Đừng Bao Giờ Xa Em

Chương 22: Chương 22




Mặt trời giữa trưa hắt ánh sáng vào phòng ngủ. Những bức tường màu vàng, sàn nhà bằng gỗ sồi đánh bóng trải thảm Mexico màu sắc rực rỡ. Họ Không có vẻ gì nghe thấy Greg đang tới gần. Luke đang nằm đè lên Lisette. Họ đã Không kịp cởi bỏ hết y phục.

Greg như bị nhận chìm bởi sự kinh hoàng. Chiếc váy màu đỏ tươi của Lisette bị kéo cao đến tận hông, trông như một dải băng đẫm máu trên khăn phủ giường màu trắng viền đăng ten. Tay nàng bị ép sát vào ngực Luke và cố đẩy anh ta ra như thể nàng đã cảm thấy sự hiện diện của một người nào đó, hoặc đã nghe tiếng chân chàng lại gần.

- Thằng chó hoang! – Chàng la lên, giọng lạc đi trong cổ họng.

Chàng nhảy tới vồ lấy vai Luke rồi kéo anh ta ra và đấm một cú trời giáng vào cằm anh ta. Sức mạnh của cú đấm nhấc Luke ra khỏi giường bay đến tận phía bên kia phòng nằm sóng soài. Chàng nhận thấy sự ngạc nhiên trong mắt Luke và tiếng thét đau khổ của Lisette, nàng đang trườn trên giường. Rồi Luke nhào lại phía chàng, tay nắm chặt lại, mắt đầy sát khí.

Tiếng đánh đấm huỳnh huỳch và máu chảy ra. Lọ hoa hồng rơi vỡ tan trên sàn. Luke không có ý định làm người quân tử, nắm đấm hạ thấp của anh làm Greg gập người lại. Với lời nguyền rủa thô tục, Greg đánh trả lại, chàng chọc một cú tàn nhẫn vào cổ Luke. Luke lảo đảo xoay lùi lại và Greg nhào lên, mặt chàng đẫm mồ hôi, máu từ một vết rách ở thái dương chảy xuống má, hơi thở khò khè, ngắn và nặng nề. Tay chàng đang siết cổ Luke nhưng anh ta đã húc đầu gối lên và họ lại tách ra, thở hổn hển lấy sức trong lúc lồm cồm đứng dậy. Cả hai gườm gườm rồi lại vung nắm đấm lên.

- Ngừng lại! Chúa ơi! Ngừng lại ngay!

Luke nhào đến Greg như một con bò mộng, chàng bước sang một bên nhưng không kịp. Luke đấm một quả vào ngực chàng và họ lại bị khoá vào trong cuộc vật lộn quyết liệt. Máu từ mũi Luke chảy ra vấy cả lên tường và sàn nhà. Áo Greg đẫm mồ hôi dính chặt vào lưng chàng, làm nổi rõ những bắp thịt đang cuộn lên khi chàng nhào vào Luke, tống anh ta lùi lại ngã lên vũng nước tung toé và những mảnh vỡ của lọ hoa.

- Thằng đẻ hoang! Đồ chó! Thằng chó chết! – Chàng gầm lên khi ngồi lên Luke, hai tay siết chặt cổ anh ta.

- Ngừng lại! Anh đang giết anh ta đấy! – Lisette rú lên, phóng tới bên cạnh và giữ chặt lấy tay chàng, cố dùng hết sức mạnh gỡ hai gọng siết của chàng.

- Đáng lẽ phải giết nó từ lâu rồi kia!

Những ngón tay của Luke bấu víu một cách vô ích trên tay Greg. Lưỡi anh thè ra, mắt lồi lên.

- Ngừng lại! Chúa ơi! Hãy ngừng lại!

Những cánh tay của Greg như thanh thép nguội khi Lisette cố gắng gỡ ra. Nàng thấy mặt Luke bắt đầu xám lại và nghe tiếng ục ục trong cổ anh. Rồi tay Greg lỏng ra và trượt đi. Luke vùng ra, anh lăn người qua đống ói mửa trên sàn gỗ sồi đánh bóng.

Greg thở dốc đứng dậy, nhìn một cách khinh miệt xuống Luke rồi đến Lisette, điên cuồng và đầu tóc rối bù. Đôi mắt nàng là hai hố sâu của sự kinh hoàng trên khuôn mặt thon dài trắng như phấn.

