Rất xin lỗi các bạn, do máy mình có gặp đôi chút trục trặc nên không up được truyện. Mong các bạn thông cảm cho au.
Sáng hôm sau~
Chiếc xe thể thao đỗ xịch lại trước cửa biệt thự của Quan gia. Một đôi nam nữ trẻ tay trong tay đi vào.
Nữ chủ nhân của ngôi biệt thự - Lý Kì Hàn đã vội vàng chạy ra.
“Mi nhi của mẹ, nhớ con đứa chết mất thôi. Sao giờ mới chịu qua.”
Bà véo véo cái má của Diệp Mi. Âu yếm xoa đầu cô con dâu. Trong khi đó người bên cạnh đã đen sì mặt mày.
“Con trai mẹ còn chưa chết mà sao mẹ còn chẳng thèm nhìn lấy con một lần.”
Kì Hàn giờ mới quay ra nhìn cậu con trai, lạnh lùng nói.
“Con, không đáng để mẹ nhìn.”
Diệp Mi thấy cuộc chiến bắt đầu bùng nổ giữa hai mẹ con, cô liền vội vàng xen vào.
“Bác à, con với Dục Nam từ sáng tới giờ chưa ăn gì, đói rồi. Bác mau dẫn tụi còn vào nhà đi.”
Nghe Diệp Mi nói vậy, Kì Hàn liền vội vội vàng vàng kéo cô vào trong nhà.
“Trời ơi, bác sao có thể đãng trí như vậy. Con đang mang thai không được để bụng đói, một ngày phải ăn ba bữa đầy đủ....”
Diệp Mi quay sang Dục Nam đang đứng trước cửa cười xuề.
“Á á á, chị dâu tương lai đến rồi, đến rồi. Tảng băng kia cuối cùng cũng rước nổi một cô bạn gái về rồi.”
Tiếng nói trong trẻo từ trên gác vọng xuống. Tiếp ngay sau đó là một thân hình mảnh mai đang chạy ào từ cầu thang. Do mất đà cô gái lao thẳng vào người Diệp Mi. Nhưng một cánh tay lực lưỡng đã ngăn cách hai người lại.
“Dục Nhi, em đàng hoàng lại cho anh! Chị dâu em đang mang thai, muốn hại chết cháu em à.”
Dục Nhi phụng phịu lùi lại, mặt hằm hằm như muốn giết người nhìn ông anh.
Dục Nhi là một cô gái xinh đẹp trong sáng. Không có vẻ đậm đà, già dặn như Diệp Mi nhưng nhan sắc cũng không hề thua kém. Mái tóc màu nâu đỏ dài chấm lưng. Khuôn mặt trái xoan phúng phính cực kì đáng yêu. Đôi mắt xanh dương - rất giống Dục Nam - tròn xoe chứa đựng sự trẻ thơ của một cô gái mới lớn. Sống mũi cao, thẳng. Đôi môi đỏ mọng chúm chím. Nhìn qua chẳng ai đoán được tuổi thật của cô bé.
Cảm nhận ánh mắt sắc sảo đang đánh giá mình, Dục Nhi run người. Cô chị dâu này, thật không phải dạng vừa. Cô, Dục Nhi đây, hoạt bát, lắm mồm nhưng không hề ngốc. Cô cũng không ngần ngại đáp trả ánh mắt kia và cũng tranh thủ đánh giá người phụ nữ trước mặt. Chị ta quả thực xinh đẹp và sắc sảo vô cùng. Không hổ danh là người yêu chính thức đầu tiên của Quan Dục Nam - tảng băng lạnh nghìn năm.
Dục Nhi nhanh chóng lấy lại vẻ tươi cười, nhanh nhẹn thường ngày.
“Chào chị, em là Quan Dục Nhi, 21 tuổi, em gái ruột của Dục Nam ạ. Rất vui được làm quen với chị.”
Bàn tay trắng trẻo, mảnh khảnh dơ ra trước không trung, chờ đợi.
Diệp Mi cũng không ngần ngại đáp lễ.
“Rất vui được gặp em, chị là Lâm Diệp Mi.”
Diệp Mi bắt tay chào lại. Dục Nhi nhíu mày, “Diệp Mi” - cái tên này quen quen.
