Tinh thần của cô thì sẵn sàng nhưng thân thể cô ngủ. Cô ngủ trong tay anh đêm đó, đầu cô trên vai anh và 1 chân cô gác lên hông anh. Reese để cô ngủ, cảm thấy sự mãn nguyện của cơ thể anh như có chút hài hước. Nếu Madelyn trước đây đã có sức quyến rũ, thì bây giờ cô quyến rũ gấp đôi. Nó như thể cô cũng đang kềm nén. Đêm đó, cô không đi qua anh mà không vươn tay để chạm vào anh ở đâu đó: bàn tay mỏng manh trượt theo xương sườn anh, cái chạm dịu dàng trên bàn tay hoặc cánh tay anh, hay sóng tóc nhạt màu, mơn trớn tai anh, hôn nhanh lên cằm anh, vỗ nhẹ tán thưởng lên mông anh, thậm chí vuốt ve táo bạo vào đáy quần anh. Sau khi tự kềm nén mình quá lâu, anh cũng không thể để tay tránh xa cô. Vào lúc anh tắm, ăn tối và nghỉ ngơi được 1 giờ, sự tích luỹ tác động của tất cả những vuốt ve, cả cho và nhận, làm anh cương cứng và khao khát lần nữa. Cô trở nên ngọt ngào trong vòng tay anh trên giường, anh làm tình với cô, lần này bằng sự dịu dàng kéo dài, và rồi cô chìm vào giấc ngủ trước khi anh rút khỏi cô.
Anh ở trong cô một lúc lâu, ngủ lơ mơ và hào hứng thích thú trong sự thân mật. Khi anh thử cựa quậy cô càu nhàu phản đối và quay vào anh, nhủi người dựa vào anh và giữ lại sự thân thiết. Nên anh vòng tay quanh mông cô và giữ cô khoá chặt vào anh cả đêm, và anh ngủ dễ chịu hơn từ ngày anh gặp cô.
Anh nằm ngửa người và cô nằm dài trên người anh khi cái đồng hồ báo sáng hôm sau. Anh vươn người để tắt nó trong khi cô ngọ nguậy ngái ngủ trên ngực anh như 1 chú mèo. Anh chà bàn tay xuống lưng cô. “Đến giờ dậy rồi.”
Giọng nói sáng - sớm của anh mơ hồ và khàn khàn. Madelyn để đầu lên chỗ hõm vai anh lần nữa. “Anh có biết,” cô nói giọng ngái ngủ, “nhiều từ trong tiếng anh bắt đầu bằng S nhiều hơn bất cứ chữ nào khác không?”
“Ôi chúa ơi, không phải lúc này,” anh rên rỉ. “Không phải trước khi uống cà phê.”
“Chết nhát”.
“Anh cũng không muốn nói về con gà chết tiệt nào hết.” Anh cố thức dậy. “Canada có hơn 200 ngàn dặm vuông lớn hơn nước Mỹ”.
“1 pao lông chim nặng hơn 1 pao vàng vì sử dụng hệ thống cân khác nhau”.
“Dây đàn violon làm từ ruột cừu, không phải ruột mèo”
Cô bật dậy , cau mày nhìn anh, và anh tận dụng cơ hội để bật đèn. “Không dùng thứ chung chung,” cô ra lệnh, rồi đặt lưng xuống ngực anh. “Tim của cá voi xanh chỉ đập 9 lần 1 phút.”
“Chỗ ở của gia đình Robert E.Lee bây giờ là nghĩa trang quốc gia Arlington”.
“MonaLisa không có cọng lông mày nào, và tên thật của bức hoạ là La Gioconda”.
“Vùng cát lún nổi nhiều hơn nước. Trái ngược với Hollywood, em thật sự phải làm việc với nó để hoàn toàn đi dưới vùng cát lún.”
Cô ngáp và lặng thinh, nghe nhịp đập của tim anh, mạnh mẽ, đập liên hồi đều đặn trong tai cô. Khi cô nghe nó bắt đầu đập nhanh hơn, và cô ngẩng đầu nhìn anh. Mắt anh nheo lại và sôi nổi. Anh ghì chặt tay quanh cô và lăn tròn đến khi cô nằm dưới anh, chân anh giữa chân cô và căng chúng ra xa. Madelyn bám chặt anh trạng thái ngây ngất quen thuộc nổi lên khi anh bắt đầu làm tình với cô.
*********
“Hôm nay anh định làm gì?” cô hỏi khi ăn xong bữa sáng
“Chuyển 1 phần đàn gia súc tới khu vực khác để chúng sẽ không được chăn thả quá mức.”
“Em sẽ đi với anh.”
Anh tự nhiên bắt đầu từ chối, và cô nhìn anh nghiêm khắc. “Đừng có nói không,” cô cảnh báo.
