Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi

Chương 6: Q.2 - Chương 6: Phát hiện mới đầy bất ngờ




Ngày mười tám tháng ba, trên hồ Thanh Dương, Lăng Tiêu các cùng Thanh Dương phái quyết đấu.

Lần luận võ này đưa ra quyết định chính thức cho một minh chủ võ lâm, chẳng những trên bờ đứng đầy người, trên mặt hồ còn có thêm nhiều thuyền nhỏ. Tình hình đặc biệt hôm nay, cho phép những danh môn khác ngoài Lục đại môn phái ngồi thuyền nhỏ quan sát cuộc chiến !

Đúng giờ thìn, Dịch Khinh Nhan một thân áo trắng tung bay, tay cầm Ngân Tiêu bảo kiếm, lụa mỏng che mặt đứng ở lôi đài trên mặt hồ. Gió xuân tháng ba thôi lên mái tóc dài cùng áo bào của nàng, tựa như tiên tử lỡ bước xuống trần thế, sắp thuận gió quay về. Một khắc rung động này đủ để hơn một ngàn nhân sĩ giang hồ ghi nhớ cả đời.

Đối diện Khinh Nhan, Dương Phi Hồng lặng lẽ nhìn nàng, vẻ mặt đột nhiên có chút hoảng hốt : “Dung Nguyệt các chủ, xin hỏi lệnh từ …”

“Hử?” Dịch Khinh Nhan nhướn mày nhìn ông, không biết ông đột nhiên hỏi mẫu thân của mình là có dụng ý gì.

Dương Phi Hồng giống như đột nhiên bừng tỉnh trở lại, vội nói : “Không có gì, chúng ta vẫn nên luận võ trước đi, chuyện khác chờ sau khi luận võ xong nói sau cũng không muộn!”

Dịch Khinh Nhan gật đầu : “Như thế rất tốt ! Dương chưởng môn, thỉnh!”

Vừa dứt lời, Dịch Khinh Nhan liền rút kiếm ra khỏi vỏ, chậm rãi chỉ về hướng Dương Phi Hồng, nhưng không lập tức động thủ. Nàng chờ Dương Phi Hồng rút kiếm.

Bảo kiếm trong tay Dương Phi Hồng chính là chí bảo của phái Thanh Dương “ Thanh Hồng”, tục truyền Dương Phi Hồng chính là được đặt tên theo thanh bảo kiếm này. Năm đó vào thời điểm mẫu thân ông sinh hạ ông, phụ thân của ông vừa mới lên làm chưởng môn phái Thanh Dương, có được bảo kiếm Thanh Hồng này, vì thế cho ông lấy tên “Phi Hồng”, mong mỏi sau này ông lớn lên có thể vượt qua mình trên con đường võ học.

Dịch Khinh Nhan là hậu bối tuổi trẻ, ra chiêu đầu tiên.

Kiếm pháp của nàng thạo về tính linh hoạt, điểm đặc sắc nhất chính là cách xuất kiếm mau lẹ, hướng đi quỷ dị, phối hợp cùng khinh công độc nhất vô nhị cùng nội công thâm hậu, bằng này cũng đủ dựng địa vị bất bại. Kiếm pháp Thanh Dương phái mạnh mẽ, sắc bén mà chuẩn xác, luôn hướng về phía đại huyệt toàn thân của đối thủ, nhưng đối với Dịch Khinh Nhan cũng không trở thành uy hiếp. Đương nhiên, Dịch Khinh Nhan nếu muốn đánh bại Dương Phi Hồng cũng không phải dễ dàng.

Khi hai vị tuyệt đại cao thu so chiêu, tốc độ nhanh, xuất kiếm chuẩn xác sắc bén, vô luận là tiến công hay phòng thủ đều mau lẹ vô cùng. Đối với nhân sĩ giang hồ tứ phương mà nói, trận luận võ này thật là thập phần phấn khích, hai người trên lôi đài công thủ đều giữ vững.

Rất nhanh, một trăm chiêu qua đi, những người đứng xem đều thấy đau mắt, tốc độ của hai người trên lôi đài lại không chút dấu hiệu chậm đi chút nào.

Đột nhiên, kiếm pháp của Dịch Khinh Nhan dường như thay đổi, vỏ kiếm bên tay trái cũng bắt đầu tham dự tiến công phòng thủ, rất nhanh liền chiếm thượng phong.

Bởi vì tốc độ của hai ngừơi thật sự quá nhanh, những người đứng hơi xa một chút không thấy rõ lắm, chỉ thấy hai bóng người quấn lấy cùng một chỗ, vị trí không ngừng biến hoá. Ước chừng lại qua thời gian một chung trà, hai bóng người cuối cùng cũng dừng lại, còn cách khoảng một trượng đứng yên lặng.