- Nó vẫn còn sống. – Greg tàn nhẫn nhổ vào mặt nàng – Nó là của cô đấy. Đó là tất cả những gì cô muốn, phải không? Bây giờ cô đã có nó thì cứ vui vẻ với nhau đi.

- Không, Greg à! – Nàng hổn hển một cách tuyệt vọng – Anh Không hiểu, hãy nghe em nói!

- Tôi hiểu quá rồi! – Greg la lên, giằng ra khỏi nàng – Tôi đã hoàn toàn hiểu cô từ lâu rồi, Lisette. Còn hơn là cô có thể tưởng tượng.

Chàng đẩy nàng té vào tường.

- Không! – Nàng nghẹn ngào – Anh không hiểu em, Greg! Bây giờ thì anh không hiểu gì cả.

Chàng chạy xuống cầu thang. Lisette lao theo, tóc nàng xổ xuống đôi vai và ngực loang loáng mồ hôi.

- Đợi em với, Greg! – Nước mắt chảy trên mặt nàng – Đợi em với.

Máu vẫn chảy từ vết thương trên mặt Greg. Chàng lao qua khoảng đất trống đến bên hàng cây, giật mạnh cửa xe, chẳng buồn để ý đến Lisette.

- Hết rồi! – Chàng nói với vẻ tàn bạo, vặn chìa khoá công tắc – Không có gì có thể giải thích những việc tôi thấy trong phòng.

Nàng chạy một cách điên cuồng sau chàng.

- Không, Greg! Đừng đi! Hãy nghe em đây!

Chàng nguyền rủa một cách tàn nhẫn, rồ máy chạy. Nàng gọi tên chàng một lần nữa, những ngón tay nàng chạm vào cây cản của xe. Greg lao vụt đi, khiến nàng té nhoài xuống đất. Nàng loạng choạng đứng dậy, miệng vẫn gọi tên chàng và lại chạy theo nhưng đã quá trễ. Chiếc xe đã chạy khoảng trăm mét xuống con đường bãi biển, một đám bụi cuốn lên phía sau xe.

Người chàng run lên. Chúa ơi, chuyện vừa xảy ra còn tệ hơn bất cứ những gì mà chàng đã tưởng tượng một cách xa xôi. Chàng bẻ tay lái quẹo gấp qua bên trái, phóng ra khỏi con đường chưa làm.

Ở bãi vào con lộ dẫn đến Caronel. Chàng biết họ đã từng gặp nhau, biết cả căn nhà nghỉ mát nhưng chàng vẫn chưa tin họ là tình nhân của nhau. Chàng lại quẹo một khúc quanh mới trong tiếng rít của vỏ xe. Chuyện đó đã kéo dài bao lâu? Vài tháng hay vài năm? Chàng tiếp tục nhấn mạnh chân ga. Thảo nào nàng cần nói chuyện với chàng và viễn tưởng một cuộc nói chuyện như vậy làm nàng sợ.

Chàng vượt qua một chiếc xe Ford rồi một chiếc xe chở hàng, tiến ra giữa con đường. Những đốt ngón tay chàng trắng bệch trên tay lái, mạch máu nơi thái dương phồng lên xẹp xuống liên tục. Luke và Dominic. Nàng cần nói chuyện với chàng về Luke và Dominic. Chàng lạng xe qua lối một xe tải ngược chiều. Có chuyện gì về Dominic? Giữa Luke Brandon và con trai của họ có mối liên hệ gì? Câu trả lời như gầm lớn từ trong người chàng, sự đau đớn như châm vào cánh tay chàng nổ tung lồng ngực chàng. Brandon đã yêu nàng trước khi chàng gặp nàng, anh ta đã định cưới nàng. Cơn đau đang hành hạ bóp nghẹt trái tim chàng. Anh ta đã muốn cưới nàng để hợp thức hoá đứa con sắp ra đời của họ. Đứa bé đã được sinh ra chỉ tám tháng sau ngày đổ bộ và bảy tháng sau khi chàng cưới nàng.

Khi ngực chàng như muốn nổ tung ra và chiếc xe chuyển sang dòng xe ngược chiều, chàng biết rằng ở một nơi sâu xa trong tiềm thức, chảng vẫn cảm nhận được điều đó. Dominic không phải là con của chàng, đứa con mà chàng yêu thương nuôi nấng không phải là của chàng. Một nỗi đau không thể chịu nổi. Greg gục xuống tay lái không còn thở nổi nữa. Dominic không được biết về chuyện đó, con chàng không bao giờ được biết về chuyện đó, đó là ý thức cuối cùng của Greg khi chiếc Cadillac lao ra khỏi con đường.

