Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi

Chương 7: Q.1 - Chương 7: Hồng nhan nộ kiếm khiếp nhân tâm




Cho đến lúc này, hội nghị lần này có thể nói kết thúc mỹ mãn, nhưng trong lòng Nguyên Tĩnh Vũ không hiểu sao lại có chút buồn bực. Nghĩ đến không lâu nữa sẽ phải cùng Khinh Nhan tách ra, hơn nữa lần nàynàng đi Giang Nam, tám chín phần mười sẽ đụng phải gã Lâm sư huynh vẫn luôn có ý đồ đối với nàng, trong lòng hắn liền cảm thấy có chút bất an. Tuy rằng những ngày qua bọn họ ở chung vẫn không sai, nhưng dù sao cũng là có tiếng không có miếng, nàng đạt được hắn hứa hẹn cùng tín nhiệm, nhưng cũng không thay đổi người khác đánh chủ ý với nàng? Nàng đều phân ra rất rõ ràng “Công sự” cùng “Tình riêng”.

Ngay lúc mọi người cùng nhau ra cửa, hắn lặng lẽ kéo tay của nàng, mang theo do dự nhỏ giọng hỏi: “Nàng nhất định phải tự mình đi sao? Có thể theo ta đến Lương châu hay không?” Kỳ thực trong lòng biết nàng sẽ không đáp ứng, thế cuộc cũng không cho phép, nhưng chỉ cần là nữ nhân, nghĩ đến đều là trọng cảm tình, hắn đến lại cho nàng một liều mãnh dược mới được…

Nghe vậy, Dịch Khinh Nhan ngẩng đầu lạnh lùng mà nhìn về phía hắn, ánh nhìn mạnh mẽ làm hắn chột dạ buông tay nàng ra thậm chí không dám nhìn thẳng ánh mắt của nàng. Nàng nhìn ra? Hắn sẽ không chữa lợn lành thành lợn què chứ?

Nguyên Tĩnh Vũ thấy tất cả mọi người đã đi xa, khẩn trương giải thích: “Khinh Nhan nàng đừng hiểu lầm, ta chỉ là, chỉ là không muốn tách ra với nàng…”

“Hừ, ” Nàng hừ lạnh một tiếng, “Trong lòng ngươi nghĩ suy nghĩ loạn thất bát tao gì cho là ta không biết sao? Nếu ngay cả chút khoảnh khắc chia lìa nhỏ nhặt đó đều nhẫn nại không được, vậy cũng không còn gì để nói nhiều, chỉ trách chính ta có mắt không tròng chọn sai minh chủ đi!” Diễn kịch sao? Xem thường nàng không biết diễn à? Hừ! Đã đến lúc nào rồi còn dám giở thủ đoạn với nàng!

“Không phải, bản vương biết hẳn nên lấy đại cục làm trọng, cũng nên tin tưởng nàng, chẳng qua là… Nàng đều luôn đem công và tư phân đến rõ ràng như vậy… Khinh Nhan, nàng có thể nhớ một chút,, nàng là Vương phi Dụ Dương a…” Nguyên Tĩnh Vũ tuy rằng không nói tiếp, nhưng ý định cũng đã biểu đạt rõ ràng. Dù như thế nào, chung quy phải chân chính đạt được nàng hắn mới yên tâm…

Lúc này, Dịch Duẫn Tiệp thấy Lưu Ngạn Phi vẫn không hề đi ra, đi vào tìm người.”Ngạn Phi huynh đệ, sao lại chậm như vậy, không phải nói thương nghị xong chính sự sẽ đến trong sân luận võ sao?”

DịchKhinh Nhan đang có chút bực mình, hơi híp mắt cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi không phải là đối thủ của ta! Tìm thêm năm người đến, bổn công tử sẽ lấy một địch sáu!”

Dịch Duẫn Tiệp nổi giận đùng đùng: “Lưu Ngạn Phi, ngươi cũng không sợ chém gió to quá gãy lưỡi sao! Tiểu tử ngươi cũng quá cuồng vọng!”

Lưu Ngạn Phi không thèm để ý đến hắn, hừ lạnh một tiếng trực tiếp từ trước cửa sổ lầu ba nhảy xuống.

Trong sân tất cả mọi người đang đợi Lưu Ngạn Phi cùng Dịch Duẫn Tiệp tỷ thí võ nghệ, chợt thấy có người từ trên lầu nhảy xuống, tất cả đều xoay người nhìn nàng. Bất quá trong nháy mắt, nàng đã bồng bềnh rơi xuống đất, không phát một chút tiếng vang, dáng người dĩ nhiên là đẹp trai phiêu dật như vậy.