“Em đã mang những miếng thịt ướp bỏ vào tủ lạnh, và khoai tây nướng đã gần chín, chúng sẽ được nướng chín trong lúc mấy miếng thịt cũng đang bị nướng. Không có lý do gì để em ngồi đây mỗi ngày trong khi em có thể đi cùng anh.”
“Cái mà anh muốn biết,” anh càu nhàu, “là giá như anh có bất kỳ công việc làm nào. Được rồi, anh sẽ thắng yên ngựa cho em. Nhưng anh cảnh cáo em, Maddie, nếu em không thể cưỡi tốt để giữ cho vững, em sẽ không được đi với anh lần nữa.”
Cô xuất hiện ở chuồng ngựa nửa giờ sau mặc quần jean, mang giày ống và 1 cái áo sơ mi vải bông làm việc của anh với tay áo xắn lên và vạt áo buộc gút ở eo cô. Tóc cô được tết thành 1 bím dài xuống giữa lưng, cô mang 1 đôi găng tay dài mới, và cô trông thanh lịch như thể cô là người mẫu áo quần hơn là dẫn đầu chăn giữ gia súc ở ngoài 1 ngày. Cô cầm cái nón rơm miền viễn Tây và đội nó lên đầu trước khi cô đến gần con ngựa Reese đã thắng cho cô.
Anh quan sát khi cô cho con vật thời gian để làm quen với cô, để nó đánh hơi cánh tay cô, gãi sau tai nó. Ít ra cô không sợ ngựa. April chưa bao giờ trải qua, và kết quả là hay hốt hoảng trong vùng lân cận của chúng, lần lượt làm những con ngựa lồng lên. Madelyn nựng nịu con ngựa và ngân nga khe khẽ với nó, rồi tháo dây cương, đặt giày lên bàn đạp và thành thạo đu lên yên ngựa. Reese nhìn mấy cái bàn đạp và quyết định xem xét độ dài phù hợp, rồi cưỡi con ngựa của chính anh.
Anh quan sát cô cẩn thận khi họ chạy nước kiệu nhỏ ngang qua cánh đồng. Cô có tư thế ngồi tốt và bàn tay vững vàng sành sỏi, mặc dù cô không có tư thế thoải mái mà anh sở hữu, nhưng anh đã cưỡi ngựa từ khi anh là 1 đứa trẻ mới biết đi. Nụ cười cô trao cho anh cực kỳ trọn vẹn điều vui thích anh cảm thấy đáng trách khi trước đây không chiếm lấy cô.
Anh để tốc độ chạy ung dung, không muốn thúc ép cô quá nhiều. Khi họ tới bên đàn thú anh giải thích cách anh làm việc. Đàn thú bị tách ra thành 3 nhóm nhỏ hơn chăn thả ở những khu vực khác nhau; toàn bộ đàn thú quá lớn để anh tự mình di chuyển chúng. Anh mất nhiều thời gian chuyển chúng tới đồng cỏ sạch sẽ và chắc chắn chúng không tàn phá chu trình gieo trồng do chăn thả quá mức. Anh chỉ bầy thú họ sẽ chuyển đi và đưa cho cô 1 khúc cuộn dây thừng. “Chỉ vẩy nó dọc theo vai con ngựa để xua ra hiệu, và để con ngựa hành động nếu có 1 con bò định đi hướng khác. Tất cà việc em phải làm là ngồi giữa yên và giữ cho chắc”.
Ngồi giữa yên thì không vấn đề; con ngựa đực to lớn cảm giác giống như 1 cái nôi với cái yên nhỏ cô đã quen thuộc. Cô cầm cuộn dây thừng và tập vài cú vung vẩy với nó, chỉ để chắc chắn nó không làm con ngựa giật mình. Anh coi đó như chuyện tầm thường, dĩ nhiên, với anh nó là tầm thường.
Cô thích công việc này. Cô thích ở bên ngoài, và có phần nào yên tĩnh cưỡi ngựa sát bên đàn thú và thỉnh thoảng vẩy cuộn dây thừng vào chúng, nghe những tiếng oang oang sâu trong cổ họng và biết niềm vui của việc cưỡi con ngựa được huấn luyện kỹ. Cô thích dõi theo Reese hơn tất cả. Anh sinh ra để làm điều này, và nó diễn ra rõ ràng trong mỗi dộng tác và âm thanh anh làm. Anh cưỡi ngựa như thể anh là 1 bộ phận của con ngựa, biết trước mọi sự thay đổi phương hướng, khích lệ đàn thú bằng những tiếng huýt sáo và tiếng kêu như để đoan chắc với chúng cùng lúc.
