông mỉm cười chuẩn mực, sau khi ra khỏi biệt thự, liền lộ ra vẻ bá đạo
cố hữu, gần như là tống Dung Ân vào trong xe.
"Anh muốn gì?"
Không kịp thắt dây an toàn, Nam Dạ Tước đóng sập cửa xe, gió lạnh
quất vào mặt không ngừng, bỏng rát vô cùng tận, anh vươn tay tháo mặt nạ ném ra ngoài xe, "Ân Ân, chúng ta lại gặp nhau".
Tốc độ khiến sự hứng thú của Nam Dạ Tước càng mãnh liệt hơn, Dung Ân
trông thấy kim chỉ tốc độ mỗi lúc một tăng lên, đầu xe bên cạnh, trong
thoáng chốc đã mất hút.
"Ân Ân", bàn tay người đàn ông bao trọn lấy tay cô, "Gặp tôi, không vui sao, hay là, vốn dĩ em vẫn chạy trốn tôi?".
"Tôi không có", Dung Ân vội vàng phủ nhận.
Người đàn ông mỉm cười, cũng không nói gì thêm, chỉ nắm tay cô mỗi
lúc một chặt hơn, Dung Ân cảm nhận được từng luồng đau nhức nhưng chỉ
đành lòng nuốt xuống.
Xe đỗ lại trước một khách sạn, Dung Ân không đủ sức kiềm chế thêm nữa, lập tức cao giọng, "Anh dẫn tôi tới đây làm gì?".
"Ngủ", Người đàn ông trả lời gãy gọn, ngay sau đó xuống xe trước, mở cửa xe bên cạnh ghế ngồi của Dung Ân, "Xuống".
"Tôi phải về nhà", Hai tay Dung Ân bám chặt vô lăng, Nam Dạ Tước cúi
lưng, kề cận đỉnh đầu cô, "Thủ đoạn của tôi, em cũng không phải chưa
từng gặp qua, ngoan ngoãn xuống xe, đừng để tôi phải dùng bạo lực".
Cánh tay Dung Ân bị anh túm lấy kéo xuống xe, vào trong khách sạn,
một nhân viên lễ tân nhiệt thành đón tiếp, "Tiên sinh, tiểu thư, xin hỏi quý khách cần dịch vụ gì ạ?"
"Phòng lớn"
Cầm lấy thẻ phòng, Nam Dạ Tước kéo Dung Ân vào trong, đẩy cô ngã
xuống giường lớn, "Ân Ân, hành động của em thật sự khiến tôi không hiểu, trước đây, không phải em tìm mọi cách câu kéo tôi sao, lúc này thế nào, ngay cả đụng chạm cũng không cho?".
Sự chủ động vào tối hôm đó của cô, anh hãy còn nhớ rõ ràng, hai tay
Nam Dạ Tước chống bên hông Dung Ân, "Em khiến tôi nghi ngờ, Dung Ân,
hành động trước đây của em, là lừa gạt tôi?"
Anh giống như một con báo đã bắt được con mồi, nhìn con mồi dưới thân giẫy giụa, sự hoảng loạn trong mắt Dung Ân thu hồi trọn vẹn trong mắt
anh, cô ổn định lại nhịp thở, nhãn thần bình tĩnh trở lại, "Không phải
anh chơi đùa đã chán rồi hay sao? Nếu đã như vậy, sao không để tôi tự
sinh tự diệt, tránh xa tôi chẳng phải tốt hơn?".
"Ân Ân, đây là suy nghĩ thật sự của em?" Bàn tay Nam Dạ Tước phủ lên
sau đầu Dung Ân, búi tóc của cô xõa tung, "Tôi hận nhất bị người khác
lừa gạt, chính mình làm chuyện gì, đều hãy nỗ lực trả giá"
"Tôi chưa từng lừa gạt anh", Dung Ân mỗi lúc một khẩn trương.
"Chưa từng?", đôi mắt hẹp dài của Nam Dạ Tước nheo lại, đầu ngón tay
quấn lấy những lọn tóc đen nhánh đang xõa ra của cô, giọng điệu bâng
quơ, "Hết lần này đến lần khác, em bày ra tư thái kiều diễm trước mắt
tôi, Ân Ân, tôi lại muốn chơi, làm sao giờ?"
Dung Ân trợn tròn hai mắt, cơn tức giận dường như không còn nén trụ
được thêm, anh ngang ngược, thô bạo, anh chơi đùa đã chán, ngay lập tức
đá văng cô đi thật xa, khi anh muốn chơi, lại ép cô chịu khuất phục, cô
hiểu rõ không thể giấu diếm được thêm, chỉ đành mỉm cười khiên cưỡng,
"Thế nào, anh lại muốn nuôi dưỡng tôi"
"Chính xác"
"Anh không sợ tôi lại ầm ĩ cùng anh?"
"E rằng, tôi có thể tha thứ cũng không chừng"
Một vòng tròn luẩn quẩn, rốt cuộc lại trở về điểm bắt đầu?
Dung Ân không cam lòng.
