Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi

Chương 3: Q.1 - Chương 3: Trong tuyệt vọng quanh co khúc khuỷu




Nguyên Tĩnh Vũ nặng nề phất ống tay áo đi về phía Phật Đường hậu hoa viên vương phủ. Có lẽ là bởi vì đả kích vì ba hài tử đều chết non, vương phi Giản thị mấy năm gần đây dốc lòng hướng Phật, chỉ hy vọng Bồ Tát phù hộ hắn sớm ngày có con nối dòng. Nhưng, ai...... Có nhiều nữ nhân như vậy để làm gì? Nhìn họ tranh đấu gay gắt đùa bỡn âm mưu như thế nào sao? Nếu nói là con cháu, nhìn những cặp phu thê bình thường nghèo khó kia, nhà ai mà chẳng có con đàn cháu đống chứ? Mặc dù hắn không nói rõ, nhưng nàng cũng trông coi trong vương phủ đã nhiều năm như vậy, làm sao mà không hiểu được? Tại sao hắn có nhiều hài tử như vậy luôn không thể nuôi lớn? Chẳng lẽ nàng quả thực cho là bị nguyền rủa? Nếu vấn đề này không giải trừ hoàn toàn, tìm nữ nhân sanh con để làm gì?

Mặc dù như thế, hắn vẫn khẩn cấp hi vọng có một nhi tử, Dụ Dương cần một người thừa kế. Về phần mẹ của đứa bé, nếu có thể lựa chọn, hắn hi vọng nàng ít nhất cũng nên là thông tuệ và kiên cường. Mình thuở còn niên thiếu đã chịu biết bao đau khổ, không có cần thiết để cho của mình con trai nếm một lần nữa.

Trong Phật Đường, Giản vương phi thành kính gõ mõ. Ở bên người nàng, một thiếu phụ xinh đẹp tuổi còn trẻ cầm trong tay một chuỗi Phật châu đang học niệm kinh.

Nguyên Tĩnh Vũ không cho gia nhân thông báo, lặng lẽ đi vào. Ở cửa sổ, hắn ngẩn ra.

Cô gái bên cạnh Vương phi kia hắn không từng gặp qua, nhìn ăn mặc lại không giống nha hoàn, đoán chừng chính người mới mà vương phi mới vừa cưới vào ngày hôm qua. Liếc nhìn lại, cô gái này làn da như ngọc, mày như liễu, sóng mắt sáng ngời, càng nhìn càng đẹp, giống như đóa hoa Hạnh rực rỡ sau cơn mưa, hẳn là hết sức xinh đẹp. Hắn không khỏi thầm nói: Cô gái này dung nhan cũng không tệ, lại không biết Khinh Nhan gỡ mặt nạ xuống dung mạo sẽ như thế nào......

Nhìn thấy Nguyên Tĩnh Vũ, cô gái này đỏ mặt lên, ngay sau đó xấu hổ cúi đầu, nhưng chỉ chốc lát sau lại ngẩng đầu lên, hướng về phía Nguyên Tĩnh Vũ ngượng ngùng cười một tiếng. Nụ cười này, Nguyên Tĩnh Vũ nhìn thấy không khỏi cũng có chốc mất hồn. Không nghĩ tới cô gái này cười lên kiều mỵ vô song, giống như hoa thược dược nở rộ trong vườn, tỏa hương thơm ngát, để cho tâm thần hắn từ trước đến giờ vốn trấn định cũng không nhịn được rung động một chút. Chẳng lẽ vương phi đổi tính? Lần này thế nhưng lại chọn cho hắn một tuyệt sắc nhân gian! Chỉ là, nữ nhân cho dù có xinh đẹp đến đâu mà chỉ có vẻ bề ngoài thì sau khi tắt đèn chẳng phải cũng đều như nhau cả sao?

“Vương gia đã về!” Giản vương phi rốt cuộc nhận thấy được khác thường ngẩng đầu lên, trên mặt thoáng qua một nét vui mừng.

“Ừ!” Nguyên Tĩnh Vũ trầm mặt khẽ gật đầu. Mấy tháng không thấy, vốn định cho nàng một chút ôn tình an ủi, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến nàng tự chủ trương, cố tình mình thật lòng muốn lại được không tới, vì vậy cố ý không nhìn nàng, nghiêng đầu nhìn bên cạnh cô gái nàng.

“A, Vương gia, đây là Thôi thị, muội muội Thụy Ngọc, ngày hôm qua mới vừa vào phủ......” Thấy Nguyên Tĩnh Vũ đưa mắt hoàn toàn đặt ở Thôi Thụy Ngọc trên người, Giản vương phi trong lòng vừa vui mừng lại lòng chua xót.

