Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi

Chương 16: Q.2 - Chương 16: Chuyện cũ như khói theo gió bay




Gần tối ngày hai mươi tư tháng ba, Tần trưởng lão Lăng Tiêu các cùng Chương trưởng lão mang theo một đệ tử của mình đến nơi hẹn Thanh Dương phái.

Dương Phi Hồng mời các nàng đến phòng khách nhỏ ở "Hoan Hỉ đường”, để hai đệ tử theo ông đứng đợi ngoài cửa, lúc này mới nhỏ giọng hỏi: "Lăng Nguyệt các chủ thân thể có tốt không?" Hắn cũng không nghĩ là Dịch Khinh Nhan sẽ đến đây. Hắn nghe tin Lăng Nguyệt các chủ trọng thương, hôm qua mới tỉnh lại, thân thể suy yếu, làm sao có thể ra ngoài dự tiệc? Nếu không phải Dụ Dương vương Phi muốn hắn làm bữa tiệc này, hắn sẽ tự mình đi Lăng Tiêu các thương nghị, cũng không mạo muội mời Khinh Nhan tới đây.

Không nghĩ đến Tần trưởng lão thoải mái mà cười nói: "Các chủ chắc là không có chuyện gì, nàng để cho chúng ta tới đây trước, nói nàng nhất định sẽ tới dự tiệc ." Sau đó, nàng cũng đem hai người đệ tử đuổi ra ngoài. Có mấy lời để các trưởng bối nghe là tốt rồi, người trẻ tuổi biết ít chuyện thì tốt hơn.

"Nàng tới thật sao?" Dương Phi Hồng cả kinh. Nguyên Tĩnh Vũ để hắn mời Các chủ Lăng Tiêu các cùng các trưởng lão tới đây, hắn đoán đây là Dụ Dương vương muốn thu phục Lăng Tiêu các. Chỉ cần Dịch Khinh Nhan không tới, Lăng Tiêu các vừa đúng mượn cơ hội này từ chối, coi như Khinh Nhan biết chân tướng không đến Thanh Dương phái, hắn cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ Dụ Dương vương giao cho, cũng mượn lúc này cảnh tỉnh Tần trưởng lão, để Lăng Tiêu các có chút phòng bị.

Tần trưởng lão ngồi ở vị trí Các chủ thật nhiều năm, rất am hiểu lòng người. Nàng đã sớm nhận ra Dương Phi Hồng rất quan tâm Dịch Khinh Nhan, chỉ không rõ nguyên do mà thôi. Mà đối với chuyện Dịch Khinh Nhan giấu giếm, mặc dù nàng không có điều tra cặn kẽ nhưng cũng có thể đoán đại khái. Cho nên nàng rất ủng hộ Dịch Khinh Nhan, cũng cho rằng thân phận ẩn núp của Khinh Nhan đối với Lăng Tiêu các có rất nhiều lợi ích. Nàng thoải mái cười cười, nói: "Dương chưởng môn không cần lo lắng, Các chủ rất hiểu rõ tình hình."

Nghe Tần trưởng lão nói như vậy, Dương Phi Hồng ngẩn ra. Chẳng lẽ nói Lăng Tiêu các sớm đã biết rõ mục đích yến hội tối nay? Hơn nữa cố ý sẵn sàng góp sức cho Dụ Dương vương?

"Dương chưởng môn tối nay không phải là mời được khách quý hay sao?" Chương trưởng lão không có suy nghĩ sâu xa như Tần trưởng lão, nhưng cũng biết Dịch Khinh Nhan gả cho người phú quý, hơn nữa tuyệt đối là người có chí đoạt thiên hạ, xem xét tỉ mỉ, giờ phút này ở Vinh Dương, cũng chỉ có Dụ Dương vương Nguyên Tĩnh Vũ mà thôi. Những người khác của Lăng Tiêu các không nơi Dịch Khinh Nhan xuất giá, nhưng trưởng lão như họ thì rất rõ ràng.

Dương Phi Hồng xấu hổ cười, thật sự là khó có thể mở miệng. Hắn đường đường là một vị đại hiệp Trung Châu, liên tục ba lần làm Võ Lâm Minh Chủ, lại bị một tiểu tử hậu sinh đánh bại, cuối cùng còn khuất phục dưới chân người ta. . . . . .

