Đừng Bắt Tôi Yêu Em

Chương 42: Chương 42: Cô ngủ với hắn chưa?




   “Ôi trời ơi.”

   Dục Nhi từ đằng sau bước về phía cửa sổ sát đất trên phòng theo dõi.

   “Đó là đàn sói yêu thích của em mà. Sao chị ấy có thể một phát giết không còn một mống. Sử tử, hổ còn đầy ra mà không chọn. Lại đi chọn đúng đàn sói này.”

   Trong lúc Dục Nhi đang than khóc cho đàn sói của mình thì hai bố con Dục Nam vẫn ung dung ngồi trên ghế như chẳng có chuyện gì xảy ra. Tiếng cửa tự động kêu cạch rồi từ di chuyển. Bóng dáng thư thái của Diệp Mi bước vào. Cô vẫn chưa lau máu dính trên tóc, quần áo và mặt.

   “Mai chị tặng em đàn khác, được chưa?”

   Diệp Mi tao nhã nhấc chai rượu từ trên giá xuống. Cô đứng ở góc quầy bar. Dáng vẻ mảnh mai rót rượu.

   “Thật sao chị?”

   Diệp Mi dừng tay lại, khuôn mặt sắc sảo lộ rõ vẻ phật ý ngước lên nhìn Dục Nhi. Dục Nhi liền biết mình vừa đăc tội với người phụ nữ vừa giết chết một đàn sói kia. Cô nhanh chóng im bặt, quay về ngồi trên chiếc ghế cạnh Dục Khiêm.

   “Con đã bảo với cô bao nhiêu lần rồi, hửm? Đừng trọc tức mẹ con khi mẹ vừa giết người hay làm bất cứ việc gì liên quan đến giết chóc và mâu me mà. Mẹ cũng chẳng nể tình chị em mà ra tay với cô khi bị cô chọc tức đâu.”

   Dục Khiêm ngồi nghịch điện thoại. Khuôn mặt không vui khi phải nhắc đi nhắc lại một điều với người cô ngờ nghệch này.

   “Mà này này. Con học cái cách nói thêm chữ “hửm” cuối câu đấy từ khi nào vậy? Cô xin con Khiêm nhi à, đừng có như ba con. Trông đáng sợ lắm.”

   Dục Nam đang mải ngắm nhìn Diệp Mi cũng quay sang cười nhẹ với cậu con trai. Dục Khiêm thì vẫn im lặng, chẳng muốn đáp lời.

   Diệp Mi mang hai cốc rượu ra. Một cốc cô đưa cho Dục Nam. Song cô chẳng ngại ngùng ngồi thẳng lên đùi anh. Bộ quần áo bó trên người chẳng biết từ bao giờ đã là bộ quần áo sơ mi, vét thông thường. Cô dựa hẳn người vào Dục Nam. Cánh tay lực lưỡng của anh liền choàng qua eo cô.

   “Dục Nhi, thế còn vụ bên Ninh Phú Mĩnh xong chưa?”

Dục Nhi vừa nghe cái tên đó, mặt mày đã đen thui lại. Cái tên đàn ông bẩn thỉu đó khiến cô buồn nôn.

“Sắp xong rồi, vụ này quá dễ. Anh ta tin tưởng em đến nỗi cho em quản lí mọi thứ. Vì anh ta muốn cái danh con rể trong Quan gia. Nhờ vào thế lực của Quan gia, anh ta có thể ngày một trèo cao. Hừ. Hắn, đừng hòng. Xong vụ này là em sẽ được rút khỏi tổ chức.”

“Cô ngủ với hắn chưa?”

Tiếng nói trong trẻo nhưng từ ngữ lại đen tối vô cũng phát ra từ đứa trẻ vẫn đang mải miết với chiếc điện thoại.

Mặt Dục Nhi giờ còn đen hơn đít nồi. Thằng bé này, nó nghĩ cô nó là ai mà ai cũng ngủ cùng, ai cũng lên giường cùng chứ!

“TẤT NHIÊN LÀ CHƯA RỒI!”

Dục Nam và Diệp Mi cùng bật cười ra tiếng trước điệu bộ muốn giết người của Dục Nhi. Dục Khiêm thật đúng là khắc tinh của cô nó.

“Con ở lại đây với cô Dục Nhi. Tập luyện đi nhé. Bố với mẹ có việc nên đi trước.”

Dục Nam kéo Diệp Mi đứng dậy. Anh kéo cô về phía cửa. Diệp Mi trước khi đi vẫn còn nhắc nhở mấy câu với Dục Khiêm. Thằng bé còn chẳng thèm ngẩng mặt lên nhìn mẹ. Nó thuộc làu làu mấy câu đó rồi.

“Không bánh kẹo, không sử dụng súng, không đi chơi mà chưa có sự cho phép. Con biết rồi, mẹ cứ đi hẹn hò thoải mái đi.”

Diệp Mi thở dài rồi cùng Dục Nam bước đi.

Trên chiếc xe thể theo màu xanh, đôi nam nữ đang hôn nhau kịch liệt. Vừa mới vào xe, Dục Nam đã hấp tấp hướng xe về phía đường ngoại ô vắng người gần đó rồi đỗ kịch xe lại.

“Ưm...”

Bàn tay Dục Nam mò vào trong chiếc áo vest. Bầu ngực căng tròn chỉ cách hai lớp áo sơ mi mỏng và áo lót. Diệp Mi nhoài người sang bên ghế lái. Nụ hôn cuồng dã tiếp tục. Bỗng Dục Nam lật người Diệp Mi lại, để cô nằm dưới. Khuôn mặt hắn đỏ lên vì kiềm chế.

“Đêm qua, quả thực không đủ mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.