“Bổn vương đã biết.” Nguyên Tĩnh Vũ lạnh lùng cắt đứt lời Giản vương phi nói, ánh mắt lại không nháy mắt nhìn chằm chằm Thôi Thụy Ngọc.”Thụy Ngọc đúng không? Tên rất hay! Người cũng như tên. Đúng rồi, ở đâu thế?” Hắn chợt cợt nhã nâng cằm Thôi Thụy Ngọc lên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trắng nõn như tuyết của nàng, mang trên mặt một tia cười yếu ớt đưa mắt nhìn mặt hoa thẹn thùng e lệ của nàng, nhưng trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ chua xót. Da của Khinh Nhan tựa hồ cũng rất tốt......

“Hồi vương gia, thiếp thân ở tại Quỳnh Hoa Uyển.” Thôi Thụy Ngọc mang theo vài phần e lệ, sóng mắt lưu chuyển, câu hồn nhiếp phách.

“Tốt, ngươi trở về hảo hảo chuẩn bị một chút, Bổn vương tối nay sẽ ngủ lại Quỳnh Hoa Uyển!” Nguyên Tĩnh Vũ buông ra Thôi Thụy Ngọc, xoay người chuẩn bị rời đi.

“Vương gia, ngày mai là không phải bổ sung lễ vào cửa sao?” Nụ cười của Giản vương phi cứng lại, nhưng ngay sau đó liền khôi phục thành thần sắc vui mừng.

“Thôi, nếu cũng đã vào cửa, còn cần gì phải làm lễ, vào động phòng thì xem như đã đủ lễ rồi.” Nguyên Tĩnh Vũ hơi dừng lại, giọng nói vẻ mặt lạnh lùng như cũ. Mặc dù không có quay đầu lại, nhưng vẻ mặt Giản vương phi hắn đã hiểu rất rõ.

“A...... Dạ!” Mắt thấy Nguyên Tĩnh Vũ đã sải bước rời đi, Giản vương phi mau chóng đuổi theo ra ngoài, “Vương gia, còn có......” Đáng tiếc bước chân của Nguyên Tĩnh Vũ không có chút nào ngừng nghỉ, lời của Giản vương phi nói chưa nói xong, hắn đã biến mất ở trong hành lang uốn khúc.

Nguyên Tĩnh Vũ chỉ cảm thấy trong lòng phiền, trong đầu lần nữa bay ra bóng dáng màu trắng kia. Hắn lắc đầu một cái, cưỡng bách mình không thèm nghĩ nữa. Nữ nhân thôi mà, không phải đều giống nhau sao? Tăt đèn tất cả đều là một dạng...... Chỉ là, Khinh Nhan nàng ấy, không chỉ là nữ nhân! Tính tình như thế,, võ công như vậy, còn có trăm vạn nghĩa quân Giang Nam......

Ai!

Khinh Nhan......

Khinh Nhan......

Nếu ta và nàng thật sự vô duyên, thì tại sao ông trời lại phải cho chúng ta gặp nhau......

Sau khi Nguyên Tĩnh Vũ rời đi, Thôi Thụy Ngọc ngay sau đó cũng cáo lui trở về Quỳnh Hoa Uyển chuẩn bị. Trong Phật Đường chỉ còn lại một mình Giản vương phi ngơ ngác ngồi xỗm ở trên bồ đoàn, vẻ mặt chán chường, thật giống như linh hồn xuất khiếu, lại đột nhiên giống như lúc này đã tiêu hao hết hơi sức toàn thân......

Liên tiếp hai tháng, Nguyên Tĩnh Vũ không phải ở tại thư phòng U Lan Thủy tạ thì chính là ở tại Quỳnh Hoa Uyển, khuê phòng của vương phi Giản thị không hề bước qua. Giản vương phi nhiều lần phái người đi mời, hắn thủy chung trả lời chắc chắn nói thị cùng trắc phi Liễu thị, Chu thị nơi đó lại một lần cũng là chính vụ bận rộn, nàng tự mình đến U Lan Thủy tạ cầu kiến cũng luôn là bị cự tuyệt, cuối cùng nàng chỉ đánh phải đợi rất lâu ở Quỳnh Hoa Uyển, ở lúc chạng vạng mới rốt cuộc gặp được trượng phu của mình.

