Lẽ nào tình yêu trước đây giữa hai người, cũng không khiến anh có được một chút lòng tin ở cô?
Dung Ân không nén trụ được nỗi đau mà rơi lệ.
Thế nhưng, Dung Ân, cô đã làm gì để người khác tin được chính mình,
cô buông thõng hai tay, quần áo là chính cô lựa chọn, tất cả đều lấy từ
nhà, không thể qua tay bất kỳ ai, hơn nữa khi xảy ra sự cố, chỉ có cô và Diêm Việt đơn độc một chỗ, thuốc xịt cũng đã qua tay cô, vì thế, dù có
đổi lại là ai, cũng tất sẽ nghi ngờ.
Nửa năm, sống thực vật.
Dung Ân không muốn nghĩ tiếp, suốt nửa năm, cô đau lòng tưởng như đã
chết, nhưng Diêm Việt lại nằm trên giường bệnh, cả người cắm đầy ống
dẫn, không hề hay biết.
Cô buông hạ mi mắt, đầu óc trống rỗng, cô chỉ cảm nhận được toàn thân đang run rẩy tới mức gần như sắp ngã quị.
Diêm Việt tiến lên, đem cô ôm thật chặt vào lồng ngực mình, "Ân Ân, xin lỗi".
Anh ôm rất chặt, cô hoàn toàn không thể vùng ra, "Anh không cần nói
lời xin lỗi, anh cũng đã nghi ngờ, tại sao đến bây giờ còn quay về tìm
em?".
"Anh hối hận", Diêm Việt không cho cô có cơ hội giẫy giụa, "Anh đáng
lẽ không nên hoài nghi trái tim mình, Ân Ân, anh vẫn luôn rất tin tưởng
em".
"Nói thế, là số phận đang trêu đùa chúng ta", Dung Ân để mặc anh ôm,
hai mắt đẫm lệ lộ ra vẻ trống rỗng vô cùng tận, "Nếu chuyện này vĩnh
viễn không được làm sáng tỏ, anh có tin, vậy còn bác trai và bác gái?
Hai bác đã hận em đến như vậy, nhất định sẽ không bao giờ tha thứ".
"Ân Ân, chuyện này đích thân anh sẽ điều tra tường tận, hơn nữa, tình cảm là chuyện giữa hai chúng ta, dù cho cha mẹ có phản đối, anh cũng
vẫn sẽ quyết tâm đi đến cùng".
Hai tay Dung Ân đặt trước ngực anh khẽ đẩy ra, người đàn ông dần nới
lỏng tay, "Việt, dù cho chân tướng có ra sao, em cũng không muốn níu kéo thêm nữa, em đã quá mệt mỏi rồi, em không muốn bị cuốn vào bất kỳ một
cuộc tranh giành nào khác, em chỉ muốn quay về cuộc sống bình yên như
trước đây".
"Em vẫn còn trách anh?"
"Em không trách anh", Dung Ân ngẩng đầu, con ngươi đen bóng loang
tràn vẻ cô tịch, cô không muốn trở lại cuộc sống quá đỗi phức tạp như
trước đây, "Chuyện lần trước của Nam Dạ Tước, em thừa nhận là do em,
Việt, em không muốn lại tiếp tục nơm nớp lo sợ chờ đợi anh, em đã rất
khó khăn mới có thể thoát khỏi tay anh ta, cuộc sống như vậy, em không
muốn chính mình sẽ lại sa vào một lần nữa, lúc này, em chỉ mong muốn mẹ
mau chóng bình phục, anh hiểu không?".
"Vậy, trong lòng em, không còn có anh nữa?"
Dung Ân xoay người, chuyện này, đổi lại là trước đây, cô chắc chắn sẽ không do dự trả lời ngay, cô cúi đầu, sau một hồi suy nghĩ, từ tốn nói, "Việt, muốn tồn tại đâu phải chỉ dựa vào tình yêu, biết bao nhiêu người yêu nhau vẫn không thể ở bên nhau, chính mình thấy vẹn toàn, biết đâu,
người kia đã không còn lưu luyến".
Chí ít, có cô đã quá mệt mỏi, "Nam Dạ Tước nói anh có liên quan đến chợ đen, em hỏi anh, lúc này từ bỏ, liệu còn kịp hay không?"