Nàng đứng trên lối đi gió thổi cát tung lên, bụi đất nơi rãnh xe của chàng bay ngập trong không gian. Sẽ chẳng còn cuộc hành trình xuống Texas, chẳng còn một tương lai mới mẻ sáng lạn nào nữa. Sự can đảm của nàng trong việc nói chuyện với chàng đã tới quá trễ. Hết rồi. Chính chàng đã nói vậy. Không khí đẫm mùi biển mặn quất rát vào khuôn mặt đẫm lệ của nàng. Nàng đưa tay gạt nước mắt. Những năm tháng tiếp theo sẽ là thời gian cho những giọt nước mắt đau thương này. Còn bây giờ, nàng phải thu xếp dứt khoát theo quyết định của mình rồi về nhà, cho dù phải đối mặt với bất cứ tình huống nào.

Luke đang ngồi trong phòng tắm, hai tay ôm đầu. Anh ngẩng lên nhìn nàng bước vào, một lằn xấu xí nằm quanh cổ anh với vết bầm tím của ngón tay cái trên yết hầu.

- Chúng ta hãy đi đi! – Anh nói cộc lốc, đứng dậy đi tới bồn nước, vốc nước lạnh lên mặt – Có chuyến bay đi London lúc 4 giờ chiều, chúng ta có thể lấy vé dễ dàng. – Anh cầm khăn lau mặt.

- Em sẽ không đi với anh. – Lisette lặng lẽ nói – Em sẽ không gặp anh nữa.

Luke ném khăn mặt đi, giọng nói không chút ân hận.

- Em sẽ đi vì em sắp ly dị Greg, còn anh sắp ly dị với Annabel. Chúng ta sẽ lấy nhau như lẽ ra chúng ta nên làm nhiều năm trước đây. – Anh nắm tay Lisette đưa nàng về phòng ngủ.

- Chúng ta sẽ thu xếp và đi khỏi đây trong 15 phút. Chẳng có gì cần phải trở lại, chúng ta sẽ sống ở London.

Nàng nhẹ nhàng gỡ tay Luke ra và lặp lại:

- Em sẽ không đi với anh mà sẽ về San Francisco.

Luke nhìn nàng chăm chú không tin.

- Nhưng tại sao? Tương lai em Không còn ở đó mà ở London với anh.

Nàng gom quần áo lại.

- Không! – Nàng nói một cách vững vàng – Tương lai của em sẽ không bao giờ là với anh. Tất cả những gì chúng ta có chỉ là một quá khứ có chia sẻ mà chưa bao giờ được thoả mãn, ngay cả bây giờ.

Nàng đứng một mình, nhìn anh, nhớ lại phút đầu gặp anh, nhớ lại Valmy.

- Tạm biệt Luke.

Nàng quay đi bước xuống cầu thang, quyết định gạt Luke ra khỏi cuộc đời mình mãi mãi.

Ngay khi mới về nhà, Lisette đã cảm thấy điều gì đó, một tai họa khủng khiếp đang chờ đón. Chiếc xe chở hàng của Simonette đang đậu ở một vị trí bất thường, cửa xe mở toang như thể cô ta đã lao ra khỏi nó vào nhà. Nàng đậu xe phía sau đó, chưa kịp rời khỏi xe thì Simonette đã mở tung cánh cửa phía trước, chạy lại phía nàng, mặt sợ hãi:

- Ôi! Ơn Chúa! Bà đã về. Tôi cố gắng liên lạc với bà khắp mọi nơi, nhưng không ai biết bà ở đâu cả và…

Lisette nhào tới nắm lấy cô ta:

- Chuyện gì vậy? Mấy đứa nhỏ làm sao? Lucy và Dominic đâu rồi?

- Chúng đang ở trường. Tôi nghĩ cứ để chúng ở đó là tốt nhất, tôi…

- Chuyện gì đã xảy ra?

- Ông Dering. Ông nhà bị một cơn đau tim ngay khi đang lái xe…

- Không! – Lisette rú lên như muốn phủ nhận điều đó, nàng quay đi, mặt tái nhợt – Ông ấy ở đâu? – Nàng bật khóc, chạy lại phía xe.

