"Đừng để tôi gặp lại cô một lần nữa, bằng không, tôi sẽ đặc
biệt chuẩn bị một gian phòng, đem cô nhốt lại, không động vào cô, nhưng
sẽ nuôi dưỡng cô đến chết mới thôi!".
———
"Anh là ai? Anh muốn gì?", Thẩm Hiên Ngạo theo bản năng đứng chắn
trước Thẩm Mặc, từ trong mắt người đàn ông, dễ dàng nhận ra vẻ mưu mô
thâm căn cố đế.
"Khẩn trương gì chứ, tôi cũng đâu giống sẽ ăn thịt ai", Bùi Lang giơ
lên ly rượu trong tay, "Tôi chỉ thấy mọi người đang vui vẻ, muốn qua đây mời ly rượu mà thôi".
Dung Ân nhìn nụ cười nhếch lên từ khóe miệng người đàn ông, đó là
biểu tình hứng thú của kẻ đi săn, thần thái này, cô cũng đã không còn xa lạ, Thẩm Hiên Ngạo cầm lấy tay Thẩm Mặc, tỏ ý bảo cô không cần sợ hãi,
"Lòng tốt của anh, chúng tôi xin nhận, nhưng mấy người này đều không
uống được rượu, tôi sẽ thay họ nhận một ly này?".
Trong một chốc dường như không hề có phản ứng, ly rượu của người đàn
ông bị hắt toàn bộ lên mặt Thẩm Hiên Ngạo, Thẩm Mặc sợ đến nỗi hét lên
thành tiếng, vội vã lau rượu trên mặt anh.
Dung Ân hiểu rõ, đêm nay đã chọc phải đuôi hùm, Thẩm Hiên Ngạo và hai đồng nghiệp bên cạnh bị kích động, rợm xông lên phía trước, nhưng bị Tô Luân vội vàng ngăn lại, người đàn ông nọ mang theo không ít người, hơn
nữa, luận theo tình hình lúc này mà nói, bọn họ đều không phải đối thủ.
Bùi Lang vung tay, ngay lập tức từ phía sau có người đưa đến cho anh ta một ly rượu khác.
"Rượu của bản công tử, không ai dám uống".
Toàn thân Thẩm Mặc dường như đang phát run, con ngươi đen bóng liếc
nhìn Thẩm Hiên Ngạo, ra hiệu anh hạ thấp khẩu khí, cô đứng ra từ sau
lưng anh, vươn tay tiếp nhận.
Nổi trên mặt chất lỏng màu đỏ sóng sánh là bọt khí đang kết tủa vô
cùng đáng ngờ, Dung Ân nhận thấy vậy, bắt lấy tay Thẩm Mặc, "Ly rượu
này, để chúng tôi kính mới phải", Nói xong, liền rót hai ly rượu khác,
đưa đến trước mặt Bùi Lang.
Vì trong góc bàn quá tối, người đàn ông trước đó không hề chú ý đến
sự hiện diện của cô, nghe thấy thanh âm vọng lại, không khỏi hiếu kỳ
nghiêng đầu ngước nhìn, tầm mắt rơi trên mặt Dung Ân.
Hai mắt anh ta không khỏi nheo lại, mỗi lúc càng trở nên thâm thúy.
Hôm nay Dung Ân mặc một chiếc áo cổ lọ bằng len, bên ngoài, khoác một áo choàng dài quá đầu gối, trang phục giản tiện như vậy, càng làm tôn
thêm dáng người cao gầy của cô, tuy rằng bên trong hộp đêm, ánh sáng chỉ như thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng vẫn có thể trông thấy lờ mờ khuôn mặt
cô, cùng làn da trắng nõn.
Bùi Lang không thiếu phụ nữ, nhưng vừa trông thấy cũng không sao khống chế được, có cảm giác như vừa gần vừa xa.
Anh liếc mắt nhìn ly rượu Dung Ân đang cầm, cổ tay trắng nõn mảnh
khảnh, càng thập phần rạng ngời, anh ta giơ cổ tay, nhưng không tiếp
nhận chén rượu, mà cầm lấy tay Dung Ân dùng sức kéo cô ngã vào lồng ngực mình. Rượu vang đỏ chòng chành đổ toàn bộ lên áo sơ mi của người đàn
ông, ngay tức thì tình thế rơi vào hỗn loạn, tính tình Thẩm Hiên Ngạo
vốn dĩ nóng nảy, một đấm nện lên khóe miệng Bùi Lang.
"Bùi công tử!", Phía sau truyền đến tiếng kinh hô.
Dung Ân theo anh ta lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa đã té ngã, nhưng tay người đàn ông vẫn ngang ngược chế trụ thắt lưng cô, ngón trỏ anh ta khẽ quét lên khóe miệng, đã có máu chảy ra "Mẹ kiếp, đánh hắn cho ta,
hôm nay phải lấy bằng được hai cánh tay của hắn!".