Đến bây giờ, nàng đã không rõ Vương gia là thật sự si mê Thôi Thụy Ngọc hay là đang cùng mình giận dỗi. Nàng nghĩ, không có ai giận dỗi lâu như vậy ? Huống chi Vương gia cũng không phải là một người tính toán chi li, nàng không được hắn đồng ý đã nạp phi cho hắn cũng không phải là suy nghĩ về nối dõi tong đường hay sao? Hoặc chẳng lẽ, Vương gia thật sự đã si mê Thôi Thụy Ngọc rồi sao ?

Ai, hôm nay nàng chỉ mong đợi Thôi Thụy Ngọc có thể mau sớm giúp Vương gia sinh hạ con cháu, vậy tâm huyết lần này của mình cũng coi như không uổng phí, trong lòng có khổ nhiều hơn nữa cũng đáng giá. Sớm biết, ngày đó nàng cũng không đem Thôi Thụy Ngọc mang theo bên người...... Nếu mình để Doanh Doanh cùng Thôi Thụy Ngọc đồng thời xuất hiện ở trước mặt vương gia, cũng sẽ không biến thành cục diện độc sủng riêng mình nàng ấy như hôm nay?

Vẻ thùy mị của Dịch Doanh Doanh cũng không kém so với Thôi Thụy Ngọc, hơn nữa Doanh Doanh thân phận đặc thù, coi như trong lòng Vương gia không thích, cũng phải cho Dịch nguyên soái thống lĩnh mặt mũi. Cũng không đến nỗi...... Chẳng lẽ đến bây giờ Vương gia vẫn cũng không biết Doanh Doanh tồn tại?

Giản vương phi đang trầm tư, không nghĩ đến Nguyên Tĩnh Vũ đã cất bước đi vào.

“Vương phi? Nàng đến đây làm gì?” Nguyên Tĩnh Vũ nhàn nhạt quét mắt liếc kết tóc thê tử của mình, nữ nhân này không phải coi trọng nhất quyền thế địa vị của mình sao? Một mặt muốn giả bộ hiền lương đại lượng cưới thiếp sinh con nối dòng cho hắn, một mặt lại lo lắng nữ nhân khác cướp đi hắn ân sủng, cho nên hai vị trắc phi đều là biểu muội, của nàng ta, mấy thị thiếp cũng là dung mạo thường thường. Hôm nay nhất thời đi lầm nước cờ lấy một cô gái tuyệt sắc vào vương phủ, không nghĩ rằng hắn cũng là một người tham luyến sắc đẹp, cho nên hối hận?

“Vương gia, nô tì có một số việc vẫn muốn nói cùng Vương gia, bởi vì Vương gia quá bận rộn, cho nên nô tì cũng chỉ phải đến Thụy Ngọc muội muội nơi này đợi.” Giản vương phi cố gắng đè nén chua xót trong lòng, giả vờ đoan trang nở nụ cười.

”Thế nào? Ta ở chỗ của Thụy Ngọc hai tháng, nàng ghen?” Nguyên Tĩnh Vũ nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng ta. V ề điểm này của nàng ta ngụy trang trong mắt hắn không có chút tác dụng, ngay sau đó hắn liền giễu cợt nói: “Sớm biết có hôm nay, cần gì phải làm?”

“A! ? Không có, nô tì không có ghen tỵ. Thụy Ngọc muội muội là nô tì tự mình chọn lựa, Vương gia thích nàng, nô tì cũng rất cao hứng, hi vọng Thụy Ngọc muội muội sớm ngày vì Vương gia sanh hạ vương tử. Hôm nay nô tì tới, quả thật có chuyện khác......”

Giản vương phi nghe ra ý tứ trong lời nói Nguyên Tĩnh Vũ, trong lòng thoải mái, trên mặt cũng có thần thái, trong đôi mắt càng thêm không che giấu được vui sướng. Thì ra là Vương gia lại vẫn thật sự là đang giận dỗi cùng nàng!

“Thật ra nàng rất thông minh...... Chỉ là lần này, nàng lại đã đoán sai......” Nguyên Tĩnh Vũ hừ lạnh một tiếng, khóe miệng nâng lên, nụ cười trào phúng.

Thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, vợ chồng mười một năm, hắn cho tới bây giờ không từng lạnh lùng như vậy với nàng, nhưng kể từ khi biết trên thế giới này còn có người con gái tên là Dịch Khinh Nhan, trong lòng hắn liền cảm thấy thất vọng đối với nàng, vì vậy cũng không nhịn được muốn giễu cợt nàng đôi câu.