Mi tâm Diêm Việt cau lại, một khi đã nhúng tay, anh chưa bao giờ có
suy nghĩ sẽ từ bỏ, "Ân Ân, chỉ có như vậy, anh mới có thể điều hành tốt
công ty, mới có thể củng cố địa vị".
Dung Ân cầm lấy túi xách đặt trên bàn, "Việt, muốn đạt được bất cứ
thứ gì, đều cũng sẽ phải trả giá, em hy vọng anh sẽ làm tốt", Nói xong
rợm bỏ đi.
"Ân Ân?", Diêm Việt vội vàng kéo lấy cổ tay cô, "Ngày hôm nay, anh muốn ở bên cạnh em".
Dung Ân dừng bước, dứt khoát vùng tay ra, cô không nói năng gì, đi
thẳng ra ngoài, Diêm Việt tưởng rằng sau khi nói ra sự thật của một năm
về trước, Dung Ân sẽ hiểu và thông cảm cho những lỗi lầm của anh, lại
không hề hay biết cô đã quá mệt mỏi, ngay cả sức lực để tiếp tục cũng
không còn nữa.
Còn có chuyện, anh chưa nói cho cô, Diêm Việt lúc này, đã không còn đủ can đảm để thẳng thắn tất cả.
Trôi qua vài ngày yên ả,đầu óc Dung Ân quay cuồng với chuyện gia đình và công việc chất đống dồn dập.
Khi quay trở về, cô lại là một con người bình thường cố hữu, không có thành tựu gì nổi bật, ở bên trong một hẻm nhỏ của thành phố rộng lớn
phồn hoa, tự tìm ình một nơi dừng chân yên ổn.
Sau khi mua thức ăn, mở cửa vào nhà, cô liền cất tiếng gọi, "Mẹ?".
Đặt đồ đạc lên bàn ăn, cô đi tới phòng mẹ Dung, nhưng không thấy bà,
tìm trong phòng một lượt, trong lòng Dung Ân bắt đầu có dự cảm chẳng
lành, cô vội vàng đẩy cửa chạy xuống tầng.
Sự sợ hãi cùng khẩn trương loan tràn khắp lồng ngực, ngay khi trông thấy bóng dáng hai người, chợt nhiên tiêu tan.
Cảnh sắc hoàng hôn lúc xế chiều vào mùa đông rất đẹp, những vạt nắng
phô bày vẻ lộng lẫy phía chân trời đằng tây, người đàn ông đưa lưng về
phía Dung Ân, anh đẩy xe lăn, thân ảnh to lớn, cao ngất mà vững chãi, mẹ Dung quay đầu nhìn, lắng nghe anh nói điều gì đó, trên khuôn mặt bà
liền nở nụ cười rạng rỡ, Dung Ân đã rất lâu rồi chưa thấy.
Sự yên bình là vậy, cô nhất thời không muốn quấy rầy.
Người đàn ông vẫn luôn cúi đầu, cũng khom lưng đắp lại chăn trên đùi
bà thật cẩn thận, động tác săn sóc ân cần, Dung Ân nhẹ bước lại gần, cây cối xung quanh đều vì nắng chiều mà nhiễm một màu đỏ hồng, cô đi đến
phía sau hai người, "Mẹ".
Người đàn ông đang đẩy xe lăn quay lưng lại, sắc mặt mẹ Dung mang
theo ý cười, "Ân Ân, con về rồi, Việt thấy mẹ ở nhà một mình, sợ mẹ sẽ
buồn bã sinh bệnh, nên cùng mẹ đi dạo một chút".
"Mẹ?", Dung Ân gấp gáp tiến về phía trước, đẩy tay Diêm Việt đang nắm trên xe lăn, "Chúng ta về nhà thôi".
Cô chỉ lo sợ rằng bà gặp lại Diêm Việt, sẽ một lần nữa bị kích động mà phát bệnh, "Tại sao anh lại ở đây?".
"Anh muốn đến thăm bác".
"Anh về đi", Dung Ân nói xong, đẩy xe lăn đến chân cầu thang, nhìn
xung quanh không thấy gậy, cô quay đầu lại bảo mẹ, "Mẹ, mẹ đợi ở đây một lát, con lên nhà lấy gậy xuống".
"Ừ".
Dung Ân vội vã chạy lên lầu, vừa cầm gậy đi xuống, đã trông thấy Diêm Việt đang cõng bà trên lưng đi lên, anh ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú đã đầm đìa mồ hôi, từng giọt dòng theo trán chảy xuống quai hàm rơi xuống
đất.
