Đừng Bao Giờ Xa Em

Chương 25: Chương 25




Dominic thả xuống con dốc đầy hàng giậu cao, gương mặt đẹp trai của cậu rắn lại, quai hàm mím chặt. Chỉ trong 24 giờ qua, cậu đã mất hết mọi thứ thân thương: lòng tôn kính đối với người mẹ, niềm tin ở Greg là cha mình, viễn ảnh được lấy Mel làm vợ. Và bây giờ đến tin ông ngoại vừa qua đời.

Cậu thấy mình như tê dại đi vì đau buồn. Làm sao Greg và mẹ cậu có thể tiếp tục được tình bạn với Luke sau khi họ lấy nhau? Thật là không thể hiểu nổi. Làm sao Luke lại không tỏ một dấu hiệu nào cho thấy ông là cha cậu. Dominic cố hết sức nhớ lại, nhưng hoàn toàn không thấy có dấu hiệu gì. Ông ta luôn luôn tỏ vẻ lạnh nhạt với cậu. Cậu cảm thấy quai hàm mình co giật. Ông cũng đã lạnh nhạt với Melanie đấy thôi. Trẻ con làm ông chán và ông không bao giờ giả vờ thích chúng.

Một tấm biển có tên nông trại khẽ đong đưa trong gió bên vệ đường. Dominic rẽ theo dấu xe tải, cậu đạp xe giữa những cánh đồng bắp màu mỡ và những vườn táo, ngạc nhiên khi thấy nông trại thực sự đang hoạt động, và tấm biển không chỉ là một danh xưng rỗng tuếch. Ngôi nhà xây theo kiểu trang viên: rộng rãi và trải dài với mái ngói và cửa sổ màu xám chì. Tim Dominic bắt đầu đập mạnh khi cậu thắng xe lại. Chắc chắn khi đã biết Luke là cha mình, cảm giác của cậu sẽ khác hơn khi nghĩ về ông. Chắc chắn cậu không còn thấy không ưa ông sâu xa như cậu đã từng cảm thấy trước đây.

Cánh cửa trước làm bằng gỗ sồi nặng trịch treo đầy những giỏ hoa leo. Cậu giận dữ đập mạnh vào cánh cửa. Đây là người đàn ông đã lợi dụng mẹ cậu khi bà mới 18 tuổi, và theo như Greg đã bảo với cậu, ông là người làm cho bà ông ta đã chết. Cơn giận bừng bừng trong người Dominic, và khi cậu đưa tay lên định đập cửa nữa thì cánh cửa đột ngột mở ra.

Người phụ nữ còn quá trẻ đến nỗi cậu phải ngạc nhiên nhìn trân trối. Tóc bà sẫm màu buông nhẹ mấy lọn tóc nơi tai và được cột lại bằng một dải băng sau gáy. Trông bà giống hệt mẹ cậu đến nỗi cậu không biết làm gì hơn là trố mắt nhìn.

- Anh cần gì? – Bà ta tò mò hỏi.

Cậu cố trấn tĩnh lại và nói:

- Vâng… Tôi muốn nói chuyện với ông Luke Brandon. Tôi là Dominic Dering.

Mắt bà chợt sáng lên khi nhận ra cậu và vội tươi cười niềm nở:

- Ô, Dominic đây à! Hay quá! Tôi nghe Melanie nhắc về cháu nhiều. Vào nhà đi.

Cậu không ngờ mọi việc sẽ như thế này. Dominic thở một hơi sâu rồi theo bà bước vào lối đi lát đá rộng.

- Anh Luke ơi! Chúng ta có khách đây! – Bà cất tiếng gọi to nơi chân cầu thang gỗ rộng được đánh bóng loáng.

- Anh xuống ngay đây! – Có tiếng cửa đóng sầm phía trên và tiếng chân người rầm rập bước xuống. Dominic thấy nghẹn nơi cổ. Cha cậu đấy. Không thể tin được. Không thể ngờ được.

Luke kéo lại tay áo len cổ lọ, lùa tay vào vuốt lại mái tóc. Cánh cửa vẫn còn đang mở rộng, ánh nắng tràn ngập vào phòng. Anh thấy Lisette nhỏ nhắn, mái tóc sẫm màu dịu dàng bên gương mặt thanh tú. Và anh thấy Dieter khoẻ mạnh, thân hình rắn rỏi, mái tóc vàng quăn dợn với gương mặt lạnh khô đau khổ. Anh muốn vấp ngã, tay anh với lấy thành dựa cầu thang để giữ lại thăng bằng. Thì ra không phải Lisette mà đó là vợ anh. Và người kia cũng không phải Dieter.