"Thật ra thì. . . . . . Người trong võ lâm phần lớn biết Thanh Dương phái chúng ta có ngày hôm nay cùng sự ủng hộ của Nghệ An vương là không thể tách rời, cho nên. . . . . . Hôm nay Dụ Dương vương làm chủ Trung Châu, hắn muốn gặp Lăng Nguyệt các chủ cùng mấy vị trưởng lão, mới để cho lão phu an bài lần dạ tiệc này. . . . . . Lão phu xấu hổ, thật sự là không có cách nào. . . . . . Ta hiểu rõ Lăng Tiêu các từ trước đến giờ không tham dự những chuyện đấu tranh chính trị này, vừa đúng Lăng Nguyệt chưa tới, hai vị trưởng lão chớ nên từ chối. . . . . ."

Chương trưởng lão bị một mảnh chân thành của Dương Phi Hồng làm rung động, đứng lên nói: "Dương chưởng môn không cần giải thích. Nội tình trong này đại khái chúng ta cũng đoán được, có lẽ nên nói xin lỗi là chúng ta. . . . . ."

Dương Phi Hồng không hiểu, chẳng lẽ Lăng Tiêu các thật sự sẽ giúp đỡ Dụ Dương vương? Cho nên mới cùng Thanh Dương phái giao hảo hay sao? Nhưng nhìn bộ dạng xuất trần của Khinh Nhan, làm sao sẽ can thiệp vào trận máu tanh tranh bá này? Chợt, hắn nghĩ đến lời nói của Giang Việt vương tử, hắn nói trong đôi mắt Khinh Nhan chứa cả thiên hạ, chẳng lẽ là thật? Làm sao hắn lại nhìn không ra?

"Đoán chừng Các chủ còn một lát nữa mới đến, chúng ta cùng thương nghị chuyện diệt trừ ma giáo!" Tần trưởng lão nói.

Dương Phi Hồng gật đầu, trước mắt chuyện này quả thật càng thêm trọng yếu. Vô luận là Lăng Tiêu các hay là Dụ Dương vương, đối với chuyện trừ khử Thiên Nhất Giáo chủ đó mới an tâm. Đến lúc đó đưa công lao này cho Lăng Tiêu các, vừa đúng gia tăng uy vọng cho Lăng Nguyệt trên giang hồ.

Ba người tỉ mỉ thương nghị một hồi, thời gian bất giác trôi qua.

Chợt, ba người đều im lặng, bọn họ đều nghe được một hồi bước chân nặng nề đang tới. Thì ra là đại đệ tử của Dương Phi Hồng, hắn gõ cửa đi vào nói dạ tiệc cũng đã chuẩn bị xong, mời sư phụ cùng khách quý ngồi vào vị trí.

Dương Phi Hồng gật đầu, nhìn thời gian, đã là giờ Tuất, không biết vị Vương gia kia lúc nào đến, hay muốn chính thức trông thấy người của Lăng Tiêu các đây? Hay là muốn hắn thăm dò ý tứ một chút?

Lúc này, lại một loạt tiếng bước chân truyền đến, ngoài cửa vang lên tiếng Nhị Đệ Tử truyền báo: "Sư phụ, Vương gia tới."

Dương Phi Hồng vội vàng đứng dậy chuẩn bị nghênh đón, cửa đã mở ra, Nguyên Tĩnh Vũ mỉm cười đi tới. Dương Phi Hồng đang muốn hành lễ tham bái, lại thấy Nguyên Tĩnh Vũ trong tay còn dắt một nữ nhân, hắn vội vàng nhìn lướt qua, lại một lần nữa ngây ngẩn cả người, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào Dịch Khinh Nhan không dời mắt. Vô luận như thế nào hắn đều nghĩ mãi mà không rõ, nghĩa nữ Khinh Nhan của hắn, Lăng Nguyệt các chủ Lăng Tiêu các tại sao lại cùng Dụ Dương vương cùng đi đến đây, hơn nữa còn thân mật như vậy?

"Nghĩa phụ!" Khinh Nhan bước nhanh đi tới trước mặt Dương Phi Hồng, tham kiến ông, "Vẫn không có cơ hội nói cho nghĩa phụ rõ thân phận của nữ nhi, xin nghĩa phụ không nên trách tội. . . . . ."