“...... Vương gia nói lời này, là có ý gì?” Giản vương phi thấp thỏm trong lòng. Ở trước mặt vương gia, giống như tâm tư gì của nàng cũng không lừa được hắn. Nếu hắn nói mình đã đoán sai, nhất định là có nguyên nhân. Mà càng thêm để cho nàng hoảng sợ chính là, Nguyên Tĩnh Vũ lúc này nàng chưa từng thấy qua, lạnh lùng xa cách như vậy, cùng vẻ ôn hòa nho nhã của hắn thường ngày khác khá xa.

Nguyên Tĩnh Vũ không có trực tiếp trả lời nàng, chỉ là yên lặng đi tới phía trước cửa sổ ngồi xuống, chán nản nhìn đóa Mẫu Đơn màu trắng trong vườn hoa. Ở trong ánh tà dương, tinh khiết trắng noãn như vậy, cũng nhuộm ra một tầng nhàn nhạt màu vàng kim, ở trong nhè nhẹ lắc lư, giống như vạt áo màu trắng lúc ấy của nàng ở bờ sông, phiêu động trong gió đêm, lại giống như lớp lụa mỏng dưới ánh lửa trên mặt nàng......

Nhớ tới Dịch Khinh Nhan, sóng mắt của hắn không tự chủ được mang theo mấy phần mê luyến, tay phải lần nữa từ trong lòng ngực lấy ra bình hoa sứ trắng đó, tỉ mỉ vuốt ve.

Nhớ tới mới vừa rồi ở U Lan Thủy tạ Dịch Duẫn Tiệp hồi báo, lần đầu tiên hắn cảm thấy hối hận. Hai tháng nay, nàng tựa như đã bốc hơi khỏi thế gian này, một chút bóng dáng thậm chí cũng không có để lại. Đêm hôm đó hắn cũng không nên do dự, dù là quấn quít chặt lấy, ít nhất cũng phải biết nàng định đi nơi đâu......

Căn cứ Duẫn Tiệp điều tra, Dật Phi cùng Yến vương gần đây cũng không có nạp phi, nhưng mà trừ bọn họ ra, còn có ai có thể được nàng coi trọng? Nếu nàng thật sự là Tuyết Y thần nữ lãnh tụ của nghĩa quân Giang Nam, lấy tình huống trước mắt của nghĩa quân, lựa chọn của nàng cũng là rất có hạn. Yến vương cường đại, nên là lựa chọn tốt nhất, sau đó chính là Trung Châu cùng Dụ Dương, Giang Việt mặc dù cũng có thể trợ giúp cho nàng, nhưng nhìn theo hướng lâu dài thì xem ra là không có tiền đồ, căn cứ cách nhìn của nàng đương nhiên sẽ thấy mới đúng! Sau đó cũng chỉ còn lại có Hà Tây cùng Hà Giang rồi, lại không nói hai nhà này thực lực như thế nào, chỉ so khoảng cách cũng là nước xa không cứu được lửa gần......

Đến tột cùng nàng đã chọn ai?

Hắn đã hỏi Chu tiên sinh, ngân diện Thánh nữ Dịch Khinh Nhan mấy năm qua này ở trên giang hồ hơi có chút danh tiếng. Dịch Khinh Nhan xuất than từ Lăng Tiêu các, Chu tiên sinh nói Lăng Tiêu các chỉ là môn phái đứng loại thứ hai trên giang hồ, nhưng rất thần bí, mỗi một thời đại chỉ có mấy Thánh nữ hành tẩu ở bên ngoài, tinh thông y dược, nhưng cũng không phô trương. Nhưng vị ngân diện Thánh nữ này lại là một ngoại lệ, nghe nói nàng là nữ kiếm khách xuất sắc nhất trong hai ba năm trở lại đây trong chốn võ lâm, võ nghệ cao cho tới nay không hề bị bại, chỉ là bọn hắn không điều tra được Dịch Khinh Nhan này cùng Giang Nam nghĩa quân có liên hệ gì.

Lãnh tụ Tuyết Y thần nữ của nghĩa quân Giang Nam vẫn chính là một bí mật, tất cả phiên vương chỉ đều có thể phỏng đoán than phận thực sự, không chỉ là hắn, gần như không có ai tin tưởng một nữ nhân lại có thể làm lãnh tụ nghĩa quân. Nhưng nếu như Tuyết Y thần nữ chính là Dịch Khinh Nhan, hắn tin tưởng nàng có năng lực đó! Trên thực tế hắn cơ hồ có lẽ đã khẳng định, ngân diện Thánh nữ Dịch Khinh Nhan Lăng Tiêu các chính là lãnh tụ Tuyết Y thần nữ của nghĩa quân Giang Nam!