Những người phía sau xông lên, đập bể bình rượu lao về phía Thẩm Hiên Ngạo, Tô Luân và Thẩm Mặc sợ đến nỗi chỉ biết ôm nhau đứng chết lặng,
Dung Ân ra sức giẫy giụa, lại bị người đàn ông gắt gao ôm vào ngực. Bên
trong hộp đêm ngay lập tức trở nên hỗn loạn cực điểm, cũng không có ai
dám đứng ra can ngăn, Bùi Lang sai thủ hạ phong tỏa khắp lối ra vào, đêm nay, xem chừng sẽ là một màn đẫm máu.
"Buông tôi ra....", Dung Ân vùng vẫy không thôi, "Không phải anh nói muốn uống rượu sao? Tôi uống!".
Bùi Lang vươn bàn tay to lớn, đem khuôn mặt Dung Ân vặn lại, đối diện chính mình, "Đêm nay tôi muốn cô theo tôi, còn hai người kia, theo anh
em tôi cùng vui vẻ".
Dung Ân trừng mắt nhìn anh ta, rồi đột nhiên há miệng, hung hăng cắn
lên tay anh ta, răng nhọn đâm vào da thịt, ngay lập tức máu chảy ra, tay Bùi Lang đau nhức buông ra. Cô thừa cơ chạy thoát, Thẩm Hiên Ngạo và
mấy người khác đã bị đánh đến nằm quỳ rạp trên mặt đất không ngọ nguậy.
Người đàn ông đưa tay lên mép, cũng không bực tức, đầu lưỡi liếm lên
trên, ánh mắt phô ra vẻ âm u, "Ngang bướng, rất hợp khẩu vị của tôi".
"Hiên Ngạo, anh sao vậy, đừng làm em sợ....", Thẩm Mặc ngồi trên mặt
đất nức nở, nếu như biết trước sẽ xảy ra cơ sự này, có đánh chết cô cũng không đưa mọi người tới đây.
Những người xung quanh chỉ đứng ngoài, chứng kiến một màn náo nhiệt, không ai có ý ra tay giúp đỡ, cũng không hề dám.
Bùi Lang thong thả ngồi xuống ghế sô pha, bắt chéo chân, châm một điếu thuốc.
Anh ta chưa đầy hai mươi sáu tuổi nhưng rất có khí khái, những đường
nét trên gương mặt như được chạm trổ tỉ mỉ đến sắc sảo, những chi tiết
nhỏ nhất cũng anh tuấn hơn người, nơi nào anh ta đến, chỉ cần nhìn
trúng, mặc kệ là phụ nữ như thế nào, số lượng không đáng kể, thủ đoạn
tranh đoạt của anh ta trước nay vẫn luôn vô cùng tàn ác.
"Phế bỏ hai tay hắn ta, tôi sẽ không tính toán", Lời nói ra của người đàn ông nhẹ tựa lông hồng, dường như cho rằng chính mình còn chịu
thiệt.
"Cầu xin anh, đừng làm như vậy...", Thẩm Mặc khóc lóc van xin, cô gắt gao ôm lấy đầu Thẩm Hiên Ngạo, vừa bị một bình rượu đập vào, máu đang
không ngừng chảy ra, đem chiếc áo lông màu trắng của cô nhuốm một mảng
lớn màu đỏ.
"Cô thương hắn ta, vậy ai thương tôi?", Bùi Lang đưa đầu lưỡi quét
lên khóe miệng, ở đó đã có vết nứt, truyền đến cảm giác đau nhức.
"Rốt cuộc anh muốn thế nào?", một tay Dung Ân vụng trộm lần vào túi,
người đàn ông nhận ra ý đồ của cô, liền nhoẻn miệng cười, "Đừng nghĩ báo cảnh sát, dù cho cảnh sát có tới, hai tay của hắn ta cũng đã được định
đoạt!".
Dung Ân vừa tìm được điện thoại, đành bất lực buông ra.
"Chuyện này là lỗi của chúng tôi, anh muốn tôi uống, tôi sẽ uống, anh bỏ qua cho chúng tôi, được không?", Thẩm Mặc bước chân chênh vênh đi
đến trước mặt Bùi Lang, còn tiếp tục như vậy, sợ rằng Thẩm Hiên Ngạo sẽ
không chịu được nữa.
Người đàn ông nghe xong, cầm lấy ly rượu đưa lên trước mặt, cũng lấy
ra từ trong túi một viên thuốc màu trắng bỏ vào, Dung Ân chỉ thấy đáy
ly, bọt khí bắt đầu sôi lên, không bao lâu sau, viên thuốc hoàn toàn tan ra, Bùi Lang cầm lấy chén rượu đưa đến trước mặt Dung Ân, "Nếu cô uống, tôi sẽ bỏ qua cho hắn ta".
Dung Ân giương mắt ngước lên nhìn, đôi mắt đen láy như đang bị lửa
thiêu đối diện đôi mắt người đàn ông, "Chỉ cần tôi uống, chúng tôi có
thể đi?".