Trên lôi đài, Dương Phi Hồng nhìn Dịch Khinh Nhan một lúc lâu, đột nhiên khoé miệng nở nụ cười. Dịch Khinh Nhan khó hiểu nhìn ông, trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, nhưng không cách nào hỏi ra miệng. Một chiêu cuối cùng quyết định thắng bại kia ông lại không vội phòng thủ mà còn cố ý chậm lại giúp nàng ? Nhưng, ông hoàn toàn không có lý do gì cố ý thua nàng !

Dương Phi Hồng nhìn ra nghi ngờ của nàng, nhưng không giải thích gì, ngược lại còn cười dài thông suốt mốt suy nghĩ trong lòng, cuối cùng cất cao giọng nói : “Thanh Dương phái nguyện dâng tặng Dung Nguyệt các chủ Lăng Tiêu các làm Minh chủ võ lâm tân nhiệm!”

Dương Phi Hồng dùng nội lực đem những lời này đưa ra ngoài, toàn bộ nhân sĩ giang hồ chung quanh đều nghe được thực hư rõ ràng, trong giọng nói của hắn không những không có chút gì không cam tâm, ngược lại hình như còn rất vui mừng, khiến người khác khó hiểu.

Dịch Khinh Nhan ôm quyền nói : “Dương tiền bối, đa tạ. Vãn bối …”

Dương Phi Hồng khoát tay cắt đứt lời của nàng, cười lớn nói : “Minh chủ không cần khách khí, đêm nay để Thanh Dương phái ta làm chủ, đi Hưng An náo nhiệt một chút, chúc mừng Minh chủ kế nhiệm !” Hưng An nằm ở hồ Thanh Dương, là tài sản của Thanh Dương phái.

Dịch Khinh Nhan lúc này cũng không tiện nói gì, vì thế cúi đầu cảm tạ nói : “Đa tạ tiền bối ưu ái, đêm nay vãn bối nhất định đến đúng giờ.” Bằng cảm giác, Dịch Khinh Nhan biết Dương Phi Hồng đối với chính mình là một loại yêu thương của bậc cha chú.

Giữ chức vụ nguyên Minh chủ võ lâm của giang hồ, Dương Phi Hồng rất có uy tín. Mọi người thấy ông đối với vị các chủ tân nhiệm của Lăng Tiêu Các này tôn sung như thế, lại cam tâm tình nguyện tôn lên làm Minh Chủ, chỉ có thể nói là võ công Lăng Tiêu Các quá mức thần kỳ, khiến vị lão Minh chủ sinh lòng kính nể, vì thế nhanh chon tán thành làm theo, chưởng môn của nhiều môn phái cùng những hiệp khách độc hành nổi danh trên giang hồ đều một lượt tới chúc mừng.

Buổi tối, Hưng An ở bờ hồ Thanh Dương.

Dịch Khinh Nhan dẫn theo hai vị trưởng lão cùng Phượng Khinh Trần cùng đến dự tiệc. Bởi vì rất tôn kính đối với Dương Phi Hồng, cho nên Dịch Khinh Nhan lấy khăn che mặt xuống, khiến cho mọi người trong Thanh Dương phái không khỏi thất thần một lát. Chỉ có Dương Phi Hồng tựa hồ không bị dung mạng của Dịch Khinh Nhan ảnh hưởng, chỉ lặng đi một chút liền hồi phục tinh thần lại rất nhanh, tiếp đón bốn vị khách quý của Lăng Tiêu các ngồi xuống.

Dương Phi Hồng đối với Trình trưởng lão cùng Phượng Khinh Trần đều rất tôn kính, trước là vì võ công của Trình trưởng lão cùng Phượng Khinh Trần đều được xem như là đệ nhất cao thủ giang hồ, sau là ca ngợi võ công độc đáo của Lăng Tiêu các, nhân tài đông đúc.

Dịch Khinh Nhan mở đầu nói Trình trưởng lão vốn là các chủ tiền nhiệm, là sư thúc của mình cũng thỉnh bà ngồi ở chủ vị, nhưng Trình trưởng lão không chịu, nói mình đã thoái vị, nên tuân thủ môn quy một cách nghiêm chỉnh, trước mặt các chủ, mình cho dù thế nào cũng không thể ngồi ở chủ vị.. Khinh Nhan bất đắc dĩ đành phải mời bà ngồi bên cạnh mình.

