Dung Ân nghỉ ngơi một lúc ở Ngự Cảnh uyển, cô không dám ngủ, chỉ là bớt mệt mỏi, liền đứng dậy thay quần áo, muốn đến bệnh viện.
Lúc xuống lầu, Nam Dạ Tước theo sau lưng cô, tay áo tay trái vén lên
có nút bạch kim, Vương Linh cũng đã trở về trước dự định, đang bận rộn
chuẩn bị trong phòng bếp, trên bàn ăn còn chuẩn bị cả canh gà, "Dung
tiểu thư, đây là cậu chủ dặn dò chuẩn bị."
"Vương Linh, cô vất vả quá." Nam Dạ Tước đem bình giữ nhiệt đưa tới
tay Dung Ân, "Thức ăn trong Bệnh viện chỉ có vài món, mấy ngày nay, bác
gái muốn ăn gì thì để Vương Linh đem qua cho."
"Đúng rồi, Dung tiểu thư, muốn làm gì cô cứ việc dặn dò."
"Cảm ơn." Dung Ân bưng bình giữ nhiệt, tính chất kim loại, ấm áp đang lan tỏa ra ngoài làm cả trái tim Dung Ân đều ấm áp theo, Nam Dạ Tước đi ra phòng khách trước, Dạ Dạ cũng được đưa qua đây, lúc này đang nằm sấp ở góc tường phơi nắng mặt trời.
Lúc đến bệnh viện mẹ Dung trông thấy Dung Ân thì rất kích động, Nam
Dạ Tước có việc nên đi trước, rồi mẹ vội vàng hỏi han, sau khi đã xác
định Dung Ân không sao, lúc này mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.
"Cũng không biết chúng ta đã tạo ra nghiệt gì, gần sang năm mới còn xảy ra nhiều chuyện như vậy."
"Mẹ, " Dung Ân múc canh gà vào chén, đưa tới bên môi bà, "Mẹ đừng
nghĩ nhiều, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi, xem, bây giờ không phải tốt rồi
sao?"
Mẹ Dung nhìn chén canh mím môi lại, "Mẹ không sao, sống ở chỗ này không quen, hay là xuất viện sớm đi."
Dưới sự kiên trì của mẹ Dung, Dung Ân làm thủ tục xuất viện cho bà,
lúc trở về tiểu khu, trên đường gặp gỡ vài bác gái hàng xóm, mọi người
đều dặn dò Dung Ân chăm sóc tốt ẹ , đối với sự kiện ngày hôm đó không ai hỏi nhiều.
Bởi vì chuyện này ầm ĩ quá lớn, những ngày tiếp theo, Lâm Thanh
Nguyệt không mò tới cửa, trong nhà cũng tạm thời khôi phục lại bình yên.
Dung Ân ở nhà vài ngày, ngẫu nhiên mẹ sẽ nói chuyện về Dung Tử Nham,
bà lờ mờ cũng có thể biết được, lúc trước, Dung Tử Nham tuổi trẻ ngạo
mạn, bất mãn gia đình trải đường cho ông nên một thân một mình đi tới
thành phố Bạch Sa, trong quá trình đó thì đem lòng yêu mẹ Dung, sau đó,
chung sống trong căn hộ chung cư nhỏ bé, cuộc sống trôi qua thoải mái.
Cho đến có một ngày, người đàn ông phải rời khỏi, cũng hứa hẹn với bà
đợi sau khi ổn định sẽ trở lại đón hai mẹ con họ, kết quả, đã đợi là
phải đợi hai mươi mấy năm.
Sau khi gặp nhau,cũng đã dự đoán là phải xa nhau. Giờ đây Dung Tử
Nham thích an nhàn, những ngày tháng phong hoa tuyết nguyệt, cũng để lại trong ký ức sâu thẳm.
"Mẹ, về sau mẹ con chúng ta phải sống thật tốt."