- Quái quỉ gì thế này? – Anh gắt gỏng hỏi.

- Dominic đấy! – Vợ anh vui vẻ nói – Anh không ngạc nhiên sao?

Luke thở dốc, gương mặt xám lại. Thì ra là Dominic. Cậu ta giống Dieter quá sức đến nỗi bây giờ anh tường như mình đang ở tại Valmy, đứng trên đầu cầu thang, giơ cao súng, nhắm rồi bóp cò.

- Chúa ơi! – Anh thì thầm, rồi cộc lốc nói – Melanie không có ở đây. Đến tối nó mới về.

Bây giờ đến lượt Dominic bối rối:

- Cháu không hiểu gì cả.

Luke nhanh chân bước xuống những bậc thang cuối, nói gắt:

- Melanie đấy. Có phải anh đến đây là vì thế không? Nó bảo tôi là vừa cãi nhau với anh. Nó xin tôi được ở lại đây một vài ngày trước khi tựu trường. Tàu sẽ đến cảng Le Harve khoảng 6 giờ.

Dominic cảm thấy như muốn nứt tung cả đầu. Cậu khản giọng nói:

- Cháu không định đến đây để gặp Mel. Cháu đến để gặp… chú.

- Anh dùng cà phê nhé? – Vợ Luke hỏi – Hay chút rượu ngọt vậy?

- Để làm gì? – Luke hỏi, cả hai không để ý đến câu hỏi của người đàn bà.

- Cháu muốn nói chuyện với chú.

Luke nheo mắt:

- Về việc gì? – Trông thằng bé thiểu não quá, gần như sắp loạn trí đến nơi.

- Về cuộc chiến. Về Valmy.

Luke mím môi. Thế là thằng bé đã biết về cha của nó, về cái chết của ông ta. Anh tự hỏi không biết ai đã nói với nó.

- Chúng ta hãy ra ngoài nhé.

Anh nói, liếc nhìn túi quần áo và thắt lưng của Dominic, yên tâm rằng thằng bé không mang vũ khí và không đến đây với ý định trả thù.

- Nhưng uống cà phê đã chứ… – Ginette hoang mang hỏi.

- Lát nữa đã. – Anh hôn nhanh lên trán cô ta – Và anh nghĩ đến cả cognac nữa.

- Nhưng bây giờ chỉ mới hai giờ chiều…

Luke huýt sáo rồi quay gót:

- Nào chúng ta đi dạo nhé.

Họ bước đi trên lối đi trải sỏi, một con chó tung tăng vui mừng chạy trước họ. Không ai nói tiếng nào, Luke dẫn đường đưa họ xa khỏi ngôi nhà hướng về một bụi cây. Những cánh đồng hai bên được chăm sóc cẩn thận. Luke lấy trong túi ra một điếu, nhồi thuốc vào và châm lửa.

- Được rồi. – Cuối cùng anh cất tiếng khi họ ở cách nhà vài trăm mét – Sao? Cậu muốn biết gì nào?

Dominic dừng bước quay lại nhìn Luke:

- Con muốn biết… – Cậu nghiến chặt quai hàm, mắt cháy bỏng – Tại sao ba chưa bao giờ cho con biết con là con của ba?

Luke lấy ống điếu ra khỏi môi và thở một làn khói xanh lên cao. Thì ra đây không phải là điều anh dự tính, anh cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi.

- Xin cậu vui lòng lặp lại câu hỏi. Tôi nghĩ chắc mình nghe lầm.

- Ông là một tên xỏ lá. – Dominic gầm lên, không còn tự chủ được nữa, nước mắt chực trào ra – Tôi biết rõ, rằng ông là cha của tôi! Ông và mẹ tôi đã yêu nhau, và bà lấy Greg chỉ vì nghĩ rằng ông đã chết.

Luke nhìn cậu ngạc nhiên:

- Ai mới nhồi vào đầu cậu điều xằng bậy đó?

- Đồ xỏ lá! – Dominic lại hét lên, và tống một nắm đấm vào hàm Luke, nhưng Luke kịp né khỏi.

- Không! Không được làm thế! – Anh nói và nắm lấy cổ tay cậu vặn ngược ra sau – Bây giờ cho tôi biết tên khốn kiếp nào bảo với cậu rằng tôi là cha của cậu?

- Greg! – Dominic thở dốc, nhăn nhó vì đau đớn.

Luke nhướng mày lên rồi phá ra cười.

