Duncan’s Bride

Chương 3: Chương 3




Họ rời Billings một quãng đuờng xa trước khi anh lên tiếng trở lại “Cô có đói không ?,nếu đói, có một quán cà phê ở ngã tư phía trước.”

"Không,cám ơn". Madelyn trả lời một cách mơ hồ trong khi cô nhìn chằm chằm vào khung cảnh rộng lớn của miền đồng quê xung quanh cô. Cô đã từng quen với những toà nhà khổng lồ, nhưng đột nhiên chúng có vẻ nhỏ bé khi so sánh với sự rộng lớn vô tận của trời và đất nơi đây. Nó làm cô cảm thấy vừa tầm thường vừa mới mẻ, giống như cuộc sống của cô bây giờ mới chỉ bắt đầu. “Còn bao xa nữa thì tới nông trại của anh ?”

“ Khoảng 120 dặm, mất khoảng gần 3 tiếng để về đến đó.”

Cô chớp mắt, một khoảng cách đáng kinh ngạc. Cô không thể thấy được anh đã nỗ lực thế nào để đến Billings gặp cô. “Anh có đến Billings thường xuyên không?”

Anh đưa mắt nhìn cô, ngạc nhiên rằng cô đang cố gắng tìm ra anh đã cô lập bản thân mình như thế nào ở nông trại. Anh nói một cách ngắn gọn, “Không”.

“Vậy đây là một chuyến đi đặc biệt ?”

“Tôi cũng cần phải làm một vài việc vào buổi sáng”. Anh dừng lại bởi ngân hàng cho anh vay mượn đã đưa ra những con số mới nhất cho vụ thu hoạch năm tới của nông trại. Bây giờ, mọi chuyện đã tốt hơn nhiều so với những năm trước đó. Anh vẫn là một kẻ túng quẫn, nhưng giờ đây anh đã có thể thấy bình minh. Chủ nhà băng đã thấy hài lòng.

Madelyn nhìn anh với sự quan tâm làm thẫm màu đôi mắt xám của cô “Vậy anh đã đi trên đường lúc trời rạng sáng?”

“ Vào tầm đó”

“Chắc anh thấy mệt lắm”

“Cô sẽ quen với những buổi sáng sớm ở một nông trại, mỗi ngày tôi đều thức dậy trước bình minh .”

Cô nhìn xung quanh một lần nữa. “Tôi không biết tại sao người ta có thể ở trên giường và bỏ lỡ lúc bình minh ở nơi đây. Chắc nó phải rất tuyệt vời”

Resse nghĩ về điều đó. Anh có thể nhớ khi bình minh lên, nó đẹp mắt đến mức nào, nhưng đó đã quá lâu kể từ khi anh không có thời gian để chú ý đến nó. “Nó giống tất cả mọi nơi thôi, rồi cô sẽ thấy. Tôi biết một thực tế là nó cũng như bình minh ở New York”.

Cô cười khúc khích với giọng điệu khô khan của anh, “ Tôi dường như vẫn nhớ chúng, nhưng căn hộ của tôi hướng về phía tây. Tôi thường thấy hoàng hôn, không phải là bình minh.

Anh cất tiếng định nói rằng họ có thể cùng nhau ngắm rất nhiều bình minh nhưng ý thức chung ngăn anh lại. Bình minh duy nhất họ có thể cùng nhau là ngày mai. Cô không phải là người phụ nữ anh nên chọn làm vợ.

Anh cho tay vào trong túi và lấy ra một gói xì gà, thứ anh luôn để sẵn trong túi, rút ra một điếu và đặt lên môi. Trong khi anh thọc tay vào túi quần để tìm chiếc bật lửa, anh nghe cô nói một cách ngờ vực “Anh hút thuốc”.