Nếu để cho hắn lấy được nàng, không khác nào lấy được nửa thiên hạ......

Giản vương phi thấy Nguyên Tĩnh Vũ cầm bình sứ mà tinh thần trối xa thật xa, trong giây lát đó sắc mặt biến thành trắng bệch như tờ giấy. Thì ra là như vậy! Trong lòng hắn thật sự có người, chỉ là người kia không phải Thôi Thụy Ngọc......

Thôi Thụy Ngọc vẫn không cần đề cập, hôm nay thấy Nguyên Tĩnh Vũ lấy ra một bình sứ thanh hoa xinh đẹp, chợt tiến lên một bước ngoài ý muốn đem kia bình sứ đoạt đi qua, cười duyên nói: “Vương gia, cái bình này thật xinh đẹp! Là tặng cho nô tì sao?”

Nguyên Tĩnh Vũ trên mặt lạnh lẽo: “Đưa đây!”

Chương thứ ba: Trong tuyệt vọng quanh co khúc khuỷu ( hạ ) Thôi Thụy Ngọc lắc lư thân thể làm nũng nói: “Ai nha Vương gia, không phải chỉ là một cái bình thôi sao? Ngài làm gì dễ giận như vậy, cho nô tì đi mà! Dù sao hai tháng nay ngài tặng cho nô tì nhiều đồ trang sức quý giá như vậy, thêm cái bình này có là bao.....” Nói xong, nàng ta còn khiêu khích liếc Vương phi một cái.

Thân hình Nguyên Tĩnh Vũ khẽ động, nhanh chóng đoạt lấy bình, đồng thời ống tay áo vung lên, đem lấy nàng ta hất sang một bên.

Thôi Thụy Ngọc thân thể mỏng manh làm sao chịu đựng được hắn đột nhiên động thủ?

“Phanh” một tiếng liền ngã nhào trên đất, nửa ngày mới chợt tỉnh. Chỉ thấy nàng ta chậm rãi quay đầu lại, uất ức nhìn về phía phu quân đại nhân thương yêu mình hai tháng nay, vẻ mặt thê lương bi ai, nước mắt trong suốt lã chã sắp rơi, xinh đẹp lại ai oán đáng thương đến mức tận cùng.

Nguyên Tĩnh Vũ híp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gương mặt tuyệt mỹ làm chọc người trìu mến, lạnh nhạt trầm giọng nói: “Xem ra trong khoảng thời gian này Bổn vương quả thật quá cưng chiều ngươi rồi......”

Thôi Thụy Ngọc từ lúc vào phủ đến nay, Nguyên Tĩnh Vũ vẫn đối với nàng ân sủng có thừa, ngay cả nửa câu nói nặng cũng không từng nói qua, không nghĩ tới hôm nay thế nhưng lại vì một cái bình mà xô ngã mình, trong lòng vừa uất ức lại không hiểu, không nhịn được nằm ở trên đất ríu rít khóc ồ lên. Nàng ta vẫn biết mình xinh đẹp, cũng vẫn cho là Vương gia là thương yêu mình, không nghĩ tới ân sủng vô biên đột nhiên lại biến thành cơn lôi đình thịnh nộ. Đến thời khắc này nàng ta vẫn không hiểu mình đã làm sai cái gì, không phải chỉ là một cái bình sao? Nếu thực sự là bảo bối của hắn, nàng trả lại cho hắn là được, ai mà thèm?

Giản vương phi cũng bị Nguyên Tĩnh Vũ hù sợ, sau khi hồi hồn vội vàng quỳ trên đất ôm lấy chân của hắn. Mười một năm vợ chồng, Giản vương phi biết Nguyên Tĩnh Vũ nhất định có thể khống chế tâm tình của mình, vui buồn không lộ. Huống chi Thôi Thụy Ngọc cũng không phải nô tài làm việc gì sai, đó là người bên gối của hắn, là thê thiếp của hắn! Có lẽ tất cả, tất cả chuyện này chỉ có thể nói rõ một điều, phân lượng cô gái kia ở trong lòng vương gia quá nặng......

Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ nhàng đem Giản vương phi kéo lên, vẻ giận dữ đã không còn, chỉ còn lại lãnh đạm như thường ngày, lúc này còn nhiều thêm một phần dịu dàng. Hai tay hắn đỡ ở trên vai nàng, khẽ thở dài nói: “Vương phi không cần như thế. Ta biết rõ nàng một lòng vì ta, thật ra thì trong lòng Bổn vương cũng chưa từng trách nàng. Chúng ta là vợ chồng đã hơn mười năm, nàng đối tốt với ta, ta đều ghi ở trong lòng. Hi vọng về sau nàng nhớ một câu nói, nàng là thê tử của ta, là thân nhân của ta, vô luận có chuyện gì cũng có thể thẳng thắn theo sát ta nói, không cần dùng những tâm tư đó.”

Ở bên ngoài gặp phải tính toán khắp nơi thì cũng thôi đi, về đến nhà hắn cũng không hy vọng sẽ có người có thể cùng hắn chia sẻ, nhưng ít ra cũng làm cho hắn nhẹ nhõm một chút! Vợ chồng, vốn nên là quan hệ thân mật nhất thế gian này, vì sao cũng phải so đo tính toán chứ?

Giản vương phi sau khi khiếp sợ lập tức đầy vẻ cảm động nhào tới trong ngực Nguyên Tĩnh Vũ, nức nở nói: “Nô tì nhớ kỹ! Về sau sẽ không bao giờ như thế nữa.” Đầu vai của nàng ta khẽ co quắp, tựa như cảm động khóc thút thít, vừa tựa như sợ hãi run rẩy.

Nguyên Tĩnh Vũ vỗ nhè nhẹ vai Vương phi, mệt mỏi hỏi: “Đúng rồi, hôm nay nàng tới đây rốt cuộc có chuyện gì?” Vợ chồng nhiều năm, hắn sớm hiểu nàng rất rõ ràng. Vô luận trong lòng nàng nghĩ như thế nào, thì hình tượng bên ngoài của nàng vẫn luôn là một vị Vương phi ung dung quý phái, hiền thục độ lượng, cho nên nếu như không phải là bất đắc dĩ nàng sẽ không làm chuyện để người gièm pha như vậy.

Vương phi từ trong ngực Nguyên Tĩnh Vũ ngẩng đầu lên, tựa hồ đối với vẻ thất thố vừa rồi của mình hơi có chút không được tự nhiên. Nàng nhẹ nhàng móc ra khăn tay lặng lẽ lau đi nước mắt nơi khóe mắt, lúc này mới nhớ tới mục đích mình tới đây. Nhưng suy nghĩ một chút chuyện mới vừa rồi, nàng lại do dự, có lẽ hôm nay không phải là thời điểm nói chuyện kia......

“Thục Ninh?” Nguyên Tĩnh Vũ khẽ cau mày. Hắn tinh tường thấy được do dự chần chờ trong mắt nàng.

Vương gia rốt cuộc chịu kêu tên của mình rồi? Đó chính là không tức giận nàng nữa? Vương phi rất cảm động, đồng thời cũng hiểu giờ phút này phải nói thật.”Vương gia...... Chưa cùng ngài thương lượng liền cưới vào hai vị trắc phi là lỗi của nô tì......”

“Ta đã nói rồi, chuyện này ta không trách nàng.” Nguyên Tĩnh Vũ hơi có chút không nhịn được. Ừm? Không đúng, hai vị trắc phi? Còn một người nữa?

“Tạ vương gia! Vậy thì xin Vương gia không nên trách tội Doanh Doanh muội muội, nàng ấy vô tội, nàng ấy vào phủ hai tháng, vẫn chưa được diện kiến Vương gia! Nếu như Vương gia có rãnh rỗi, xin ngài đi qua đó thăm nàng một chút!” Vương phi len lén quan sát sắc mặt của Nguyên Tĩnh Vũ, bây giờ mặc dù không phải thời điểm nói chuyện này, nhưng Vương gia cũng phải hiểu cho nàng? Trước đây nàng cũng đã xin gặp mặt, là chính Vương gia không muốn gặp, cho nên Vương gia sẽ không trách nàng chứ?

” Doanh Doanh?” Nguyên Tĩnh Vũ cau mày, trái tim lập tức siết chặt lại. Vì sao cái tên này lại quen thuộc như vậy?

“Vương gia không nhớ rõ, nô tì hai tháng trước đã vì ngài cưới hai vị trắc phi, còn có một vị Doanh Doanh muội muội ngài vẫn chưa gặp qua !” Giản vương phi nói cẩn thận từng li từng tí, thì ra là Vương gia thật sự không biết chuyện Dịch phu nhân. Nàng đã nói rồi mà, nếu như Vương gia biết Dịch Doanh Doanh tồn tại, sao có thể có việc hai tháng cũng không đến gặp mặt chứ? Không nhìn thầy chùa thì cũng phải xem mặt phật, Doanh Doanh chính là con gái của Dịch tướng quân!

