Dục Nam vội vàng quay về nhà Diệp Mi. Căn nhà tối om, người hầu cũng chẳng thấy ai. Anh vội vàng đi xem từng phòng. Không một bóng người. Căn nhà như bị bỏ chống. Bất giác, anh rùng mình mấy cái. Cái nghĩ Diệp Mi lại một lần nữa bỏ đi như bóp ngạt trái tim anh.
Dục Nam vội vàng lấy điện thoại gọi Diệp Mi. Cô không thưa máy. Anh lại gọi tiếp cho Dục Khiêm. Sau ba hồi chuông, tiếng a lô của Dục Khiêm khiến anh thả lòng mọi dây thần kinh.
“Có việc gì không?”
“Mẹ con đang ở đâu?”
“Con không biết. Con đang đi shopping với cô Dục Nhi. Mẹ chuyện gì không sao?”
“À không. Bố chỉ hỏi thế thôi. Đi đường nhớ cẩn thận.”
Đầu dây bên kia “ukm” một tiếng rồi tắt máy. Anh lo lắng ra ngoài.
“Thưa lão đại có gì sai bảo?”
Dục Nam một tay lái xe, một tay cầm điện thoại gọi cho Hùng Kiện.
“Tìm vị trí của Diệp Mi.”
“Dạ vâng.”
Hai bên cùng dập máy một lúc.
Chỉ mấy giây sau, một tin nhắn được gửi đến điện thoại của Dục Nam.
Khoa phụ sản, bệnh viện Long Vĩ.
Hùng Kiện
Dục Nam đọc lướt nhanh qua địa chỉ rồi ấn chân ga phóng rồ lên.
Nếu không có truyện gì, cô đến khoa phụ sản làm gì chứ. Anh không muốn nghĩ đến nhưng đây rất có thể là sự thật. Cô, đi phá thai. Cô muốn giết đi mầm kết tinh giữa hai người, cũng coi như đã cắt đứt tình yêu của họ.
Càng nghĩ, lực ấn chân ga của anh càng mạng. Chiếc xe lao thục mạng trên đường.
Chiếc xe dừng khựng lại trước cửa bệnh viện. Vì phanh quá gấp, bánh xe để lại vết đen trên đường. Thân xe nóng như lửa đốt.
Dục Nam chẳng hề quan tâm, vội vàng xuống xe đi thẳng vào trong trong ánh mắt tò mò của y tá, bệnh nhân.
Anh đi lòng vòng một hồi mới tìm được khoa phụ sản. Anh lao thẳng vào phòng của trưởng khoa.
Vừa tiến vào, anh liền thấy Diệp Mi đang ngồu trên ghế đối diện khoa trưởng Lục.
Khoa trưởng Lục ngỡ ngàng nhìn anh, vội vàng đứng lên chào.
“Quan tổng, chào anh. Tôi có thể giúp gì.”
Diệp Mi từ đầu đến cuối nhìn thấy anh nhưng chẳng hề có động tĩnh. Bốn mắt đối nhau. Diệp Mi thản nhiên như hai người xa lạ.
“Khoa trưởng Lục, Diệp Mi đang muốn làm gì?”
“Việc này, việc này...”
Khoa trưởng Lục lúng túng nhìn Diệp Mi như muốn hỏi ý kiến.
Diệp Mi đứng dậy tiến về phía Dục Nam.
“Tôi làm gì liên quan đến anh sao?”
“Nhưng đó là con anh.”
“Đó cũng là con tôi. Và điều đương nhiên con nằm trong bụng tôi, tôi quyết.”
“Diệp Mi.”
Dục Nam gầm lên. Diệp Mi quay người cười lớn.
“Sao nào? Anh giận gì chứ. Tôi không giận anh thì thôi, anh giận tôi làm cái gì.”
“Khoa trưởng Lục, làm phiền ông.”
Dục Nam nói với viện trưởng Lục mà mắt nhìn chằm chằm Diệp Mi.
Viện trưởng Lục không chờ đến câu thứ hai liền chuồn thẳng ra ngoài. Không khí nóng lạnh thất thường trong phòng khiến ông sắp ngạt thở đến nơi rồi.
Viện trưởng Lục vừa đi ra, Dục Nam sấn thẳng tới, ẩn Diệp Mi vào tường, bao bọc trong vòng tay anh.
“Đoan Chính Doãn sao rồi? Cái thai tốt chứ? Chắc cũng được anh bồi dưỡng nhiều rồi nhỉ. Sau này chắc phải gọi cô ta một tiếng Quan phu nhân cao quý rồi.”
Diệp Mi cười cười nhìn Dục Nam. Cô cố ý muốn trêu trọc anh.
Dục Nam tức giận bịt chặt lấy cái miệng vừa khiến anh như muốn nổ đom đóm mắt vì tức.
Bàn tay anh không an phận, lần mò lên cơ thê mảnh mai của Diệp Mi.
Diệp Mi dứt ra khỏi nụ hôn, liền từng mắt nhìn anh ta.
“Bỏ cái tay anh ra. Nhanh!”
Dục Nam như không nghe thấy gì liền hôn lên cổ Diệp Mi.
“Bỏ ra, ba tháng đầu không được làm chuyện đó sẽ ảnh hưởng đến em bé.”
Dục Nam nghe vậy liền dừng lại. Anh tựa cằm lên vai cô.
“Sao chúng ta đến với nhau lại khó khăn vậy!? Anh muốn em làm vợ anh hết đời này. Được không? Hứa với anh. Chỉ yêu mình anh, chỉ làm vợ của anh. Nhé?”
“Được rồi, em hứa.”
Dục Nam vui vẻ buông Diệp Mi ra. Anh nắm tay cô, kéo đi.
“Đi đâu thế?”
“Đi đăng kí kết hôn.”