Cảnh sắc nơi này rất hợp lòng người, điều kiện rất tốt,
trong tay Dung Ân còn có mười mấy vạn gởi ngân hàng, "Tiền thuê nhà bao
nhiêu, tôi trả cho anh."
"Không cần tiền thuê nhà," Bùi Lang dập tắt thuốc trong gạt tàn, "Căn nhà này là người khác tặng, tôi cũng không ở, Dung Ân, không cần cứ nói chuyện tiền bạc với tôi, giúp cô, là tôi cam tâm tình nguyện."
Dung Ân giật mí mắt, nhớ tới hai chữ 'hối lộ', Bùi Lang thấy vẻ mặt
này của cô, cười cười, " Yên tâm đi, đây là chuyện quanh minh chính đại, cô cứ việc yên tâm ở." Anh đứng dậy đi đến ban công, thân thể cao to
nghiêng dực vào lan can, một tay chỉ hướng cách đó không xa, " Trong khu dân cư có siêu thị, cũng có hệ thống nhà hàng, ở nơi này, không cần lo
lắng vấn đề sinh hoạt."
Dung Ân cùng đi theo ra ngoài, trên mặt vẫn có một chút cảm giác mơ
hồ, đối với người đàn ông bên cạnh, đây là lần đâu tiên bỏ xuống loại xa cách này, " Tôi làm như vậy, cuối cùng có phải là uổng công vô ích
không?"
" Dung Ân, bất cứ việc gì, không thử qua làm sao biết ?" Bùi Lang lấy ra một điếu thuốc, Dung Ân thấy hắn tự nhiên đốt, môi mỏng nhẹ mân lên, liền nhả ra một vòng khói, cô thấy vậy suy nghĩ xuất thần, tròng mắt
người đàn ông này rất sâu, dường như không thấy đáy mắt, lông mày dài
tới tận tóc mai, hắn so sánh với Nam Dạ Tước, loại đàn ông ác ma đó, kì
thực, có chút mị hoặc người.
"Cho tôi một điếu thuốc được không?"
Bùi Lang nheo mắt lại, liếc cô, " Cô biết hút thuốc?"
"Tôi không biết." Chẳng qua là thấy bọn họ những lúc phiền nào luôn
hút nó, thứ khói này, mới có thể giảm bớt lo lắng trong lòng cô lúc này.
"Vậy thì đứng hút, nó không phải thứ tốt." Bùi Lang vừa nói, vừa dập
thuốc, " Tôi từ trước tới giờ không có nghiện, người bị nó kiểm soát, sẽ giống như ma túy, yếu dần."
Dung Ân mỉm cười, cánh mũi vẫn còn mùi khói kích thích đó, xem ra, Bùi Lang là một người có ý chí mạnh mẽ.
"Xem xem ở đây còn thiếu cái gì, tôi dẫn cô đi mua."
"Không cần, " Dung Ân đi tới góc ban công, chỗ này có trồng một giàn hoa, phía trên bày biện mười mấy chậu hoa đủ loại.
"Để cảm ơn anh, buổi tối tôi mời anh ăn cơm, tôi xuống bếp."
"Thật không?"
"Anh không tin lời của tôi, hay là không tin tài nấu nướng của tôi?"
Dung Ân không biết là bởi vì thay đổi hoàn cảnh mới hay vì cái gì, hôm
nay dường như bắt đầu nói nhiều như vậy, nụ cười sáng rỡ hồi lâu vẫn
chưa tan, lại trở lại.
Trong nhà không cần thu dọn, cái gì cũng có sẵn, bởi vì siêu thị ở
trong tiểu khu nên cũng không có nhiều người, hễ gặp gỡ, họ sẽ cùng Bùi
Lang chào hỏi mấy tiếng, Dung Ân đi ở phía trước, anh ta đẩy xe đẩy phía sau, củi gạo mắm muối, cùng một chút ít thịt cá rau dưa, Dung Ân đơn
giản chọn lấy, đủ sáu món ăn, một chén canh rồi.
Phía trước, một đứa bé ngồi trong xe đẩy siêu thị, thừa dịp người lớn không chú ý liền nghịch ngợm, không khống chế được làm chiếc xe đẩy
phóng đi thật xa, Dung Ân chỉ lo cúi đầu chọn lựa thương phẩm, cũng
không chú ý. Lúc sắp đụng nhau, Bùi Lang xoay người một cái tay trái ôm
lấy eo Dung Ân kéo cô đến nơi an toàn, tay phải thì giữ lấy chiếc xe,
vững vàng giảm tốc độ xe lại.
"Oa oa oa —— " đứa trẻ bắt đầu khóc la, tiếng khóc xem lẫn sợ hãi
cùng ủy khuất, một người phụ nữ vội chạy đến, " "Thật xin lỗi, thật xin
lỗi, cám ơn a..."
Nói xong lời cuối cùng, liền có chút ít lời nói lộn xộn, Bùi Lang tao nhã cười, làm cho người ta có cảm giác không quá gần, cũng không xa một chút nào, "Cẩn thận, con nít rất nghịch ngợm."
Hai tay Dung Ân vẫn còn cầm mấy bịch khăn ăn, cô chỉ cảm thấy bên
hông nóng bỏng lợi hại, bàn tay anh ta rất lớn, làm cả lưng cô đều giống như bị thiêu cháy, cô muốn tránh ra, nhưng lại sợ đột ngột rồi ngược
lại lúng túng, cô mặt mặt cúi thấp đầu, lỗ tai phát ra ửng hồng, mặt
chôn trong tóc dài đen bóng, Bùi Lang lúc đi tới liếc nhìn cũng dường
như ngây người, hắn ho nhẹ, nhận lấy đồ trong tay cô, để vào xe, " Bên
kia có CD hướng dẫn xoa bóp, cô ở nhà không có chuyện gì xem một chút,
đối với sự hồi phục của mẹ cô hẳn là có ích."
Nói xong, liên lưu lại cái bóng lưng cho cô, Dung Ân cùng đi tới,
càng tiếp xúc, cô càng phát hiện ấn tượng về Bùi Lang lúc ở quán bar đêm đó hoàn toàn khác nhau, vẫn tưởng rằng, anh chỉ là một công tử quần áo
bóng loáng, nhiều nhất chính là ỷ vào quan hệ của thế hệ trước bưng bít. Kiếm cơm, không nghĩ rằng, anh có năng lực cao siêu, vả lại làm việc
sấm rền gió cuốn.