- Bệnh viện đa khoa San Francisco. – Simonette trả lời và lao theo nàng – Nhưng bà không thể lái xe đến đó một mình, bà đang bị chấn động mà, thưa bà.

Cửa xe Lincoln đóng sầm lại. Bàn tay Lisette nóng nảy khi nàng mở công tắc. Một cơn đau tim, có thể chàng đã chết hay đang hấp hối. Bánh xe rít lên khi nàng ra khỏi lối đi, rồi chuyển sang số 1 rồi đến số 2. Nàng phải gặp chàng, ở bên cạnh chàng, Lisette thầm cầu nguyện khi cho xe tách khỏi dòng xe cộ chính.

- Lạy Chúa, xin đừng để Greg chết. Hãy làm bất cứ gì nhưng đừng để anh ấy chết.

- Ông ấy đang ở trong phòng mổ. – Một cô y tá tự động đưa Lisette đến bên một chiếc ghế – Có thể ông ấy sẽ phải ở đó nhiều tiếng đồng hồ. Bà có muốn liên lạc với ai để cùng đến với bà trong khi chờ đợi không?

Lisette lắc đầu, nàng chẳng muốn có thêm người nào cả. Không ai có thể hiểu nỗi đau khổ sâu xa của nàng để nàng có thể kể lại cuộc chia tay của họ – đó là một lời kết tội tàn nhẫn, là một sự tổn thương nặng nề. Nhưng nếu chàng chết? Nàng phải có bổn phận đối với cha mẹ và cô em gái Chrissie của chàng.

- Vâng, tôi cần liên lạc với ba má và em gái ông ấy.

- Tôi sẽ giúp bà. – Cô y tá nói vẻ thương hại – Bác sĩ sẽ đến gặp bà ngay khi có tin gì mới.

Đó là lần chờ đợi dài nhất trong đời nàng. Đến sáu giờ, một bác sĩ giải phẫu đeo khẩu trang mệt mỏi từ phòng giải phẫu ra cho nàng biết Greg đã được chuyển qua phòng hồi sức, chàng bị gẫy một cánh tay và xương chân, nhưng chàng sẽ qua được.

- Tôi có thể gặp ông ấy không? – Nàng hỏi trong khi bà mẹ chồng cúi đầu trên cánh tay nàng đang khóc với sự nhẹ nhõm.

- Y tá sẽ đưa bà đến sau khi ổn định xong cho ông ấy. Nhưng bà không thể ở lâu được vì thân nhân không được phép vào đó và ít nhất sáu bảy tiếng đồng hồ nữa ông ấy mới hồi tỉnh.

- Tôi hiểu! – Nàng cố gắng nở một nụ cười cám ơn, nhưng một nếp nhăn hằn sâu nơi trán ông làm nàng cảm thấy sợ hãi.

- Chuyện gì vậy? Còn điều gì nữa mà ông chưa cho tôi biết?

Ông ta mở chiếc mũ giải phẫu ra, lùa những ngón tay vào mớ tóc hoa râm dày rậm và miễn cưỡng nói:

- Tổn thất ở khu thần kinh toạ khá nặng, thưa bà. Bà phải chuẩn bị tinh thần vì ông nhà có thể không bao giờ đi được nữa.

Nàng trải qua một đêm ở bệnh viện, nhất định không về nhà và uống những tách cà phê đen bất tận. Bác sĩ đã cho nàng biết cơn đau tim có thể bộc phát bất cứ lúc nào, nhưng nàng nhớ lại cú đấm trời giáng vào ngực chàng và nét đau đớn trên khuôn mặt chàng khi chàng bảo nàng cuộc hôn nhân của họ đã chấm dứt. Nàng biết mình phải chịu trách nhiệm.

- Chồng tôi có thể chịu đựng được những sự căng thẳng không? – Lisette hỏi một bác sĩ thực tập khi anh ta đến gặp nàng lúc sáng sớm để cho nàng biết Greg sắp hồi tỉnh và nàng có thể trở lại phòng. Anh ta ngạc nhiên nhìn nàng.

- Thưa bà, xin lỗi, tôi không hiểu. Ông ấy vừa bị một cơn đau tim lại phải chịu một cuộc giải phẫu lớn. Vì thế không thể chịu đựng được sự căng thẳng nào cả. Nhưng tại sao bà lại hỏi vậy?

Nàng gạt mái tóc sẫm màu ra khỏi mặt, sự đau khổ trong mắt nàng làm anh ta xúc động.

