Dung Ân nắm chặt lấy tay anh, thon dài, đốt xương rõ ràng.
Xương cá khi lấy ra rạch một đường trong cổ họng, cô đau đến nổi liên
tục nắm chặt ngón tay Nam Dạ Tước. Lúc bác sĩ rút cây kẹp ra, còn có thể thấy rõ máu dính trên xương cá.
"Được rồi, uống chút thuốc thanh đàm là không sao rồi."
Dung Ân nuốt nước miếng, tuy là còn rất đau, nhưng so với cảm giác đau đớn khi mắc xương, đã thấy đỡ hơn rất nhiều.
"Cảm ơn bác sĩ."
Ánh mắt y tá nhìn hai người một lượt, mở cửa phòng khám ra, bệnh nhân chờ đợi bên ngoài liên tục tiến vào, Nam Dạ Tước nắm lấy tay Dung Ân
dẫn cô ra ngoài, bàn tay nhỏ nhắn của cô ngoan ngoãn nằm trong bàn tay
to lớn của anh, mười ngón tay đan xen, ở trong mắt người khác mà xem,
như thế nào cũng là một cặp đôi hạnh phúc.
Trời đã rất tối, đi ra đến cổng lớn bệnh viện, lúc gió lạnh thổi đến
trước mặt, trong ánh mắt Nam Dạ Tước hình như đã sáng rõ lên không ít,
ánh mắt lướt qua nơi những ngón tay đan nhau của hai người, Dung Ân
không đẩy ra như trước kia, những ngón tay cô mềm mại tròn trịa như vỏ
sò pha lê lộ ra ôm lấy bàn tay Nam Dạ Tước, người đàn ông cảm nhận được
độ ấm trong lòng bàn tay cô, khi bước xuống bậc thang, lại buông tay ra.
Cánh tay Dung Ân chỉ cảm giác bị buông xuống, về sau, liền thấy trống rỗng buông bên chân. Không còn hơi ấm của anh, những ngọn gió lạnh bén
liền theo ống tay áo cô mà len vào. Nam Dạ Tước đi đằng trước, bóng dáng cao to bị đèn đường kéo thành một đường rất dài, Dung Ân trên đường đều là đi theo bóng của anh, anh đi nhanh, cô cũng đi nhanh, anh đi chậm,
cô cũng đi chậm. Cổ họng vẫn còn rất đau, ngay cả thở cũng cảm thấy đau, cũng giống như bộ dạng cô hiện giờ vậy.
Hai người lần lượt lên xe, Nam Dạ Tước không khởi động xe ngay lập
tức, hai tay anh đặt trên tay lái, sau khi ngón trỏ khẽ gõ mấy nhịp, lúc này mới lái xe rời khỏi.
Giữa họ rất ít khi nói chuyện, dù cho là ngủ chung một giường, nhưng đến tối từ trước đến nay cũng không nói chuyện.
Tin tức liên tục của nhiều ngày, đều liên quan đến tập đoàn Viễn
Thiệp, tổng giám đốc Trần Kiều trước nhiệm kỳ liên quan đến việc buôn
lậu, buôn bán ma túy... Luận theo tội danh mà xử phạt, cuối cùng bị phán xử ở tù chung thân.
Nam Dạ Tước dùng phương thức của anh để đẩy Trần Kiều vào tù, loại
công bằng này đối với anh mà nói không đáng gì so với công sức của anh.
Dung Ân ngồi trước tivi, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, tuy
rằng thời gian đã cách lâu như vậy, nhưng suy nghĩ kỹ lại, vẫn sẽ cảm
thấy đau lòng.
Diêm Việt đi rồi, cứ giống như lúc đầu cô cõng anh ấy từ trên núi
xuống như vậy, lúc ra đi thật sự rất yên lành, đối với Diêm Việt mà nói, ký ức của anh sẽ vĩnh viễn dừng tại điểm đó, không tỉnh lại sẽ càng tốt hơn.
Rất nhiều sự việc đều là theo mây trôi nước chảy, chỉ có Dung Ân và Nam Dạ Tước, vẫn cứ dậm chân tại chỗ như cũ mà không tiến.