Trở lại căn hộ, trời dường như đã tối Dung Ân không quên gọi điện
thoại cho Thẩm Mặc, cô không có gạt Thẩm Mặc, nói nỗi khổ tâm riêng, còn đối phương cũng vỗ ngực tỏ vẻ, nấu Nam Dạ Tước tì đến, liền nói cô đã
từ chức, tìm không được Dung Ân.
Tất cả dụng cụ trong bếp đều mới toanh, Dung Ân rửa sạch thực phẩm,
chuẩn bị bắt tay vào làm, Bùi Lang mở cửa ra, dáng người cao lớn chắn ở
cửa, ngắm nhìn bóng dáng không ngừng bận rộn, đáy mắt anh nhàn nhạt
cười, cuối cùng đã hiểu được lời nói của thế hế trước, cảm giác như thế
nào là nhà. Dung Ân đeo tạp dề, bắc chảo xào chín thịt băm, cô tay cô
thuần thục di chuyển, không đến vài phút, cả phòng liền tràn ngập mùi
thức ăn, tán loạn khắp phòng.
Lúc ăn cơm tối, Dung Ân muốn mở cửa phòng để mẹ xuống giường, nhưng
Mẹ Dung kiên trì nói muốn ngủ, để bọn họ ăn trước, cô không lay chuyển
được, chỉ đành phải đóng cửa phòng.
Ngự Cảnh Uyển.
Vương Linh chẩn bị một bàn đầy ắp thức ăn, còn có vịt kho nước tương
Dung Ân thích, cô cố ý gọi xe đi một vòng lâu mới mua được, đây cũng là ý của Nam Dạ Tước.
Trời bắt đầu tối, cô đem món súp gà nấu nấm hương lên bàn, anh ngồi ở ghế chủ giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, chân mày vắt lên, sở dĩ tin chắc
Dung Ân sẽ không dám có ý khác, anh yên tâm để cô về một mình, lấy điện
thoại di động ra, kéo đến số điện thoại đầu tiên trong danh bạ, nhấn
gọi, bên kia truyền đến âm thanh tít tít, hai đầu lông mày dịu đi, có lẽ cô chỉ là về trễ một chút mà thôi.
Dung Ân đang cùng Bùi Lang nói chuyện gì đó, điện thoại đột nhiên
vang lên, trên mặt bàn bóng loáng run càng lúc càng nhiều, trượt trên
bàn mấy cái, liền rớt khỏi bàn.
Dung Ân cầm điện thoại lên, sau khi nhìn thấy số sắc mặt biến đổi, cô không chút nghĩ ngợi ấn tắt.
Nam Dạ Tước đưa điện thoại di động từ bên tai dời đi, Vương Linh đứng bên cạnh, có thể thấy rõ con ngươi u ám của anh, anh nhất khóa bàn
phím, bỏ điện thoại lên bàn.
"Ngày mai, tôi tặng cô một chiếc điện thoại mới." Thần sắc Bùi Lang cũng rất yên bình.
"Không cần, " Dung Ân định tắt điện thoại, sau đó đưa điện thoại di
động đẩy tới trước mặt Bùi Lang, " Anh đợi lúc trở về giúp tôi vứt nó
đi, nếu lỡ bên trong cài đặt thứ gì, ngược lại thành gánh nặng."
Hắn bỏ điện thoại vào túi quần, " Trong khu có rạp chiếu phim cùng cửa hàng, cuộc sống như vậy sẽ không kéo dài lâu đâu."
"Anh ta có phải có quan hệ vô cùng rộng?"
"Cô không hiểu gì về anh ta sao?"
Dung Ân bới cơm trong chén, " Tôi chỉ biết anh ta tên Nam Dạ Tước,
biết anh ta là tổng giám đốc Tước Thức, còn có biết anh ta cùng xã hội
đen có quan hệ, những chuyện khác cũng không rõ."
Bùi Lang đặt chiếc đũa bằng ngọc trắng sáng bóng lên bàn, hai tay anh đan lại để trước mặt, con mắt trong lộ ra cơ trí sắc sảo, bộ dạng rất
thông minh, " Thật ra thì, ban đầu khi anh ta vào thành phố Bạch Sa,
không ai biết thân thế, chúng tôi đều không điều tra ra gia đình của
hắn, nhưng nếu không có hậu đài vững chắc, làm sao lại có thể vừa tạo
dựng Tước Thức, còn lũng đoạn chợ đen, nếu như bây giờ có hình phạt mà
nói, anh ta đã sớm chết trăm vạn lần rồi, giao dịch ma túy, mua bán
súng, nhưng chẳng qua, những thứ này không có chứng cớ, cũng tìm không
ra liên lạc cánh dưới của hắn, cho nên, trị không được tội của hắn."
Trước kia, Dung Ân chẳng qua là suy đoán, nhưng bây giờ nghe Bùi lang nói như vậy, cô chỉ cảm thấy hàm răng run rẩy, vừa âm thầm may mắn hiện tại đã rời xa Nam Dạ Tước, anh ta là ác ma, trên tay nhuộm đầy máu
tươi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác lấy mạng, " Tôi không
nghĩ rằng, anh ta phức tạp như vậy."
"Muốn lấy tính mạng của hắn chỗ nào cũng có, cho nên, tôi khuyên cô nên tránh xa anh ta một chút."
Dung Ân đem chiếc đũa gẩy gẩy cơm trắng, trong đầu chợt nhớ đến Nam
Dạ Tước đè lên mu bàn tay Diêm Việt, sau đó tàn nhẫn một phát bắn xuống, lúc đó, ngay cả mắt cũng không nháy một cái, giống như chỉ xuyên qua
một tờ giấy mà thôi.
Hai mắt cô bị nhuộm đỏ, hoảng sợ nhắm mắt lại.
"Cô làm sao vậy?" Bùi Lang thấy cô có gì đó khác thường, lời nói lộ ra chút lo âu.
"Không có chuyện gì, hình như là bị con gì cắn." Ánh mắt Dung Ân làm bộ xoa xoa mắt, " Tôi chỉ sợ, sẽ liên lụy đến anh."