Tiếp đó Khinh Nhan giới thiệu Phượng Khinh Trần nói là sư đệ của mình, tất cả mọi người trong Thanh Dương phái đều rất tôn kính hắn, nhiều lần mời hắn có thời gian rảnh rỗi đến Thanh Dương phái thăm thú một chút, thuận tiện tỉ thý vài cuộc.

Phượng Khinh Trần thấy Dịch Khinh Nhan rất tôn kính Dương Phi Hồng, vì thế cũng xoay người cúi đầu còn rất nghiêm túc hành lễ với ông, sau đó nghiêm mặt nói : “Đa tạ chư vị tiền bối ưu ái, nhưng Khinh Trân là các chủ ám vệ, thân phận hèn mọn, ở trước mặt chư vị tiền bối, không có chỗ cho tiểu nhân ngồi.” Sau đó hắn cung kính đứng phía sau Dịch Khinh Nhan.

Mọi người ở Thanh Dương phái không biết môn quy của Lăng Tiêu các, tất cả đều kỳ quái nhìn Dịch Khinh Nhan, chờ đợi lời giải thích của nàng. Bọn họ nhìn ra, võ công của Phượng Khinh Trần rõ ràng cao hơn vị các chủ Dịch Khinh Nhan này, nhưng thế nào cũng không thể ngờ được địa vị của hắn ở Lăng Tiêu các lại thấp như thế, trong lòng nhịn không được có chút bất bình cho hắn.

Khinh Nhan bất đắc dĩ nhìn Khinh Trần thở dài, nhưng không biết có thể giải thích như thế nào.

Khinh Trần thấy dáng vẻ nàng có chút khó xử, trong mắt có chút hối hận, vì thế liền giải thích với chư vị trong Thanh Dương phái : “Từ nhỏ Khinh Trần đã ái mộ Các chủ, Khinh Trần hi vọng cả đời có thể ở bên cạnh bảo vệ Các chủ, tự nguyện trở thành Các chủ ám vệ. Làm tư nô của Các chủ, Khinh Trần tuy rằng chỉ nghe theo lệnh của Các chủ và phu quân của nàng, nhưng ở trong Lăng Tiêu các quả thật không có địa vị gì, làm sao có thể ngang vai ngang vế với Các chủ và hai vị trưởng lão ? Thỉnh Dương tiền bối chớ hiểu lầm Các chủ, tất cả đều là Khinh Trần cam tâm tình nguyện. Có thể ở bên cạnh bảo vệ Các chủ như vậy, là hạnh phúc lớn nhất đời này của ta.”

Nếu môn quy của Lăng Tiêu các đã như thế, Dương Phi Hồng cũng không tiện nói thêm điều gì, nhanh chóng chuyển đề tài khác, tiếp đón mọi người dùng cơm uống rượu.

Hôm nay bởi vì mời các chư vị nữ hiệp của Lăng Tiêu các, cho nên Dương Phi Hồng đặc biệt gọi hai con gái mình đến, không muốn để Dịch Khinh Nhan thiếu tự nhiên khi ngồi giữa một bàn toàn đại nam nhân. Sự thật chứng minh ông đã sai, hai người con gái này đều sinh lòng bất mãn đối với người nữ tử trẻ tuổi được phụ thân mình sùng kính nhất, tuy rằng trong lời nói đối với Dịch Khinh Nhan rất là tôn sùng nhưng nụ cười trên mặt lại rất giả tạo.

Dương Phi Hồng ở trên bàn cũng không tiện quở trách con gái của mình, đành phải thất lỗi cười, nói với Dịch Khinh Nhan : “Đông minh hồ buổi tối có một phong cảnh khác, để cho lão phu bồi Minh chủ đi lên tầng cao nhất đánh giá đi!”

Dịch Khinh Nhan cũng có lời muốn nói với Dương Phi Hồng, vì thế liền vui vẻ nhận lời, đám đông đều ở lại, hai người một mình lên tầng cao nhất

Mọi người tò mò nhìn hai người rời đi, trong lòng không khỏi suy đoán lung tung. Tuy rằng Dương Phi Hồng nổi tiếng không ham nữ sắc, nhưng đối mặt với một Dịch Khinh Nhan dung mạo tuyệt sắc võ công lại cao cường như vậy bọn họ cũng trở nên không dám chắc.

Trình trưởng lão Lăng Tiêu các cùng Chương trưởng lão liếc nhau, đều có chút phê bình kín đáo đối với hành động của Các chủ mình, nhưng lúc này không tiện nói ra. Xoay người nhìn Phượng Khinh Trần, nhưng đã không thấy bóng dáng của hắn.