"Con, con cùng Vương gia. . . . . ." Dương Phi Hồng cuối cùng phục hồi tinh thần, chỉ vào Dịch Khinh Nhan cùng nguyên Tĩnh Vũ, cả kinh không biết nên nói gì.

Lại thấy Nguyên Tĩnh Vũ tiến lên một bước đứng ở bên cạnh Khinh Nhan, cúi người chào Dương Phi Hồng một cái, nhàn nhạt lại cười nói: "Trước không biết toàn bộ câu chuyện trong đó, nếu có chỗ đắc tội, kính xin tiền bối tha lỗi!"

"Vương gia. . . . . ." Dương Phi Hồng sao dám nhận lễ của Nguyên Tĩnh Vũ, gấp đến độ không biết nên như thế nào cho phải, lại nghe Khinh Nhan cười nói: "Nghĩa phụ đừng ngại, chàng cúi chào một cái thì có làm sao? Hôm nay tới đây chàng không phải Vương gia, chỉ là phu quân của nữ nhi."

Dương Phi Hồng nhìn Dịch Khinh Nhan một chút, lại nhìn Nguyên Tĩnh Vũ một chút, kiểu gì cũng không thể lấy chuyện hôm đó Nguyên Tĩnh Vũ bức bách mình cùng hôm nay cung kính lễ độ so sánh với nhau. Hắn cũng chỉ là nghĩa phụ của Khinh Nhan, mà vị con rể này thân phận tôn quý, hắn nào dám sơ ý trước mặt y?

Lúc này, Nguyên Tĩnh Vũ lại nói: "Dương tiền bối ngàn vạn lần không nên câu nệ, chuyện lúc trước đều là hiểu lầm, Bổn vương việc làm cũng chỉ là thử dò xét. Ngài đối Khinh Nhan hơn hẳn ruột thịt máu mủ, Bổn vương chân thành kính nể! Hi vọng tiền bối không nên trách tội Khinh Nhan, nàng đem ngài trở thành phụ thân ruột thịt mà kính trọng."

Dương Phi Hồng rất là cảm động, gật đầu liên tục nói: "Có nữ nhi như Khinh Nhan là phúc khí của lão phu . . . . . ."

Lúc này, Tần trưởng lão cùng Chương trưởng lão tới chúc mừng: "Chúc mừng Các chủ, chúc mừng Dương chưởng môn!"

Khinh Nhan nói: "Những ngày qua khổ cực hai vị trưởng lão!"

Nguyên Tĩnh Vũ cũng cười nói: "Không chỉ mấy ngày nay, Khinh Nhan có thể có hôm nay, làm phiền chư vị tiền bối nhiều năm dạy dỗ. Bổn vương có thể lấy Khinh Nhan làm vợ, là kiếp trước tích phúc, cũng đa tạ các tiền bối tha thứ cùng ủng hộ. Sau này Khinh Nhan theo ta chinh chiến bốn phương, chuyện trên giang hồ sợ còn phải dựa vào chư vị tiền bối mới được. Xin các vị tiền bối không cần từ chối!"

Tần trưởng lão cùng Chương trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, cúi người chào nói: "Nguyện vì Các chủ cùng Vương gia dốc sức."

Nguyên Tĩnh Vũ rất là cao hứng, mời mọi người ngồi vào vị trí.

Trong bữa tiệc, Nguyên Tĩnh Vũ không có bày ra dáng vẻ Vương gia, đối với ba vị tiền bối cũng kính trọng vô cùng, cũng tự mình rót rượu cùng kính rượu. Hắn càng khiêm tốn đối đãi người như thế, Dương Phi Hồng cùng hai vị trưởng lão Lăng Tiêu các càng tôn kính hắn.

Thân thể Kinh Nhan thật ra thì đã tốt rồi, chỉ là công lực chưa có khôi phục mà thôi, khỏe mạnh giống cô gái bình thường, nhưng Nguyên Tĩnh Vũ chung quy lại không yên tâm, không để cho nàng uống rượu, không để cho nàng ăn món ăn cay cùng dầu mở, ngồi chọn nấm hương ngư gắp cho nàng, lại tự tay lột vỏ tôm cho nàng, cuối cùng múc nửa bát canh nhân sâm cẩu kỷ chim bồ câu cho nàng.