Dịch Duẫn Tiệp cũng từ trước cửa sổ nhảy xuống, vững vàng mà rơi trên mặt đất, nhưng lúc rơi xuống đất âm thanh lại có thể nghe rõ ràng. Luận về khinh công, hai người đã phân cao thấp.

Không chờ DịchDuẫn Tiệp mở miệng, Dịch Khinh Nhan kêu lên: “Ngụy Thu Hổ, Dương Tấn, Dụ Dương, Tần Cánh, Lưu Kính Phong, cùng lên một loạt đi!”

Trong bóng tối, năm thân ảnh cùng nhau bay ra, chỉnh tề đứng ở bên cạnh Dịch Duẫn Tiệp. Bọn họ đều là cận thân thị vệ của Nguyên Tĩnh Vũ, tuy rằng rất ít chính thức chạm mặt, nàng lại biết bọn họ vẫn đều ở trong bóng tối bảo hộ Nguyên Tĩnh Vũ.

Dịch Duẫn Tiệp nổi giận đùng đùng mà rống lên nói: “Các ngươi cũng cho là ta đánh không lại hắn? Lấy một địch sáu, cho dù thắng cũng không vẻ vang!”

Dịch Khinh Nhan cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Đúng vậy, nếu như thua thì càng không mặt mũi thấy người!”

Ngay song phương giương cung bạt kiếm thời điểm, chỉ nghe Nguyên Tĩnh Vũ nhanh chân lại đây, gầm nhẹ một tiếng: “Được rồi —— Đều câm miệng cho bản vương!”

Tất cả mọi người an tĩnh lại, từng người từng người đứng nghiêm, không dám thở mạnh, cẩn thận từng li từng tí một mà nghiêm túc chờ lệnh của Nguyên Tĩnh Vũ, chỉ có Dịch Khinh Nhan liếc Nguyên Tĩnh Vũ một chút, sau khi liền nghiêng đầu đi ngửa đầu xem sao

Nguyên Tĩnh Vũ âm thầm buồn cười trong lòng, cảm thấy giờ khắc này Khinh Nhan đặc biệt khả ái, dáng giận dỗi vẻ giống như đứa bé đơn thuần. Hắn nhanh chân đi đến trước người của nàng, nổi giận đùng đùng mà đem nàng kéo đến một bên trong bóng tối, sau khi rời xa mọi người mới thấp giọng nói: “Là bản vương sai, ta xin lỗi nàng… Ta không nên không tin nàng, ta chỉ là quá quan tâm nàng… Nàng cần gì phải lấy bọn hắn trút giận!”

“Ta thấy cần cẩn trọng không phải ta, ngược lại là chính ngươi, trước đó những chuyện ngươi nói với ta có đáng tin hay không,, chờ tới khi Lương châu, mỹ nhân kế của người ta vừa xuất hiện… Hừ!” Cứ việc nghĩ đến hắn chẳng qau chỉ dùng lời ngon tiếng ngọt lừa nàng vui vẻ, nhưng không thể phủ nhận, nhìn thấy hắn ăn nói khép nép như vậy, nghe tình ý của hắn ẩn chứa trong đó, trong lòng nàng đúng là có chút ngọt ngào.

Nguyên Tĩnh Vũ bởi vì câu nói mang theo vài phần lo lắng cùng hơi có chút ghen tức này của nàng mà mừng rỡ không ngớt, thầm nói: nàng đã bắt đầu đã quan tâm đến hắn rồi sao? Giả vờ cả giận nói:

” Nguyên Tĩnh Vũ ta đường đường là Phiên Vương một phương, đỉnh thiên địa lập thệ há lại là trò đùa?” Thấy nàng kinh ngạc mà nhìn mình, hắn lại thở dài nói: “Khinh Nhan, nàng thực sự quá xem nhẹ chính mình.”