- Chúng tôi đã cãi nhau khá gay gắt trước khi ông ấy bị tai nạn. – Giọng nàng run run – Có thể chồng tôi không muốn gặp tôi.

Anh ta nhìn nàng với vẻ thương hại và đã hiểu nguyên nhân nỗi đau của nàng. Anh ta nhẹ nhàng nói:

- Tôi nghĩ là ông ấy sẽ muốn gặp bà, nếu không thì nhóm y tá sẽ biết ngay và họ sẽ mời bà ra.

- Cám ơn anh.

Giọng nói hơi khàn của nàng với nét nhấn nhẹ ở một trọng âm làm anh nhớ lại trong sổ tay thăm bệnh của anh rằng nàng là người Pháp, vậy mà anh lại quên được. Ngay cả lúc nàng ngủ trong chiếc áo lụa trắng và chiếc váy đỏ tươi bằng vải bông mà nàng mặc lúc vào phòng cấp cứu, trông nàng vẫn thanh lịch với nét đặc trưng của dân Âu châu.

Khi nàng vừa dợm bước đi, anh ngập ngừng nói:

- Thưa bà Dering… Xin lỗi bà… Có lẽ bà lo rằng chính cuộc cãi nhau giữa hai vợ chồng là nguyên nhân của cơn đau tim đó và bà là người phải chịu trách nhiệm?

Nàng quay lại và anh đọc thấy câu trả lời trong đôi mắt đau khổ của nàng.

- Phải! – Nàng trả lời ngắn gọn – Tôi biết tôi có trách nhiệm.

Tóc nàng ôm gọn khuôn mặt, nhẹ nhàng phủ xuống vai khiến nàng trẻ trung lạ. Anh bỗng ao ước phải chi nàng chưa lấy chồng và người đàn ông đang nằm trong phòng hồi sức chỉ cách đấy vài bước không phải là chồng nàng. Anh nói với nàng, giọng đoán chắc.

- Tôi không nghĩ như thế, thưa bà. Những cơn đau tim đều có nguyên nhân từ cấu tạo cơ bản. Một cuộc cãi vã trong gia đình không đủ mạnh để gây cú sốc cho người đàn ông khoẻ mạnh như vậy. Tuy nhiên, những chuyện liên quan đến tình cảm như thế không nên tái diễn trong một thời gian dài.

Nàng mở to mắt chăm chú nhìn anh hỏi:

- Vậy phải bao lâu nữa, thưa bác sĩ? – Nàng bỗng khựng lại.

Anh cau mày, nghiêm giọng nói:

- Cho đến khi nào chồng bà hồi phục hoàn toàn, nhưng ngay cả lúc đó, cũng phải tránh cho ông ấy những cơn xúc động căng thẳng. Đó sẽ là sự liều lĩnh quá điên rồ.

Lisette ngồi bên giường, muốn nắm lấy tay chàng lại không dám. Cây kim truyền vào tĩnh mạch cắm phía cổ tay. Nàng chỉ sợ khi vừa mở mắt thấy nàng chàng sẽ vùng ra khỏi bàn tay nàng làm nó bật ra.

Trông chàng thật bình thản, khuôn mặt đẹp trai gần như trẻ con. Những nét giận dữ đau khổ đã biến dạng khuôn mặt chàng giờ đây đã mờ đi. Chỉ còn lại nét cười cố hữu nơi đuôi mắt và khoé miệng. Nàng duỗi những ngón tay ra, nhẹ nhàng như cánh bướm khẽ chạm vào chàng với một tình yêu nồng thắm và nàng biết sẽ chẳng còn mong được đáp lại.

- Ông ấy sắp tỉnh lại, thưa bà! – Cô y tá nhỏ nhẹ nói khi ngừng lại, nhìn biểu đồ rồi đến bên chiếc máy phát ra những tín hiệu theo dõi tình trạng của bệnh nhân cô chăm sóc.

Lisette cảm thấy cơn sợ hãi như bóp nghẹt tim nàng. Nàng sẽ thấy gì trong đôi mắt Greg khi chàng nhìn nàng. Chàng còn nhớ hay đã quên? Liệu nàng có bị mời ra khỏi phòng ngay lập tức hoặc không được trở lại nữa không chừng? Những đầu ngón tay Greg bắt đầu mấp máy nơi tay nàng.

- Ôi! Greg! – Nàng thì thầm – Hãy để em ở lại với anh. Xin đừng bắt em đi.