- Thật khôi hài quá! – Anh buông cánh tay Dominic ra – Chúa ơi, giá như tôi biết đấy là điều hắn tin sớm trước đây vài năm.

Dominic nhìn anh trân trối:

- Thế đó không phải là sự thật sao? Ông không phải là cha của tôi à?

Luke lắc đầu với vẻ tiếc nuối giễu cợt:

- Không, Dominic ạ. Tôi e rằng mình không được có cái hân hạnh đó.

- Vậy là ai? – Dominic chợt nhớ đến Melanie và cậu không màng hỏi nữa – Ôi Chúa ơi! – Cậu thở ra khoan khoái và nhẹ nhõm – Thế là tôi có thể cưới Melanie. Tôi có thể cưới Melanie được rồi!

- Anh có thể nếu được mẹ anh cho phép. – Luke lạnh lùng nói.

- Thế ông có cho phép không? – Cậu hỏi thẳng thừng.

Luke nhún vai, thờ ơ đáp:

- Nếu hai đứa muốn lấy nhau khi hãy còn ở dưới mái trường thì tôi cũng chẳng ngăn cản làm gì. – Một nụ cười thoáng ẩn hiện nơi khoé môi Luke. Anh không hiểu Greg đã biết Dominic không phải là con của hắn từ bao lâu rồi. Hắn đã phải chịu đựng điều này trong bao lâu?

Con chó chạy quanh chân họ, nóng ruột muốn họ tiếp tục đi nữa. Dominic vụt hỏi:

- Nếu ông không phải là cha tôi, ông có biết cha tôi là ai không?

Gương mặt xương xương mang dáng dấp trái olive của Luke thoáng vẻ hóm hỉnh:

- Ô, tôi biết chứ! – Anh nói, nụ cười lại hiện ở nơi khoé môi – Tôi biết rõ.

- Vậy cho tôi biết đi.

Luke lắc đầu, ngắt một nhánh cây và ném vào con chó.

- Không! – Anh nói với vẻ tự mãn lẫn tức tối – Tôi không phải là người nói cho anh biết. Anh hỏi mẹ anh ấy. Giờ này bà về đến Valmy rồi. Bà Héloise bảo với tôi máy bay đáp xuống giữa trưa.

Dominic liếc nhìn đồng hồ. Hai giờ rưỡi rồi. Cậu còn gần 4 tiếng trước khi ra bến tàu đón Melanie.

- Tôi sẽ hỏi. – Cậu nói quyết liệt rồi quay gót, vụt bỏ chạy thật nhanh.

Lisette đang ở trong vườn hồng. Cậu buông chiếc xe đạp ngã xuống đất rồi chạy qua hiên nhà, leo xuống các bậc thang bám đầy rêu.

Nàng ngước nhìn cậu và cậu biết rằng mẹ đang khóc.

Cậu nhớ lại cái chết của ông ngoại và xấu hổ vì mình đã quên khuấy mất chuyện đó, trong lúc đang mừng được thoát khỏi mối ưu tư về chuyện Melanie.

- Dominic! – Nàng đứng lên, mỉm cười và mắt vẫn còn nhoè lệ, nỗi mừng của nàng khi gặp lại con làm cậu thấy động lòng. Người này là mẹ cậu. Cậu yêu mẹ và cho dù cha cậu là ai đi nữa, cậu biết điều ấy không làm suy chuyển tình thương của mình với mẹ.

Lisette với tay lên vai cậu. Nàng mặc một chiếc áo đầm len màu đen cắt thật khéo và mang giày da đen hở mũi. Mái tóc nàng buông thả tự nhiên xuống vai, phảng phất mùi hương tinh khiết.

- Mẹ nhớ con quá! – Nàng nói và mỉm cười nhìn cậu, nước mắt đọng trên rèm mi dày. Nàng mang hoa tai hạt trai và một chuỗi hạt trai nặng trên cổ. Trông nàng không già hơn vợ của Luke Brandon.

- Con cần nói chuyện với mẹ. – Dominic nói, và nắm tay mẹ bắt đầu dạo bước xuống lối đi đầy cánh hoa rơi rụng – Con cần biết về cha của con.

- Cha con à? – Nàng không ngờ rằng Dominic lại muốn nói chuyện về Greg – Ông khoẻ lắm. Bác sĩ giải phẫu rất lạc quan tin tưởng rằng cuộc giải phẫu sau cùng sẽ thành công và…

- Không phải Greg, mẹ ạ! – Cậu chậm rãi nói – Cha của con kia.

Nàng tê cứng cả người, mặt cắt không còn hột máu.