Cô cảm thấy gần như kinh ngạc vì vui thích, các giác quan của cô quá tải. Cô cảm thấy như tình trạng từ buổi chiều trước đó, khi sự tự chủ của anh bị phá vỡ và anh đã lôi cuốn cô hết sức sôi nổi. Thể xác cô được thoả mãn, những mối xúc cảm của cô tự do chạm vào anh và cho anh thấy tình yêu bị kềm nén trong cô. Cô không ảo tưởng rằng cuộc chiến đấu sẽ thắng, nhưng cuộc đụng dộ đầu tiên là của cô; cho đến ngày hôm qua, anh chưa bao giờ cho phép cô vuốt ve anh như cô đã làm, anh cũng không nấn ná trên giường buổi sáng đó để làm tình lần nữa. Mặt anh vẫn mang sự lạnh lùng, những nét nghiêm nghị, nhưng anh đã phảng phất vẻ thanh thản hơn. Xét thấy từ 24 giờ qua, anh phải có thời gian khó khăn điều khiển nỗ lực tình dục của anh. Ý nghĩ đó khiến cô mỉm cười.
Họ nghỉ để ăn trưa và cho bầy thú và mấy con ngựa uống ở ao nước nhỏ. Khi những con ngựa đã được chăm sóc, Reese cột chúng gần đó và ngồi xuống bên cô trên cái đồi nhỏ cô chọn địa điểm bữa ăn của họ. Anh cởi nón và đặt nó lên cỏ gần anh. “Em thích nó tới mức nào?”.
“Rất nhiều”. Môi cô cong dịu dàng khi cô trao anh 1 cái xăng uýt. “Nơi này quá yên tĩnh, không xe, không điện thoại, không khói. Anh có thể phải giúp em rời khỏi giường vào buổi sáng, nhưng nó sẽ đáng để cố gắng.”
“Anh sẽ xoa bóp em với dầu xoa bóp tối nay”. Mắt anh lấp lánh. “Sau đó”.
Lời phát biểu đó làm anh có được 1 nụ hôn. Sau đó cô ngồi thẳng lên và mở cái bánh xăng uýt của cô ra. “Em sẽ làm như thế nào? Em làm toàn không thạo đúng không?”.
“Em làm tốt rồi. Vấn đề chỉ là anh lo em sẽ ngã và bị giẫm lên. Em là người phụ nữ chăn bò đầu tiên anh từng biết.”
Anh thực sự là người ở miền Tây về thái độ đối với phụ nữ, nhưng cô không cảm thấy phiền anh chìu chuộng cô miễn là anh cũng không cố ngăn cô khỏi hành động mà cô muốn làm. Từ lúc anh buộc phải làm điều đó, cuộc sống chung của họ chưa bao giờ trở nên quá thoả mãn.
Anh chống người trên 1 khuỷu tay và duỗi đôi chân dài ra khi anh ăn cái xăng uýt thứ 2. Cô bắt đầu cảm thấy kích thích khi cô nhìn anh; mặc dù anh ăn mặc đơn giản trong quần jean nâu, áo sơ mi trắng và đôi bốt mòn đáng khinh, anh rạng rỡ hơn những tượng người mẫu nam cô thấy trong bộ lễ phục. Người vợ trước của anh phải là hội trưởng của câu lạc bộ ngớ ngẩn ở đâu đó, chỉ phụ nữ đáng ghét không thừa nhận để tránh xa điều cô ta đã đối xử với anh.
Madelyn trước kia chưa bao giờ nghĩ cô giống người không khoan dung, nhưng cô cảm thấy theo chiều hướng đó về ai đó đã từng hại Reese. Giá như cô từng gặp April, cô sẽ chộp lấy cái đầu hói của cô ta.
Anh thấy những cái bánh quy cô đã gói lại và vét sạch chúng với tách trà cuối cùng. Nuôi người đàn ông này có thể là công việc nguyên ngày, cô âu yếm nghĩ. Nếu con anh thừa hưởng sự háu ăn của anh, cô sẽ không bao giờ rời khỏi nhà bếp.
Nghĩ đến việc có con của anh làm cô cảm thấy ấm hơn, nhưng nhắc nhở cô điều cô định thảo luận với anh. Cô quay vào đối diện anh, ngồi bằng đôi chân gập lại phía trước
“Có vài chuyện chúng ta phải bàn đến.”
“Chuyện gì?” anh hỏi, duỗi người và để nón lên mắt anh.
“Con cái”.
Một con mắt mở ra và nhìn cô chăm chú; rồi anh bỏ nón ra và hoàn toàn chú ý đến cô. “Ôi trời, em đã có thai rồi à?”