Dương Phi Hồng cùng hai vị trưởng lão Lăng Tiêu các nhìn Nguyên Tĩnh Vũ động tác tự nhiên mà thành thạo, cách nhìn đối với hắn bất tri bất giác đã thay đổi, giờ phút này Nguyên Tĩnh Vũ quả thật không giống một Vương gia, mà chỉ là một nam nhân bình thường sủng ái thê tử .

Bởi vì Nguyên Tĩnh Vũ đối với Khinh Nhan là yêu, bọn họ lựa chọn tin tưởng hắn, phụ tá hắn.

Bởi vì hai vị trưởng lão không uống được rượu, vì vậy tiệc rượu cũng không kéo dài. Lời lên nói cũng đã nói hết, thành công kéo gần khoảng cách ba bên lại, xác định "Vấn đề thân phận" Khinh Nhan, liền trở lại phòng khách uống trà, thương nghị chuyện tiêu diệt ma giáo.

Căn cứ vào đề nghị của Nguyên Tĩnh Vũ, kế hoạch căn bản đã hoàn thành, nhưng mấu chốt chính là chưa quyết định được người nào sẽ làm. Nguyên Tĩnh Vũ cuối cùng mở miệng nói: "Nếu thật sự không tìm được người, để Bổn vương phái người đến đây đi!"

Dịch Khinh Nhan biết trong tay hắn có một thế lực thần bí, trong đó có cô nương võ nghệ cao cường, nhưng không biết cặn kẽ nội tình trong đó. Hắn tới giờ cũng không có nói với nàng.

Khinh Nhan chợt có chút không vui. Hắn tại sao phải gạt nàng? Hắn rốt cuộc vẫn chưa tin tưởng nàng sao?"Không cần. Sư phụ ta cũng sắp đến."

Dương Phi Hồng không rõ nội tình trong đó, chỉ nghe được Khinh Nhan nói sư phụ của nàng đã tới liền lập tức đứng lên, lo lắng hỏi: "Nàng đã tới rồi sao? Lúc nào thì đến? Khinh Nhan nhận được tin tức của nàng rồi hả ?"

Tần trưởng lão cùng Chương trưởng lão kinh ngạc nhìn Dương Phi Hồng thất thố như vậy, đến thời khắc này mới phản ứng được hắn đột nhiên thành nghĩa phụ Khinh Nhan nguyên lai là có tầng quan hệ này ở bên trong.

"Theo thời gian suy đoán chắc khoảng mấy ngày nữa!" Khinh Nhan nói rất là lạnh nhạt nhưng trong lòng rất cao hứng. Sư phụ là người duy nhất nàng có thể toàn tâm tin tưởng cùng phụ thuộc vào!

Nguyên Tĩnh Vũ rõ ràng cảm thấy tâm tình nàng biến hóa, vì vậy vội vàng liền chấm dứt, rồi sau đó cáo từ rời đi.

Ra cửa, Lâm Khinh Vân cùng Phượng Khinh Trần đứng ở hai bên cửa, thấy bọn họ ra ngoài, khom mình hành lễ.

Nguyên Tĩnh Vũ dắt tay Khinh Nhan bước vào mật đạo. Nơi đây là Nghệ An vương cùng Chưởng Môn Nhân Thanh Dương phái lúc đó cùng nhau xây dựng vài thập niên trước, đối với Nghệ An vương mà nói cũng coi là một đường lui.

Khinh Nhan không nói lời nào, Nguyên Tĩnh Vũ giờ phút này cũng không tiện nói gì, chỉ là nắm chặt tay của nàng.

Cửa ra vào của Nghệ An vương phủ ở bên trong một hòn non bộ trong hoa viên, một nhóm bốn người trở lại Phi Vũ các, Lâm Khinh Vân cùng Phượng Khinh Trần im lặng lui ra, Nguyên Tĩnh Vũ dắt Khinh Nhan đi phòng tắm tắm rửa.

"Khinh Nhan, nàng chắc là cao hứng!" Hai người ôm nhau ngâm mình ở trong nước nóng, hắn trực tiếp nói ra, cũng không phải là dùng giọng điệu hỏi thăm.

"Có chút." Nàng nhàn nhạt trả lời, có chút biểu lộ đau thương, "Có lẽ chúng ta vĩnh viễn cũng không thể hoàn toàn tin tưởng đối với người khác. . . . . . chàng phải suy tính quá nhiều thứ, mà thiếp lại muốn hoàn mỹ. . . . . ."