Người khác thấy không rõ, hay là nàng cũng không hoàn toàn tín nhiệm hắn, nhưng chính bản thân hắn biết, tâm hắn đang trầm luân từng chút từng chút, bị bao vây giữa vầng hào quang chói sáng độc nhất vô nhị của nàng. Mặc dù đối với nàng có ý đồ có tính toán, nhưng phần tình cảm dành cho nàng đó cũng là chân thực tồn tại. Ở chung càng lâu, phần tình yêu kia lại càng mãnh liệt, càng thuần túy, cho nên hắn lại càng nóng ruột, càng muốn sớm một ngày đạt được nàng. Hắn đều đã bỏ ra, thế nào cũng muốn đòi hỏi nàng cả gốc lẫn lãi trở về mới được, Nguyên Tĩnh Vũ hắn từ trước đến nay chưa bao giờ kinh doanh việc gì lỗ vốn bao giờ.

Nếu có thể khống chế chính mình bớt yêu thương nàng một phần, hắn không hẳn không muốn. Là một nam nhân hùng tâm tráng chí, hắn biết hắn không thể động chân tình, như vậy mới có thể không có kẽ hở, không có nhược điểm, mới có thể không gì không xuyên thủng, dũng cảm tiến tới. Nhưng đối với nàng hắn lại hoàn toàn không có cách nào. Với trăm vạn nghĩa quân kia, nhất định hắn tuyệt đối không thể bỏ qua nàng, nhưng ở chung càng lâu, hiểu rõ càng sâu hắn lại càng vô thức chìm đắm sâu không cách nào tự kiềm chế, vài lần suy nghĩ, vài lần giãy dụa, cuối cùng cũng chỉ có thể vâng theo trái tim của mình. Nhưng tình yêu của hắn, hắn yêu cầu phải được báo lại, hắn tuyệt đối sẽ không liều lĩnh bất kể được mất giống như Lâm sư huynh của nàng. Hắn muốn nàng, muốn thân thể của nàng thậm chí linh hồn của nàng hoàn toàn đều thuộc về hắn! Chỉ một thời gian nữa là sẽ tới tay, hắn tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sắp chia ly một, hai tháng, hắn muốn đem trái tim của nàng đặt tai trên người mình mới yên tâm…

“Được rồi, tránh ra! Ngày hôm nay nếu như ta không đem bọn họ đánh ngã, người khác còn tưởng rằng Lưu Ngạn Phi ta chỉ có thể nói mạnh miệng!” Không có thời gian suy nghĩ sâu sắc những lời này của hắn có mấy phần có thể tin, nhưng hắn quan tâm nàng là có thể khẳng định. Bất luận điểm xuất phát của hắn là cái gì, nàng đều cần phần quan tâm này của hắn. Đối với kế hoạch nàng đã dự tình từ lâu, nàng càng ngày càng có nắm chắc.

Nguyên Tĩnh Vũ yên lặng mà lui lại, hắn biết Khinh Nhan là muốn tìm người hả giận, cũng biết nàng ra tay sẽ có đúng mực, nhưng vẫn là có chút không yên lòng. Võ công cao tuyệt của màng cho hắn ấn tượng thực sự quá sâu sắc, liền không nhịn được ở sau lưng nàng nhỏ giọng dặn dò một câu: “Ngạn Phi, đúng mực thôi! Bọn họ còn phải bảo vệ bản vương đi Lương châu đấy!”

Bọn Dịch Duẫn Tiệp tất cả đều là cao thủ trong cao thủ, Nguyên Tĩnh Vũ mặc dù nói rất nhỏ, nhưng cuối cùng câu nói này vẫn bị bọn họ nghe được. Bị chủ công của mình xem thường như vậy, mấy người bọn họ đều tức giận đầy bụng. Nên khi Dịch Khinh Nhan vừa đi tới, sáu người liền ăn ý mà đem nàng vây lại.

Nguyên Tĩnh Vũ đứng ở trong bóng tối nhìn thân ảnh Dịch Khinh Nhan chậm rãi đi tới giữa sân, nở nụ cười nhẹ. Khinh Nhan càng giận, nói rõ phân lượng mình trong lòng nàng càng nặng. Hắn luôn luôn rõ ràng, muốn khống chế cảm tình của một người, lấy tình cảm của mình để buộc chặt là phương pháp hữu hiệu nhất.

Sáu Dịch Duẫn Tiệp người bình thường đã diễn luyện quá rất nhiều trận pháp, nhưng đều là nhằm vào rất nhiều kẻ địch, bây giờ sáu người vây công một người, trái lại có vẻ luống cuống tay chân.

“Hừ! Cũng chỉ có như thế!” Dịch Khinh Nhan rút kiếm ra tay, thân hình quỷ dị, đừng nói người ở phía ngoài thấy không rõ thân ảnh của nàng, ngay cả sáu người Dịch Duẫn Tiệp cũng thấy không được thân hình của nàng. Rõ rang thấy nàng đứng ở chỗ này, kiếm của mình vừa đến mới phát hiện người đã không thấy.