Bùi Lang trông thấy niềm hy vọng trong đáy mắt cô, khóe miệng cong
lên, "Uống ly rượu này, tôi sẽ thả bọn họ, còn cô, đêm nay theo tôi,
nhanh lên một chút, tôi đã không còn đủ sức kiên nhẫn".
DunG Ân cắn chặt môi, người đàn ông cười cười, "Không uống cũng được, không chỉ hắn ta không thể đi, bọn họ và cô cũng sẽ không thể đi", Anh
chỉ tay ra sau lưng cô, hướng về phía Thẩm Mặc và Tô Luân.
Máu chảy trên sàn nhà đã loang tới gần chân Dung Ân, Thẩm Mặc ôm lấy
Thẩm Hiên Ngạo khóc không ngừng, chỉ còn thể tiếng thở yếu ớt, Dung Ân
run rẩy vươn tay, tiếp nhận ly rượu. Số phận, dường như luôn đi ngược
lại mong muốn của cô, cô liều mạng để quay trở về cuộc sống bình thường, tìm mọi cách rời xa Nam Dạ Tước, lại không hay biết, sự che chở của
anh, cũng theo đó không còn tồn tại, ngay cả khí lực để phản kháng, cô
cũng không có.
"Ân Ân....", Thẩm Mặc thấy cô cầm lấy ly rượu, vội vã nhào lên, "Đừng uống, đừng uống....".
Người đàn ông trông thấy cô nhìn chằm chặp chất lỏng đỏ như máu, liền khom hạ thắt lưng cười nhạt, "Biết rõ bên trong là gì?".
Cô gật đầu, trong mắt phủ đầy một tầng hơi nước.
"Uống đi, nó sẽ khiến cô sung sướng".
Vị đắng này, Dung Ân đã từng nếm qua khi còn ở bên cạnh Nam Dạ Tước,
mùi vị bị ép buộc cung phụng, bị áp bức đến giới hạn tột đỉnh, ngón tay
cô siết chặt ly rượu, chậm rãi ngẩng đầu lên. Bùi Lang nhìn vào mắt cô,
nhưng vẫn chưa tìm được sự thỏa hiệp tận trong đáy mắt, DUng Ân dùng sức nắm chặt, dường như phảng phất còn vang lên tiếng thủy tinh rin rít, cô nhìn chòng chọc khuôn ngực của người đàn ông, thậm chí có ý muốn sẽ bóp nát ly rượu, đâm lên ngực anh ta!.
"Bốp bốp bốp....", Đột nhiên từ trong đám đông, vang lên tiếng vỗ tay.
Mọi người tự động tránh đường, Dung Ân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy
thân ảnh cao lớn vững chãi của Nam Dạ Tước nhập vào tầm mắt, anh vận một bộ âu phục màu trắng của thương hiệu Armani, dưới ngọn đèn, chói sáng
đến lóa mắt, hai tay người đàn ông thọc vào túi, điệu bộ như đấng cứu
thế cao ngạo đi tới. Mái tóc màu đỏ rượu được chải chuốt cẩn thận, ánh
mắt thâm thúy sâu xa, ai khi nhìn vào cũng sẽ bị thu hút đến mê mệt,
trên cánh mũi trái, viên kim cương phát ra ánh sáng lấp lánh lộng lẫy.
Lực trên tay Dung Ân dần nới lỏng, kiên định nén trụ nước mắt, ngay khi trông thấy anh, liền tuôn ra như vỡ đê.
Nam Dạ Tước, người đàn ông cô dùng trăm phương nghìn kế để được buông tha, không chỉ xuất hiện trước mắt cô một lần, lại luôn là lúc bộ dạng
cô chật vật đến thảm hại, nhưng một lần lại một lần đến kịp lúc.
"Bùi công tử, có nhã hứng ở đây đánh người, từ xa đã nghe được tiếng kêu rên".
Bùi Lang trông thấy Nam Dạ Tước, liền đứng dậy nói, "Thì ra là Tước
thiếu, không có gì, chỉ là dạy dỗ vài người, không ngờ lại khiến anh có
hứng thú".
Cẳng chân thon dài của Nam Dạ Tước bước tới bên cạnh Dung Ân, một tay cầm lấy cánh tay cô kéo lại, "Đồ ngốc này, tại sao không ở nhà, ai bảo
em chạy tới đây làm gì?".
Dung Ân theo đó đứng dậy, biểu tình ngây ngẩn nhìn chăm chú Nam Dạ Tước.
"Đây là nữ nhân tôi đang nuôi dưỡng, ngày thường bị làm hư, hôm nay
dám lén lút đến đây sau lưng tôi, để Bùi công tử chê cười rồi".
Sắc mặt Bùi Lang rõ ràng tối lại, "Đây là nữ nhân của anh?".
"Lần trước, anh không phải đã gặp qua rồi sao".