Mẹ Dung nằm ở trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, cũng không thê oán như
lần gặp trước, "Mẹ nghĩ kỹ rồi, chỉ cần có Ân Ân như vậy là đủ rồi, có
thể an nhàn qua hết nửa đời sau, mẹ thấy thoả mãn rồi."
Cô thấy rất may mắn, mẹ cũng không mù quáng mà sống trong quá khứ, có nhiều thứ đã giữ không được, thì nên vứt bỏ thôi.
Trên đường cái, không khí năm mới vẫn còn ở đây, trong trung tâm treo lồng đèn thành một con rồng dài, có một số cửa tiệm còn đốt pháo,
giẫmchân lên, đế giày đều dính đầy giấy đóng gói màu đỏ.
Dung Ân đi vào tiệm trang sức mà lần trước Nam Dạ Tước dẫn cô vào,
nhân viên phục vụ nhiệt tình chào đón, cô cúi người, ở trong tủ quầy
phát hiện chiếc nhẫn ngón út lần trước nhìn trúng, "Chào cô, tôi muốn
xem chiếc này."
Nhân viên phục vụ lấy nhẫn ra, "Tiểu thư, tôi nhớ cô, lần trước đi
cùng với Tước thiếu, lúc ấy tôi đã thấy được, cô thích chiếc nhẫn này
ạ."
Dung Ân đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của mình, "Đẹp không?"
Chất liệu bạch kim lạnh cứng, dưới ánh đèn ánh ra sắc nét, nhân viên
kia vội vàng phụ họa, "Đẹp lắm, ngón tay cô mảnh mai, đeo rất đẹp."
"Vậy, đeo trên tay anh ấy đẹp không?" Dung Ân không ngẩng đầu, mà chỉ lo nhìn ngón áp út của mình, nhân viên kia nghe vậy, ngẩn ngơ một chút, chỉ thấy khóe miệng cô câu lên, ánh mắt nhu hòa, ánh sáng bạch kim
không che lấp vẻ kiều mị dưới đáy mắt cô, "Đẹp, chiếc nhẫn ngón út này
như vì Tước thiếu mà thiết kế, thiết kế này đơn giản, lại cũng chỉ có
anh ấy mới hợp với vẻ huyền diệu trong đó, tiểu thư, mắt nhìn của cô
thật tốt."
Mặc dù Dung Ân biết đây chỉ là những câu chào hàng của cô ấy, nhưng
cũng cảm thấy hưởng thụ, thực ra, thứ cô nhìn trúng, chỉ có người đàn
ông mới hợp.
"Được rồi, tôi lấy cái này, gói lại đi."
Dung Ân từ trong bóp da móc ra thẻ lương của bản thân, sau khi thanh
toán, nhân viên đem đồ trang sức bỏ vào trong hộp, đưa tới tay Dung
Ân.Lúc đi ra, phía ngoài ánh mặt trời rất chói mắt, bình thường buổi
trưa Nam Dạ Tước không trở về ăn cơm, lúc này trở về cũng đã trễ rồi,
Dung Ân vào nhà hàng gần đấy ngồi xuống, chuẩn bị tùy tiện gọi vài món
ăn lót bụng.
Khi đĩa mỳ ý màu sắc tươi ngon được bưng lên bàn, bụng Dung Ân vốn
làđang đói cồn cào, lại không có khẩu vị, cô cầm lấy chiếc đũa đẩy vài
cái, trong cổ họng xông lên một trận nôn khan, cô vội vàng bưng lynước
lên uống vài ngụm nước ấm, lúc này mới cảm thấy khá hơn một chút.
Qua vài ngày rồi mà cái đó vẫn chưa tới, Dung Ân vốn là không để
trong lòng, nhưng bởi vì có kinh nghiệm lần trước, lúc trở về côvẫn ghé
vào tiệm thuốc mua que thử thai, trở lại Ngự Cảnh uyển, Vương Linh đang
muốn đi ra ngoài mua thức ăn, Dung Ân dặn dò cô mua thêm nhiều trái cây, liền lên lầu.