Mắt chàng khẽ chớp rồi bất động và lại động đậy mở ra.

- Chào anh! – Nàng dịu dàng nói.

Những đầu ngón tay chàng khép chặt ngón tay nàng lại.

- Em yêu… chào em! – Chàng thì thầm, nàng biết chàng chưa nhớ lại ít nhất cũng trong vài tiếng nữa. Nàng lại được tha thứ, đang được tha thứ một lần nữa.

- Em yêu anh, tình yêu của em! – Giọng nàng khàn đi – Em yêu anh hơn là anh vẫn nghĩ.

Chàng cố gắng mỉm cười.

- Anh cũng yêu em.

- Mọi chuyện đã qua rồi, xin đừng cố gắng nói nhiều.

- Được rồi! – Giọng chàng đờ đẫn và đôi mắt từ từ khép lại, lắng dần vào một giấc ngủ dưới tác dụng của mũi thuốc – Em nói gì cũng được.

Khi rời khỏi nhà thương, Lisette biết rằng những khoảnh khắc quý giá này đã đem lại sự can đảm cần thiết để đối mặt với tương lai. Họ đã bảo nàng khoảng bảy tám tiếng nữa mới có thể gặp lại chàng một thời gian đủ để nàng có thể trở về nhà tắm rửa và thay đồ rồi ngủ một chút.

Simonette đang đợi nàng trong xe, nàng ngồi phịch vào trong xe một cách biết ơn và bảo cô ta cho xe chạy. Nàng cảm thấy yên tâm phần nào, khi ký ức hồi phục chàng sẽ không muốn gặp nàng và yêu cầu ly dị. Nhưng nàng cố gắng không để chuyện đó xảy ra, nàng sẽ luôn ở bên chàng cho dù thái độ chàng như thế nào. Bây giờ nàng đã biết là Greg vẫn yêu nàng suốt những năm mà nàng vẫn tưởng chàng đã hối tiếc về cuộc hôn nhân của họ, chàng đã hoàn toàn yêu nàng cho đến khi chàng bước vào căn phòng ngủ ở Carmel và tất cả những ảo tưởng về nàng đã tan biến. Bàn tay nàng nắm chặt trong lòng. Bây giờ thì chẳng thể có sự giải thích nào cả. Lời căn dặn của bác sĩ đã rõ ràng: phải tránh mọi sự căng thẳng. Sự thật về Dominic đã được giấu kín suốt chín năm nay và nó sẽ vẫn là một bí mật. Nàng chẳng thể đưa ra một lý do nào với Greg để biện hộ cho việc trở lại đầy đau khổ và tội lỗi với Luke. Nhưng nàng sẽ ở lại với Greg, nếu chàng không xem nàng là vợ nữa thì nàng sẽ đóng vai trò một nữ điều dưỡng của chàng hay bất cứ vai trò nào cũng được miễn là nàng vẫn còn trong cuộc sống của chàng.

… Mọi việc đã diễn tiến nhanh hơn nàng tưởng. Ngay khi nàng trở lại bên giường, Greg đã có thể nhớ lại tất cả Không phải đợi đến mấy ngày sau.

- Em cần phải ly dị để lấy Luke. – Giọng Greg giận dữ, đôi mắt loé lên trên khuôn mặt nhợt nhạt trong ánh mặt trời, nó còn nhợt nhạt hơn cả lúc chàng vừa ra khỏi phòng giải phẫu.

- Không! – Nàng bình thản trả lời, chàng có còn nhớ những lời nói yêu thương với nàng trong giấc ngủ mơ hồ chỉ cách đây vài tiếng đồng hồ không? – Chuyện của em và Luke đã hết rồi.

Chàng tàn nhẫn nói:

- Tại sao vậy? Vì những thứ này à?

Bàn tay chàng nóng nảy di chuyển trên tấm drap giường, chỉ những chiếc ống với những giọt thuốc và các dải băng.

- Thưa bà, tôi xin lỗi! – Cô y tá bước nhanh về phía họ – Nhưng nếu ông nhà sắp sửa bị căng thẳng thì xin mời bà ra ngoài.

Giọng Greg cứng rắn với đôi mắt lạnh lùng.

- Bà Dering sẽ đi.