“Họ nàng ấy là gì? Nàng từ đâu tìm được nàng ấy?” Trong đầu Nguyên Tĩnh Vũ nhanh chóng thoáng qua một ý niệm, trong sự kích động hắn vội vàng nắm lấy bả vai của Vương phi.

” Doanh Doanh là con gái của Dịch tướng quân, là muội muội Dịch thống lĩnh......” Vương phi bị bộ dạng của Nguyên Tĩnh Vũ làm sợ hết hồn, trong lúc nhất thời không rõ ràng lắm tại sao hắn phải kích động như vậy.

“Trời ạ......” Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ nhàng thốt lên một chữ, sau đó nhắm mắt lại, nhẹ nhàng buông Vương phi ra. Chợt, hắn mở mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vương phi, bắt lấy hai vai của nàng dùng sức lay động nói: ” Sao nàng không nói sớm? Sớm biết nàng đem con gái của Dịch tướng quân cưới vào phủ làm trắc phi, Bổn vương làm sao có thể ở Quỳnh Hoa Uyển đáng chết này đằng đẳng hai tháng!” Thật là thành công thì ít hư việc thì nhiều mà! Ban đầu sao nàng ấy lại không đem chuyện nói rõ ràng? Tại sao nàng ấy lại đem Thôi Thụy Ngọc ngực lớn nhưng không có đầu óc dáng vẻ kệch cỡm này mang theo bên người mà không phải là Khinh Nhan?

“Nô tì vốn định nói, nhưng do Vương gia vẫn không chịu gặp nô tì......” Giản vương phi uất ức nói. Nàng biết Dịch tướng quân đối với Vương gia có ý nghĩa như thế nào, cho nên mới đem con gái của Dịch tướng quân nạp làm trắc phi, cũng vì thế hôm nay nàng mới có thể tới nơi này chờ hắn.

“Sao chuyện lớn như thế nhưng không có ai nói với ta? Chu Trọng Nguyên vậy mà cũng không nói!” Đáng chết! Những người đó trước nay vẫn không phải luôn nói thầm rằng, hắn phải nên cố găng để có con nối dõi sao? Sao lần này lại không có một ai nhắc nhở hắn còn có một vị trắc phi mới lấy ở một mình trông phòng? Nguyên Tĩnh Vũ tức giận đùng đùng buông Vương phi ra, xoay người ngước nhìn bầu trời, một tay nắm quyền hung hăng đánh vào góc cửa sổ, lập tức xuất hiện một lổ hổng lớn bằng cái miệng chén.

“Thân phận của Doanh Doanh rất ít người biết, Dịch nguyên soái cũng không phải là người thích phô trương, chỉ sợ Chu tiên sinh cũng không biết. Đúng rồi, Thụy Ngọc cũng là cháu ngoại của Phùng đại nhân, chuyện này Vương gia có biết?” Vương phi hiện tại thật sự cực kỳ hối hận. Sớm biết thế cũng không nên mượn cơ hội này chèn ép Dịch Doanh Doanh, nếu nàng sớm một chút nghĩ biện pháp nói cho Vương gia biết, Vương gia cũng sẽ không hối hận thành bộ dáng này, dù sao nếu chuyện này làm liên lụy đến quân chánh đại sự......

Thấy Nguyên Tĩnh Vũ đã đem góc cửa sổ đánh thủng một lỗ lớn, Vương phi cực kỳ sợ hãi, nàng vội vàng chạy tới, muốn nhìn thử xem tay của Nguyên Tĩnh Vũ có bị thương không, đồng thời vội vàng khuyên giải nói: “Vương gia bớt giận! Ngày hôm qua nô tì mới vừa qua thăm Doanh Doanh, nàng ấy là một cô nương rất biết rõ đạo lý, không chút nào có ý oán giận Vương gia......”

Nguyên Tĩnh Vũ né tránh Vương phi đụng vào, khẽ ngửa đầu lại nhắm mắt lần nữa, khuôn mặt ảo não cùng hối hận. Chỉ chốc lát sau, hắn mở mắt, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt mờ mịt nhìn ra khoảng không mờ mịt bên ngoài cửa sổ, tay phải nắm thật chặt quyền không ngừng nặng nề đập mạnh vào bệ cửa sổ, cặp mắt tính toán không bỏ sót chút gì giờ phút này lại hối hận không thôi: “Không phải nàng ấy biết rõ đạo lý, nàng ấy là...... Bổn vương nhất định đã khiến nàng ấy thất vọng tới cực điểm......” Nguyên Tĩnh Vũ chợt hiểu. Nàng đang khảo nghiệm hắn, nàng thông qua một Thôi phu nhân xinh đẹp dò xét xem hắn đến cùng có đúng là minh chủ thể bình định thiên hạ hay không.