Ngẫm lại, đáy mắt Bùi Lang lại càng lộ ra vẻ nguy hiểm, anh câu dẫn
khóe miệng, điệu bộ cười mà như không, "Hôm nay, chính cô ấy đụng phải
người tôi, tôi cứ như vậy thả đi, chẳng phải bị người khác chê cười rồi
sao".
Cánh tay Nam Dạ Tước thuận thế ôm lấy Dung Ân, bàn tay nóng bỏng dán
lên thắt lưng cô, "Vậy, lẽ nào người của tôi anh cũng muốn động vào?".
"Nếu hôm nay Tước thiếu đến không đúng lúc, tôi cũng muốn nếm thử".
Sau khi người đàn ông nói xong, sắc mặt Nam Dạ Tước mỗi lúc một âm
lãnh, Dung Ân đứng bên cạnh anh không dám làm bừa, cúi thấp đầu tựa trên vai anh, "Ý của Bùi công tử, là muốn cùng tôi tranh đoạt?".
"Tước thiếu", Bùi Lang đứng trước một đám người, khí thế không hề
thua kém Nam Dạ Tước, "Tôi nghe đâu, đằng sau Nghiêm Tước cũng không
minh bạch gì, chính anh chắc cũng biết, bên viện kiểm sát, chưa từng nới lỏng tay, chỉ cần tôi ở giữa kích động một chút, Nghiêm Tước sau này,
sợ rằng sẽ không được yên ổn".
Đây là đối tượng trước nay Nam Dạ Tước vẫn luôn dè chừng, anh tuy
rằng chiếm lĩnh cả hai bên hắc bạch, nhưng chỉ cần mưu kế lươn lẹo, nhất định sẽ giở trò cắn sau lưng, chỉ cần sơ hở, thật sự sẽ gặp phải phiền
toái không nhỏ.
Nghĩ đến điều này, lông mày lưỡi mác của người đàn ông liền cau lại,
Dung Ân ngẩng đầu, chỉ thấy anh hung hăng trừng mắt lướt nhìn cô.
Vì một người phụ nữ anh chơi đùa đã chán, có ý nghĩa gì? Nam Dạ Tước
do dự, không ngờ mở miệng nói, "Mọi chuyện luôn có cách giải quyết, Bùi
công tử không muốn vẹn cả đôi đường, nhưng người phụ nữ này, tôi không
thể để lại, đây là nguyên tắc trước nay của tôi, trừ khi là chính tay
tôi từ bỏ".
Lúc này, một người đàn ông cúi lưng ghé vào tai Bùi Lang khuyên nhủ
vài câu, phân tích thiệt lợi, Nam Dạ Tước, bọn họ vẫn không nên trọc
vào. Dù sao thân phận anh ta cũng nguy hiểm vô cùng, mạo phạm cũng không thể, Nhưng cứ như vậy bỏ qua, cơn giận này, e chừng Bùi Lang có xuống
quan tài cũng không sao nuốt trôi được, "Như vậy đi", giọng nói thỏa
hiệp, "Thuộc hạ của tôi ngày thường thân thủ không bản lĩnh, Tước thiếu
có thể chỉ giáo, dạy dỗ bọn họ một trận, nếu có thể đảo ngược thế trận,
tôi sẽ nể mặt anh, thả cô ta".
Bàn tay Nam Dạ Tước đặt trên thắt lưng cô vỗ nhẹ, rồi đẩy ra, "Được".
Dung Ân lảo đảo, thấy trên tay bọn họ đều là những bình rượu sắc nhọn, trái tim cô như bị treo lơ lửng, "Anh coi chừng".
Nam Dạ Tước liếc mắt nhìn, ước chừng khoảng hơn mười người, bao vây
lấy anh, những người đứng xem đã sớm lánh đi, không muốn tự chuốc họa
vào thân. Thẩm Mặc cùng Tô Luân ngồi bệt dưới đất, cới bỏ áo khoác bao
lấy đầu Thẩm Hiên Ngạo, hai người đồng nghiệp khác bị thương cũng không
quá nghiêm trọng, nhưng cũng nằm rạp trên mặt đất không hề nhúc nhích.
Trung tâm của vòng vây, Nam Dạ Tước cởi bỏ áo vét màu trắng, cởi cúc măng sét áo, cũng cởi hai cúc cổ.
Hai tay anh đều trống không, nhưng hành động lại chuẩn xác, nhanh
nhạy, y hệt mãnh thú đang quằn mình chống trọi, thân hình cao lớn né
tránh được ngón đòn trí mạng, anh lật ngược thế phòng thủ, ghìm chặt đối phương, cẳng chân mạnh bạo hung hăng đá vào ngực hắn ta, Dung Ân dường
như phảng phất nghe được tiếng khớp xương bị gãy.