Nguyên Tĩnh Vũ lẳng lặng ôm ấp lấy nàng, rất dịu dàng, cũng rất. . . . . . có dáng vẻ thâm tình. . . . . .

Hồi lâu sau, hắn mới thở dài, nâng cằm của nàng, nhìn ánh mắt của nàng, nói: "Khinh Nhan, ta không phải là không tin tưởng nàng, vẫn không có nói cho nàng biết chuyện này là bởi vì ta không được phép. Hơn nữa, ta cũng không nghĩ chuyện này là quan trọng. . . . . ."

Khinh Nhan nhìn ánh mắt của hắn do dự mà đau thương, lẳng lặng chờ đợi hắn tiếp tục nói tiếp.

"Sư môn của ta với ta có công ơn nuôi dưỡng, sư phụ cùng trưởng bối sư môn cũng đối với ta rất tốt. Nhưng điều thứ nhất môn quy của chúng ta chính là không được tham chánh. Mười năm trước, đại ca ta đột nhiên qua đời, Dụ Dương đến thời khắc sống chết, ta lựa chọn thừa kế vương vị, từ đó bị sư môn xoá tên. . . . . . Mà những sư huynh sư đệ đến giúp đỡ ta đều là trốn trưởng bối sư môn len lén tới. Bọn họ không phải thuộc hạ của ta, không phải thế lực thuộc về ta, chỉ là bằng hữu của ta , thân nhân của ta. . . . . . Bọn họ trợ giúp ta, chỉ vì ta đã từng là sư huynh sư đệ của bọn hắn, bởi vì chúng ta nhiều năm tình cảm. . . . . . Ta không được đem tin tức bọn họ lan truyền, bọn họ cũng không thiếu bất kỳ danh lợi. Ta chưa bao giờ nói bọn họ, là không muốn mang đến cho bọn họ nguy hiểm cùng tổn thương. . . . . ."

Nghe đến đó, trong đầu Dịch Khinh Nhan lập tức dần hiện ra một môn phái đặc biệt. Nàng kinh dị nhìn nguyên Tĩnh Vũ, Nguyên Tĩnh Vũ khẽ gật đầu một cái.

"Khó trách nội công ngươi đặc biệt như vậy!" Nàng bừng tỉnh hiểu ra. Nói như thế, võ công của hắn cũng che giấu?

Nguyên Tĩnh Vũ vẫn nhìn ánh mắt của nàng, hiểu nghi vấn trong lòng nàng, lại lắc đầu một cái: "Ta còn không có thông qua khảo nghiệm, không có được tiếp xúc võ công tinh hoa chân chính của sư môn, chỉ có nội công là từ nhỏ bắt đầu tu luyện, có chút thành tựu. Sư phụ từ bi, không có phế võ công của ta, chỉ dặn dò ta tốt nhất không cần ở trước mặt người nói ra."

Không có phế võ công của hắn, còn nói tốt nhất không cần ở trước mặt người nói ra, nói đúng hơn là để bảo vệ tánh mạng hắn đi. Xem ra thật sự là môn phái từ bi!

"Làm sao chàng. . . . . . Gặp được bọn họ?" Khinh Nhan biết, môn phái kia không tham dự chính trị, thu đồ đệ cực kỳ nghiêm khắc, tuyệt đối sẽ không cùng quan lại có dây dưa .

"Lúc ấy ta bởi vì trúng độc đã đã hôn mê rồi, bọn họ đem ta còn đang ở cùng ngoại ô, ta ra ngoài cưỡi ngựa bị rắn độc cắn bị thương trúng độc tới chết. Vừa đúng sư phụ ta cùng sư thúc đi ngang qua, bọn họ nhìn ta ăn mặc không giống bình thường, đoán được ta là đệ tử phú gia, vốn là không muốn xen vào việc của người khác , may là sư thúc ta si mê y thuật, ta trúng loại độc hắn tại chưa thấy qua, cho nên mới cứu ta." Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ nhàng vuốt ve tóc Khinh Nhan, lần đầu tiên thuật lại chuyện cũ mà mình đã giấu kín.