Dung Ái cũng đã hỏi A Nguyên cả nửa buổi trời, mới tìm đến được Ngự
Cảnh Uyển, nơi đây không gian thanh nhã, ngay cả cô nhìn thấy cũng không khỏi yêu thích, ấn chuông cả nửa buổi, mới có người ra mở cửa, ngay cả
việc chào hỏi cô cũng không có liền tiến thẳng vào làm như không có
người, cởi bỏ đôi dày cao gót kim cương ười mấy phân, thay vào đôi dép
lê của Dung Ân tại lối vào.
"Ê.........cô là ai vậy, sao lại........" Vương Linh đuổi theo, nhưng lại không ngờ rằng Dung Ái đưa túi xách trong tay cô về phía mình,
"Giúp tôi treo nó lên."
"Cô này sao lại vậy, cô còn không đi ra tôi kêu người đó..."
Dung Ân xoay người, đôi tay vòng trước ngực, đôi mắt nheo lại đầy
ngạo mạn, góc miệng tinh xảo sơn một màu son nước tươi đẹp, đứng đó,
đúng chói lóa cả mắt. "Cô kêu đi, trước khi kêu tốt nhất là cô nên làm
rõ tôi là ai, còn nữa, tôi không phải là Ê, tôi là Dung Ái."
Vương Linh chẳng thèm màn đến cô là cái gì Ê hay là Dung Ái gì, "Mời cô ra ngoài."
Độ cong của khóe mắt cô gái cong xuống, cô theo tấm thảm đi đến trước cầu thang, Vương Linh đã quay ra đến phòng khách gọi điện cho Nam Dạ
Tước, "A lô, cậu chủ..."
Dung Ái đi lên cầu thang, sau lưng là Vương Linh đem tình hình bên
này thông báo với người ở đầu dây bên kia, "Cô ấy nói, cô ấy tên Dung
Ái."
Nam Dạ Tước yên lặng một lúc liền nói, "Tôi sẽ về ngay."
Trong phòng chính của lầu hai truyền đến tiếng tivi, Dung Ân đang
tháo hết bao gối ra giặc giũ, cô mặc một bộ đồ ở nhà màu hồng, mái tóc
dài buộc sau đầu, kết thành kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản nhất, ánh nắng
mặt trời chiếu qua cửa sổ sát đất vươn lại trên những sợi tóc của Dung
Ân, làm cả người cô thoát ra một khí chất an tường, Dung Ái đi đến trước cửa, đưa mắt nhìn gương mặt nghiêng của cô, nhận ra ngay.
Dung Ân đem đổi bộ áo chăn mới, quay đầu, thì nhìn thấy một người con gái nghênh ngang đứng ở cửa.
Cô đứng thẳng người, "Cô là ai?" "Còn cô lại là ai?" Thần sắc Dung Ái kiêu căng, đôi chân dài miên man mang một đôi vớ đen, mái tóc xoăn gợn
sóng càng thể hiện rõ vẻ gợi cảm không đúng với tuổi tác.
Vương Linh đã đuổi kịp lên lầu hai, cô cẩn thận dè dặt đi tới, "Vị
tiểu thư này, cậu chủ mời cô đợi ở lầu dưới, cậu ấy sẽ về ngay."
Dung Ái đứng đó không động đậy, "Nơi này cũng giống như nhà tôi vậy,
tại sao tôi phải đi xuống," Cô thẳng người, đi đến trước mặt Dung Ân,
ánh mắt đảo qua một vòng, A Nguyên nói không sai, Nam Dạ Tước quả nhiên
là ở chung với cô ta ở đây, "Tôi hỏi cô, lúc đó khi cô đưa chiếc đĩa CD
giao đến tay người khác, cảm giác như thế nào?"
Dung Ân ngơ mắt trợn tròn, xoay mặt đi, thiếu chút nữa là mặt đối mặt đã dính lấy nhau, tia nhìn Dung Ái có ý cười, nhưng ánh mắt lại rất
lạnh lùng, tràn đầy sự khinh bỉ và u ám, "Đừng nghĩ là bây giờ anh ấy
chưa làm gì với cô, thì trái tim cô có thể yên tâm, không dễ dàng như
thế đâu."