Hắn khẽ động cánh môi, lộ ra hàm tăng trắng tinh, xem thường, " Hắn không đụng được tôi đâu."
Bên kia, tay phải Nam Dạ Tước nắm chặt điện thoại, tầm mắt nhìn thức
ăn đầy bàn, Vương Linh thấy anh không nói lời nào, hình như gọi cho tiểu thư không được, "Thiếu gia, thiếu gia?"
Con ngươi bén nhọn thu hồi, anh hoắc mắt đứng dậy, giọng nói lộ mấy
phần tàn nhẫn: " Dung Ân, nếu lần này cô còn dám giở trò với tôi, xem
tôi không đùa chết cô!" nói xong, một cước đá văng ghế, sải bước ra
phòng khách.
Cửa sổ hướng bắc nhà Dung Ân dần dần chìm trong màn đêm, Nam Dạ Tước thắng xe lại mở cửa, anh xông lên cầu thang cũ rách, bên trong không có ánh đèn, chỉ nghe tiếng bước chân dồn dập vang lên,
không gian yên tĩnh hồi lâu bị đánh vỡ, anh liền một mach chạy
đến cửa nhà cô, dùng sức gõ.
Nam Dạ Tước như thế nào cũng không nghĩ được, cô lại dám trốn.
Hơn nữa còn là làm trò trước mặt anh, chẳng kiêng nể, nghênh ngang
đi ra ngoài, anh cho rằng cô đã thỏa hiệp sẽ không phản kháng,
nhưng không ngờ đến phút chót lại cho anh một phát nặng như
vậy. Được, Dung Ân, đùa giỡn tôi cô nghiện rồi đúng không? Nam Dạ Tước nắm quả đấm, từ hành lang tối om bước xuống, anh giống như
là dã thú bị vây lại thở hổn hển, trong lòng ngực có ngọn
lửa đang thiêu đốt nổ tung, trốn sao, trốn sao, anh muốn thấy cô
có bao nhiêu bản lãnh, lúc trước là anh không muốn truy cứu,
lần này, cô nhổ râu cọp, liền muốn đi như vậy sao?
Bùi lang không có ở lâu, ăn cơm xong liền đi, Dung Ân để lại đồ ăn ẹ, thu dọn sau đó vào bếp rửa.
Mẹ Dung thật ra không có ngủ, lăn qua lộn lại, chỉ cảm thấy
thời gian gần đây đều mơ một giấc mơ giống nhau, bà ngồi lên xe
lăn đi tới phòng bếp, nơi này không thể so với ngôi nhà nhỏ kia,
trong phòng bếp có thể chứa rất nhiều người.
"Mẹ? Người đã dậy." Dung Ân xoay người, chân liền đụng phải phía sau xe lăn.
Cô đẩy mẹ đến trước bàn ăn, " Ăn cơm đi, đồ ăn có chút nguội mất, con đi hâm lại ẹ."
Mẹ Dung kéo tay con gái, mặt Dung Ân trước sau đều hướng nơi
khác, cô trốn tránh một ngày, nhưng sự tình sẽ không tự mình
đi tới, vẫn cần giải thích đầy đủ.
" Ân Ân, người đàn ông vừa nãy là ai?"
"Mẹ." Cô ngồi xổm xuống, vốn định bình tĩnh hòa nhã nói
chuyện, nhìn thấy cặp mắt đầy từ ái của mẹ, những lời giải
thích đều kẹt tại cổ họng, không thể đi lên, lâm vào thế bí, " Anh ta là muốn vươn tay ra giúp chúng ta, mẹm còn không còn
đường khác để đi, chỉ có thể mang theo mẹ trốn đi."
Mẹ Dung ôm Dung Ân trước ngực, một tay khẽ vuốt đầu cô mấy
cái, bà cúi người xuống, càm cố hết sức tựa vào đỉnh đầu Dung Ân , " Ân Ân đi đâu, mẹ liền ở đó, chúng ta không có thù oán với
ai, rốt cục là người nào muốn đem cúng ta ép đến đường cùng?"
"Mẹ, chỉ cần có mẹ bên cạnh, con liền thỏa mãn, con biết
con còn có người đau, còn có người yêu, còn còn có một mái
nhà." Dung Ân dùng sức ôm eo mẹ, dưới ánh trăng trong trẻo, hình ảnh gắn bó kề cận đầy trân quý.
Phía chân trời, trăng sáng giống như là vòng tròn giắt trên bầu
trời, ánh chiều tà chiếu rọi, lại cứ có một vệt diễm hồng sắc
ráng màu kề bên, đem bóng đêm yên lành nhuộm thành màu máu mông lung như sương.
Dung Ân đem thức ăn cho vào lò vi sóng hâm xong, mẹ Dung liền ăn tối, " Ân Ân, Việt đâu rồi, nó biết con ở đây không?"
"Mẹ, " Cô cố gắng trấn tỉnh giọng nói, trên thực tế, sau cơn
đau, cũng không khắc sâu giống cô tưởng tượng , chẳng lẽ đúng
như lời Nam Dạ Tước, cô yêu Diêm Việt, không đến tận xương tủy? "
Con cùng Việt là không thể, anh ta có của sống của anh ta."
Mẹ Dung tựa hồ khẽ thở dài , "Được rồi, chuyện như vậy cũng là con tự mình làm chủ, có thể từ bỏ được chính là tốt nhất."
Cô gần như điên lên yêu cầu, duy nhất.
Nhưng bọn họ lại không thể cho được đối phương.
"Mẹ, ở nơi này, mẹ có quen không?"
Trên mặt giường lớn, đệm chăn ra giường cũng mới tinh, Dung Ân co
lại bên mẹ, cô giống như lúc còn bé rúc thành một cục, chỉ
là không gối lên vai mẹ, sợ tay bà không chịu nổi, Dung Ân tựa
vào phía dưới nách, " Mẹ, con ngủ cùng mẹ được không?"
"Được, có Ân Ân bên cạnh, mẹ có ngủ ngoài trời cũng vui mừng.
TRong hốc mắt cô ấm áp, lộ ra ý nghĩ chua xót, " Mẹ, thật
xin lỗi, khiến người cùng con trốn đông trốn tây, có nhà cũng
không thể quay về."
"Đứa trẻ ngốc này, nhà của mẹ chính là con, Ân Ân ở đâu, nhà của mẹ ở đó."
