Như Ngọc bất giác quay về phía người đàn ông đang ngồi bên cạnh. Cô vội vàng buông Diệp Mi ra, lui về núp sau chàng trai tuấn tú kia.
Bây giờ Diệp Mi mới nhận ra gương mặt quen thuộc của cái gã đang che chở Như Ngọc kia. Diệp Mi chợt cười lạnh. Cái tên Đặng Thế Mĩnh đó, dám làm Như Ngọc của cô bầu chửa to tướng vậy. Món nợ năm đó hắn còn chưa trả đủ đâu.
“Đặng thiếu, à không. Giờ phải gọi là Đặng tổng rồi chứ. Lâu lắm mới gặp, không ngờ lại được gặp cậu tại đây.”
Đặng Thế Mĩnh vẫn đang mải mê chăm sóc cho Như Ngọc của hắn thì giọng nói quen thuộc đó như nổ trong não hắn.
Hắn len lén ngước mắt lên nhìn. Đúng là Lâm Diệp Mi. Như Ngọc đi ăn với bạn thân mà, tại sao lại là cô ta. Năm đó gia tài nhà hắn đã bị đáng sụp đến một nửa do bố cô ta, Lâm Đức Tiệp. Hôm nay gặp lại cô ta, chắc mất luôn nửa còn lại mất. Hắn lia mắt sang người đàn ông từ đầu đến giờ không nói lời nào kia. Ôi trời ơi. Là Quan Dục Nam. Sao hắn lại khổ thế cơ chứ!?
“Thế Mĩnh, anh quen Diệp Mi sao?”
Đặng Thế Mĩnh nuốt nước bọt cái ực rồi gật đầu lia lịa. Như Ngọc hơn ha hớn hở lắc lắc cánh tay hắn.
“Vậy tốt quá, đỡ phải giới thiệu.”
Diệp Mi không nói gì, cười nhẹ. Cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Dục Nam. Thế Mĩnh thì như pho tượng được Như Ngọc đẩy xuống chiếc ghế đối diện Dục Nam.
Bác Khương bê hai bát sủi cảo ra. Khuôn mặt vẫn lấm tấm nước mắt.
“Đây của mấy đứa đây.”
Bác quay vào rồi lại đem ra hai bát nữa. Không khí bữa ăn ngột ngạt đến kì lạ. Dục Nam không động đũa. Ánh mắt như dao sắc nhìn chằn chằm Thế Mĩnh khiến hắn cũng chẳng nhấc nổi đũa. Diệp Mi và Như Ngọc cũng vì thế mà ăn không vào. Không thể chịu đựng được nữa, Như Ngọc đập mạnh đũa xuống bàn, hằm hằn nhìn Dục Nam.
“Anh không ăn đi mà cứ nhìn chằm chằm Thế Mĩnh làm gì!? Anh thấy anh ấy đẹp trai quá sao? Muốn tán tỉnh sao?”
Dục Nam không nói gì. Anh rút chiếc khắn trắng từ trong túi áo vest. Anh lau kĩ càng từng ngón tay một cho dù anh chưa hề ăn chút gì.
Diệp Mi ung dung ngồi xem kịch vui. Nhìn biểu hiện này thì Dục Nam đang bắt đầu lên cơn rồi. Tốt nhất là không nên nói gì thêm nữa. Anh cũng chẳng nể tình Như Ngọc đâu. Nhưng cô biết anh sẽ không làm hại gì Như Ngọc. Mà theo phán đoán của cô, anh sẽ ra tay trút giận với Thế Mĩnh. 3 năm trước anh vẫn chưa làm gì hắn. Tất nhiên là bây giờ phải trả lại hết rồi.
Suy nghĩ cô vừa dùng đến đấy thì Dục Nam bên cạnh một phát phi thẳng chiếc đũa về phía họng Thế Mĩnh. May thay, hắn nhanh chóng lấy tay đỡ. Chiếc đua với lực quá mạnh đập thẳng vào lòng bàn tay hắn, rơm rớm máu.
Diệp Mi lắc đầu, quả thực cô đoán không sai. Nhưng cú ném vừa rồu của Dục Nam, quả thực còn nhẹ chán. Nếu anh mà ném hết lực thì cô chắc chắn chiếc đũa đã cắm luôn trên tay Đặng Thế Mĩnh.
Như Ngọc bên cạnh sợ mất hồn, thét to lên. Cô vội vàng lao đến xem tay Thế Mĩnh. Cô hét lên với Dục Nam đang tiếp tục lau tay như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Thằng điên kia, sao anh dám làm vậy? Anh có tin tôi đến giết anh không? Anh cứ chờ đấy, tôi sẽ bảo bố tôi phái người đến chặt đầu anh.”
Diệp Mi lôi điện thoại ra nghịch. Vừa nghe đến câu vừa rồi của Như Ngọc liền cười phá lên.
“Như Ngọc à, mày nên xem là ai cắt cổ ai trước đâu.”
Như Ngọc tái mép nhìn sang Diệp Mi.
“Mày có phải là bạn tao không? Đây là chồng tao đấy. Sao mày có thể trơ mắt để hắn ta làm vậy!”
“Món nợ giữa họ, tao với mày không nên tham gia.”
“Thế Mĩnh nợ gì anh ta hả?”
Diệp Mi ném điện thoại lên trên mặt bàn sắt. Mắt cô sắc lại như chim ưng nhìn về phía hai người kia.
“Hắn ta sàm sỡ, có ý đồ bất chính, hỗn láo với người phụ nữ của Dục Nam. Lý do như vậy là đủ chưa?”
Như Ngọc vẫn chẳng chịu thua mà gầm gừ nhìn Diệp Mi.
“Chỉ là một người phụ nữ thôi mà.”
“Ừm, kể cả đó là tao đúng không?”