“Không, và cho dù em có, em chưa thể biết vào lúc này, vì không phải chu kỳ của em. Chúng ta đã không nói về chuyện này trước khi kết hôn, vì vậy em không biết lúc nào anh muốn chờ trước lúc chúng ta có con hay lúc nào thì anh muốn có chúng ngay bây giờ. Khi anh gọi, lúc ấy gần thời điểm kỳ kinh của em, cho nên lúc đó em đến gặp bác sĩ để khám sức khoẻ em đã nhận được 1 cái toa thuốc cho những viên thuốc tránh thai.”
Anh ngồi dậy, gương mặt anh tối lại. “Em có mang theo thuốc chứ?”
“Có. Em chỉ uống tháng này. Nếu anh muốn bắt đầu thử có con tức thì, em có thể ngừng lại.”
“Em có thể bàn chuyện này với anh trước, hay là một vấn đề nào đó tương tự, như sự trong trắng của em, em không nghĩ đó là việc của anh sao?”
Cô trao anh 1 trong những cái liếc cạnh khoé. “Cũng gần giống vậy. Em không hiểu anh, và em không cảm thấy thoải mái với anh.”
Anh nhìn cô 1 lúc, rồi vươn tới nắm tay cô chà ngón cái thô nhám của anh lên lòng bàn tay mềm mại của cô. “Em cảm thấy thế nào về việc có thai bây giờ?”
“Em không để ý. Em muốn có con anh. Nếu anh muốn đợi, với em cũng tốt thôi, nhưng em không muốn đợi thêm 1 năm nữa. Em 28 tuổi. Em không muốn có con ở khoảng 30 mấy khi chúng ta bắt đầu.”
Anh nghĩ về điều đó trong khi anh xem xét cân thận sự trái ngược của bàn tay mịn màng của cô trong bàn tay to lớn thô ráp của anh. Vì anh đã chịu thua sức hấp dẫn thân thể mạnh mẽ giữa họ, anh không muốn đưa việc này ra quá sớm. Anh muốn có được cô hoàn toàn 1 thời gian trước khi việc mang thai đem những giới hạn tất yếu vào việc làm tình cuồng nhiệt của họ. Anh đưa tay cô lên miệng và liếm lòng bàn tay cô. “Uống thuốc vài tháng nữa,” anh nói.
“Chúng ta sẽ nói đến chuyện này vào buổi tối.”
Cô rùng minh, vẻ sững sờ hiện trong mắt cô với cú liếm lưỡi anh trên lòng bàn tay cô. Khi anh anh kéo cô xuống cỏ cô hỏi, “Anh có nghĩ anh sẽ cởi đôi bốt ra lúc này không?”
Và anh trả lời, “Anh không chắc.”
Anh không cởi, nhưng cô không quan tâm.
Cô đi với anh thường xuyên sau đó. Cô giúp anh di chuyển đàn thú, tiêm phòng cho chúng, và gắn thẻ lên tai chúng. Sau khi anh cắt và đóng kiện cỏ khô, cô lái xe tải kéo rơ moóc cỏ khô gần đó trong khi anh đưa những kiện cỏ nặng trĩu lên. Công việc đó thật sự bắt buộc có người thứ ba, để chất những kiện cỏ, nhưng lại dễ dàng hơn khi Reese phải làm việc đó một mình. Khi cô không ra ngoài với anh, cô tiếp tục với kế hoạch cạo sơn căn nhà.
Anh cuối cùng chú ý sự khác biệt trong căn nhà và kiểm tra. Những mảng bụi sơn trắng trên mặt đất nói lên mọi cái anh cần biết.
Anh dựa vào tủ bếp và bắt chéo tay. “Em cạo sơn nhà à?”
“Ừm.”
“Đừng lôi cái thói Gary Cooper với anh.(là sao cà ??? ) Anh muốn nó ngừng ngay bây giờ”.
“Thói quen hay cạo sơn?”
Cả hai”.
“Căn nhà không thể sơn được cho tới khi lớp sơn cũ bị cạo đi,” cô nói hợp lý.
“Anh không thể sơn, vì nó không tạo nên bất cứ sự khác nhau nào. Và anh không muốn em leo trèo loanh quanh trên cái 14 fit. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu em ngã trong khi anh ở ngoài phạm vi này?”
“Vậy nếu anh bị thương một mình ngoài phạm vi này thì sao?” cô vặn lại. “Em sẽ cẩn thận, và em không có bất kỳ rắc rối nào cho đến lúc này. Việc này cũng không quá lâu.”
“Không được,” anh nói, nói ra cẩn thận. “Anh không thể cung cấp sơn, và thậm chí nếu anh có thể anh cũng không để em làm cái việc cạo sơn này.” “Anh có thời gian cho việc này, vậy ai sẽ làm?” “”Lần thứ 3,” anh la lên, “Anh không thể cung cấp sơn! Cần đến cái gì để làm em hiểu đây?”