Dung Ân ôm chặt mẹ, cửa ải này, cô không biết có trốn thoát
không, nhưng Bùi Lang nói rất đúng! Không thử, làm sao biết
được.
Cuộc sống ở đâyrất đơn điệu, ngày thứ hai, Dung Ân đi mua cái điện thoại mới, cô đẩy mẹ tản bộ ở tiểu khu, nhà hạ, sẽ xem phim, đi dạo siêu thị một chút.
Công việc bên kia của Thẩm Mặc, đợi sau khi dàn xếp tốt, cô
vẫn có thể quay lại, chỗ yên thân tạm thời này, ngoài Bùi
Lang, không ai biết. Dung Ân cảm thấy hiện tại mỗi ngày cũng trôi qua
rất yên tĩnh, cô cũng không cảm thấy nhàm chán, vừa lúc nhân cơ hội này ở bên mẹ nhiều một chút.
Bên kia Nam Dạ Tước, đã hận không thể đào xới cả thành phố
Bạch Sa lên, nhưng lần này, cô hoàn toàn biến mất, anh thậm chí sai xã hội đen, ngoài sáng bí mật, hai nhóm người lùng sục
khắp nơi tìm kiếm.
Hạ Phi Vũ tới Ngự Cảnh Uyển, Nam Dạ Tước thường hay quên đồ, cô mở cửa, Vương Linh đang dọn dẹp phòng khách, nhìn thấy cô,
ngẩn người, "Hạ tiểu thư."
"Ừ, tổng tài kêu tôi đến lấy vài thứ."
Hạ Phi Vũ cố tình giơ giơ cái chìa khóa giắt ở đầu ngón tay, phảng phất mùi vị nữ chủ nhân, Vương Linh cũng không phải là
thích cô, so sánh với Dung Ân thong dong bình tĩnh, cô gái như
vậy, kỳ thật trong xương cốt quá mức đường hoàng.
Cô theo cầu thang xoắn đi lên, một màn một cảnh nơi này, cô
tất nhiên là quen thuộc, Hạ Phi Vũ khẽ vuốt bàn tay trên lan can, trên mặt tường đen trắng giao nhau, treo những bức danh họa
Italy, cô cũng không đến thư phòng trước, mà là đẩy cửa phòng
ngủ ra, khóe miệng cong lên sau khi tiếp xúc mùi vị bên trong,
liền chậm rãi rơi xuống.
Căn phòng từng có phụ nữ, cô chỉ cần liếc một cái liền có thể phân biệt được.
Cô rõ ràng nhớ sau khi Dung Ân đi, bên trong phòng Nam Dạ Tước
mọi thứ đều đổi thành đồ mới, cũng không có người phụ nữ
nào vào ở nữa.
Hạ Phi Vũ bước nhanh đến trước tủ quần áo, sau khi nhìn thấy
bên trong đầy quần áo, hai chân cũng không đứng vững nữa, cô xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, đứng ở cầu thang, "Vương Linh, Vương Linh!"
Vương Linh đang lau chùi vội vàng vẫy khô hai tay chạy đến, "Hạ Phi Vũ, có gì sai bảo?"
Hạ Phi Vũ cố gắng duy trì nét mặt ưu nhã, nhưng sắc mặt cứng lại, nhìn qua rất khó coi, " Tổng tài, có dẫn người khác đến ở lại sao?"
Vương Linh biết được ý của cô, trong lòng không khỏi khuây khỏa, "Có."
"Là ai, cô biết không?"
"Là Dung tiểu thư."
"Dung tiểu thư?" Tay Hạ Phi Vũ đặt trên lan can nắm thật chặt,
có chút có có thể tiếp nhận, liền muốn xác nhận, " Cô nói,
là Dung Ân?"
"Đúng," Vương Linh nhìn thấy sắc mặt cô ta tái nhợt, bắt đầu nói thêm, " Cậu chủ mấy ngày nay đều kê tôi quét dọn một lần, nói là Dung tiểu thư sẽ về ở, lần này trở về, sẽ không đi
nữa, cậu chủ đều chuẩn bị xong hết cả, chờ cô ấy đến người
không là được."
Hạ Phi Vũ chỉ cảm thấy cổ họng giống như là thiêu cháy khó chịu đứng
trên hành lang rộng rãi. Cảm giác châm chọc gấp bội, cô cân nhắc đuổi
mọi phụ nữ bên cạnh Nam Dạ Tước, nhưng Dung Ân, trước sau như kim
châm, sợ rằng đã ghim vào lòng Nam Dạ Tước rồi.
"Cô ta, đã tới sao?"
"Có a," Vương Linh bộ dáng vô tội, "Cách đây không lâu, buổi tối
còn ở lại chỗ này qua đêm, ngày thứ hai cậu chủ đã nói Dung tiểu thư
muốn dời tới ở."
Hạ Phi Vũ trước mắt ảm đạm xuống, không nói gì nữa, cô xoay
người trở lại phòng, sau khi lấy đồ, mặt vô thần sắc xuống
lầu.
Vương Linh tiên cô ta ra khỏi Ngự Cảnh Uyển, trên mặt giấu không
được đắc ý, nghĩ thầm, cho ngươi bình thời tới đây đắc chí, chỗ này cũng không phải là để lại cho ngươi ở.
Đứng trong hoa viên biệt thự, Hạ Phi Vũ trên mặt mây đen bao
phủ,móng tay cắt tỉa gọn gàng bấu ở giấy tờ, cho đến khi
truyền đến cảm giác đau đớn gãy lìa mới từ từ buông ra, cô nhớ
đến tấm hình trong điện thoại, lúc ấy chỉ là phòng ngừa,
không nghĩ sẽ có ngày dùng tới.
Cô vội vã rời đi, đến một sạp báo, mua một thẻ sim không cần
đăng kí, dừng xe ở đường lớn, Hạ Phi Vũ tìm hình trong điện
thoại ra.
Cho dù ai nhìn, cũng sẽ cho là đây là một đôi tình nhân, mắt cô
lộ vẻ lo lắng, bức hình đặc sắc như vậy, may mà cô kịp thời
chụp được, nhìn từ đằng xa, Dung Ân cùng Bùi Lang rất gần, thân thể dường như cùng một chỗ, lại còn tay nắm tay.