Đập vỡ một bình rượu, anh lách người để đầu nhọn xoẹt qua da thịt,
cứa thành một đường. Nam Dạ Tước xoay người chộp lấy bình rượu trên quầy bar, vung tay quẳng đi, bình rượu vỡ toang đập vào đầu đối phương, ngay lập tức, trong hộp đêm vang lên tiếng kêu rên thảm khốc, những người
khác sợ hãi nhìn nhau, không dám xông lên.
Tay phải Nam Dạ Tước cầm lấy nửa bình rượu, những góc nhọn không đều
nhau đâm ra tua tủa, dọc theo ống quần màu trắng là máu đang chảy xuống
thành dòng. khóe môi mỏng của người đàn ông cong lên, với anh, một màn
này, cũng chỉ là làm nóng người, so với rừng súng mưa đạn chẳng thấm là
bao. Dung Ân tựa người trên mép bàn, mười ngón tay gắt gao nắm lấy cạnh
bàn, hai mắt đờ đẫn ngây dại.
Những người còn lại nhìn về phía Bùi Lang, thấy thần sắc anh ta mỗi
lúc một u ám, liền không dám chùn chân mà xông lên, chỉ đành bất chấp
liều mạng, Nam Dạ Tước cũng không thèm liếc nhìn, đá một người bay ra
khỏi quầy bar, ly chén cùng rượu đồng loạt rơi vỡ loảng xoảng, trong
không gian rộng khắp, đặc quánh mùi máu tanh.
Nam Dạ Tước lúc này, trong mắt DUng Ân giống như một đấng cứu nhân, hốc mắt cô lại càng thêm bội phần ẩm ướt.
Hai người còn lại rất nhanh bị hạ gục, Nam Dạ Tước nhanh chóng né
tránh, nhưng không ngờ trên tay hắn ta có cầm một bình rượu, lòng bàn
tay tức thì có máu chảy túa ra, anh vung nắm đấm nện xuống mạnh bạo
khiến hắn ta ngã xõng xoài xuống mặt đất, dường như không có ý ngơi
nghỉ, tiến lại gần bụng hắn ta, đá lên không ngừng.
Bùi Lang cười cười, nhưng ý cười cũng không thâm nhiễm lên trong mắt, "Tước thiếu quả thực rất quyết đoán, mấy tên vô dụng này cũng nhờ anh
dạy bảo".
Nam Dạ Tước nới tung cà vạt rồi cầm trên tay, nhưng Dung Ân vẫn kịp
trông thấy có máu đang chảy ra, mặc dù cà vạt ngay sau đó đã đè lên. Anh đi đến bên cạnh Dung Ân, rợm ôm cô bỏ đi.
"Chờ đã", Dung Ân quay đầu nhìn lại, "Thẩm Mặc, mau đỡ Thẩm Hiên Ngạo ra ngoài".
"Khoan đã", Bùi Lang thấy mấy người toan rời đi, liền cản đường Nam
Dạ Tước, "Vừa rồi tôi chỉ nói sẽ thả cô ta, không bao gồm bọn họ".
Trên trán Nam Dạ Tước túa ra mồ hôi lạnh, ánh mắt anh đảo qua mặt
Dung Ân, đột nhiên nắm lấy tay cô, kéo đến trước bàn, bên trên có ly
rượu Bùi Lang đã chuẩn bị. Anh cầm lấy, đưa đến cho Dung Ân, "Uống đi".
Dung Ân thoáng giật mình, nhưng nhớ lại lời nói của Bùi Lang, chỉ cần cô uống, bọn họ có thể đi,
Nam Dạ Tước cầm lấy ly rượu đưa lên miệng Dung Ân, "Sợ gì? Em cũng
không phải chưa từng uống, cùng lắm trở về mệt hơn một chút, nhanh
lên!".
Cô hiểu rõ anh có ý muốn giúp đỡ, trong tình cảnh này, cô cũng chỉ đành tiếp nhận.
Dung Ân mở miệng, động tác của Nam Dạ Tước vô cùng rất nóng vội, đẩy
cốc rượu để cô nhanh chóng uống hết, Nam Dạ Tước nhìn sắc mặt cô đỏ
bừng, do bị ép uống hết một hơi, ngay lập tức quẳng đi ly rượu đã không
còn lấy một giọt, "Tôi xem em lần sau còn dám!".
DunG Ân có thể cảm nhận được sự giận giữ trong mắt anh, cơn thịnh nộ
giống như ngọn lửa đang bùng cháy mãnh liệt thiêu lấy toàn bộ cơ thể cô.
Trong mắt anh, cô mỗi lúc càng vượt quá giới hạn.
BÙi Lang nhận thấy thế sự đã đến nước này, chính miệng cũng không nói thêm lời nào, chỉ nghiêm mặt đến đanh lại, Nam Dạ Tước nhặt lấy áo
khoác trên mặt đất sau đó choàng lêm vai Dung Ân, bàn tay đặt trên vai
cô vỗ nhè nhẹ, "Bùi công tử, không tiễn, tôi phải trở về ngay lập tức
giải tỏa cho cô ấy".