Con gái Dương Phi Hồng đột nhiên hỏi : “A, vị Phượng công tử kia đâu rồi?”

Trình trưởng lão thản nhiên trả lời : “Phượng Khinh Trần là ám vệ của Các chủ, tất nhiên là không rời khỏi Các chủ một bước.”

Mọi người lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng lập tức lại nhịn không được bắt đầu suy đoán về quan hệ của Phượng Khinh Trần và Dịch Khinh Nhan. Bọn họ thật sự không nghĩ ra, nam tử có dung vạo vô song võ nghẹ cao cường giống như Phương Khinh Trần Dịch Các chủ còn có gì không hài lòng ? Lại đi gả cho người khác.

Trên tầng cao nhất, Dương Phi Hồng nhìn về phía ánh đèn trên những tuyền trài xa xa trên mặt hồ yên tĩnh, do dự mãi cuối cùng vẫn dứt khoát hỏi : “Xin hỏi Các chủ họ gì ?”

“Dương tiền bối, vãn bối họ Dịch.” Khinh Nhan mỉm cười trả lời.

Dương Phi Hồng nghe đến từ “Dịch” dường như có chút động dung, lại hỏi : “Xin thứ cho lão phu đường đột, xin hỏi Dịch Các chủ, lệnh từ … Có khoẻ không ?”

Dịch Khinh Nhan thoáng lặng đi, sao lại có quan hệ tới mẫu thân của mình chứ ? Nàng còn tưởng là sư phụ của mình chứ ! “Mẫu thân của ta vào lúc sinh ta đã qua đời vì khó sinh, vãn bối cũng không biết người trông như thế nào …”

“Đã chết ?” Dương Phi Hồng đột nhiên kích động, thiếu chút nữa đã nắm chặt vai Khinh Nhan, nhưng bàn tay đưa đến giữa chừng lại ngừng lại, ông nhíu mày nghĩ, lại hỏi “Bằng võ công cùng y thuật của nàng làm sao có thể vì khó sinh mà chết ? Chẳng lẽ ngươi không phải là con gái của nàng?”

Dịch Khinh Nhan bất ngờ nở nụ cười : “Người tiền bối muốn tìm hẳn là sư phụ của ta rồi ! Người ở tổng bộ Lăng Tiêu các, sức khoẻ tốt lắm !”

“…”Dương Phi Hồng há mồm ngơ ngác một lúc, nửa ngày mới kịp phản ứng. “Ngươi là nói … Mấy năm nay nàng …”

“Tiền bối có thể đem chuyện trước đây của các ngươi nói cho ta biết không ?” Dịch Khinh Nhan lập tức hạ một quyết định trọng đại, nàng nghĩ cần phải khảo sát một chút vị Dương tiền bối này đến tột cùng là có đáng giá để sư phụ cô đơn nhiều năm hay không.

Dương Phi Hồng tựa như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, mặt già không khỏi đỏ lên, chần chờ nói : “Chúng ta … Đó là mười bảy năm trước, ta còn dạo chơi trên giang hồ, ở vùng Tây Lĩnh gặp được một thanh niên tên là Nguỵ Tử, ta thấy hắn phong thái lỗi lạc, văn võ song toàn, vì thế ái mộ muốn kết giao. Sau đó đột nhiên có một nữ tử chạy đến, giơ kiếm muốn ám sát Nguỵ Tử, vì thế ta liền đối phó với vị nữ tử đấy, để Nguỵ Tử rời đi …

Sau này vị nữ tử đó nói cho ta biết nàng họ Mục còn Nguỵ Tử chính là phản đồ sư môn, còn hại danh tiết của nhiều vị sư tỷ muội, ta không tin nàng, nhanh chóng để nàng lại đuổi theo Nguỵ Tử. Sau đó Mục cô nương lại đuổi theo đúng lúc ta rời khách điếm đi thị sát ở phân đà, lúc quay lại phát hiện Nguỵ Tử lại hạ độc Mục cô nương … Ta phẫn nộ chỉ trích Nguỵ Tử, thế nhưng hắn lại cười ta là người không phân rõ ràng, còn nói nếu đã là bằng hữu, chờ hắn dùng xong sẽ tặng Mục cô nương cho ta … Ta đây mới tin tưởng lời Mục cô nương nói là sự thật, vì thế muốn cứu nàng ra ngoài, ai ngờ võ công của Nguỵ Tử không kém ta, lòng ta vô cùng bối rối, đúng lúc thấy không thể địch lại thì Mục cô nương đột nhiên tỉnh dậy, cùng ta liên thủ giết Nguỵ Tử …