Anh cảm thấy tức giận một cách nhanh chóng. Giọng điệu của cô như thể cô bắt được anh sút vào những con chó con, hay một điều gì khác ghê tởm tương tự. Anh châm điếu thuốc và phả khói ra buồng lái. “Đúng” anh nói “Có làm phiền cô không ?” Giọng của anh có chút phàn nàn, từ khi nó là chiếc xe tải của anh, anh đã quen với việc hút thuốc trong xe.

Madelyn lại nhìn thẳng phía trước , “ Nếu anh muốn hỏi, hút thuốc trong xe có là phiền tôi không, câu trả lời là không, chỉ là tôi ghét phải nhìn ai đó hút thuốc, nó giống như chơi một trò cò quay với cuộc sống của mình.”

“Chính xác. Đó là cuộc sống của tôi”

Cô cắn môi bởi sự cộc lốc của anh. Tốt thôi, cô nghĩ. Đó là là một cách tốt để tìm hiểu một ai đó, công kích vào thói quen của con người anh ta.

“Tôi rất tiếc” cô xin lỗi với sự chân thật. “Đó không phải là việc của tôi, và tôi không nên nói gì cả, nó chỉ làm tôi hoảng hốt.”

“ Tại sao ? Tất cả mọi người đều hút thuốc. Hay cô đang liên tưởng tới một ai đó cũng hút thuốc.”

Cô suy nghĩ một phút, xem xét lời nhận xét mỉa mai của anh một cách nghiêm túc. “ Không hẳn vậy, một vài đối tác của tôi cũng hút, nhưng không ai trong số người thân của tôi hút cả. Tôi đã dành nhiều thời gian để sống với bà của mình, và bà là một người rất cổ lỗ về những thói xấu. Tôi đã được dạy dỗ không bao giờ nguyền rủa, hút thuốc hay uống rượu mạnh. Tôi chưa bao giờ hút thuốc.” Cô nói một cách thẳng thắn.

Bất chấp sự cáu giận của mình, anh nhận thấy mình đang cố gắng để khỏi bật cười. “ Thế có nghĩa là cô đã từng nguyền rủa và uống rượu mạnh?”

Cô gật đầu. “Đã có những lúc tôi hung hăng trong lời nói của mình, những lúc tôi căng thẳng”.

Mắt cô nhìn anh lấp lánh. “Và bà Lily cho rằng điều thích hợp tuyệt vời đối với một quý bà là thỉnh thoảng dùng một cốc rượu nho, đương nhiên, nó giống như một vị thuốc. Trong suốt những ngày ở trường đại học, tôi cũng nốc bia.”

“Nốc ??”

“Không còn từ nào khác để mô tả cách một sinh viên đã học uống bia.”

Nhớ về những ngày ở trường đại học của anh,anh gật đầu đồng ý.

“Nhưng tôi không thưởng thức rượu mạnh.” Cô tiếp tục “Vì thế tôi có thể nói đã trung thành với một nửa sự dạy dỗ của bà Lily. Không quá tồi”

“Bà ấy có nguyên tắc nào chống lại cờ bạc không.”

Bờ môi cô gượng gạo và thận trọng, đôi mắt xám đầy sự thừa nhận lạ thường. “ Bà Lily tin rằng cuộc sống là một canh bạc, và tất cả mọi người có thể tạo nên sự thay đổi, đôi khi bạn phá sản, đôi khi bạn mất tất cả.”

Đó là một quan điểm mà bà đã từng chấp nhận ,và tiếp tục đi tới đời cháu gái của mình. Nếu không, Madelyn nghĩ, tại sao cô lại ngồi đây ,trên một chiếc xe tải trở hàng,và rơi vào tình yêu với một người xa lạ.