Trên lầu và dưới lầu đều có người của Nam Dạ Tước, bình thường chỉ
khi anh trở về, những người này mới rời khỏi. Sau khi Dung Ân để đồ
xuống rồi đi vào phòng tắm, lúc đi ra, nắm trong tay que thử thai, hai
vạch đỏ hiện lên rõ ràng trên đó, cô ngơ ngác đi đến bên giường, bởi vì
xuất thần quá mức, ngay cả đầu gối đụng vào góc giường cũng không biết.
Cô nói không nên lời cảm giác trong lòng của mình là như thế nào,
Dung Ân ngồi ở đầu giường, con mắt nhìn chằm chằm một hướng, cho đến khi cầm lấy điện thoại di động, bấm số điện thoại Nam Dạ Tước xong, cô mới
dám xác định, bản thân vui mừng vô cùng.
Tiếng chuông quen thuộc, truyền đến từng tiếng, truyền đến mỗi góc
rải đầy ánh mặt trời, mỗi âm điệu đều như đang nhảy múa, tóc bên khóe
miệng Dung Ân cũng nghịch ngợm bay nhẹ, ngón tay cô không nhịn được nắm
lấy, trong lòng vừa hồi hộp, lại vừa mong đợi, thậm chí đang thử nghĩ
tới mở miệng nói như thế nào với Nam Dạ Tước.
Anh, chắc là sẽ vui mừng lắm đây.
Chân mày Dung Ân nhẹ nhàng câu lên, còn phải nói sao? Tất nhiên là vậy.
Điện thoại được nối máy, giọng nói người đàn ông thâm trầm, gợi cảm không ai bằng, "Alo? Ân Ân."
Tầm mắt Dung Ân rơi xuống que thử thai trên tay, hai vạch đỏ kia,
càng nổi đậm hơn. Muốn mở miệng, chỉ là niềm vui sướng vừa rồi đã chặn
ngay cổ họng, Nam Dạ Tước thấy đối phương không nói lời nào, liền lập
lại, "Ân Ân..."
"Dạ, " tay cô nắm lại, chuyện này, cần phải trức tiếp nói trước mặt
anh, Dung Ân rất muốn nhìn thấy khi đó Nam Dạ Tước sẽ có phản ứng như
thế nào, "Oh, không có gì, muốn hôm nay anh về sớm hơn, được không?"
"Có chuyện gì không?"
Dung Ân thuận thế nằm trên giường lớn, bàn tay tự nhiên rơi trên bụng, "Ừ,em có chuyện muốn nói với anh."
"Đừng nhử mồi anh, nói đi..." tính người đàn ông nôn nóng, không chịu nổi.
"Không được, " Dung Ân càng kiên trì, "Anh trở về sẽ biết, em kêu Vương Linh làm nhiều món ăn, đợi anh."
Nam Dạ Tước không kiên trì nữa, thân thể to lớn nằm trên ghế da, ít
nhất anh có thể xác định, Dung Ân muốn nói cho anh biết, là chuyện tốt.
Tay anh thành thạo vuốt vuốt bút ngòi vàng, "Được, một lát anh sẽ trở
về, đợi anh."
"Ừ." Dung Ân nói xong, muốn dập máy.
"Khoan đã."
"Sao vậy?"
"Ân Ân, hôn cái..."
Khóe mắt Dung Ân lại lần nữa kéo ra, "Anh thật buồn nôn đó..."
"Buồn nôn cũng là cho em xem, nhanh lên..."
"Nam Dạ Tước, da mặt anh thật dày..."
"Trời sinh anh là như vậy, em cũng không phải mới biết..."
"Được rồi, " Dung Ân cả người nằm lỳ ở trên giường, "Trở về rồi hôn." Nói xong, liền cúp điện thoại.