Tay Dung Ân cầm lấy một góc gra giường, "Cuộc điện thoại lúc đó, là cô gọi?"
Cô gái có chút sửng sốt, nhưng lại không phủ nhận, "Tôi chỉ là muốn
cảnh cáo cô thôi, không ngờ cô to gan thật, còn dám ở lại đây, nếu bây
giờ cô ngoan ngoan mà rời khỏi, ít nhất còn có thể bảo đảm an toàn cho
bản thân..."
Chuyện này một khi đã bị Sở Mộ biết được, lúc đó Dung Ân sẽ gặp phiền phức to rồi.
"Tôi đi hay không là chuyện của tôi, không cần lòng tốt của cô nhắc
nhở," Dung Ân quay người lại, đứng đối mặt với cô ta, "Nếu như cô đang
đợi anh ấy, thì xuống lầu đợi đi."
"Cô dựa vào cái gì..."
"Dung Ái." Nam Dạ Tước vốn dĩ là đang trên đường về nhà, nhận được
điện thoại của Vương Linh, thì tự nhiên tăng tốc độ, "Sao em lại đến
đây?"
"Tước, anh bỏ một mình em trong căn nhà rộng lớn đó, đi đâu cũng
không nói em một tiếng, em tất nhiên là sợ, không ngủ được..... Đương
nhiên là qua đây rồi." Dung Ái mang đôi dép lê đi đến bên cạnh Nam Dạ
Tước. Hai tay níu lấy cánh tay anh, lắc nhẹ vài cái.
"Em lại không phải là con nít."
"Nhưng anh đã hứa với bác gái là phải chăm sóc tốt cho em cơ mà, đúng rồi, người này là ai vậy? Anh còn chưa giới thiệu cho em biết đó." Dung Ái giương cầm lên, một gương mặt trang điểm tinh xảo đang hướng đến
Dung Ân.
Cô đang kéo ga giường trong tay qua, ý nghĩa trong lời nói Dung Ái
rất rõ ràng, có thể ngang nhiên đi vào Ngự Cảnh Uyển như vậy, tất nhiên
phải có mối quan hệ không đơn giản với Nam Dạ Tước. Đôi tay cô vuốt
thẳng lại ga giường mới thay, động tác không nhanh không chậm, đáy mắt
trong suốt. Tuy rằng người bên cạnh không thể nhìn ra được lúc này cô
đang nghĩ như thế nào, nhưng động tác không ngừng được lặp lại của cô,
đã bộc lộ ra tâm trạng hoang mang của cô.
Nam Dạ Tước liếc mắt, ánh mắt rất nhạt, anh thuận miệng nói, "Chẳng lẽ em nhìn không ra sao?"
Từ đáp án lập lờ nước đôi này Dung Ái đã ngửi được một mùi vị khác
thường, cánh mũi cô khẽ hừ, tuy là đã đoán được ý gì, nhưng vẫn giương
miệng nói, "Tước, anh nuôi nhiều phụ nữ thật đấy, cô ấy cũng được tính
là một trong số đó chứ hả?" Đôi tay Dung Ân đang nhét trong ga giường
cứng lại, nắm lại thật chặt.
Nam Dạ Tước không nói một lời nào, trong cách nhìn của cô, anh không nói, có nghĩa là đã thừa nhận rồi.
Người đàn ông dẫn Dung Ái xuống lầu, Vương Linh đi vào trong phòng
ngủ, "Dung tiểu thư, những việc này cô cứ căn dặn tôi là được rồi, cần
gì phải tự tay làm ạ." Đi đến lầu dưới, đôi tay Dung Ái vẫn còn khoác
lên Nam Dạ Tước, đôi mắt phượng hẹp dài của anh liếc qua, "Đừng tưởng là anh không biết em đang có tâm ý gì ở đây, muốn giỡn với anh à, em còn
non lắm, đi về đi."
Dung Ái bĩu môi, "Tước, anh nói gì vậy?"
Nam Dạ Tước rút hai tay ra, "Sau này em đừng đến nơi này nữa, Dung
Ái, em với anh tình cảm qua lại cũng không phải ngày một ngày hai, nên
biết tính của anh, những cái khác anh có thể tùy em tự do, nhưng Ngự
Cảnh Uyển này thì không được, đây là nơi duy nhất anh có thể sống qua
những ngày tháng bình thường nhất, hiểu không?"