Đó là một quãng thời gian dài kể từ khi Reese nhìn thấy ngôi nhà của mình thông qua đôi mắt của một người lạ. Nhưng khi anh đỗ xe cạnh ngôi nhà, anh đột nhiên, hổ thẹn và cay đắng. Nước sơn của ngôi nhà tróc vẩy và bong ra một cách tồi tệ. Những ngôi nhà phụ thậm chí còn tồi tệ hơn. Đã từ lâu, anh bỏ qua việc cố gắng làm cho khoảng sân trở nên gọn gàng, và đã phá huỷ hoàn toàn các luống hoa từng tô điểm cho ngôi nhà, bởi chúng mọc tràn lan với cỏ dại. Trong vòng 7 năm qua, không có gì được tăng thêm, không có gì bị hỏng được thanh thế, trừ những thứ thực sự cần thiết. Những bộ phận của chiếc xe tải và máy kéo còn có từ trước cả lớp sơn của ngôi nhà. Chú ý tới việc chăm sóc bầy gia súc quan trọng hơn nhiều so với việc cắt cỏ hay nhổ cỏ dại cho những luống hoa. Rõ ràng là người duy nhất còn lại đã không dành thời gian cho những chi tiết vụn vặt của cuộc sống. Anh đã làm những gì cần phải làm, nhưng điều đó không có nghĩa là anh phải thích tình trạng ngôi nhà mà anh đang sống. Anh không muốn Madelyn thấy nó trong tình trạng như thế thêm một lần nữa, dù đó không phải là một nơi để thăm quan nhưng cũng sẽ là một ngôi nhà mà không một phụ nữ nào phải xấu hổ bởi nó.

Madelyn đã thấy lớp sơn tróc vẩy, nhưng lờ nó đi. Chỉ cần một chút nỗ lực và vài thùng sơn là có thể sửa được. Những gì khiến cô chú ý là hàng hiên rợp mát, trọn vẹn với chiếc xích đu, nó bao phủ toàn bộ lối đi vào ngôi nhà hai tầng. Bà Lily cũng đã có một mái hiên như thế, và một chiếc xích đu, nơi họ đã trải qua rất nhiều ngày hè biếng nhác, với phần đệm tiếng cót két chậm chạp của dây xích khi họ nhẹ nhàng đu đưa.

“Nó làm tôi nhớ lại căn nhà của Bà Lily”, cô nói. Một lần nữa ,đôi mắt lại đầy vẻ mơ màng.

Anh mở cánh cửa bên cô, đặt tay lên eo và nhấc cô ra khỏi chiếc xe tải trước khi cô trượt xuống đất. Giật nảy mình thêm một lần nữa, cô ngước nhanh lên nhìn anh.

“Tôi không thể làm điều gì khác với chiếc váy đó” anh nói, gần như càu nhàu.

Nhịp tim của cô lại rung lên một lần nữa.

Anh lấy hành lý của cô trong xe tải và xách nó bằng một tay, sau đó nắm lấy tay cô bằng tay còn lại. Họ vào nhà bằng cửa sau, nơi không bị khoá. Cô bị gây ấn tượng bởi việc anh thấy an toàn khi không khoá cửa khi anh vắng cả ngày. Chiếc cửa sau dẫn đến một căn phòng kết hợp giữa phòng chứa nước thải và nơi gặt đồ. Một chiếc máy giặt mà máy sấy đặt sát tường phía bên trái, Và tường phía bên phải đầy rẫy những cái mắc , chúng được phân loại để treo những chiếc mũ, áo khoác, áo choàng, và những chiếc áo đi mưa vàng tươi . Có đử các loại giày ống, đa phần đầy bùn đất, được xếp lên một chiếc thảm cao su. Đi thẳng và ngang qua một hành lang nhỏ là một phòng tắm đầy đủ, nơi cô nhận ra nó thật tiện lợi khi anh trở về với bùn đất từ đầu đến chân. Anh có thể tắm mà không để lại bùn đất khắp căn nhà hay làm khiến nó ướt đẫm để đi lên phòng tắm trên gác. Họ rẽ trái và vào trong nhà bếp, một căn phòng lớn, thoáng mát, chan hoà ánh mặt trời với một góc nhỏ để ăn sáng. Madelyn nhìn ngắm với sự thích thú với những thiết bị to lớn, nó không phù hợp với tưởng tượng của cô về một chủ nông trại quy mô nhỏ và chưa vợ. Cô đã chờ đợi một cái gì đó nhỏ bé và lỗi thời hơn nhiều so với căn phòng tiện nghi với những thiết bị có kích cỡ như đồ quảng cáo của nó.