"Sau khi ta tỉnh lại, không muốn cũng không dám trở về nữa, đã nói cha mẹ mình đều đã chết, trên đời không thân nhân nữa, thỉnh cầu sư phụ thu ta làm đồ đệ. Sư phụ tốt bụng, liền tạm thời để ta ở bên người. Sau ta lại truyền cho cữu cữu một phong thơ, nói cho hắn biết ta đi học võ, hắn chỉ đem việc này nói cho đại ca ta biết, dưới sự giúp đỡ của đại ca, vương phủ cũng không có phái người tìm kiếm ta, cũng không có ai hỏi tới tin tức của ta, vì vậy sư phụ cũng không biết thân phận chân chính của ta. . . . . . Sư môn của ta có chút khác biệt, sư phụ trong một năm có hơn nửa năm đều ở bên ngoài du ngoạn, chỉ có gần nửa năm ở lại sư môn dạy chúng ta võ học, cho nên, ta cũng chỉ có một nửa thời gian ở lại sư môn, còn lại thời gian phần lớn sống ở trong nhà cậu, chỉ ở thời điểm lễ tết mới trở về vương phủ ở hai ngày. . . . . ."

Khinh Nhan gật đầu một cái, đại khái là hiểu. Hắn cùng với Giản Thục Ninh còn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. . . . . .

"Năm đó đại ca cũng không biết ta đến tột cùng đi nơi nào học võ, chỉ là ở thời điểm ta mười bảy tuổi có hỏi cậu, nhắc đến hôn sự của ta. Nói nhìn như thế nào, ta cuối cùng vẫn là đệ đệ Dụ Dương vương, trưởng thành mà không có thê thiếp cũng không được, cho nên cậu chủ trì lấy biểu tỷ Thục Ninh gả cho ta làm vợ. . . . . . Ta cùng với Thục Ninh vốn là tình tỷ đệ, chẳng qua là lúc đó không hiểu, cảm thấy cưới một cô gái mình quen thuộc làm vợ cũng tốt, còn tránh cho ta muốn lấy cớ che giấu hành tung của mình. . . . . ." Nói đến chỗ này, Nguyên Tĩnh Vũ cúi đầu nhìn thần sắc của Khinh Nhan, Khinh Nhan ngẩng đầu, dịu dàng nhìn hắn.

Nguyên Tĩnh Vũ hiểu nàng đã nghe hiểu lời của mình, cuối cùng yên lòng, vì vậy tiếp tục nói: "Ở sư môn gần đến khi trưởng thành, nội công có chút thành tựu, còn phải hoàn thành khảo nghiệm mới có thể coi như là đệ tử thân truyền chính thức, mới có thể tiếp xúc công pháp vô thượng của sư môn, sau mới có thể Thành gia. . . . . . Cho nên, ta cùng với Thục Ninh thành thân cũng không trở về báo sư môn, chỉ muốn chờ hoàn thành sư khảo nghiệm sau đó nói cho sư phụ, không nghĩ tới đại ca lại đột nhiên qua đời. . . . . ."

Khinh Nhan chợt ôm chặt hắn, đầu tựa vào cổ hắn, nửa ngày cũng không có nói chuyện.

Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ nhàng mỉm cười liếc nàng một cái, một tay ôm nàng, một tay tưới nước thay nàng tắm rửa.

"Về sau chàng chỉ thuộc về một mình thiếp sao?" Nàng chợt mở miệng, từ từ ngẩng đầu lên.

Nguyên Tĩnh Vũ kinh ngạc mà nhìn nàng, một hồi lâu mới gật đầu một cái, nghiêm túc nói: "Đúng, về sau ta chỉ thuộc về nàng! Chỉ thuộc về một mình nàng!"

Khinh Nhan cười, nụ cười nhàn nhạt, trong đôi mắt giống như chứa một tầng sương mù mờ mịt, làm cho người ta nhìn không rõ lắm. Nàng buông hông của hắn ra, nhẹ nhàng chạm mặt của hắn, nhẹ giọng nói: "Nhớ kỹ lời nói của chàng, chàng là của thiếp, là của một mình thiếp, vĩnh viễn đều là người của thiếp! Những thứ khác thiếp đều có thể tha thứ, chỉ có một điểm này, một bước thiếp cũng không nhường!"

Nguyên Tĩnh Vũ thận trọng gật đầu, từ từ cười lên. Nàng cuối cùng cũng hoàn toàn thuộc về hắn rồi. . . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.