Và Lisette đã rời khỏi phòng vì nàng chẳng còn có giải pháp nào khác. Vài ngày sau, khi nàng đang ngồi trên một chiếc ghế tạm có lưng dựa thẳng ngoài phòng uống trà thì cha mẹ Greg cùng Chrissie và Nick vào thăm chàng. Nàng chịu đựng cái nhìn xét nét của họ và không đưa ra một lời giải thích nào.

- Chồng tôi có muốn gặp tôi bây giờ không? – Câu hỏi cứ tiếp tục lặp lại và nó luôn luôn được trả lời là không.

Bác sĩ giải phẫu cho chàng đã nói chuyện với Lisette hơn một tiếng đồng hồ. Ông cho Lisette xem tấm phim quang tuyến X và giải thích sự tổn thuơng nơi xương sống của Greg. Những dây thần kinh bị tổn hại nhưng chưa bị hư hoàn toàn. Vì vậy chàng vẫn có hy vọng đi lại được, nhưng hiện giờ các dây thần kinh và những cơ bắp chưa thể điều chỉnh để thích ứng ngay, do đó chàng sẽ phải ngồi xe lăn sau khi xuất viện. Cần phải có sự điều trị của khoa vật lý trị liệu hàng tháng, có thể là hàng năm.

Hẳn là bác sĩ giải phẫu sẽ cho Greg biết tin này và chàng cũng sẽ phải chịu đựng nó, cô đơn lặng lẽ như nàng.

Nick đến thăm thường xuyên, mang theo cả xấp hồ sơ và thư từ theo ý Greg. Một buổi tối, khi thấy Nick ra khỏi phòng với đống hồ sơ trên tay, nàng hỏi anh:

- Greg có cho anh biết những dự định sắp tới của hãng không?

Nick đỏ mặt. Anh vẫn gặp Lisette ngồi kiên nhẫn trong một dáng vẻ quý phái pha lẫn nét bối rối trong khi chờ đợi Greg đồng ý. Chẳng thể nào hiểu nổi những gì xảy ra với họ. Chẳng ai biết chút gì cả, ngay cả gia đình Greg hay những nhân viên trong bệnh viện. Nhưng dù chuyện đó là gì đi nữa, anh vẫn tin rằng chính nguyên nhân đó đã làm sức khoẻ Greg chậm hồi phục.

- Thưa bà, ông ấy nói rằng sẽ không có gì thay đổi cả, và ông ấy sẽ tiếp tục trông coi khi ông ấy hồi phục.

- Tôi hiểu, cám ơn anh. – Dưới mắt nàng có những quầng thâm, làn da nhợt nhạt đến độ nó có vẻ như trong suốt, nếp sinh hoạt bình thường của nàng đã bị xáo trộn từ bao lâu rồi?

- Thưa bà Dering! – Nick có vẻ ngượng nghịu – Tôi biết mình không nên xen vào… nhưng… nếu có chuyện gì bất ổn giữa ông bà… tôi rất tiếc.

Nàng hơi nhếch mép đáp lại:

- Cám ơn anh. – Đôi mắt sâu thẳm của nàng làm anh xao xuyến.

Nick bực bội quay đi, lòng thắc mắc với tin đồn về Greg với một phụ nữ ở New York và ý định ly dị của chàng. Anh lắc đầu không hiểu. Chắc chắn họ có những xung đột nặng nề với nhau và chẳng cần tới nhau nữa, anh sẵn sàng đặt cuộc điều đó bằng mạng sống của mình. Anh bước ra ngoài gọi taxi, lòng băn khoăn vì sự bất hoà của họ.

Khi Nick đi khỏi, Lisette bước đến trước cửa phòng Greg và ngần ngừ dừng lại. Nàng không trách Greg vì nàng đã tự nguyện ngã vào vòng tay Luke và chẳng thể tin đó là sự cưỡng bức theo lời nàng. Làm sao Greg có thể tin được khi chàng đã thấy bằng chứng về chuyện đã bắt đầu từ lâu giữa họ. Lisette nhắm mắt lại. Tại sao nàng lại có thể đem quá nhiều đau khổ như thế cho những người nàng yêu và ngay chính cả bản thân nàng nữa. Và nàng quả quyết đẩy cửa bước vào.

Ánh mắt chàng trở nên lạnh lùng cứng rắn khi nhìn về phía nàng.

- Chúng ta chẳng còn gì để nói với nhau cả. – Greg nói khi nàng đi đến bên giường.

- Nhưng em muốn nói với anh vài điều. – Giọng nàng khản đi, nét mặt đau khổ hằn trên mặt, và những quầng thâm dưới mắt làm chàng thấy xốn xang – Em yêu anh, Greg! Em muốn ở lại với anh, làm một phần trong đời sống của anh.