Hai tay Dung Ân cầm gậy, cứ như vậy ngơ ngác đứng im như tượng gỗ.
Cảnh tượng này, gợi nhắc cô nhớ lại hình ảnh Diêm Việt đã từng cõng
cô đi lên núi, anh đi tới trước mặt Dung Ân, "Đi thôi, em còn đứng đó
làm gì?".
Khi hoàn hồn, người đàn ông đã cõng bà lên vài bậc thang nữa, cô yên
lặng nhìn từ phía sau. Sau khi lên nhà, Diêm Việt cẩn thận đỡ bà ngồi
xuống, lúc này mới xuống lầu mang xe lăn lên.
"Việt, tối nay ở lại ăn cơm, Ân Ân sẽ chuẩn bị".
"Vâng, cũng lâu rồi cháu không ăn cơm ở nhà mình".
Dung Ân đang ở trong phòng bếp nhặt rau, nghe nói vậy, động tác trên
tay cũng dừng lại, Diêm Việt mở cửa đi vào, liền trông thấy cô đang suy
tư đến thất thần.
Anh cầm lấy rổ rau, ngắt những chiếc lá úa, Dung Ân thấy vậy, lấy lại rau trong tay anh, "Anh ra ngoài đi, mình em làm là được rồi".
"Ân Ân, anh không có ý gì khác", người đàn ông dường như rất cố chấp, lấy lại rau, tiếp tục nhặt, "Anh chỉ muốn qua chăm bác, để em có nhiều
thời gian hơn".
Dung Ân không nói gì thêm, lấy rau đã nhặt xong rửa sạch, "Anh ra ngoài đi, ở lại đây sẽ bị ám mùi thức ăn".
Diêm Việt nhặt rau đã rửa xong vào rổ, anh tựa lưng lên tường, ánh
mắt nhìn chăm chú bóng người gầy gò của Dung Ân, cô nêm gia vị, đảo đều
tay, sau đó cho thức ăn vào đĩa đặt lên bàn, người đàn ông liền lại gần, hai tay khóa trụ thắt lưng cô, cũng theo đó, hai bàn tay anh nắm chặt,
khuôn mặt tuấn tú chà sát trên cổ Dung Ân, "Ân Ân, anh không ép em, anh
sẽ cho em thấy sự thay đổi của mình, anh chỉ muốn em đừng ngay lập tức
cự tuyệt anh".
Dung Ân bị anh ôm lấy, không thể cựa quậy, sau một hồi liền thở dài, "Anh ra ngoài đi, thức ăn sắp cháy rồi".
Người đàn ông nghe lời buông tay, anh ra ngoài cùng mẹ Dung xem tivi, khi dùng cơm, ngoài ý muốn nhanh chóng hòa hợp, Diêm Việt nói chuyện
rất nhiều, biểu cảm trên gương mặt mẹ Dung mỗi lúc một cởi mở. Dung Ân
chỉ tập trung ăn cơm, nhưng suốt bữa ăn luôn rất thận trọng, Diêm Việt
có gắp thức ăn cho cô vài lần, nhưng cô lại liền gắp sang bát ẹ.
Bữa ăn kéo dài chừng nửa tiếng đồng hồ, sau khi ăn xong, Diêm Việt cũng không ở lại lâu, ngồi lại một lúc rồi ra về.
Dung Ân ngã người xuống đệm giường, vừa nằm xuống, mẹ Dung đã theo sau vào, "Ân Ân".
"Mẹ", Cô đi ra, sau khi ngồi xuống, hai tay đặt trên đùi đấm bóp cho bà, "Hôm nay thế nào, mẹ có mệt không?".
"Khỏe hơn nhiều", mẹ Dung trìu mến vươn tay, vén lại những sợi tóc
của cô ra sau đầu, "Mẹ không ngờ, con gái của mẹ phải chịu nhiều ủy
khuất đến vậy".
"Mẹ, mẹ nói gì vậy?"
"Hôm nay Việt ở lại cùng mẹ cả buổi chiều, cũng đã kể lại toàn bộ
chuyện giữa hai đứa, Ân Ân....Chẳng trách....người nhà Diêm gia lại đối
xử với con như vậy, mẹ đã nghĩ thông suốt.... Như vậy không thể trách
Diêm Việt, gặp phải chuyện như vậy, ai lại sẽ không thận trọng hơn chứ?