“Đó là cái chúng ta chưa bao giờ nói đến. Cái gì khiến anh nghĩ chúng ta không thể sơn? Em tự nuôi mình trước khi em lấy anh, anh biết mà.” Cô đặt 2 tay lên hông và dối mặt với anh. “Em có cả séc lẫn tài khoản tiết kiệm, mà em đã chuyển tới ngân hàng ở Billings. Em cũng có tài sản uỷ thác mà em thừa kế từ bà Lily. Nó không may mắn chút nào, nhưng chúng ta dứt khoát có thể tự mua vài galon sơn!”
Mặt Reese trông như cứng như đá. “Không. Nhớ hợp đồng trước lễ cưới chúng ta không? Cái gì của em là của em và cái gì của anh là của anh. Nếu em bỏ tiền vào trang trại điều đó sẽ thành việc theo hướng phủ định thoả thuận đó, cho em quyền đòi hỏi chăm sóc cơ bản.”
Cô đẩy vào ngực anh, hàm cô nhô ra phía trước. “Thứ nhất, G.Reese Duncan, Em không lập kế hoạch ly hôn, nên em không bỏ những điều trong thoả thuận quý giá của anh. Còn nữa, chi phí sơn căn nhà bao nhiêu? 100 đô la? Hay 200?”
“Gần 200, và không, có trời biết, em sẽ không được mua sơn!”
“Em không chỉ mua thôi, em sẽ sơn! Nếu anh bảo vệ trang trại khỏi âm mưu của em, khi ấy chúng ta sẽ thảo 1 hợp đồng trong đó anh đồng ý trả lại em hộp sơn – và em cũng vậy, nếu anh yêu cầu – và điều đó sẽ giữ bất cứ đòi hỏi em có thể làm chống lại anh. Nhưng em cũng sống ở đây, anh biết đó, và em muốn nhìn bên ngoài đạp bằng bên trong không. Mùa xuân tới em sẽ trồng hoa trên mấy luống hoa, vậy nếu anh phản đối việc đó chúng ta có thể đấu với nhau bây giờ cũng được. Anh chỉ có sự lựa chọn ngay bây giờ là màu sắc anh muốn sơn căn nhà, và lựa chọn của anh là màu trắng và màu trắng.” Cô kêu lên lúc cô kết thúc, mặt cô đỏ bừng.
Anh điên tiết hơn cô từng thấy trước đây. “Làm bất cứ cái quái quỷ gì em muốn,” anh cáu kỉnh và nện gót ra khỏi nhà bếp.
Cô đã làm. Lần sau họ đi vào thành phố cô mua sơn và cọ và thanh toán mọi thứ bằng séc, giận dữ với anh và thách thức anh bắt đầu lần nữa. Anh mang sơn ra xe tải với thái độ khó chịu. Đỉnh điểm của ngày hôm đó là khi họ dừng lại ở quán cà phê và nghe Floris nhiếc móc khách hàng.
Cô sơn nhà vào khoảng giữa tháng Tám, và bày tỏ sự tôn trọng những người sơn cho căn nhà 1 sự sống. Đây là công việc khó khăn nhất mà cô từng làm, làm vai và cánh tay cô đau đớn vào cuối ngày. Phần bực mình nhất là việc sơn cả trăm mảnh rào chắn hành lang; việc tra tấn thần kinh nhất là làm ở tầng 2, vì cô phải tự bám vào cái gì đó. Nhưng khi công việc hoàn thành và căn nhà phát ra ánh sáng yếu ớt như 1 viên kim cương, và những cánh cửa chớp khoác lớp sơn đen mới cho mọi thời tiết, cô tự hào vì nỗ lực của mình hơn bất cứ gì cô đã từng làm trước đây.
Thậm chí Reese miễn cưỡng thừa nhận rằng căn nhà trông xinh đẹp và cô đã làm công việc có giá trị, nhưng anh vẫn bực tức ra mặt vì cô đã làm vậy. Có thể đó chỉ là tính tự ái của đàn ông , nhưng anh không muốn vợ mình trả tiền cho vài thứ khi anh không có khả năng cung cấp.
Vợ anh. Vào lúc họ đã kết hôn 2 tháng, cô đã bóng gió việc hoàn trở thành vợ anh thì không có phần nào mà cô không đụng đến. cô thậm chí còn sắp xếp lại ngăn kéo đồ lót của anh. Đôi khi anh tự hỏi bằng cách nào cô xoay xở để làm xong nhiều việc như vậy khi bước chân của cô ít khi vượt quá sự đi bộ, nhưng một thực tế là cô đã làm được. Bằng cách của riêng mình cô làm việc cũng nhiều bằng anh.