Chương thứ bảy: Hồng nhan nộ kiếm khiếp nhân tâm (Hạ ) Khinh công của Dịch Khinh Nhan xuất thần nhập hóa không tưởng tượng được, tốc độ của bọn sáu người Duẫn Tiệp tuy nhanh vượt quá người thường cũng không chạm tới vạt áo của nàng. Mà nàng chỉ phòng thủ cùng bọn họ chơi mấy chiêu, sau đó mới tiến công bén nhọn, càng ép sáu người tay chân luống cuống.

Chỉ trong chốc lát, thắng bại đã phân, mỗi người đứng bất đông. Chỉ thấy Dịch Khinh Nhan chỉ trường kiếm vào cổ họng Dịch Duẫn Tiệp, lạnh lùng hỏi: “Đã phục chưa?”

Dịch Duẫn Tiệp nháy nháy mắt, chợt nói một câu khiên người khác không hiểu được: “Là ngươi?”

Dịch Khinh Nhan hừ lạnh một tiếng, thu kiếm xoay người đứng một bên.

Mọi người cho là Dịch Duẫn Tiệp chịu nhục nhã đến độ bi phẫn, nhưng không ngờ hắn chạy đến trước mặt Dụ Dương Vương oán hận nói: “Vương gia đã tìm được nàng? Ngài cũng thật quá đáng! Nếu người đã ở trong vương phủ sao không nói cho ta? Làm hại ta hơn hai tháng qua bôn ba tìm người, cũng không trở về Liên gia, người xem tay chân cũng ốm bớt đi …”

Nguyên Tĩnh Vũ bất mãn liếc hắn. Tiểu tử này còn dám oán trách hắn? Ngay cả muội muội ruột cũng không nhận ra, làm hại hắn bỏ lỡ cơ hội tốt, thiếu chút nữa bị nàng đá ra khỏi cửa rồi. Đây chính là nửa thiên hạ a! Hừ, hôm nay thế mà biết được điểm xấu của ngươi …

Dịch Duẫn Tiệp không hiểu sao lại bị Vương gia trừng, bộ hắn chọc Vương gia mất hứng sao?

Lúc này, Chu Trọng Nguyên đi tới cười vỗ vỗ bả vai Dịch Duẫn Tiệp nói: “Duẫn Tiệp ngươi cũng đừng nhắc lại chuyện này, Vương gia cũng phát hiện Ngạn Phi mới tháng trước, ngươi không thấy Vương gia mấy ngày qua ảo não không thôi sao?”

“Chu tiên sinh cũng đã sớm biết? Các ngươi thật là quá đáng, biết rõ mọi chuyện cũng không nói cho ta, xem ta mất mặt ngươi vui vẻ lắm phải không?” Quan hệ bí mật có tốt hơn nữa giữa hắn cùng Nguyên Tĩnh Vũ không thể oán trách, đành không thể làm gì khác là chuyển sang oán giận Chu Trọng Nguyên.

“Ta nói ngươi phục sao?” Chu Trọng Nguyên cười nói.

Dịch Duẫn Tiệp xấu hổ: “Nếu là người khác thì không sao, sớm biết là nàng, ta có mấy lá gan cũng không dám khiêu khích a! Lần trước nếu không phải nàng ra tay cứu giúp, chúng ta đâu còn mạng ở đây?”

Mọi người vừa nghe, liền biết ở trong có nội tình.

Lúc này, huyệt đạo năm người Dương Tấn mới dãn ra, chậm rãi phục hồi khả năng hành động, từng người cúi gằm đầu đến bên cạnh Dịch Duẫn Tiệp kể khổ: “Thống lĩnh, huynh đệ chúng ta mất hết mặt mũi rồi. Vương gia tìm đâu ra tuyệt thế cao thủ a …”

“Còn có thể làm gì a? Bái kiến lão đại mới đi!” Nói xong, hắn mang năm huynh đệ đến trước mặt Dịch Khinh Nhan, cung kính khom lưng hành lễ, cùng nhau hô một tiếng: “Lưu đại ca!”

Dịch Khinh Nhan khẽ hất cằm đắc ý nhìn Nguyên Tĩnh Vũ đang cười nhạt không nói. Sáu người này mặc dù công phu chưa đến độ, nhưng cũng giúp nàng giãn chút gân cốt, vẫn là không tệ.