Huống chi, thằng bé đã trải qua một trận thập tử nhất sinh, hơn nữa, mẹ
cũng đã bình phục lại rất nhiều, mẹ biết con vẫn chưa quên được Việt,
nếu như còn yêu, con đừng tùy tiện chia tay, đừng vì mẹ mà ép buộc chính mình, cũng đừng trách Việt".
"Mẹ", cõi lòng cô phức tạp, "Lúc này con không muốn để tâm đến chuyện khác, chỉ cần mẹ bình phục lại khỏe mạnh là tốt rồi".
"Nha đầu ngốc", Đầu Dung Ân gối lên đùi mẹ Dung, bàn tay bà khẽ xoa
xoa đầu cô, cô nhắm mắt, không suy nghĩ quá nhiều, cứ như lúc này đây,
với cô đã là niềm hạnh phúc viên mãn nhất.
Trải qua những nỗ lực không ngừng, công ty Sang Tân cũng đã có những
bước phát triển đáng kể, tất cả là nhờ vào việc có được định hướng đúng
đắn ngay lúc khởi điểm.
"Ân Ân", tính tình Thẩm Mặc trước nay vẫn luôn hay lo lắng, "Hạng mục này giao cho cậu, thứ ba tuần sau sẽ phải có bản phác thảo hoàn chỉnh".
"Yên tâm đi", Dung Ân cầm lấy bản vẽ sơ bộ, tiện tay lật xem qua, "Công trình lớn thế này e rằng cạnh tranh sẽ rất gay gắt".
"Đương nhiên, mình đã phải thông qua người quen mới biết được", Thẩm
Mặc gật đầu, lại gần cô, giọng điệu thần bí, cô nói nhỏ, "Có rất nhiều
công ty dòm ngó hạng mục này, thế nhưng, đối tác đã nói rõ, chỉ cần bản
thiết kế được phê duyệt, không cần yêu cầu gì khác, mình nói cậu nghe,
ngay cả Nghiêm Tước cũng đã bắt đầu hành động, chúng ta và bọn họ sẽ
quyết đấu một sống một còn".
Trải qua nhiều tháng, đây là lần đầu tiên Dung Ân nghe được người
khác nhắc đến thông tin có liên quan đến anh, nụ cười của cô dần dần thu hồi lại, "Nếu ngay cả Nghiêm Tước cũng chen chân, hy vọng của chúng ta
lại càng mong manh".
"Ân Ân, từ bao giờ cậu trở nên thiếu lòng tin như vậy?", Hai tay Thẩm Mặc đặt trên vai cô, "Nhưng mình rất có lòng tin ở cậu, hơn nữa, cuộc
đua này, đối thủ là công ty lớn, chúng ta cũng chỉ là con tôm con tép,
thua cũng đâu có mất mặt gì chứ".
Dung Ân lại mỉm cười, Thẩm Mặc luôn lạc quan như vậy, nếu chỉ nhìn bề ngoài, sẽ tưởng rằng cô là người tùy tiện, nhưng trái lại, suy nghĩ của cô luôn chu toàn, hơn nữa còn rất quan tâm đến cảm nhận của người khác.
Sau khi tan ca, Dung Ân cũng không ngay lập tức về nhà, mà đi mua
chút ít trái cây, sau khi đi hai chuyến xe buýt, cô mới đến được nhà Tư
Cần.
Tư Cần lần này cũng không có ở nhà, bà cô nói rằng cô đã đến trường
đua làm việc, là nhân viên hành chính, công việc rất nhẹ nhàng.
Dung Ân hỏi bà địa chỉ, tuy rằng lời bà Tư Cần nói là vậy, nhưng cô không hề tin.
Người phụ nữ như vậy, ra bên ngoài bươn trải cuộc sống, không biết bao giờ mới có thể tìm được một nơi ổn định?.
Trường đua xe, nằm ngay giữa trung tâm thành phố, sau khi hỏi vài
người, cô mới tìm đến được hậu đài, vừa vào trong, chợt nghe được giọng
Tư Cần, "Anh Long, sức khỏe em hôm nay quả thật không tốt, anh tìm người khác được không?".