“Ngôi nhà có mười căn phòng,”. Anh nói. “ Sáu ở bên dưới và bốn phòng ngủ ở trên tầng”

“ Một ngôi nhà lớn khi chỉ có một người ở.” Cô bình luận và theo anh lên tầng hai.

“Đó là lý do vì sao tôi muốn lấy vợ.” Anh nói một câu bình luận giống như một lời giải thích tại sao anh lại uống nước.(???). “Cha mẹ tôi đã xây căn nhà này khi tôi còn là một đứa trẻ. Tôi đã lớn lên ở đây. Và tôi muốn trải qua điều đó cùng với những đứa con của mình ”

Cô cảm thấy như hết hơi, nhưng không chỉ do leo lên cầu thang, ý nghĩ về việc có những đứa con với anh làm cô khó thở.

Anh mở cánh cửa đối diện trực tiếp với cầu thang và dẫn cô vào một phòng ngủ lớn, dễ chịu với những ô cửa sổ treo rèm trắng, khăn trải giường cũng màu trắng trên một chiếc giường ngủ bốn chân. Cô kêu lên một tiếng nhỏ đầy thích thú. Một chiếc ghế đá cũ được đặt bên cạnh khung cửa sổ, và tấm thảm chắc chắn được làm bằng tay, che phủ lên ván sàn bằng gỗ cứng một cách êm ái. Chính nguyên liệu làm sàn nhà đã có giá trị của một chút thịnh vượng. Mặc dù căn phòng đầy vẻ quyến rũ, nhưng vẫn có cảm giác nó thiếu thốn gì đó, không có sự đụng chạm nhẹ nhàng tới đời sống riêng tư của nó bằng bất cứ cách nào. Nhưng anh ấy sống ở đây một mình, cô tự nhủ, sự đụng chạm riêng tư có lẽ ở trong căn phòng mà anh dùng, không phải trong căn phòng trống anh dành cho những đứa trẻ.

Anh bước qua cô và để chiếc túi lên giường. “ Tôi không thể có một ngày nghỉ,” anh nói “ Có một số công việc nhà phải làm nên có lẽ tôi phải để cô tự tiếp đãi mình một lúc. Cô có thể nghỉ ngơi hay làm bất cứ việc gì cô muốn, phòng tắm ở ngay dưới hành lang nếu cô muốn tắm rửa thay quần áo. Phòng ngủ của tôi có nhà tắm riêng nên cô không phải lo về việc đụng phải tôi.

Giữa khoảng cách hai nhịp tim, cô biết mình không muốn bị bỏ lại một mình để vân vê những ngón tay cho sự nghỉ ngơi của một ngày. “ Tôi có thể đi cùng với anh không?”

“ Cô sẽ thấy mệt mỏi, đó là một công việc đầy bụi bẩn”. Madelyn nhún vai “ Tôi cũng đã đầy bụi bẩn từ trước rồi mà” . Anh nhìn cô một lúc lâu, gương mặt nghiêm nghị và khô khan, “Cũng được” cuối cùng anh nói, ngạc nhiên nếu cô có cùng cảm giác khi đôi giày được thiết kế của cô kết hợp với việc làm phân hữu cơ.