Cái quan trọng nhất chính là bối cảnh khách sạn phía sau,
màn đêm sớm đã rũ xuống, cảnh tượng như vậyngười nào sẽ không mơ tưởng viễn vong?
Có một số việc, trùng hợp như vậy, Hạ Phi Vũ nếu biết đượ tình
cảnh bây giờ của Dung Ân, đánh chết cô cũng sẽ không gửi tấm
hình này đi, ngón tay đặt nhẹ, đến khi truyền đến thông báo
"Đã gửi đi", lúc này mới toàn thân thoải mái dựa vào ghế.
Nam Dạ Tước đang họp, điện thoại di động bỗng dưng run lên, anh cũng không đế ý, sau khi cuộc họp kết thúc, mệt mỏi rã rời dựa
vào ghế salon.
Dung Ân không quyền không thế, lại không thấy cô có ai thân
thích, anh bày thiên la địa võng, nhưng ngay cả cái bóng dáng cũng tìm
không ra, giải thích duy nhất, liền là có người đang âm thầm giở trò
quỷ.
Mới đầu, anh cho là Diêm Việt, nhưng A Nguyên phái người đi báo
lại, Diêm Việt mấy ngày nay đều dưỡng bệnh trong nhà, cũng không tiếp xúc với người khác.
Nam Dạ Tước lấy điện thoại di động ra, ngón cái ấn nhẹ, anh cũng
không đế ý, tầm mắt như cũ xuất thần hướng nơi xa, cho đến khi
tấm hình được mở ra, anh mới liếc nhìn.
Hai tròng mắt cuồng loạn lộ ra như đao nhọn loại sắc bén, Nam Dạ
Tước đem hình phóng to, toàn bộ bức hình cho thấy Dung Ân đang
tựa mặt vào vai Bùi Lang, người đàn ông cúi thấp đầu dường như đang thân thiết nói với cô gì đó, mà Dung Ân, thì bộ dáng thuận
theo, sợi tóc gợn nhẹ xõa trước ngực, thân thể yêu kiều gầy
guộc được bao trùm bởi đèn neon ngũ sắc, thần sắc an bình như
vậy, cô chảng bao giờ bày ra trước mặt anh, bối cảnh phía sau,
đó là khách sạn năm sao anh đương nhiên quen thuộc.
Nam Dạ Tước tiện tay ném điện thoại ra xa, chiếc điện thoại
đắt tiền chạm phải bức tường cứng rắn, rơi xuống, chia năm xẻ
bảy, hình ảnh chói mắt lúc này mới xám xịt xuống, Bùi Lang!
Anh tức giận lồng ngực phập phồng, cô có thể đã quên, Bùi
Lang đó đối với cô từ trước đến giờ có rắp tâm, lúc ở quán
bar phế đi Thẩm Hiên Ngạo nửa cái mạng, anh vì cứu cô vết sạo
kia vẫn còn, cô ngược lại, không minh bạch như vậy ở bên cạnh
hắn xem cái gì là đạo lý?
Con mắt Dung Ân cháy giận, thì ra anh tìm khắp nơi không thấy, có thể hay không, là Bùi Lang giúp ẩn nấp rồi?
Cô gái này, bản lĩnh làm giao dịch rất có nghề, nghĩ tới
cô cùng Bùi Lang có giao dịch gì đó, Nam Dạ Tước liền không ngồi
yên được nữa, anh khiến cho cô bức bách đến vậy sao? Vì muốn
trốn đi, cô tình nguyện nằm phía dưới người đàn ông khác cợt
nhả.
Lúc Bùi Lang đến, mẹ Dung đang trong phòng nghỉ trưa, còn Dung Ân thì ngồi trong phòng khách xem TV.
Hắn cũng không xem mình là người ngoài, vào đến cửa đã than đói bụng, hỏi có cơm thừa không bố thí hai chén, Dung Ân
nghiêng người để anh vào, tất nhiên không để anh ăn thức ăn thừa, liền làm cho hắn hai món ăn đơn giản.
"Ở đây đã quen chưa?"
" "Rất tốt, " Dung Ân nhớ tới cái gì, liền đứng dậy đi vào phòng
ngủ lấy chút đồ, "Tôi không biết chọn đồ, không biết cái này
anh có thích không."
Bùi Lang để đũa xuống, thấy cái đồng hồ đeo tay, ăắn cầm
trong tay nhìn kĩ, cái này trị giá vài vạn đồng, " Muốn như
thế nào lại tăng tôi cái này?"
Đắt nữa Dung Ân mua không nổi, cũng không biết như vậy anh có ngại quá rẻ tiền hay không, " Tôi muốn cám ơn anh, cho nên liền muốn
mua cho anh thứ gì đó."
Nguyên nhân trong đó, Bùi Lang rõ ràng biết, đây là thay cho
tiền thuê nhà, Dung Ân không muốn nợ anh, " Nhìn rất đẹp, tôi
rất thích."
Bùi Lang đưa cổ tay đến trước mặt Dung Ân, "Cô đeo vào cho tôi đi."
Nghe hắn nói thích, cô nhất định là cao hứng, tay đàn ông
không thể so với phụ nữ, Dung Ân đưa tay đeo lên, điều chỉnh độ
rộng, Bùi Lang thấy sống mũi cô cong lên khéo léo, cặp mu bàn
tay bận rộn hướng chính mình, gần như vậy, có thể thấy những
gân tay xanh đậm rõ ràng.
Dung Ân ngẩng đầu, liền thấy đối phương tóc đen ngắn đang liếc
nhìn cô, con ngươi sáng rực, Bùi Lang bị bắt gặp, cũng không lộ vẻ lúng túng, hắn nhoẻn miệng cười, nhưng Dung Ân tâm tư vô tap
niệm, chính là tình chàng ý thiếp vô tình, không để ý bỏ qua.
Bùi Lang sờ sờ lỗ mũi, Dung Ân đem món ăn đẩy trước mặt hắn, "Tôi giúp anh bới một chén nữa nhé."
Hắn thật ra thì đã no rồi, quỷ thần xui khiến gật đầu, cuối cùng hậu quả ăn quá no, khó chịu.