Nhưng nhanh chóng ta liền phát hiện không biết từ khi nào thì mình đã bị trúng xuân dược của Nguỵ Tử, mà dược trên người Mục cô nương cũng phát tác … Sau đó ta phát hiện nội công của Mục cô nương đều truyền hết lại cho ta … Ta xin Mục cô nương cùng về Thanh Dương phái, chờ sau khi bẩm qua phụ thân liền cười nàng vào cửa, nàng hỏi ta trong nhà đã có thê thiếp chưa, ta nói cho nàng biết ta đã cưới thê tử, còn có hai con gái, nhưng ta cam đoan nhất định sẽ đối tốt với nàng, ai biết ngày hôm sau phát hiện nàng đã rời đi. Nàng chỉ lưu lại cho ta một cái khăn tay, trên mặt viết một câu, “Cuộc đời này tuyệt không cùng người hầu chung một chồng …”

Ta và thê tử kết tóc tình cảm vốn không thể tốt hơn, cho nên dù đã lập gia đình nhiều năm nhưng vẫn dạo chơi trên giang hồ, còn Mục cô nương mặc dù không gả cho ta, nhưng trong lòng ta vẫn luôn coi nàng là thê tử. Sau khi về nhà ta liền phân phòng với thê tử, tìm hiểu tin tưc của Mục cô nương khắp nơi. Hai năm sau, thê tử ta buồn bực mà chết, ta cũng không cưới thêm, người khác đều nghĩ ta đối với thê tử tình thâm ý trọng, nhưng không biết ta thật ra là đang đợi nàng. Ta trở thành Minh chủ võ lâm, chính là hi vọng thanh danh của ta có thể truyền khắp bốn phương, hi vọng nàng nghe được tin tức của ta, biết ta luôn luôn đợi nàng …

Ngày mười lăm hôm đó ta nhìn thấy Trình trưởng lão lên sàn đấu, liền cảm thấy rất quen thuộc, thân thủ cùng cách ăn mặc, tương tự với Mục cô nương lúc trước. Ta liền khẳng định nàng cũng là đệ tử của Lăng Tiêu các, sau đó ngươi lên lôi đài, ta thấy cách ăn mặc của ngươi giống như đúc với nàng, trên tay còn có bảo kiếm năm đó nàng đã từng dùng, cho nên ta liền đoán ngươi chính là con gái của nàng, có lẽ … có lẽ cũng là con gái của ta …”

Dịch Khinh Nhan trong lòng rất là cảm động, vì thế mỉm cười nhìn Dương Phi Hồng nói : “Sư phụ ta họ Mục tên Vũ Phỉ, là Đại hộ pháp của Lăng Tiêu các, thay mặt vãn bối xử lý toàn bộ công việc của Lăng Tiêu các, cũng không có thời gian xử lý chuyện chốn võ lâm, những chuyện phức tạp này, vẫn còn phải nhờ sư phụ, vừa lúc thỉnh Dương tiền bối hỗ trợ nhiều hơn.”

Dương Phi Hồng ngay lập tức hiểu ý tứ trong lời nói của Dịch Khinh Nhan, kích động nói : “Đa tạ các chủ!”

“Ha ha” Dịch Khinh Nhan vui mừng cười cười, “Tiền bối gọi ta là Khinh Nhan đi, sư phụ đều gọi ta như vậy. Vãn bối từ nhỏ đã không có mẫu thân, sư phụ chính là mẫu thân của ta. Ta lập tức truyền tin cho sư ph, thỉnh người mau chóng tới”

“Nửa tháng đủ chứ? Nàng có thể tới không? Nếu không vẫn là ta đi tìm nàng thì tốt hơn ?” Dương Phi Hồng cảm kích nhìn Dịch Khinh Nhan, tình cảm kinh hỉ nàng không cần nói cũng hiểu.

“Khinh Trần, xuất hiện đi!” Dịch Khinh Nhan đột nhiên kêu một tiếng.

Phượng Khinh Trần từ trên xà nhà phía sau họ nhảy xuống, quỳ gối sau lưng Dịch Khinh Nhan nói : “Khinh Trần nghe lệnh !”

Dịch Khinh Nhan để cho hắn đứng dậy, sau đó nhẹ giọng phân phó : “Gửi tin đến Đại hộ pháp, nói ta trở thành Minh chủ võ lâm, nhưng sắp phải chiến đấu ở chiến trường Giang Nam, thỉnh người đến đây giúp ta xử lý sự vụ.”

Khinh Trần lĩnh mệnh đi, Dương Phi Hồng cùng Dịch Khinh Nhan cũng xuống lầu, trở lại lô ghế giữa ở lầu hai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.