Nam Dạ Tước nghe bên tai truyền đến tiếng tút tút, khóe miệng tùy ý
giương cao, trên mặt bàn làm việc rộng rãi, có một tấm hình của Dung Ân , vẫn là anh cầm lấy tấm hình trong bóp da phóng to ra. Nam Dạ Tước để
điện thoại xuống, chân dài gác trên một chân khác, đôi mắt hẹp dài sáng
lên, sự thân mật như vậy, là anh đã ao ước bấy lâu nay mới được?
Nụ cười bên miệng Dung Ân còn chưa kịp thu hồi, liền nghe dưới lầu
truyền đến tiếng xe hơi tắt máy, cô cho là người đàn ông đã trở về, hèn
chi nói một lát là về đến nhà, thì ra là đang trên đường.
Cô nắm lấy vật trong tay, mang dép một mạch chạy xuống lầu, vừa đi
vào phòng khách, đã nhìn thấy một nhóm người tiến vào, dẫn đầu, là Sở
Mộ.
"Bác gái?" Dung Ân nhịn không được nâng lông mày.
Tầm mắt Sở Mộ quét qua một vòng, tin tức quả nhiên chính xác, Nam Dạ
Tước không ở nhà, bà cũng không thèm nhìn lấy Dung Ân một lần, "Dẫn tất
cả đi."
Người sau lưng Sở Mộ tiến thẳng lên lầu, chỉ chốc lát liền đem tất cả mọi người ở trên dưới lầu tập trung trong phòng khách, Dung Ân trố mắt, "Các người muốn làm gì?"
Bà mang đôi giày thon nhọn đi lên trước, ánh mắt rốt cục cũng rơi
xuống người Dung Ân, tầm mắt Sở Mộ nhạy bén nhìn hướng bàn tay đang đặt
ra sau lưng của Dung Ân, bà khống chế cổ tay Dung Ân kéo qua, liền nhìn
thấy que thử thai.
"Cô mang thai?"
Tấm mắt Dung Ân quét qua bốn phía, "Đúng, là con của anh ấy."
Sở Mộ ngưng mắt, đột nhiên cười lạnh, "Có phải hay không, cũng không phải là cô định đoạt, dẫn đi."
"Các người muốn mang tôi đi đâu?"
Những người Nam Dạ Tước để lại đã bị bao vây lại, Sở Mộ đi một vòng
quanh Dung Ân, "Dẫn cô đi một chỗ, là nơi mà nó vĩnh viễn cũng không tìm thấy cô, tôi nói rồi, hai đứa không xứng, tôi tự nhiên sẽ nghĩ mọi cách chia rẽ hai người..."
Dung Ân xoay người, cùng Sở Mộ bốn mắt giao nhau, cô khó có thể tin
mà lắc đầu, "Đây là chuyện giữa chúng con, hơn nữa, chúng con có con
rồi..."
"Tôi lại muốn nhìn xem, tình yêu của hai người duy trì được bao lâu,
nó một ngày không quên được cô, tôi nhốt cô một ngày, một năm không quên được, thì nhốt cô một năm..." Sở Mộ vung tay, hai người đàn ông lập tức tiến lên nắm lấy vai Dung Ân. Cô quá sợ hãi, không nghĩ tới Sở Mộ thực
sự sẽ ra tay, "Buông tôi ra, buông ra..."
Sở Mộ đoạt lấy que thử thai trong tay Dung Ân, ra hiệu hai người dẫn
cô đi ra ngoài, "Mấy người các cậu, đem dấu vết dọn dẹp sạch sẽ, nói
không chừng ở đâu có camera, mau giải quyết đi."
Dung Ân bị đẩy đi về hướng cửa, cô biết rõ lần này thật sự là lành ít dữ nhiều, lúc đi ngang qua ghế sô pha, cô tháo chiếc nhẫn trên ngón áp
út xuống không để lại dấu vết, thừa dịp mấy người đó chưa chuẩn bị, vứt
xuống trên tấm thảm lông dài.