Nguyên Tĩnh Vụ không nhịn được buồn cười, đi tới thấp giọng trêu: “Hiện tại không giận Bổn vương nữa?” Quả nhiên là tính tình trẻ con! Đột nhiên hắn cảm giác lòng trở nên nhẹ nhõm mà ấm áp, toàn thân cảm thấy được thích ý không diễn tả được. Mà tất cả cũng vì một nụ cười trẻ con của nàng.

Chợt hắn giống như nghĩ đến cái gì đó, nụ cười trên mặt lập tức thu lại. Bị một nữ nhân điều khiển tâm tình, đây tuyệt đối không phải là việc tốt…

“Thuộc hạ nào dám giận Vương gia!” Dịch Khinh Nhan liếc hắn một cái, khẽ cúi người chào nói: “Thuộc hạ cáo lui trước!” Chờ Nguyên Tĩnh Vũ gật đầu, nàng nói thêm một câu: “Hôm nay sắc trời đã tối, nếu trời không sao đừng đến phiền ta!” Sau đó, thân hình àng thoắt một cái đã không thấy tung tích.

Dịch Khinh Nhan vừa rời đi, Dịch Duẫn Tiệp liền đến bên cạnh Dụ Dương vương nhỏ giọng hỏi: “Vương gia, như thế nào? Đã làm xong chưa?”

Nguyên Tĩnh Vũ chợt kéo bả vai Dịch Duẫn Tiệp, ghé vào tai hắn nói nhỏ hai câu. Chỉ thấy Dịch Duẫn Tiệp thét kinh hãi: “Thật?” Sau đó dậm chân tức giận nói: “Vương gia thật quá đáng! Chuyện lớn như vậy lại không nói gì với ta. Dầu sao ta cũng …”

Nguyên Tĩnh Vũ lập tức cắt lời hắn: “Ngươi còn dám trách bổn vương? Bổn vương không trách ngươi làm hư chuyện lớn của ta đã là giữ thể diện cho ngươi rồi. Đúng rồi, chuyện này không cần nói cho phụ thân ngươi, tối mai cả nhà các ngươi đến vương phủ ăn một bữa cơm đi! Trước khi chúng ta rời đi cũng nên gặp mặt cả nhà ngươi một lần.”

Dịch Duẫn Diệp gật đầu một cái, dặn dò bốn người Dương Tấn mấy câu, sau đó liền cáo từ rời đi. Mà Lưu Lực Sơn từ đầu đến cuối đều mơ mơ màng màng, không hiểu Vương gia cùng thống lĩnh nói cái gì.

Sau đó, những người khác cũng cáo từ rời đi. Vừa ra tiểu viện, mọi người liền vây Dịch Duẫn Tiệp cùng Chu Trọng Nguyên lại hỏi lai lịch Ngạn Phi.

Chu Trọng Nguyên biết ý định của Vương gia, dĩ nhiên nửa câu đều không lộ. Dịch Duẫn Tiệp tuổi còn trẻ, các vị đại nhân đều là trưởng bối của hăn, hắn không thể cự tuyệt thẳng thừng, chỉ có thể tìm mấy điểm không quan trọng mà nói. Nhưng lừa được bọn lão hồ ly này cũng không dễ dàng, cho nên hắn nửa giả nửa thật nói Lưu Phi Ngạn là ân nhân cứu mạng bọn hắn trên đường từ Cẩm Châu về. Hắn khoa trương nhớ lại tình huống nguy cấp lúc đó, Lưu Phi Ngạn từ trên trời giáng xuống như thế nào cứu tính mạng bọn họ. Còn nói thêm Lưu Phi Ngạn vẫn hộ tống bọn họ trở về Duyệt Châu, sau đó liền mất tích. Cho nên Vương gia phái hắn đi tìm kiếm khắp nơi, không nghĩ đến Lưu Phi Ngạn lại ở Duyệt Châu chờ Vương gia triệu kiến.

Này thật có giả có, nhưng điểm mấu chốt hắn trước sau không tiết lộ. Là Lưu Ngạn Phi thật sự là nữ tử, chính là thân muội của Dịch Duẫn Tiệp, Dịch Doanh Doanh. Khó trách lúc ấy nàng đem lọ thuốc ném cho hắn… Càng lại nói lạ, hắn ngay cả thân muội muội cũng không nhận ra, đáng đời hôm nay mất hết thể diện…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.