Vào một buổi sáng nóng bức cuối tháng Tám cô nhận ra rằng cô không có đủ bột mì để nấu ăn trong ngày. Reese đã ra ngoài và có thể không trở về ăn trưa. Vì vậy cô cạhy lên cầu thang và chuẩn bị sẵn sàng, dù sao đi nữa thì hầu hết thời gian họ bổ sung nguồn dự trữ của mình, vì vậy cô đem theo danh sách hàng hoá bên mình. Đỡ thêm 1 chuyến đi nếu cô mua mọi thứ trong khi cô ở trong thành phố.
Cô thích nghe Floris, vì thế cô dừng trước quán và uống cà phê và ăn bánh. Sau khi Floris ban những bước nặng nề giận dữ cho gã khách hàng khác, cô đến bên chỗ của Madelyn và ngồi xuống.
“Người đàn ông đó của cô hôm nay đâu rồi?”
“Ngoài phạm vi này. Tôi chạy ra ngoài mua bột để cất vào kho”.
Floris gật đầu đồng tình, dù khuôn mặt cáu kỉnh của cô chưa bao giờ sáng lên. “Người vợ đầu của anh ấy chưa mua hàng tạp phẩm bao giờ. Đừng nghĩ cô ta không biết gì về nấu nướng, mặc dù dĩ nhiên Reese đã thuê 1 người đầu bếp hỗ trợ lúc ấy. Thật đáng tiếc co những gì xảy đến cho trang trại. Nó thường hoạt động tốt.”
“Nó sẽ được như thế lần nữa,” Madelyn nói quả quyết. “Reese đang làm việc hết sức để vực dậy trang trại trở lại.”
“Có một điều về anh ấy, anh ấy chưa bao giờ sợ công việc,. Không giống 1 số đàn ông ở quanh đây.” Floris nhìn trừng trừng ra cửa như thể chị ta vẫn còn thấy gã cao bồi chỉ mới bỏ đi.
Sau khi trò chuyện với Floris, sự vui vẻ của Glenna gần như là sự bàng hoàng. Họ tán gẫu trong 1 lúc; sau đó Madelyn chất hàng vào xe ngựa và đánh xe trở lại trang trại. Trời không quá trưa, vì vậy cô có thừa thời gian để làm bánh như cô dự tính.
Cô ngạc nhiên, xe tải của Reese ở trong sân khi cô về đến. Anh đi xung quanh từ phía sau căn nhà đang mang 1 thùng nước, nhưng khi anh thấy cô, anh đổi hướng và oai vệ đi qua, mặt anh tối sầm và mắt anh bắn những tia sáng xanh. “Em ở nơi quái quỷ nào vậy?” anh gầm lên.
Cô không thích thái độ của anh, nhưng cô trả lời câu hỏi bằng giọng biết điều. “Em không có đủ bột để nấu ăn hôm nay, nên em tới Crook và mua hàng.”
“Chết tiệt, đừng ra ngoài mà không nói với anh em sẽ đi đâu!”
Cô giữ sự bình tĩnh, nhưng nó đang trở nên quá mức. “Em nói với anh thế nào được khi anh không ở đây?”
“Em có thể để lại lời nhắn”
“Tại sao em phải để lại lời nhắn khi cho là anh không trở về ăn trưa, và em về trước anh rất lâu? Sao anh quay về?”.
”Một trong những cái ống lủng 1 lỗ. Anh về lấy cái ống mới.” Dù bất cứ lý do gì, anh không có tâm trạng bỏ qua việc này. “Nếu anh không về, anh sẽ không khám phá ra em bắt đầu chạy khắp vùng này, đúng không? Chuyện này diễn ra bao lâu rồi?”
”Mua đồ ăn hả? Vài thế kỷ rồi, em đoán vậy.”
Rất cẩn thận anh đặt cái thùng xuống. Khi anh đứng thẳng người, Madelyn nhìn vào mắt anh; anh không chỉ giận dữ hay bực bội, anh đang trong cơn thịnh nộ. Anh không có sự giận dữ này trước đây, thậm chí hơn cả việc sơn căn nhà. Hàm răng nghiến lại anh nói, “Em ăn mặc như vậy để mua hàng à?”
Cô nhìn xuống quần áo của mình. Cô mặc một cái váy màu hồng mỏng manh ngắn trên đầu gối và cái áo choàng tơ trắng với tay áo xắn lên. Chân cô lộ ra, và cô mang xăng đan. “Đúng vậy, em mặc như vậy để mua hàng! Trời nóng, nếu anh không để ý. Em không muốn mặc quần jean, em muốn mặc váy, vì nó, mát hơn.”
“Em có đuổi mấy gã nhìn chân em đi không?”
“Đến giờ em mới để ý, không ai nhìn chân em cả. Em đã nói với anh 1 lần rằng em không trả giá cho những tội lỗi của April, và em có ý định thế. Bây giờ, nếu anh không phiền, em cần mang đồ đạc vào nhà.”
