Diệp Mi bị anh đè sát vào tường. Ý thức trôi dạt đi như đám mây. Mọi thứ xung quanh đều lu mờ. Chỉ còn lại nụ hôn bùng cháy của Dục Nam và hai cơ thể đang áp sát vào nhau.
Dục Nam xốc Diệp Mi lên, để hai chân cô bao quanh lấy vòng eo rắn chắc của anh. Hai tay Dục Nam lần mò đến bầu ngực nảy nở của Diệp Mi. Anh thèm thuồng xoa nắn nơi tròn tròn, đầy đặn của người con gái. Nụ hôn dần rải rác xuống cổ rồi cúc áo của Diệp Mi cũng dần dần bị cởi ra.
Tiếng cửa bật mở, Mặc Ngộ không hề hay biết chuyện trong phòng, đi vào. Nhìn cảnh xuân lồ lộ trước mặt, anh không khỏi giật mình, quay người đi.
Diệp Mi đã cài lại cúc áo của bệnh nhân lại đàng hoàng. Dục Nam mặt không cảm xúc, như chuyện vừa rồi chẳng có gì là to tát.
“Thu dọn, lần sau vào nhớ gõ cửa.”
Mặc Ngộ vâng dạ mấy câu, liền cùng thuộc hạ đằng sau khênh xác của tên sát thủ dưới đất đi.
Mặc Ngộ cũng thật thấy hai ngừoi họ tài. Một xác chết nằm ngay dưới đất cạnh chân mà vẫn có thể cùng nhau ân ân ái ái như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Sau khi Mặc Ngộ cùng thuộc hạ lui xuống hết, Dục Nam liền hớn ha hớn hở tiến về phía Diệp Mi.
“Nào, nào. Chúng ta tiếp tục.”
Diệp Mi lườm anh. Vẻ không đồng ý nổi rõ như in trên mặt cô.
“Đang mang thai, 3 tháng đầu cấm chuyện vợ chồng. Anh tốt nhất tránh xa xa em ra.”
Dục Nam mặt tối đen, giận dỗi định bỏ đi.
“Tính đi đâu? Ở đây chờ, lát đi với em.”
Dục Nam nhíu mày quay lại, ngồi xuống cạnh Diệp Mi trên giường.
“Đi đâu?”
“Thăm Đoan Chính Doãn.”
Tiếng cửa mở lạch cạch ra. Đoan Chính Doãn không có ý định ngẩng mặt lên. Cho đến khi một con dao kề ngay cổ cô. Đoan Chính Doãn sợ đến nỗi tái xanh mặt mày lại, chàm chầm lùi lại ngước nhìn người cầm con dao.
Là Lâm Diệp Mi.
Ngoài song sắt, Dục Nam đang đứng nhìn hai người.
“Lâu rồi không gặp.”
Diệp Mi cười tà mị nhìn cô. Con dao trong tay có chút lệch dần về phía cổ cô ta.
Đoan Chính Doãn không dám cử động.
“Diệp Mi, cô tính..tính làm cái gì!?”
“Tôi chỉ đến thăm một n..g..ư..ờ...i b..ạ..n c..ũ”
Ba chữ người bạn cũ bị kéo dài. Nụ cười trên môi Diệp Mi càng đậm hơn.
Diệp Mi thu con dao lại. Đoan Chính Doãn như trút được gánh nặng, thở hồng hộc.
“Dục Nam, em muốn nói chuyện riêng.”
Dục Nam gật đầu rồi đi ra ngoài. Còn lại mỗi Diệp Mi và Đoan Chính Doãn.
“Cô muốn gì?”
“Cô biết luật của bang Dục Nại mà. Tôi đến theo đây làm gì thì cô cũng thừa hiểu. Cô cũng chẳng ngốc nghếch đến độ không biết chuyện gì xảy ra sau khi tôi tỉnh.”
Đoan Chính Doãn nghe xong bất chợt run người.
“Dục Nam sao anh ý gầy vậy?”
“Cô hỏi đến anh ấy làm gì? Nhớ thương quá hay sao?! Hay là để tôi gọi anh ấy vào nói chuyện với cô.”
“Cô không xứng đáng với tình yêu của anh ý.”
Đoan Chính Đoan tức giận gầm lên với Diệp Mi. Diệp Mi nghe vậy liền cười như nghe được truyện gì đó vô cùng lạ.
“Tôi? Tôi không xứng chỗ nào. Là tôi ngu ngốc không hiểu. Mong Đoan tiểu thư lí giải.”
“Anh ấy yêu cô như vậy mà cô đối xử với anh ấy vô cùng quá đáng. Cô bỏ đi 3 năm để anh ấy đợi chờ. Cô lừa gạt anh ấy, suýt đẩy anh ấy vào chỗ chết...”
“Câm miệng. Cô nghĩ cô là ai mà được quyền đánh giá tôi là người như thế nào. Cô còn không biết truyện thật sự là như thế nào mà ngồi đây nói nhăng nói quậy. Tôi vì cứu anh ta mà giết mẹ đẻ của mình. Ngay sau đó nhận luôn đả kích việc anh ta ngủ với cô. Còn 3 năm trước vì bảo vệ anh ấy, tôi xách va li bỏ đi. 3 năm xa xôi, hai người hai chân trời, tôi nhớ anh ấy kinh khủng đến thế nào cô đâu có hiểu. Một mình tôi nuôi nấng Dục Khiêm. Dạy cho thằng bé bố nó là người đàn ông thế nào, giỏi giang, đẹp trai,... Nhưng có lần nào tôi kể cho thằng bé anh ta là một con quái vật, hành hạ mẹ nó như một món đồ chưa?”
Tiếng Diệp Mi gào lên. Bao chuyện xảy ra mấy năm gần đây. Người ngoài cuộc không thể hiểu nhưng người trong cuộc rõ hơn ai hết cái cảm giác nhớ nhung đến thấu xương, đau đớn chịu đựng nó từng ngày.