Giọng nói lộ rõ ý vị mập mờ xa xôi đến vô cùng tận, khóe miệng Bùi Lang cong lên, "Không tiễn".
Nam Dạ Tước nắm chặt bả vai Dung Ân, ôm cô ra ngoài, phía sau, Thẩm
Mặc cùng Tô Luân vội vã đỡ mấy người khác dậy, Thẩm Hiên Ngạo so với hai người còn lại bị thương khá nặng, dìu lấy nhau lảo đảo bước ra ngoài.
"Nam Dạ Tước, anh không sao chứ?"
Sắc mặt người đàn ông xanh đen lẫn lộn, đôi mắt hẹp dài vằn lên tia
máu, trên khuôn mặt anh tuấn còn để lại một vài vệt máu đã khô, anh xoay người nắm chặt bả vai Dung Ân, "Tôi thật sự không hiểu, có phải cô rất
thích những nơi thế này hay không?".
Dung Ân mấp máy môi, cũng không đáp lại, hai lần liền, cô lặp lại một trò đùa trong mắt anh.
"Tôi bảo cô trả lời!", Thanh âm người đàn ông mỗi lúc một mất kiểm soát, khẩu khí khiến người khác không khỏi sợ hãi.
Nhưng mi tâm cô chỉ cau lại, dường như không hề có ý sẽ trả lời, cũng không cãi lại, cũng không thừa nhận.
"Dung Ân, quan hệ giữa chúng ta đã sớm kết thúc, những chuyện thế này vốn dĩ tôi không muốn can thiệp, chỉ là tôi có một nguyên tắc, phụ nữ
tôi đã chơi đùa, tôi không thích trông thấy bị làm trò ngay trước mặt,
cô nhớ cho kỹ, nếu như còn lần sau, hậu quả, cô tự đi mà lãnh", Nam Dạ
Tước nhìn chòng chọc khuôn mặt trắng bệch của cô, vốn dĩ không muốn nói
ra những lời tuyệt tình đến vậy, nhưng trông thấy cô chìm đắm trong trụy lạc, lửa giận trong lòng anh lại bùng lên mãnh liệt, anh vốn dĩ chỉ
tưởng rằng đó là một mối quan hệ chiếm hữu chết tiệt, nhưng lại không
chú ý, nội tâm anh đang chậm rãi thay đổi, "Đừng để tôi phải gặp lại cô
một lần nữa, bằng không, tôi sẽ đặc biệt chuẩn bị một gian phòng, đem cô nhốt lại, không động vào cô, nhưng sẽ nuôi dưỡng cô đến chết mới
thôi!".
Khẩu khí dữ tợn như vậy, khiến Dung Ân không nhịn được run rẩy, cô dừng chân lại, "Nếu đã xong rồi, tôi đi".
Rợm xoay người, cổ tay đã bị túm lại, "Cô định qua cầu rút ván, muốn thấy tôi máu chảy đến chết ở đầu đường xó chợ?".
Thẩm Mặc đỡ Thẩm Hiên Ngạo đuổi kịp đến, trông thấy Nam Dạ Tước, cô
ngay lập tức mỉm cười, "Chuyện ngày hôm nay, thật sự cám ơn anh".
Người đàn ông khẽ liếc mắt, âm điệu từ trong miệng nhàn nhạt buông ra, "Ừ".
Tô Luân chạy ra ngoài bắt xe, nơi này vốn là khu phố trung tâm, xe
taxi qua lại rất nhiều, nhưng sau khi trông thấy bộ dạng Thẩm Hiên Ngạo
bê bết máu, cũng đều từ chối chở khách, xoay vô lăng phóng đi như gió.
"Ngu ngốc!", Nam Dạ Tước bỏ lại câu sau đi lên, vừa vươn tay, một chiếc xe dừng lại.
"Lên xe!"
Hốc mắt Thẩm Mặc đã sưng đỏ, cô vội vã đỡ Thẩm Hiên Ngạo vào ghế sau, tài xế vừa trông thấy, vẫn còn mạnh miệng, "Không được, các người gọi
xe cấp cứu đi".
Cảnh tượng như vậy, khiến Dung Ân nhớ lại hoàn cảnh dưới chân núi trước đây, cô cũng đã từng bất lực cầu cứu như vậy.
Nam Dạ Tước đặt tay trên nóc xe, khom hạ thắt lưng, "Người còn chưa chết, ông từ chối? Chúng tôi sẽ đi xe của ông".
Tài xế nghe vậy, liền nổ máy rợm thẳng thừng bỏ đi, Nam Dạ Tước chưa
từng phải ngửi khói xe, đi hai ba bước lên đằng trước, cẳng chân thon
dài hung hăng đá vào buồng máy , tài xế cả kinh, hai mắt trợn tròn, chỉ
trông thấy đầu xe bị lõm một mảng lớn, Nam Dạ Tước móc ví ra, lấy ra một xấp tiền đưa đến trước mặt người đàn ông nọ, "Ông đi trước, tôi theo
sau, dám có ý nghĩ khác, tôi sẽ giết chết ông".