Dục Nam ôm lấy bờ vai Diệp Mi rồi bước vào phòng ăn. Dán đoạn cuộc đấu mắt của hai người phụ nữ.
“Dục Nam à, em không cướp chị ấy đâu mà anh phải lo. Em còn chưa làm quen được mà anh đã quá đáng thế rồi.”
Dục Nhi nhõng nhẽo theo sau than phiền.
“Mẹ lên gọi bố, mấy đứa ngồi vào bàn trước đi.”
Ba người im lặng ngồi vào bàn. Diệp Mi với Dục Nhi lại tiếp tục nhìn nhau chằm chằm không tha.
“Thôi đi, anh chán ngấy với màn đấu mắt của hai cô nương rồi. Bình thường chút không được à.”
“Liên quan đến anh à!”
“Tảng băng lạnh ngồi im đi.”
Cả hai cùng quát hắn, khiến hắn không lường trước mà bị bốn con mắt lửa đỏ nhìn như thiêu đốt.
“Mấy đứa làm gì đó, quát nhau ầm ầm chẳng ra thể thống gì.”
Tiếng nói vọng ra từ cửa phòng ăn, mang sự uy hiếp lớn. Dù đã gặp qua và nói chuyện nhưng Diệp Mi vẫn không khỏi run sợ trước người đàn ông trụ cột của Quan gia. Quan Đức Phú không lạnh một màu như Dục Nam, ông lúc nóng, lúc lạnh không biết đường nào mà lần, còn đáng sợ hơn.
“Ba à, anh Nam ăn hiếp con với chị dâu. Ba phải mắng anh ấy chứ.”
Vừa nghe đến cô con dâu tương lai bị thằng con trai ăn hiếp, bà Quan đã giật ngược lên như lò xo, xồng xộc lao đến.
“Con dám ăn hiếp con dâu mẹ. Con được lắm, con dám...”
“Kì Hàn về chỗ ngồi.”
Kì Hàn cũng không dám hé răng vội vàng về chỗ. Quan Đức Phú chậm rãi ngồi vào ghế đầu bàn.
“Ăn cơm.”
“Con mời ba mẹ ăn cơm.”
“Con mời bác ăn cơm ạ.”
Mọi người bắt đầu cầm đũa. Riêng Diệp Mi vừa ngửi thấy vị dầu mỡ mà cơ thể bắt đầu có phản ứng. Cô vội ôm miệng. Dục Nam phản ứng nhanh nhất.
“Anh dẫn em vào nhà vệ sinh. Con xin phép ạ.”
Anh vội vàng đỡ cơ thể Diệp Mi. Mặt cô xanh lét. Kì Hàn cũng lo lắng vội vàng đứng dậy theo nhưng Đức Phú đã cản lại.
“Có Dục Nam rồi, không đến lượt bà đâu.”
“Ông...”
Kì Hán tức giận ngồi xuống. Dục Nhi bụng miệng cười.
Một lúc sau, Dục Nam đã đỡ Diệp Mi quay lại phòng ăn. Cô cẩn thận cúi đầu xin lỗi mọi người.
“Cháu xin lỗi vì đã làm gián đoạn bữa ăn của mọi người.”
“Không sao, không sao, đang trong thời kì thai nghén chuyện này là bình thường. Dục Nam, con mau đỡ Diệp Mi ngồi xuống.”
Hai người ổn định chỗ xong, bữa ăn lại tiếp tục.
“Khi nào hai đứa định tổ chức đám cưới?”
“Tháng sau ạ.”
Quan Đức Phú “ưm”nhẹ rồi tiếp tục ăn. Dục Nhi thì cứ luôn miệng nói suốt bữa ăn. Hỏi này hỏi nọ, đa số đều hỏi Diệp Mi nhưng cô đều được Dục Nam trả lời hộ.
Chốc cái đã xong bữa. Mọi người cùng nhau ra phòng khách uống trà. Diệp Mi xin phép đi rửa tay chân, mặt mũi.
Cô đi đến hành lang gần phòng vệ sinh thì một cánh tay kéo cô lại.
“Diệp Mi, tôi cần nói chuyện với cô một lúc.”
Để bù đắp cho mọi người, mình đã viềt dài hơn bình thương rất nhiều, mong mọi người ủng hộ vote và cmt nhiều nha:))
Thân ái, Jemnieband