- Con xin lỗi mẹ. – Cậu nói với vẻ trắc ẩn – Nhưng con phải biết sự thật.

- Nhưng ai bảo với con? – Nàng thì thầm – Làm sao con biết được?

Mặt nàng trắng nhợt, trắng như một pho tượng ngà.

- Ba nói với con. Dù cha con là ai đi nữa, ông Greg vẫn luôn luôn là ba của con. Chính ông đã nói với con như thế, nhưng con không tin. Con không hiểu nhưng bây giờ con biết rồi.

- Greg nói với con…

- Ba nghĩ rằng ông Luke là cha của con. Ba nói rằng mẹ và ông Luke đã yêu nhau trước khi ba gặp mẹ, và mẹ cho rằng ông Luke đã chết trước khi mẹ thành hôn với ba.

Nàng bật lên như một con thú bị thương.

- Tại sao ba không biết được sự thật hở mẹ? Tại sao mẹ không bao giờ cho ba biết hết?

- Bởi vì… – Giọng nàng nghẹn lại trong cổ – bởi vì mẹ sợ ba sẽ xa mẹ, sợ ba quá xúc động vì sự thật và không bao giờ muốn gặp mặt mẹ nữa.

Dominic nắm nhẹ vai nàng.

- Ba yêu mẹ mà. Không có gì trên đời này làm ông xúc động đến nỗi xa mẹ được đâu.

- Mẹ đã giết chết tình yêu đó nhiều năm nay rồi. – Nàng nói, đôi mắt mở to thăm thẳm đau khổ.

Cậu lắc đầu, tự cảm thấy mình lớn hơn và hiểu sâu hơn mẹ.

- Mẹ không làm cách gì giết chết được tình yêu của ba dành cho mẹ hết. Không bao giờ. Bây giờ con muốn biết, ai là cha của con?

Nàng nhắm mắt một giây, và khi nàng mở mắt ra, những giọt nước mắt lấp lánh trên mi bây giờ không còn là nước mắt dành cho ông Henri nữa.

- Đi với mẹ, con yêu! – Nàng nói và nắm lấy tay cậu – Để mẹ chỉ cho con thấy. – Nàng dẫn cậu ra khỏi vườn hồng và bước vào đồng cỏ bên ngoài, đồng cỏ dẫn đến ngôi nhà thờ nhỏ và cây anh đào nghiêng mình trên nấm mộ phủ đầy hoa.

- Tên ông ta là Dieter Meyer. – Nàng nói, giọng đặc lại đầy yêu thương – Ông đến Valmy vào mùa xuân 1944.

Nàng kể cho cậu nghe tất cả. Nàng kể về chuyến xe đạp định mệnh, về nỗi đau khổ của nàng khi phải lòng một người Đức. Nàng kể về Rommel, về Elise và các nỗ lực của họ để đưa tin đến quân đồng minh. Nàng kể cho cậu nghe về tổ chức Ban Nhạc Đen, kể luôn về những cuộc hẹn hò nơi căn phòng nhỏ trên toà tháp, về dự tính của hai người sẽ lấy nhau khi dứt chiến ranh, và họ đã vui mừng thế nào khi biết sắp có một đứa con.

Nàng kể cho cậu nghe về cái chết của Dieter, và duy nhất một điều nàng không cho cậu biết, đó là chân dung của nguời đã nổ phát súng định mệnh kết liễu cuộc đời Dieter. Nàng kể cho cậu nghe về những tháng ngày buồn đau, dằn vặt tiếp theo sau, và nàng đã tưởng bị hư thai, kế đó là quyết định lấy Greg. Rồi nàng kể về ngày Greg trở lại năm 1945, khi họ đã thoát ra khỏi Dachau, và nàng sợ Greg sẽ bỏ nàng nếu biết nàng đã có lần yêu một người lính Đức.

- Mẹ lầm rồi! – Cuối cùng Dominic nhẹ nhàng lên tiếng – Ba lầm tưởng và sống với sự lầm tưởng đó còn nguy hại hơn là biết sự thật. – Cậu hái một hoa hồng dại và đặt nó lên mộ cha rồi nói tiếp – Con phải đi đón Melanie đây, mẹ ạ, và con sẽ đưa nàng về Valmy.

Mai sau này khi mẹ nàng chết, Valmy sẽ thuộc về nàng, nhưng nàng biết chính Dominic sẽ về đây, cậu sẽ sống với Melanie, và con cái họ sẽ chạy tung tăng khắp các gian phòng mà xưa cha cậu đã bước vào như một kẻ xâm lược.