Dung Ân khoanh chân ngồi ở trên ghế sa lon, trong tay cầm điều
khiển TV bấm mấy cái, bỗng nhiên liền xuất hiện mặt Thẩm Mặc. Cô
xác thực tin chính mình không có nhìn lầm, còn có Thẩm Hiên Ngạo cùng với Hạ Phi Vũ, phía sau bọn họ treo dải đỏ, nguyên nhân là vì
khu căn hộ cao cấp sắp khánh thành. Đèn flash lúc này xoay ống
kính đi xa, Nam Dạ Tước thong dong bước đến, tiến tới bắt tay mấy người, Thẩm Mặc đỏ mặt lên, bộ dạng vừa mừng vừa lo.
Nơi nào có anh, dù là ánh sao sáng chói cũng không che được
hào quang của anh, người đàn ông này, trời sanh đã có năng lực
làm điên đão chúng sinh.
Bùi Lang nhận ra cô ấy, " Đây là bạn của cô?"
"Đúng, là sếp của tôi."
Thân hình cao lớn của Bùi Lang ngồi vào trong salon " vậy hợp tác với Tước Thức là cô ấy sao?"
"Đúng. " Dung Ân nghiêng đầu lại, đã nghe được khác tươờng trong
giọng nói hắn, cô để điều khiển từ xa xuống, " Chẳng lẽ..."
Bùi Lang dửng dưng lấy tạp chí trên bàn ra, ánh mắt lạnh
lùng, " Nhất định là rước họa vào thân, cô không cần phải để
ý, vì mình sống là được rồi."
Cô cũng đã trốn được rồi, lại còn liên lụy đến người khác, nhưng hợp đồng Tước Thức ký cùng Sang Tân, Nam Dạ Tước có lẽ
không làm càng chứ? Huống chi, Thẩm Mặc bọn họ lại không biết
chính mình đang ở đâu.
Bùi Lang thấy sắc mặt cô tối tăm, liền lướt qua cô lấy điều
khiển từ xa tắt TV, "Dung Ân, tin tưởng tôi, những ngày này sẽ
không để cô sống lâu đâu."
"Tôi chỉ là nghĩ không thông, " Dung Ân đứng dậy đi tới ban công,
không khí trong lành vô cùng, cô mua cái xích đu để bên cạnh bồn hoa, ngồi lên, hai cái bắp chân lúc ẩn lúc hiện trước mặt
hắn, "Hắn cho đến giờ cũng không thiếu phụ nữ, tính tình tôi
lại không tốt, tôi không học được đầu hàng, hắn cần gì phải
ép tôi không tha? Hắn càng như vậy, giữa chúng tôi lại càng
không thể nào, hắn rốt cục tính toán cái gì đây?"
Đều là đàn ông, Bùi Lang nghĩ Nam Dạ Tước nhất định đã có
tình cảm với Dung Ân, cô gí này quả thật khác người, cô đẹp,
nét đẹp không giống với cái loại không có chút hồn kia, cả tâm hồn cô đều có loại cảm giác làm người ta bị thiêu đốt rừng
rực, rõ ràng là ngồi ở đó bình thản giống như xử nữ! (hehe,
xử nữ #1) Lại có thể làm người bên cạnh máu sôi trào, cái
loại cảm giác này, Bùi Lang hình dung không ra.
Nếu nói là nhất thời mê luyến, lại không hẳn vậy, người nào sẽ
vì một người phụ nữ có cũng được không có cũng không sao mà
phí nhiều công sức như vậy? Nam Dạ Tước sợ rằng càng không.
"Cuộc sống sau này trôi qua như thế nào, có có nghĩ tới không?"
Hai tay Dung Ân nắm ở hai dây xích đu. sau giờ ngọ ánh mặt
trời chiếu vào, cô nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, Bùi Lang ở góc độc đó nhìn , có thể rõ ràng nhìn thấy tầng lông tơ ở đầu lông
mày của cô, da thật đẹp búng ra sữa, "Tôi không nghĩ đến sau
này, cửa này nếu có thể qua, tương lai của tôi mỗi ngày hẳn
là thấm đầy ánh mặt trời."
Chỉ cần có thể rời Nam Dạ Tước, chỉ cần có thể né tránh hắn, Dung Ân tin chắc, cô có thể sống rất tốt.
Bùi Lang cười, miệng hắn biên độ cong ôn tồn lễ độ, khóe
mắt Dung Ân ngó chừng anh, cuối cùng không khỏi nhớ đến Diêm
Việt. Hắn khi đó, thích cười như vậy, bây giờ nghĩ lại, sớm đã thành vật không người cũng không rồi.
Qua nửa tháng sống yên ổn, khí sắc mẹ đã khá nhiều, Dung Ân thấp thỏm bất an đếm từng ngày, Bùi Lang an bài cho cô một
chỗ thật tốt, giống như tách biệt hoàn toàn, cô không biết
được tin tức bên ngoài, cũng kiên định nghĩ muốn tiếp tục
quyết tâm ở lại nơi này.
"Đại ca." Lúc A Nguyên xuất hiện, đã là nửa đêm, Nam Dạ Tước
nhíu chân mày, thấy hắn trở lại, sắc mặt lúc này mới hòa
hoãn, "Tìm được rồi?"
"Vâng, tôi tự mình theo dõi Bùi Lang." A Nguyên đem hình trong
túi quần để trên bàn trước mặt Nam Dạ Tước, anh không cần động
tay cũng có thể hình ảnh yêu kiều gầy guộc của Dung Ân.
Mỗi một tấm đều là hình ảnh cô ở cùng Bùi Lang, hai người
sóng vai bên cạnh nhau, hình dạng như bức tường người, mặt trời chiều ngã về tây cảnh sắc đẹp không sao tả xiết, bọn họ thỉnh
thoảng nói cười, thỉnh thoảng im lặng, mà Nam Dạ Tước nhìn trong
mắt Dung Ân không có chút nào ghét bỏ, ngược lại là toàn bộ
thư thái.
"Đó là khu dân cư riêng tư, an ninh rất ốt, tôi thu qua một
lần, căn bản vào không được, tra được chỗ cô ta dung thân xong
không dám ở lâu, liền trở lại."
"Vào không được, liền đập cửa cho ta, một người cũng mang
không ra, ta còn giữ các ngươi lại làm gì?" Lòng Nam Dạ Tước sớm đã cháy bừng bừng, " Coi như là công khai bắt cũng phải bắt
được cô ta, thì ra là núp dưới mí mắt thuộc hạ, ngươi đi chuẩn bị, chỗ đó dù sao cũng là khu vực chính trị, người này ta
cướp đi rồi, nhưng không thể để lại chút sơ sót."