Nói xong, không chú ý đến sắc mặt sửng sốt của Thẩm Mặc, mở cửa xe
đằng sau, "Những người bị thương đi trước, những người còn lại gọi xe
sau".
Tài xế ngồi bất động, tiền rơi lả tả trên ghế phụ, cũng không dám
nhặt lên, đợi đến sau khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi mới vặn khóa,
Dung Ân muốn theo bọn họ, liền bị Nam Dạ Tước kéo lại, "Cô đi cùng tôi".
Khoác áo vét màu trắng lên người, cô đã lạnh đến run lẩy bẩy, đên khi Nam Dạ Tước lấy xe đi ra, ra hiệu cô đi lên, Dung Ân mở cửa xe sau, cả
người lui vào trong.
Cô khúm núm ngồi xuống, hai tay nắm chặt lấy cổ áo vét của anh, khuôn mặt bị che lấp bởi mái tóc dài đang buông xõa, Nam Dạ Tước có nhìn kỹ
qua gương chiếu hậu cũng không sao nhìn ra được biểu tình trên khuôn mặt cô lúc này, chỉ thấy hai vai cô run rẩy không thôi, hai đùi không kiên
nhẫn khép chặt.
Xe taxi phía trước đi hướng về phía bệnh viện, con ngươi Nam Dạ Tước
sắc bén nhìn chòng chọc Dung Ân, đột nhiện anh bẻ tay lái, quành xe đi
sang hướng khác.
Dung Ân trước sau vẫn cúi đầu, năm ngón tay cấu chặt để lại những dấu lưỡi liềm trên lòng bàn tay, đâm vào mỗi lúc một sâu. Cô cũng không
phát hiện xe đã đi chuyển hướng, mãi cho đến khi cửa sau xe được mở ra,
khuôn mặt bị một bàn tay nâng lên, hai mắt Dung Ân mê ly mơ màng, hô hấp cũng nóng ran kịch liệt.
Bàn tay Nam Dạ Tước dán lấy khuôn mặt cô, lạnh lẽo đến thấu xương,
lại mang đến cảm giác khoan khoái dễ chịu khiến người khác không nỡ rời
khỏi.
Khuôn mặt tuyệt mỹ bị vặn lại, một nụ hôn nồng nhiệt đột nhiên phủ
lên khiến toàn thân Dung Ân run rẩy, Nam Dạ Tước nhẹ đẩy cô ngã ra phía
sau, thân thể cao lớn theo đó đè xuống.
Sự khát khao này, so với lần trước lại càng mãnh liệt hơn, mọi tế bào trong toàn thân dường như đều đang sục sôi muốn phóng thích, một tay
không bị thương của Nam Dạ Tước thuần thục tìm được khóa, vừa cởi ra,
bàn tay đi vào trong thăm dò, Dung Ân liền mở tròn hai mắt.
Cô chật vật để anh có thể buông tay, lẽ nào, lại cam tâm để mọi thứ trở về nguyên trạng?
Không, không thể!
Cô gạt mạnh tay khước từ, khuôn mặt tuấn tú của Nam Dạ Tước đang chôn trong cổ cô ngẩng lên, "Có chuyện gì?".
"Mau đến bệnh viện, tay của anh để như vậy sẽ càng nặng thêm".
Người đàn ông không quan tâm, bờ môi mỏng tiếp tục quấn lấy cổ cô
không ngừng kích thích, Dung Ân chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu vô cùng
tận, cô nghe được thanh âm trầm thấp của Nam Dạ Tước thoang thoảng bên
tai, "Cô chịu được sao? Tôi không ngại, cô để ý cái gì?".
Dung Ân nghe vậy, động tác trên tay liên dừng lại, Nam Dạ Tước tưởng
rằng cô đã thông suốt, vừa muốn gỡ bỏ thắt lưng, lại không biết cô đẩy
mạnh người, bả vai đụng vào cánh tay đang bị thương của anh, "Dung Ân,
cô làm loạn còn chưa đủ? Ngoan ngoãn thả lỏng chân".
Người đàn ông phẫn nộ đến đỉnh điểm.
Dung Ân vốn không nghĩ anh sẽ tức giận, nhưng chuyện này sẽ hất quăng sạch sẽ mọi thứ, cô làm sao có thể cam tâm trở về điểm xuất phát?
"Tước thiếu, anh cần phải suy nghĩ cho kỹ, nếu hôm nay em thành người của anh, sau này, anh có muốn bỏ em sẽ là điều không thể", nhịp thở
Dung Ân gấp gáp, hai cánh tay quấn lấy cổ Nam Dạ Tước. Người đàn ông quả nhiên dừng động tác, "Cô có thể chịu được?".
"Nếu anh muốn thay em giải quyết, em cầu còn không được".