Nụ cười của cô ánh lên đôi mắt “ Tôi sẽ thay đồ đúng trong ba phút”

Anh nghi ngờ điều đó “ Tôi sẽ ở chuồng ngựa, khi nào cô xong hãy ra đó”. Ngay sau khi anh khép cánh cửa sau lưng mình, Madelyn cởi quần áo , lôi ra một chiếc quần jean và đẩy chân mình vào chiếc quần cũ kĩ của những kẻ chơi rong, thứ cô đã mang theo cho chính mục đích này. Rốt cuộc, cô không thể khám phá nông trại một cách tốt nhất với đôi giày cao gót. Cô kéo chiếc yếm trắng cotton qua đầu và thong thả đi ra khỏi phòng đúng lúc anh bắt đầu xuống nhà sau khi thay chiếc áo sơ mi khác. Anh nhìn cô, đôi mắt trĩu nặng biểu lộ cái nhìn chằm chằm di chuyển từ cổ xuống vai, một khoảng da trần được lộ ra bởi chiếc yếm không tay. Madelyn gần như vấp ngã khi cái nhìn rất đàn ông đặt lên khuôn ngực cô. Cơ thể cô đột nhiên trở nên nóng bừng và nhẹ bẫng. Cô đã từng thấy những người đàn ông nhìn trộm lên ngực cô trước đó. Nhưng Resee không hề nỗ lực để che giấu sự nghiên cứu của mình. Cô cảm thấy núm vú của mình bị kích thích và cứng lên, xột xoạt chống lại miếng cotton đang bao phủ nó.

“ Tôi không nghĩ là cô có thể nhanh như thế” anh nói.

“ Tôi không cần rối rít lên bởi quần áo”.

Cô không cần phải làm thế, anh nghĩ. Thân hình cô đặt trong chúng đã là đủ rồi, bất cứ thứ gì cũng đều không cần thiết. Đầu óc anh giờ như chỉ tập trung vào khuôn ngực và đôi chân dài mảnh của cô. Chiếc quần jean che phủ chúng, nhưng giờ anh đã biết chính xác nó dài và cân đối như thế nào, và, khi cô quay lại đóng cửa phòng, anh đã biết cặp mông cô cong như thế nào , quả tim của anh như đảo lộn. anh cảm thấy nóng bừng hơn nhiều so với nhiệt độ của thời tiết.

Cô đi bên cạnh anh ra ngoài chuồng ngựa, vừa đi vừa quan sát toàn bộ khu nông trại. Một ga-ra có 3 cửa có cùng kiểu với ngôi nhà phía sau nó.Cô chỉ vào nó . “Anh có bao nhiêu chiếc ôtô?”

“Không có cái nào cả”. Anh nói cộc lốc.

Có ba căn nhà khác bị bỏ không, cửa sổ của chúng trỗng rỗng. “ Kia là nhà gì?”

“Nhà kho”

Có một cái chuồng gà lớn, nơi có những con gà béo trắng đang cần cù mổ xung quanh bờ rào.

Cô nói “ Tôi thấy anh tự phát triển những quả trứng cho riêng mình.”

Từ một góc độ kín đáo, cô thấy môi anh nhếch lên giống như anh sắp cười, “Tôi cũng tự phát triển sữa cho mình.”

“Rất có năng suất.Tôi thật ấn tượng. Tôi đã không được uống sữa tươi kể từ khi tôi 6 tuổi.”

“ Tôi không nghĩ cách nói đó là của thành phố New York. Lúc đầu cô ở đâu?”

“Virginia. Chúng tôi chuyển tới New York khi mẹ tôi tái hôn, nhưng sau đó tôi trở lại Virginia để học đại học.”

“ Cha mẹ cô ly hôn à ?”

“Không. Cha tôi qua đời. Mẹ tái hôn ba năm sau đó”

Anh mở cửa nhà kho . “ Cha mẹ tôi mất trong vòng một năm cùng nhau. Tôi nghĩ họ không thể sống xa nhau.”

Mùi đất nồng của một nhà kho đang sử dụng bao phủ lên cô, và cô hít một hơi thở sâu. Mùi động vật, da, phân bón, cỏ khô và thức ăn tất cả trộn vào nhau trong một mùi hương không thể nhầm lẫn. Cô nhận thấy nó dễ chịu hơn nhiều so với mùi của chất thải.