Cậu bỏ đi, để nàng đứng lại một hồi lâu, suy nghĩ về chuyện xa xưa, về nỗi đau mà Greg đã chịu đựng, về bề sâu của tình yêu chàng dành cho nàng. Mặt trời bắt đầu dịu nắng và nàng vẫn còn đứng mãi, nhìn xuống nấm mồ của Dieter, biết rằng khởi từ cái chết của Dieter, nàng đã từng phải sống trong khu vườn Giết sê ma ni do chính nàng tạo dựng. Tỉnh yêu luôn ở trong tầm tay nắm giữ của nàng. Từ lâu Greg đã biết Dominic không phải là con chàng, nhưng tình yêu của chàng dành cho nàng vẫn vậy. Giờ đây nàng đã hiểu nếu như nàng có kể cho chàng nghe về chuyện Dieter, điều ấy cũng không làm thuyên giảm tình yêu của Greg dành cho nàng. Nàng đã thô thiển đánh giá thấp tình yêu của người mà nàng lấy làm chồng, và nàng đã làm một kẻ hèn nhát để cả hai phải sống những năm tháng bất hạnh bên nhau.

Nàng nghe tiếng xe lăn quen thuộc leng keng đến gần. Chiếc bóng đổ dài trên mặt cỏ, ánh mặt trời hồng đang xuống thấp.

Chàng ngừng xe lăn cách nàng một quãng. Chàng đang mặc quần jean và áo sơ mi bằng len mở nút cổ, các bắp thịt cuồn cuộn dưới làn vải đẹp. Trên gương mặt chàng không còn đường nét gì đau đớn, chàng trông hồng hào, khoẻ mạnh, và nàng cảm thấy mình yếu ớt đi vì cần chàng.

- Dominic cho anh biết phải tìm em ở đâu. – Chàng nói, và trong đôi mắt chàng ánh lên một tình cảm pha trộn mà nàng chưa từng thấy bao giờ: yêu thương, thông cảm và trút bỏ hết muộn phiền.

- Anh hiểu hết mọi chuyện rồi sao? – Nàng tưởng như nín thở.

- Phải! – Chàng nhẹ nhàng đáp – Bây giờ thì anh đã biết.

- Ôi! Anh yêu! – Nàng bước tới bên chàng, dang rộng cánh tay – Xin tha thứ cho em!

Một nụ cười hiện lên khoé môi chàng.

- Anh đã tha thứ cho em từ lâu lắm rồi! – Chàng nói, và khi nàng sững sờ nửa tin nửa ngờ, chàng đứng lên và bước đi xoá tan khoảng cách giữa hai người bằng những bước chân vững vàng chắc chắn.

- Greg! – Gương mặt nàng rạng rỡ khi chàng vòng tay ôm lấy nàng – Sao anh không cho em biết? Sao anh không gọi điện thoại?

Chàng mỉm cười:

- Vì anh muốn cho em nhìn thấy tận mắt. – Giọng chàng khàn đi – Còn bây giờ, anh muốn em cho anh xem một việc nữa. – Và rất dịu dàng, họ đưa nhau đến bên cây anh đào và gò đất phủ cỏ nằm bên dưới.

Họ đứng yên lặng hồi lâu, tay trong tay, rồi chàng cất tiếng hỏi với vẻ thương cảm:

- Em yêu anh ta lắm phải không?

- Vâng! – Giọng nàng đặc lại với nỗi nhớ về dĩ vãng – Hết lòng! – Nàng ngước mặt nhìn chàng, lọn tóc sẫm màu nhẹ như tơ rơi xuống hai bên má – Cũng như em yêu anh. Lúc nào cũng như bây giờ và mãi mãi.

Chàng xoay người nàng lại đối mặt với chàng, và qua vai Greg, nàng có thấy Valmy, những bức tường xanh nổi lên trên nền trời hoàng hôn. Mười tám năm nay, nàng luôn luôn mang nặng nỗi nhớ nhà, đau đến xé lòng khi nhớ đến các cánh đồng Normandy, nhớ những con đường với hàng cây cao và nhớ eo biển xám lạnh giá. Nàng biết, trong vòng tay ôm chặt của chàng, giờ đây nàng sẽ không bao giờ còn nhớ nhà. Những năm dài đau khổ và cô đơn đã chấm dứt.

- Em là cả cuộc đời anh, Lisette ạ! – Chàng thì thầm, và khi đôi môi chàng chạm vào môi nàng nóng bỏng và ngọt ngào, bóng cây anh đào nhẹ nhàng vươn mình ôm lấy họ, trước khi hoà lẫn vào màn đêm vừa chập chờn buông xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.