"Mị, không phải tôi đã nói với cô, hôm nay là cuộc đua quan trọng,
biết bao công tử quyền quý cũng đều tham gia, cô không nghe vào đúng
không, lúc này tôi biết phải đi tìm ai? Nếu cô không thể, ngày mai cũng
đừng tới nữa!". Khẩu khí người đàn ông tên Long mỗi lúc một gay gắt,
không hề có ý sẽ linh động hay thương lượng.
Dung Ân đứng ở ngoài cửa, trông thấy Tư Cần đang ôm bụng, sắc mặt
nhợt nhạt, "Anh Long, anh cũng không muốn chỉ vì em mà lầm lỡ trận đấu
đúng không, nếu như có thể trụ được, em cũng đã không cầu xin anh tới
mức này, anh Long.....".
"Đó là chuyện của cô", anh ta đẩy tay Tư Cần đang nắm lấy tay áo
mình, "Nơi nào cũng đều có phép tắc, Mị, nếu tôi từ trước không phải chỗ quen biết với cô, tôi cũng sẽ không giữ cô ở lại lâu như vậy, nếu cô
không muốn làm, có thể, tự đi mà tìm người".
Mị buông hạ mi mắt, tuy rằng đứng ở đằng xa, Dung Ân vẫn có thể trông thấy rõ khuôn mặt thống khổ của cô.
"Mặc kệ cô dùng cách gì, đêm nay, phải có người vào sân!", anh ta bỏ
đi sau tiếng quát dữ tợn, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.
Tư Cần khom hạ thắt lưng, bất lực chống tay trước bàn trang điểm, Dung Ân thấy anh ta đã đi, lúc này mới bước vào, "Tư Cần".
Người phụ nữ ngẩng đầu, "Dung Ân?".
Vẻ mặt cô khó tin, dường như rất không ngờ có thể gặp cô ở nơi này.
"Cậu làm sao vậy?", Dung Ân thấy cô sắc mặt xanh xao, "Có cần đến bệnh viện không?".
"Không cần", Tư Cần ngồi xuống ghế bên cạnh, "Mình bị người khác hạ độc".
"Cái gì?"
"Nơi này có rất nhiều người tranh nhau cướp đoạt, làm như vậy, cũng
không có gì là khó hiểu", Cánh tay Tư Cần đặt trên bàn trang điểm, "Ngay khi mình bị sa thải, nlập tức sẽ có người leo lên".
Mi tâm Dung Ân cau lại, "Vậy cậu định tính sẽ thế nào?".
"Tự cho rằng mình không may", Tư Cần lên cơn đau, ánh mắt Dung Ân
ngay lập tức trở nên luống cuống, đáy mắt Tư Cần đột nhiên như lóe sáng, "Dung Ân, cậu giúp mình lần này được không?".
"Cái gì?".
"Hôm nay, cậu thay mình ra trường đua, cậu đã từng học nhảy, người sẽ rất dẻo, những động tác này chắc chắn cậu cũng sẽ học được rất nhanh".
"Như vậy...", Dung Ân lưỡng lự, đối với cô, đua xe là điều cấm kỵ.
Tư Cần thấy cô không nói lời nào, lúc này mới cảm thấy nguyện vọng này có bao phần mạo phạm, "Xin lỗi, Dung Ân".
"Cậu đừng nói vậy", Dung Ân hiểu được, đây là công việc, Tư Cần không dễ dàng gì mới có thể được nhận, "Được rồi, dù sao cũng chỉ mất chút ít thời gian".
"Thật sao?", Tư Cần không nghĩ cô sẽ đồng ý nhanh như vậy, "Dung Ân, cám ơn cậu".
Bên trong phòng nghỉ chật chội, Tư Cần tìm cho Dung Ân một bộ quần áo, "Chắc bộ này sẽ vừa với cậu".
Động tác, cũng không có gì quá khó, sau khi tập vài lần, Dung Ân đã
có thể thành thạo, Tư Cần uống hai viên thuốc, sắc mặt vẫn như trước
không đỡ hơn là bao, "Sắp bắt đầu rồi, Dung Ân, nơi này vàng thau lẫn
lộn, dù thế nào cậu cũng đừng ở lại lâu".
"Ừ", Dung Ân cầm lấy hai lá cờ màu đen, "Tư Cần, cậu thật sự không sao chứ?".
"Cậu yên tâm", người phụ nữ xua xua tay, "Mình chờ cậu".