"Được, một lần, một trăm vạn".
Nam Dạ Tước nhìn chuyên chú khuôn mặt dưới thân, hiện tại, anh sẽ
nhẫn nại chờ đợi, chờ xem cô có thể đi tới mức nào, "Được, miễn là tôi
cảm thấy có giá trị, đừng nói một trăm vạn, dù là nghìn vạn tôi cũng sẽ
cho em".
Nói xong, môi hôn điên cuồng phủ lên xương quai xanh của cô, mái tóc
ngắn màu đỏ rượu xòa trên khuôn mặt Dung Ân, cô có thể cảm nhận được
hương ô liu nhàn nhạt, bàn tay Nam Dạ Tước dán lấy eo cô, rợm luồn vào
trong.
"Nam Dạ Tước", Dung Ân cơ hồ như sắp sụp đổ, hai tay dùng sức đẩy ra, "Anh buông tôi ra".
Người đàn ông ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười quỷ dị, "Nói gì, em không yêu tôi? Nếu không phải, ở lại bên tôi".
"Tôi không muốn trở lại cuộc sống như trước đây, tôi muốn cuộc sống của chính mình...."
"Ân Ân", bàn tay người đàn ông vỗ về khuôn mặt cô, Dung Ân có thể cảm nhận được vết sẹo thô ráp trong lòng bàn tay anh, "Sinh mệnh của em là
của tôi, đừng nghĩ sẽ được bình yên, cả đời này, cũng đừng nghĩ có thể
rạch ròi quan hệ cùng tôi".
Vì sao lại như vậy?
Rõ ràng, đã thoát khỏi vòng tay trói buộc của anh, tại sao còn bị xoáy vào?
Đáy mắt Dung Ân mỗi lúc một ảm đạm, cô nằm trên giường, đột nhiên nhớ đến gương mặt hiền từ của mẹ, rất khó khăn cô mới có được một cuộc sống bình yên, một lần nữa lại bị người đàn ông này bóp nát.
"Vì sao anh lại đối xử với tôi như vậy, vì sao?", Trong lời nói của Dung Ân, tràn ngập sự kích động.
"Ân Ân, nhớ cho kỹ, đừng lặp lại chuyện mang thai một lần nữa", Nam
Dạ Tước thấp giọng cảnh báo, "Đừng nghĩ dùng một thủ đoạn lừa gạt tôi
lần nữa, vì sao ư, tôi muốn sẽ muốn, không muốn thì tuyệt đối đừng, hiểu chưa?", trước nay Nam Dạ Tước chưa từng quay đầu lại, thế nhưng, lần
này, thật sự anh đã tính toán không chu toàn.
Mặc dù chuyện đứa trẻ vẫn chưa hề tiêu tan, nhưng anh không muốn
buông tay Dung Ân, anh buộc lòng phải thừa nhận, kể từ khi không có Dung Ân, anh nhớ, nhớ cơ thể cô, nhớ cảm giác được ôm cô trong vòng tay.
Đáy mắt Dung Ân tràn ngập vẻ bất lực, cô chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm Nam Dạ Tước, "Anh đi tắm trước đã?", Ánh mắt người đàn ông lộ ra vẻ
thăm dò, "Đừng hòng trốn thoát, tôi tìm được em rất dễ, thủ đoạn của
tôi, em hẳn rõ hơn ai hết".
"Tôi không trốn", Ánh mắt Dung Ân vẫn duy trì vẻ cố hữu, "Tôi hiểu
rõ, tôi căn bản không thể chạy trốn, anh đi tắm đi, tôi sẽ nằm yên ở
đây?"
Nam Dạ Tước cũng không nghĩ cô to gan đến vậy, "Chờ tôi"
Nói xong, đi vào phòng tắm, tâm tình hôm nay của anh cũng không tệ,
sau khi tắm rửa xong, chỉ quấn khăn tắm quanh hạ bộ đi ra ngoài, một tay lau tóc, tới gần giường.
"Em nên...."
Mi tâm người đàn ông cau chặt lại, trên giường lớn, chỉ còn để lại một khoảng lõm, người cũng đã không còn.
Giỏi lắm, Dung Ân, cô thật sự cả gan trốn thoát!
Chuông cửa đột nhiên vang lên, anh tưởng rằng là Dung Ân quay lại, mở cửa phòng, "Cô dám đi đâu?"
Ngoài cửa, là hai nhân viên an ninh.
Sắc mặt Nam Dạ Tước xám xanh lẫn lộn, giọng điệu bất cần, "Có chuyện gì?".
"Chúng tôi nhận được thông báo, nơi này đang tiến hành giao dịch bất hợp pháp".
Hai mắt Nam Dạ Tước tựa như muốn phun ra lửa, anh tránh người, "Hai người trông thấy phụ nữ đó?".
Ánh mắt hai nhân viên an ninh hoài nghi quét nhìn quanh phòng, một
người lên tiếng qui chụp, "Thông báo nói rằng, có cò mồi, chúng tôi thấy anh rất giống".