Nhà kho thật rộng lớn. Cô bị chú ý bởi chuồng ngựa bên cạnh nó, cũng trống rỗng, giống như kho để máy móc và kho chứa cỏ khô. Mọi thứ ở nông trại đều gào lên rằng nó đã từng có một thời gian chứa đựng sự thịnh vượng, nhưng rõ ràng Resee đã rơi vào thời kì khó khăn. Điều đó chắc phải rất khó chịu với một người đàn ông đầy lòng tự kiêu như anh. Cô muốn đặt tay mình lên tay anh và nói rằng, điều đó không có ý nghĩa gì cả, nhưng cô có cảm giác anh sẽ bác bỏ hành động đó. Lòng tự kiêu đã giữ anh làm việc ở nơi rộng lớn này một mình, nó không cho phép anh chấp nhận bất cứ cái gì được thể hiện giống như lòng thương hại.

Cô không biết những công việc vặt nào nên làm hay làm chúng như thế nào, nên cô cố gắng ở bên ngoài công việc của anh và chỉ đơn giản đứng quan sát, ghi nhớ sự quan tâm tỉ mỉ mà anh dành cho mọi thứ anh làm. Anh lau sạch chuồng và ném cỏ khô mới xuống, đôi tay mạnh mẽ và lưng chảy ra với những cơ bắp. Anh cho thức ăn vào máng, kiểm tra và đổ thêm một chút nước mới. Có ba con ngựa trong một gian giữa nhà kho và chuồng ngựa, anh kiểm tra và lau sạch những cái móng của chúng, cho chúng ăn và tắm cho chúng. Sau đó cho chúng vào cái chuồng để ngủ qua đêm. Anh gọi một con bò ngoan ngoãn lố bịch đến bên cạnh và cho nó vào một gian riêng, nơi nó nhai trệu trạo hài lòng trong khi anh vắt sữa. Với nửa thùng sữa nóng, nổi bọt, anh quay trở lại ngôi nhà, nơi có hai con mèo xuất hiện và hống hách kêu lên với anh khi chúng đánh hơi được mùi sữa. “Đi đi” .Anh nói “Đi mà bắt một con chuột”.

Giờ Madelyn đã biết phải làm gì. Cô lấy những chiếc bình đã khử trùng mà cô để ý thấy trong cuộc dạo chơi đầu tiên qua nhà bếp và tìm một miếng vải lọc. Anh nhìn cô một cách lạ lẫm khi cô giữ miếng vải lọc trên miệng những chiếc bình để anh rót sữa vào. “ Bà Lily thường làm như vậy.” cô nói với giọng sung sướng. “ Tôi không bao giờ đủ khoẻ để giữ chiếc thùng và rót ,nhưng tôi biết tôi trở thành người lớn khi bà để tôi đổ sữa tràn ra ngoài.”

“Đã bao giờ cô biết cách rót chưa?”

“Chưa. Bà đã bán con bò vào mùa hè trước khi tôi đến trường học, Bà chỉ có một con bò, nhưng vùng đó được xây dựng và trở nên ít dân dã hơn, nên bà đã giải thoát khỏi nó.”

Anh đặt chiếc thùng xuống và lấy tấm vải lọc, “Và đây là cơ hội của cô cho tuổi trưởng thành. Hãy đổ đi ”

Một nụ cười nở trên môi cô khi cô khi cô nhấc chiếc thùng lên và cẩn thận đổ chất lỏng trắng có nhiều kem qua tấm vải xuống chiếc bình. Mùi ấm áp, ngọt ngào tràn đầy căn bếp. Khi chiếc thùng trống rỗng cô đặt chúng sang một bên và nói, “ Cám ơn anh, giống như thông qua một nghi thức vậy, nó khiến tim tôi đập mạnh như khi vừa lấy bằng lái xe.”

Đây là lúc nó xảy ra. Mắt của Resee nhăn lại, và đôi môi anh chuyển động trong một nụ cười ngạo. Madelyn cảm thấy nhiều sự thay đổi và lắng dịu bên trong, cô biết rằng mình đã thua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.