Đua xe là đặc quyền của đàn ông, khi hưởng thụ tốc độ điên cuồng, có
thể cảm nhận được khoái cảm chinh phục, xe đua là báu vật, niềm đam mê
tốc độ càng khiến không khí trường đua tràn ngập hào hứng, trên sân phô
bày vô số những loại xe đắt tiền hạng sang.
Trên đường đua rộng lớn, hai bên đều là những ngọn đuốc đang bùng
cháy đầy khí thế, ngăn một rải phân cách màu trắng, là những chiếc xe
thể thao xa xỉ, Dung Ân đứng sau màn, còn chưa ra ngoài, đã bắt đầu cảm
thấy mất bình tĩnh.
Nhạc vang lên khuấy động sôi trào, cô hít một hơi thật sâu, bước trên chiếc bốt ười phân tiến vào sân.
Những ngọn lửa sáng rực giữa trời đêm, trong không khí, khí nóng từ
lửa hòa trong gió lạnh,Dung Ân mặc quần da bó màu đen, áo cùng màu trễ
cổ, mặc dù như vậy, nhưng không hề cảm thấy lạnh, đứng trước đoàn xe,
một rải đai lưng dài phất phơ trong gió, càng khiến khuôn mặt nhỏ nhắn
của cô trở nên thu hút đến ma mị.
"Này, em gái mới đến ngon đấy chứ".
"Cô em, tên gì vậy, sau trận đấu đi uống rượu cùng bọn anh?"
Đủ loại mời mọc thốt ra từ miệng của những cậu ấm choàng lên vẻ ngoài quyền quý, Dung Ân trước sau vẫn duy trì một vẻ mặt, cũng không để tâm, chỉ nhìn thẳng về phía trước, cao ngạo đài các tựa như đóa hoa sen.
Cuộc đua chưa bắt đầu, đề tài nói chuyện của đám đàn ông, tự nhiên sẽ đều nhằm vào phụ nữ.
Có người xuống xe trực tiếp lại gần Dung Ân, "Cô em, sau cuộc đua ở lại đây chờ tôi".
"Ồ, được Hàn công tử nhắm trúng rồi sao?"
Ba bốn người đi cùng bắt đầu đùa giỡn.
"Đúng, bản công tử hợp ý, nhìn tư thái, da dẻ,......" *huýt sáo*
Người đàn ông không kiêng dè vươn tay có ý đụng chạm Dung Ân, chỉ là
mô phỏng động tác ve vuốt, mặc dù là vậy, vẫn khiến toàn thân cô cảm
thấy khó chịu, thậm chí có phần buồn nôn.
Từ đằng xa, một chiếc xe màu xám bạc đột nhiên phóng đến, đỗ lên trên cùng, kỹ thuật lái xe thuần thạo, những người trong đoàn, ai nấy nhìn
qua cũng có thể ngay lập tức nhận ra, tự mình lùi xe nhường đường.
"Kít.....", tiếng phanh xe vang dội tận trời xanh, bén nhọn như muốn xé thủng màng nhĩ người xung quanh.
Chiếc xe không kiêng nể đỗ lại đè lên vạch xuất phát, đầu xe ngay sát người Dung Ân, khi phanh lại, tưởng chừng thiếu chút nữa đã đâm vào hai người.
Trên ghế lái phụ, là một người phụ nữ khêu gợi, vẻ mặt nhu thuận, tuy rằng sợ hãi không ít, nhưng vẫn ráng trụ duy trì nụ cười, khóe miệng tự nhiên cong lên.
Dung Ân liếc mắt nhìn qua, lọt vào trong tầm mắt đầu tiên, là người
đàn ông có mái tóc màu đỏ rượu, phô ra vẻ cao ngạo cùng bất kham.
Anh vận một chiếc áo màu hồng nhạt, màu sắc nhẹ nhàng tinh tế, càng
làm tôn thêm sức hấp dẫn cùng tà mị, ngón tay thon dài của người đàn ông gõ gõ trên vô lăng, chiếc nhẫn trên ngón áp út lóe sáng.
Dung Ân tưởng như ngừng thở trong chốc lát, hai mắt trợn tròn.
Nửa khuôn mặt hoàn mỹ của anh đánh sang một bên, ánh mắt thâm thúy
sắc bén quét lên người cô, sau đó rơi vào gương mặt người đàn ông họ
Hàn, "Hàn công tử, thế nào? Còn muốn người phụ nữ tôi chơi đã chán?".