Đôi mắt Dung Ái tràn ra vẻ không cam lòng, hai tay cô nắm sau lưng,
sắc mặt có chút khó coi, "Chẳng qua là em ở đó nhàm chán quá thôi, nếu
đã như vậy, thì em về vậy, nhưng anh phải hứa với em, hôm khác tặng quà
em coi như là bồi thường."
"Được." Nam Dạ Tước hào phóng đáp ứng, anh trước nay đối với tiền không hề keo kiệt.
Dung Ái đi không bao lâu sau, Vương Linh từ trên lầu đi xuống, Nam Dạ Tước ngồi trên sofa, cũng không đi lên lầu hai cho đến khi ăn cơm tối,
Dung Ân mới xuống.
Trong phòng khách yên tĩnh không tiếng động, Vương Linh cũng đã quen
rồi, đây chính là cách thức hai người họ chung sống mỗi ngày.
Ăn cơm xong lên lầu, tắm rửa xong. Lúc Nam Dạ Tước tắt đèn, Dung Ân
đang quay lưng về phía anh mà ngủ. Không biết là đã thật sự ngủ rồi hay
là giả vờ ngủ, anh có thể nghe thấy tiếng Dung Ân thở nhè nhẹ, giống như là đang đè nén gì đó.
Trong phòng vẫn là một mảng tĩnh mịch như cũ, tối như mực, Dung Ân mở mắt, cô nằm nghiêng người không dám phát ra một tiếng động nào, những
ngày qua, Nam Dạ Tước hình như không chủ động nói chuyện với cô, cô thì
cũng không mở miệng.
Thật ra, từ trước đến nay trong lòng Dung Ân luôn bị đè nén bởi một
tảng đá rất lớn, từ sau khi biết được sự thật về sự ra đi của Diêm Việt, thì vẫn luôn đè nén nỗi buồn bực trong lòng đến thở không ra hơi.
Cô trở mình, có thể cảm nhận được cả giường đều run lên, cô nằm ngay
lại, động tác trở nên cẩn thận dè dặt hơn, cánh tay đụng vào lưng người
đàn ông, hơi thở anh trầm ổn, có lẽ là ngủ say rồi.
"Nam Dạ Tước....." giọng nói cô như thì thầm, lấy hết can đảm mới gọi được tên người đàn ông, nhưng đối phương vẫn không mảy may phản ứng.
Dung Ân trăn trở khó ngủ, cuối cùng, mặt đối diện với lưng người đàn ông mở miệng nói, "Xin lỗi...."
Tiếng nói đó chứa đựng sự áy náy, đi thẳng vào trái tim người đàn
ông, nhưng anh vẫn giữ dáng vẻ như trước, một chút cũng không nhúc
nhích. Dung Ân biết anh đã ngủ say, thật ra, cô cũng chỉ dám nói ra
những lời này sau khi anh đã ngủ thật say, một câu xin lỗi thì đã là gì
chứ? Nó trả không nổi vết thương sâu nặng mà phát súng đó mang lại.
Dung Ân trở mình, hai người ngủ đưa lưng về phía nhau.
Người đàn ông mở mắt, tuy là xung quanh đều đen như mực, nhưng một đôi mắt hiện ra sáng rực trong bóng đêm.
Gương mặt anh tuấn tú gối lên cánh tay, đối với Dung Ân, anh không
mang nỗi hận thù sâu nặng như người ta tưởng tượng, lúc trước là tự bản
thân anh đã yêu, hôm nay dù cho vật đổi sao dời ra sao đi chăng nữa,
những gì lưu lại trong lòng Nam Dạ Tước, nhiều hơn nữa, thật ra là một
loại oán giận.
Nó đã đóng chiếm thật sâu trong tận đáy lòng người đàn ông, không sao xua đi được.
Qua một lúc lâu sau, Dung Ân cũng đã ngủ, đang trong lúc mơ mơ màng
màng, lại cảm thấy cơ thể rất nặng, giống như bị người ta đè lên vậy.