Anh túm lấy cánh tay cô khi cô bỏ đi và quay lưng về phía anh. “Đừng bỏ đi khi anh đang nói với em.”
“Tốt thôi xin lỗi, thưa Bệ Hạ!”
Anh tóm lấy cánh tay kia và giữ cô đứng trước anh. “Nếu em muốn đi ra thành phố, anh sẽ đưa em đi,” anh nói bằng giọng cứng rắn sắt đá. “Mặt khác, em giữ cái mông nhỏ của mình ở đây ở trang trại này, và em đừng bao giờ, đừng bao giờ, rời khỏi nhà mà không cho anh biết em ở đâu.”
Cô kiễng chân giận dữ cô lắc đầu. “Để em nói với anh vài điều, và anh tốt hơn lắng nghe. Em là vợ anh, không phải tù nhân của anh. Em không yêu cầu sự cho phép của anh để mua hàng, và em không để bị giam giữ ở đây như kẻ tội phạm. Nếu anh lấy chìa khóa xe đi hay làm gì đó khiến nó không thể chạy, khi ấy em sẽ đi bộ bất kỳ nơi nào em muốn, và anh có thể đánh cược trang trại vào việc đó. Em không phải April, anh hiểu không? Em không phải April!”
Anh thả tay cô ra, và họ đứng yên tê liệt, cả 2 người lùi lại 1 tí. Hết sức thong thả Madelyn cúi xuống và nhấc thùng nước lên, rồi đổ ụp nó lên người anh. Nước bắn lên đầu và vai anh và chảy xuống mình anh, cuối cùng kết thúc là đọng quanh đôi bốt của anh.
“Nếu nhiêu đó không đủ làm anh bình tĩnh, em có thể lấy thêm thùng nữa,” cô đề nghị bằng giọng lịch sự lạnh nhạt.
Động tác của anh cũng thong thả như của cô khi anh cởi nón và vỗ nó vào chân giũ sạch lượng nước còn thừa, rồi thả nó xuống đất. Cô thấy răng anh nghiến lại; rồi anh di chuyển như rắn đớp mồi, tay anh lao tới túm chặt cô quanh eo. Bằng 1 động tác nhanh lẹ anh nâng cô lên và đặt mạnh cô xuống trước thanh chắn bùn xe hơi. Tay anh gập lại trên eo cô; cẳng tay anh run run vì sức mạnh kềm chế tâm trạng tức giận của anh. Mái tóc sẫm màu ép vào đầu anh. Nước vẫn còn nhỏ xuống mặt anh, và mắt anh có ánh lửa xanh trong suốt.
Sự khó xử gần như xé anh thành từng mảnh. Anh đang lo sợ với cơn giận dữ, nhưng không có điều đáng nguyền rủa nào anh có thể làm. Vợ anh không lùi bước trước ai, thậm chí cả anh, và anh sẽ chắt đứt tay mình trước khi anh làm điều gì tổn thương cô. Tất cả cái anh có thể làm là đứng yên ở đó và cố gắng giữ bình tĩnh trở lại dưới sự kiểm soát.
Họ đối mặt nhau trong im lặng gần 1 phút, trong khi anh vẫn giữ cô trên thanh chắn bùn của xe. Cô nghiêng cằm anh, mắt cô thách thức anh bắt đầu cuộc chiến lần nữa. Anh nhìn xuống chân cô, và sự rùng mình chạy xuyên qua anh. Khi anh nhìn lên cô, không còn giận dữ trong mắt anh.
Cặp mắt màu xanh khóa chặt cặp mắt xám. Anh móc ngón tay trong đường viền váy cô và giật mạnh nó lên cao, cùng lúc tách chân cô ra và di chuyển vào giữa chúng. Cô lùa tay vào mái tóc ẩm ướt của anh và giữ lấy đầu anh trong lúc miệng cô tấn công miệng anh với nụ hôn dữ dội chứa đựng sự giận dữ xen lẫn thèm muốn. Anh nói, “Maddie”, bằng âm thanh dữ dội khi anh xé toạc quần lót của cô ra xa, sau đó giật mạnh thắt lưng và khóa quần jean.
Đúng như tình trạng đã xảy ra đằng sau xe tải. Dòng chảy của đam mê mạnh và nhanh và tràn ngập. Bằng một tay anh tự hướng dẫn mình, trong khi tay kia đẩy hông cô về phía trước lên trên anh. Cô rên rĩ và quấn chân cô xung quanh anh, sau đó giữ đầu anh để mắt họ lại gặp nhau. “Em yêu anh,” cô nói một cách mãnh liệt. “Em yêu anh, tệ thật.”