"Vâng."
Sau khi A Nguyên đi, Nam Dạ Tước ngồi một mình ở trong thư phòng, anh mở ra cái bật lửa, vừa khép lại, lúc sáng lúc tối, ngọn đèn nổi bật lên khuôn mặt tà tứ vô cùng , khóe mắt anh vung lên độ cong bất thường, cái bật lửa bằng kim loại khép khép mở mở, phát ra
âm thanh đụng châm nguội lạnh mà kiên nghị, móng vuốt của tiểu
mèo hoang thật lợi hại, nghĩ rằng trốn đi, thì sẽ không tóm
được cô.
Dung Ân đi xuống lầu mua thức ăn, mới đi vài bước, cảm giác có ánh
mắt nhìn mình chằm chằm, quay đầu lại, cũng không có khác thường, cô
thầm nghĩ mình là đa nghi, một Nam Dạ Tước, sớm đã làm cho thần kinh
cô suy nhược.
Từ siêu thị đi ra ngoài, mới đứng bên cạnh lan can màu trắng,
Bùi Lang từng nhắc nhở cô đừng đến gần, ở trên có điện cao
thế, cho nên mỗi lần đi ngang Dung Ân đều cách xa xa, sợ điện giật
chính mình.
"Bụp bụp —-" bên tay phải, truyền đến âm thanh đập nện, Dung Ân nhìn lại, cũng không nhìn thấy ai.
Lúc sắp cất bước đi, cũng không biết thứ gì lao đến đập
vào chân cô, Dung Ân hai mắt cảnh giác trông qua, cũng không nhìn thấy
người nào. cô dùng chân đá , dường như là một tờ báo, Dung Ân vốn
không định để ý bước qua, nhưng vô tình nhìn thấy, đã nhìn
thấy gương mặt bi thương của Thẩm Mặc.
Mấy ngày nay, Bùi Lang không để cho cô lên internet, vừa không biết
sao TV lại mất đài, Dung Ân chỉ có thể ở nhà xem CD, đối với chuyện
bên ngoài thật không biết.
Hơi thở bất an trong lòng càng ngày càng nhiều, cô khom lưng
nhặt báo lên, sau khi mở ra, , đầu tiên đập vào mắt chính là Thẩm Mặc khóc rống, còn có Tô Luân cùng Thẩm Hiên Ngạo, mỗi người đều
sắc mặt khó coi gần như sụp đổ.
Dung Ân run rẩy ngón tay, mí mắt trực nhảy, chóp mũi cô nổi lên vị
chua, đọc nhanh như gió, xem xong bản tin, ngay cả đôi môi cũng run
rẩy, Tước Thức cuối cùng chọn thiết kế của Dung Ân. Đây vốn
là chuyện tốt, nhưng sau khi kí kết mới phát hiện, an ninh có
sơ sót, phòng thiết kế Tước Thức lần nữa tính món nợ, bên
trong lọt ra danh mục hết sức trọng yếu, vì vậy, Tước Thức
không ngừng muốn làm công không, còn muốn bồi thường hơn ngàn
vạn phí tài liệu, nhưng do có hợp đồng với Sang Tân , khoản nợ
này đẩy tới đẩy đi, cuối cùng khấu trừ ở trên đầu Sang Tân, nhưng thủ
tục chính xác, làm người ta không thế nói Tước Thức là lấy mạnh hiếp yếu, dù sao cũng là dựa theo luật pháp.
Bản thiết kế này, Dung Ân hao tốn không biết bao nhiêu tâm tư,
mỗi hạng mục khiểm tra không dưới 10 lần, sao có thể xảy ra
lỗi? Lại nói, Nam Dạ Tước làm việc rất chặt chẽ, lúc thi thực
hiện chắc chắn sẽ cho người của mình xét duyệt một lần nữa,
làm sao có thể mắc phải một sai lầm trẻ con này?"
Nợ hơn ngàn vạn, Sang Tân vừa mới khởi bước, vốn tưởng rằng trước mắt tốt đẹp....
Dung Ân vô lực rũ xuống hai tay, mặt trái tờ báo, đầu đề chuyên mục giải trí, Tư Mạn nhân vật chính trong loạt ảnh khiêu dâm
bị phát hiện đang ẩn thân trong nhà Diêm Việt, giám đốc tập
đoàn Viễn Thiệp, lại còn có tin giật gân, người đàn ông độc
thân trẻ tuổi thành đạt đó thật ra là kẻ nghiện, mặc dù ảnh
lộ ra ngoài chỉ là hình Diêm Việt hút thuốc bình thường, nhưng
báo chí luôn như vậy, chộp lấy được một chút đuôi, ai cũng đem
ra cho là thật.
Nhất thời, tin tức tiêu cự ùn ùn kéo đến, đám chó săn hận
không thể không ăn không uống canh giữ ở ngoài nhà Diêm Việt, còn về Tư Mạn làm sao quen biết Diêm Việt, anh lại như thế nào không tính toán chuyện tin tức hình khiêu dâm của Tư Mạn, dường như
phủ kín cả tạp chí.
Không tìm được chứng cớ, liền vô căn cứ, chỉ cần có người chịu xem.
Dung Ân trống rỗng, mấy tờ giấy mỏng liền rơi tán loạn dưới chân, Nam Dạ Tước muốn đối phó Sang Tân, vẫn không quen đem cô kéo xuống, báo giá là cô làm, hôm nay phát sinh chuyện như vậy,
đừng nói Sang Tân có thể hay không chết đi sống lại, Dung Ân sau
này cũng đừng nghĩ tại đây mưu sinh.
Uất ức, xen lẫn tức giận, dường như là thiêu đốt trong lồng
ngực, nhưng thêm nữa cũng vẫn là vô lực, cô giãy giụa bên trong
thiên la địa võng chật chội, cô cảm thấy càng ngày càng hít
thở không thông, càng ngày càng bị bó tay bó chân.
Về đến nhà, lấy món ăn, rửa sạch, thái thức ăn, sơ chế món ăn,
Dung Ân đem dầu cho vào chảo, cổ tay phát run,cho nên dầu cũng
tưới vào trên nắp nồi.