Nam Dạ Tước nhìn chuyên chú biểu cảm khó khăn của người phụ nữ dưới
thân, hai tay chống bên hông cô, tối nay, nếu không phải anh xuất hiện
kịp lúc, tư thái kiều diễm này, chẳng phải sẽ đặt dưới thân Bùi Lang hay sao? Nghĩ vậy, ánh mắt anh lộ ra vẻ chán ghét, hai tay đang chống đẩy
lên, đóng phịch cửa xe, ngồi lại vào ghế lái.
Anh chỉ là nghĩ theo lẽ thường, nhưng không nghĩ tới, Dung Ân sẽ chấp nhận mất cả chì lẫn chài, trong mắt anh, cô là người đã thỏa hiệp.
Xe nhanh chóng phóng đi, Dung Ân nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới
biết nơi đây là một hẻm tối, ra ngoài phố, vượt qua hai lần đèn đỏ là có thể đến bệnh viện.
Dung Ân ngồi lui vào một góc, cài lại khóa, sờ lên áo len, toàn thân đã bị mồ hôi túa raướt đẫm, bê bết đến khó chịu.
Nam Dạ Tước quả nhiên không hề còn để tâm cô sống chết ra sao, một
mình lái xe, phóng nhanh như bay khiến xe đi lại tán loạn, Dung Ân cắn
chặt môi dưới, thi thoảng, không nhịn được bật ra tiếng rên rỉ, cô lại
vội vã lấy hai tay bụm miệng.
Tới bệnh viện, người đàn ông túm lấy cánh tay cô kéo ra ngoài, hai
người đi vào hai khoa khác nhau, cánh tay Nam Dạ Tước bị rạch một đường
bởi bình rượu, cần phải khâu lại vài mũi, còn Dung Ân, lại cần rửa ruột. Cả một đêm phải chịu sự giày vò, Dung Ân mang theo bộ dạng uể oải đi
tìm Thẩm Mặc, may mắn thay, tình hình Thẩm Hiên Ngạo không quá đáng
ngại, sau khi khâu vài mũi, nghỉ ngơi vài ngày là có thể hồi phục.
Thẩm Mặc hiển nhiên sợ hãi khôn cùng, vừa khóc vừa tự trách chính
mình, Tô Luân và Dung Ân ở bên cạnh an ủi rất lâu cô mới dần lấy lại
được bình tĩnh.
Lúc này, ai nấy đều cũng đã mệt mỏi cực hạn, Thẩm Mặc bảo mọi người
về trước nghỉ ngơi, ở bệnh viện cũng không còn gì quá đáng lo, hai người không thuyết phục được cô, chỉ đành chuẩn bị ra về.
Cánh mũi thở ra đều là mùi thuốc tiêu độc, Dung Ân đi qua một phòng
bệnh liền dừng chân lại, bên trong, Nam Dạ Tước đang nằm an ổn trên
giường bệnh, cánh tay bị thương cũng đã được băng bó lại, bàn tay còn
lại, là mũi kim của bình truyền nước.
Người đàn ông mệt mỏi vô cùng tận, đầu bừa bãi đè lên nửa gối đã ngủ
thiếp đi, cổ áo sơ mi màu lá phong thu mở rộng thoải mái, để lộ ra xương quai xanh gợi cảm.
Trong phòng bệnh tuy rằng có mở lò sưởi, nhưng vẫn khá lạnh, Dung Ân
đi vào, đắp lại chăn cho anh, khom lưng ngồi xuống ghế, liền nhớ đến câu nói trước đây của anh, "Đừng để tôi gặp lại cô một lần nữa, bằng không, tôi sẽ đặc biệt chuẩn bị một gian phòng, đem cô nhốt lại, không động
vào cô, nhưng sẽ nuôi dưỡng cô đến chết mới thôi!".
Sống lưng đang khom xuống của Dung Ân liền thẳng tắp, trước đây cô đã làm càn quá đủ, sau này, có thể lại chạm mặt, cũng sẽ chỉ khiến anh
thêm chán ngán.
Nghĩ như vậy, cô liền không ngoảnh đầu lại, đi ra khỏi phòng bệnh.
Nam Dạ Tước ngủ một mạch cho tới khi y tá đến thay nước truyền mới
tỉnh lại, thuốc tê tiêm vào tay vẫn còn tác dụng, cũng không có cảm giác đau, Ngón tay anh day day mi tâm, sau khi cảm thấy cơn mệt mỏi đỡ hơn
chút ít, lúc này mới đi đến phòng của Dung Ân.
Đi vào , bên trong không một bóng người, anh tìm đến y tá chịu trách nhiệm, "Bệnh nhân nằm ở đây đi đâu?"
"À, sáng nay đã xuất viện".
Người đàn ông nghe xong, khuôn mặt tuấn tú ngăn chặn sự âm u đang
loang tràn, người phụ nữ này, nhẫn tâm giống như nọc độc bọ cạp.
Nói đi, liền bỏ đi.