Chàng vẫn thầm lặp lại những gì sẽ nói với nàng. Đó là nàng đã phản bội và lừa dối ở một mức độ ngoài sức chịu đựng. Nàng đã để cho chàng lầm tưởng con của người khác chính là của chàng và tiếp tục làm tình nhân của cha nó. Chàng nhăn mặt cảm thấy đau đớn khi nhớ đến kỳ nghỉ của họ ở Valmy, đến những lúc nàng bên cạnh Luke mà vẫn tin tưởng tuyệt đối vào sự chung thuỷ của nàng. Có lẽ họ đã làm tình nhân của nhau từ lúc đấy, từ lần trở về sau cuộc chiến của Luke, khoảng thời gian vài tuần trước khi Dominic sinh ra.

Chàng đã thao thức hàng giờ, bàn tay không bị thương của chàng nắm chặt thành quả đấm, thắc mắc mãi về sức chịu đựng của nàng khi để Dominic và Melanie chơi với nhau, tại sao nàng có thể đồng ý cho Melanie ở lại với họ? Chàng không thể nào hiểu nổi.

Chàng cũng nghĩ đến Dominic, đứa trẻ chàng vô cùng yêu thương và nó cũng nghĩ rằng chàng chính là cha nó. Chàng tưởng tình thương của chàng dành cho đứa con sẽ thay đổi sau những chuyện xảy ra. Nhưng không, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, chàng vẫn là cha của Dominic, một người mà Dominic có thể hỏi ý kiến hay ôm chặt lấy như một người bạn. Sự tin tưởng thân mặt gần gũi đó chắc chắn đã có ở tình cha con ruột thịt khiến chàng bàng hoàng sửng sốt.

Nếu chàng yêu cầu Lisette cho biết sự thật, chắc chắn chẳng còn lý do gì để ngăn Lisette đưa Dominic đến London ở với Luke. Tình phụ tử quý giá đấy sẽ không còn nữa, chàng sẽ mất đi đứa trẻ mà chàng đã xem như con mình.

Lisette đứng ở chân giường, chiếc áo dài màu đen nhẹ nhàng ôm sát người nàng. Chàng chẳng thể tưởng tượng được rồi sẽ có ngày mình không còn vương vấn đến nàng. Mái tóc búi thành lọn càng tôn thêm khuôn mặt tuyệt hảo của nàng với đôi mắt đen thật to và những nét cong dịu dàng nơi miệng. Đó là khuôn mặt đã ám ảnh chàng trong suốt những năm chinh chiến ở Pháp và Đức, và mãi mãi khắc sâu vào tâm trí chàng. Một cảm giác chán chường xâm chiếm chàng. Làm sao chàng có thể ngừng yêu nàng và giờ đây, vì tội lỗi đó, nàng bảo rằng chuyện của Luke đã hết, và nàng vẫn mong muốn làm vợ chàng. Nhưng những gì chàng dự định đã không được nói ra mà chàng chỉ nói với vẻ lạnh nhạt.

- Ngồi xuống đi, trông em yếu đấy.

Một tia hy vọng ánh lên trong đôi mắt nàng khi Lisette đi đến bên chàng khiến Greg tự hỏi phải chăng chàng đã hiểu lầm mục đích của nàng.

- Họ đã nói với em về đôi chân của anh. – Giọng nàng nghẹn lại – Em rất tiếc…

Mắt chàng sa sầm, chàng đã biết nàng sẽ thấy có trách nhiệm, trách nhiệm về cơn đau tim của chàng, vì hậu quả của tai nạn mà chàng phải gánh chịu. Nhưng có phải nàng còn yêu chàng hay chỉ vì lòng tự trọng mà nàng thấy cần phải làm điều đó. Và nếu chàng từ chối nàng, chuyện gì sẽ xảy ra? Chắc chắn là một cuộc xung đột về việc chăm sóc con cái và có thể chàng không những chỉ mất Dominic mà cả Lucy nữa. Và sẽ chẳng còn gì để hy vọng tìm lại hạnh phúc đã qua của họ. Mắt chàng căm hờn, chàng đã quá yếu đuối để đối mặt với một tương lai như vậy vì Dominic, vì Lucy, cuộc hôn nhân của họ phải được tiếp tục như một trò chơi đối chữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.