" Ân Ân, làm sao vậy?"
"Mẹ, không có chuyện gì, tay run một chút, " Dung Ân đẩy mẹ
đến phòng khách, " Nơi này toàn mùi khói dầu, đợi nấu xong con sẽ gọi mẹ."
Xoay người, đem cửa phòng bếp đóng lại, hai mắt cô đã sớm không
thấy rõ sự vật trong tay, chuyện đến trên đầu, Dung Ân mới cảm
thấy được thế nào là vô lực, cái cô gọi là phản ứng, trong
mắt Nam Dạ Tước, chỉ là một hài kịch thôi sao? Hắn an tĩnh ngồi trong lúc mọi người quỳ lạy tứ phía, chờ cô vấp phải trắc
trở, chờ cô đầu hàng, sau đó, dáng vẻ thản nhiên vươn ngón tay
đến trước mặt cô, " Xem đi, cô cuối cùng cũng không chạy khỏi
lòng bàn tay của tôi."
Dung Ân kìm tiếng khóc, cô vất vả chịu đựng, ngay cả đôi môi
cũng bị cắn nát, mu bàn tay lau tròng mắt, nhưng nước mắt chua
xót vẫn chảy đến khóe miệng, loại mùi vị mặn sáp này chảy
vào trong miệng, cô chỉ có thể một mình đau khổ nuốt xuống.
Đem vài món ăn đơn giản lên bàn, cô rửa mặt, nhưng ánh mắt vẫn
còn có chút sưng đỏ, lúc ăn cơm mất hồn, "Ân Ân, có phải con có
việc gì không?"
"Mẹ, " cô sau khi mở miệng mới ý thức ngay cả tiếng nói
cũng ách lại " Nếu có người vì con mà vô cùng cực khổ, con
có thể vui vẻ sao?"
Cô nói xong liền rũ mắt xuống, không biết Thẩm Mặc bọn họ thế
nào, chuyện đó không phải là dùng cự khổ có thể so sánh
được, Sang Tân là tâm hyết của mấy người bọn họ, làm thành như vậy, là đả kích quá lớn với bọn họ.
" Ân Ân, con nói Việt sao?" Mẹ Dung không hiểu nguyên do bên
trong, nhưng từ sắc mặt cô có thể nhìn ra, cái loại chất chứa
này tối tăm tiến vào trong lòng, không nên xuất hiện trên mặt
Dung Ân.
Cô suy nghĩ một chút, vẫn không thể để ẹ lo lắng, Dung Ân gắp món
ăn thả vào trong chén bà, "Mẹ, không có gì, con liền thuận miệng nói
một chút thôi, ăn cơm đi."
Bùi Lang nói với Dung Ân, tất cả của cô đều ở đây, chỉ cần
mẹ không bị tổn thương, những người khác, cô có thể mớ mắt
tránh đi, để không liên lụy này liên lụy kia, cô đã làm đủ
nhiều rồi. Bùi Lang nói, cô nên lựa chọn ích kỷ, Nam Dạ Tước
thấy không có kết quả, tự nhiên sẽ thu tay lại. Nhưng, Dung Ân dù sao
cũng là Dung Ân, những người kia sau khi bị trọng thương, vận mệnh
lại cũng liên lụy ở trên người cô, cô đi trước một bước, bọn họ
liền rơi vào vực thẳm, cô lùi một bước, bọn họ liền có thể
bao la biển rộng.
Chẳng qua là người xuống địa ngục, đổi thành cô mà thôi.
Nam Dạ Tước nắm giữ cổ tay của bọn họ, đang hung hăng dùng
sức, Dung Ân nhắm mắt lại, có thể nghe được tiếng thoi thóp.
Cái loại hành hạ im hơi lặng tiếng này dịp trống rỗng mà vào, xâm chiếm trong lòng cô xao động bất an hỗn loạn.
Sau bữa cơm chiều, Dung Ân tắm rửa qua liền sớm lên giường,
bốn phía vắng lặng lại không tiếng động , cô chỉ mở ra chiếc
đèn ngủ nhỏ trên tường.
Thời tiết nóng nhất đã qua, hôm nay mở cửa sổ, gió mát lạnh tiến vào, vừa nghe tiếng lá xào xạc.
Bóng đêm bao trùm, Dung Ân quấn chăn trân vai, lăn qua lộn lại, đến sao nửa đêm mới lờ mờ buồn ngủ.
Trong tiểu khu, nhâ viên an ninh đang cẩn thận kiểm tra giám
sát, nơi này không thể so với chỗ khác, an toàn tất nhiên trọng yếu hơn.
Chỗ bên cạnh vẫn là khu công nghiệp chưa khai thác, bất luận
là ban ngày hay ban đêm, căn bản cũng không có người dễ dàng ra
vào.
Nơi xa, bỗng nhiên truyền đến âm thanh ù ù, âm thanh ầm ĩ tùy tiện phá vỡ yên lặng xunh quanh nghe đinh tai nhức óc, nhân viên
bảo vệ mở cửa phòng trực ban, liền thấy trước mắt đột nhiên
xông đến gần mười mấy chiếc xe độ theo sau chiếc xe thể thao,
đèn lớn sáng chiếu làm chóa mắt người nhìn, không thấy rõ
đối phương, hắn quơ dùi cui vừa định trách cứ, lại thấy chiếc
xe thể thao dẫn đầu đẹp chân ga, xông lên phía trước.
Xe độ cón viền bỏ hộ kim loại, bốn bánh xa tăng tốc nhanh
không kịp đỡ, nhân viên an ninh đó bị làm cho sợ đến vội vàng né
tránh, lấy lại tinh thần, cửa kéo đã bị đánh bay, bánh xe nghiền
nát từ cái, xe phía sau xông đến không còn gì trở ngại.
"Này , đứng—- đứng lại—-"
Trong hành lang, giám sát viên thăm dò người đàn ông đội nón
đen, mép nhếch nhẹ lên rõ ràng là mốt mới, vừa vặn che đi
khuôn mặt người đàn ông. Loáng thoáng, chỉ có nhìn thấy ờ
thái dương lộ ra màu đỏ rượu phất lên, hắn lấy ưừ trong túi ra bao tay da màu đen, động tác ưu nhã mà thong thả ung dung đeo
lên, đem phun sương hướng về giám sát viên đang ló đầu ra.