Những từ này đánh vào anh như tiếng sét, nhưng mắt cô trong sáng và thẳng thắn, và anh lạc lối trong vực thẳm của cô. Điều gì đó bắt đầu sự thay đổi dữ dội đột ngột chậm và sôi nổi và dịu dàng. Anh để tay lên tóc cô và kéo mạnh đầu cô ra sau để phơi ra cái vòng cung duyên dáng của cổ cô cho cái miệng tìm kiếm của anh. Anh bắt đầu chuyển động trong cô, chìm đắm và chậm rãi, và anh gọi, “Maddie,” lần nữa, lần này bằng giọng run rẩy.
Cô giống như ngọn lửa, và cô là tất cả của anh. Cô cháy bỏng vì anh và cho anh, sự ham muốn tình dục mãnh liệt của cô thích hợp với anh. Họ dính sát vào nhau, hưởng thụ đam mê nóng bỏng và những động tác vuốt ve gợi tình nuôi lớn nó và cuối cùng là dập tắt nó, nhưng không phải lúc này. Không phải ngay bây giờ.
Anh mở nút áo choàng của cô trong khi cô thực hiện cùng hành động phục vụ cho cái áo sơ mi của anh. Khi anh không kéo nịt ngực của cô xuống anh chậm chạp mang thân thân thể trần truồng của họ gắn vào nhau, xoay cô nhẹ nhàng từ bên này qua bên kia để ngực cô cọ xát và ngực anh và bộ lông quăn cạ vào núm vú cô, làm cô cong người trong vòng tay anh.
“Chúa ơi, anh không thể chán em được,” anh thì thầm.
“Em không muốn anh chán.” Đam mê làm đờ đẫn mắt cô, làm chúng nặng trĩu và mơ màng. Anh lại hôn lên miệng cô, và anh vẫn hôn cô khi cô thét lên và co giật trong cơn sóng khoái lạc.
Anh giữ mình sâu trong cô, cảm giác nóng hổi, siết chặt dịu dàng của nơi thầm kín của cô mơn trớn quanh anh. Anh chưa bao giờ tìm thấy loại cảm xúc nồng nàn không cưỡng lại được này với bất cứ người phụ nữ nào khác, anh lơ mơ nghĩ. Chỉ với Maddie.
Thoát khỏi sự mềm yếu dễ ảnh hưởng . Cô nằm ngang mui xe, thở hổn hển, mắt cô nhắm chặt. Reese ôm chặt hông cô và bắt đầu đâm vào dứt khoát và chắc chắn, mong muốn sự ngọt ngào say mê. Mắt cô chậm chạp mở ra khi anh đóng vào trong cô, và cô vòng tay quang cổ anh. “Em yêu anh,” cô lại nói cho đến khi anh nghe những từ này thêm lần nữa anh không nhận thấy rõ anh rất cần chúng, muốn có chúng như thế nào. Cô là của anh, và đã là của anh từ khoảnh khắc cô đi bộ qua sân bay về phía anh. Anh rên rĩ, và hông anh thình lình nảy mạnh; rồi cảm giác khoái lạc đánh vào anh, và anh không nghĩ được gì trong thời gian dài. Những gì anh có thể làm là cảm thấy, và chìm đắm trên thân thể ẩm ướt của cô và trong tay cô.
Ở trên giường đêm đó, anh dịu dàng vạch đầu ngón tay lên đường cong vai cô. “Anh xin lỗi,” anh rì rầm. “Anh đã vượt quá giới hạn hôm nay, quá xa.”
Cô hôn anh một cách lười nhác lên quai hàm. “Em nghĩ em hiểu nhiều hơn so với trước đây. Có phải April…?”
“Có người đàn ông khác? Ừ.”
“Ngu ngốc,” cô thì thầm, trượt tay cô xuống thân mật vuốt ve anh.
Anh nâng đầu cô lên. “Anh không phải là thánh, Maddie. Anh rất khó khăn để chịu đựng.”
Cô mở to mắt chế giễu và làm 1 âm thanh hoài nghi. Anh cười lục khục và sau đó thở dài, dạng chân ra. Những gì tay cô tạo cho anh cảm giác quá tốt gần như là phạm tội. Cô là tất cả mọi phụ nữ, và điều này sẽ kết thúc chỉ 1 cách, nhưng anh muốn né tránh trong 1 lúc.
“”Em nói đúng, anh cố giữ em như tù nhân trong trang trại. Việc này sẽ không xảy ra lần nữa.”
“Em sẽ không bỏ trốn,” cô quả quyết với anh trong tiếng thì thầm. “Em có cái em muốn ngay ở đây. Và anh nói đúng 1 điều.”
“Cái gì?”
“Làm tình là 1 trong những cách tốt nhất để làm hòa.”