Nàng nhất định sẽ vì vậy mà coi thường hắn! Nàng có thể sẽ vì vậy mà thay đổi quyết định tìm minh chủ khác hay không? Nàng vốn là ôm kỳ vọng mà đến, mặc dù đối với hắn không có tình cảm, hắn cũng đã cho nàng nhục nhã lớn nhất của một thiếu nữ......

“Vương gia......” Giản vương phi vừa lo lắng vừa sợ hãi, nàng lại từ trong mắt Vương gia thấy được vô tận hối hận cùng thống khổ, còn có một chút tính toán sắc sảo...... Ừ, tại sao lại biến thành vui mừng? Nàng vẫn biết Dịch tướng quân là trợ thủ đắc lực của Vương gia, nhưng nàng lại không cách nào tưởng tượng được sẽ có một ngày trượng phu của mình lại bởi vì một nữ nhân khác mà kích động hối hận đến như vậy! Chẳng lẽ chỉ là bởi vì thân phận Doanh Doanh là con gái của Nguyên soái? Hay còn là nguyên nhân gì khác mà nàng không biết?

“Nàng ở đâu vậy? Bổn vương sẽ đi tìm nàng ngay bây giờ!” Chỉ trong nháy mắt, cảm xúc của Nguyên Tĩnh Vũ đã khôi phục bình thường, chỉ có nóng rực cùng vui mừng trong đôi mắt không cách nào ẩn núp. Bất kể nói thế nào, giờ phút này nàng đang ở trong vương phủ, nàng phải gả cũng không phải là người khác, nam nhân may mắn đó chính là mình!

Chuyện qua thì cũng đã qua, ảo não nữa cũng vô ích, quan trọng là nắm chặt hiện tại cùng tương lai. Hắn còn có thời gian, sẽ còn có cơ hội, nàng đã nói qua chỉ là vì có một thân phận trắc phi có thể phụ tá mới đồng ý gả vào vương phủ, cho nên đối với nàng mà nói tình cảm không phải là quan trọng nhất, nói cách khác nàng lấy lợi ích của nghĩa quân làm trọng! Nếu mình là minh chủ mà nàng tuyển định, là đối tác mà nàng thận trọng lựa chọn, nàng cũng sẽ không dễ dàng buông tha mới phải, cho dù khảo nghiệm, cũng vẫn chưa hết......

Hắn còn có thời gian! Tình huống trước mắt mặc dù hỏng bét, nhưng thế nào cũng so cùng Dật Phi giành nữ nhân tốt hơn nhiều!

Giản vương phi không hiểu tại sao hắn lại khôi phục tự tin cùng vui sướng, nhưng nàng có thể nhìn ra được, hắn đã khôi phục thành Dụ Dương vương tư thế oai hùng, có hùng tâm vạn trượng rồi.” Doanh Doanh ở tại Hành Hương uyển......”

Vương phi mới vừa nói ra hai chữ Hành Hương, Nguyên Tĩnh Vũ cũng đã bước nhanh ra ngoài. Hắn phải xác định nàng vẫn còn ở trong vương phủ, mà không phải đã bỏ đi hắn rời đi.

Nhưng đi chưa được mấy bước, bước chân của hắn lại chậm lại.

Hắn nên dùng vẻ mặt như thế nào để xuất hiện ở trước mặt nàng mới có thể đả động nàng, để cứu vãn hình tượng đã sụp đổ của mình ở trong lòng nàng đây? Hắn muốn không chỉ là một đối tượng để hợp tác, hắn cần một thê tử toàn tâm toàn ý đối với hắn, chỉ có trung thành, không có tính toán! Lấy tính tình cùng võ công của Khinh Nhan, nàng còn có thể trở thành trợ thủ đắc lực nhất trung thành nhất của hắn, cùng hắn tâm ý tương thông, nàng có thể giúp hắn bày mưu tính kế, ngay cả có thể cùng với hắn cùng nhau chinh chiến sa trường......

Giản vương phi đem Thôi Thụy Ngọc đỡ dậy, khẽ trấn an, liền đuổi theo bước chân của Nguyên Tĩnh Vũ chạy tới Hành Hương uyển.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.