Như Ngọc im lặng đỡ lấy cơ thể gầy guộc của Diệp Mi. Như Ngọc cho cô bạn dựa vào vai mình mà khóc thút thít. Hai người không nói gì. Tiếng khóc cũng gần như im bặt.
“Diệp Mi, cái thai là của ai?”
Diệp Mi ngước mắt lên nhìn bạn. Ánh mắt ủ rũ, đầy vẻ đau thương khiến người khác phải sót sa. Cô đứng lên, thu dọn căn phòng. Như Ngọc vẫn bất động trên giường, khó hiểu nhìn cô bạn.
“Diệp Mi, trả lời mì..”
Bỗng ánh mắt Như Ngọc sáng lên, cô đi thật nhanh ra cửa rồi chốt thật chặt lại. Xong xuôi cô lao đến bên Diệp Mi, vén chiếc váy trắng. Thứ đập vào mắt Như Ngọc khiến cô không tự chủ mà lùi lại. Tấm lưng ấy...chi chít vết đánh vẫn còn lưu lại chút máu.
Như Ngọc khóc không thành tiếng. Bàn tay che miệng vì kinh ngạc còn nước mắt thì lăn dài trên má.
“Sao nào, cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Diệp Mi thản nhiên ngồi trên mép giường, chỉnh đốn lại trang phục.
“Là hắn đánh cậu? Tại sao hắn lại làm vậy!!! Tên Quan Dục Nam khốn kiếp. Tưởng đẹp trai là ngon à, tưởng là tổng giám đốc là ngon à. Tớ sẽ đi đòi lại công bằng cho cậu. Tên khốn nạn kia, hãy chờ đấy.”
Như Ngọc thay đổi 180 độ C bừng bừng lửa giận chạy lạch bạch xuống nhà. Diệp Mi lắc đầu ngán ngẩm. Lúc nãy trong lúc dọn dẹp đồ đạc dưới sàn cô bỗng nghĩ.
Sao cô lại phải làm khổ bản thân mình như vậy? Dù sao trong chuyện này người sai cũng là cô. Cô phạm luật trong bar của bang Nam Nhiếc, đương nhiên chủ bang phải đứng ra giải quyết. Dù gì cũng là lão đại lẫy lừng của giới xã hội đen, không thể để chuyện tư chen vào công việc. Nếu không, anh em sẽ không phục. Hơn nữa cô cũng chẳng có địa vị gì trong bang và Quan gia. Vợ không phải, người tình nghe cũng chẳng hợp lí để bỏ qua luật lệ bang. Còn bạn gái thì cũng chẳng có danh phận. Nói chung, thực chất Dục Nam giải quyết vậy là còn khá nhẹ tay cho cô. Nhưng cái cô giận thực sự không phải là cái đấy....mà là căn phòng mà hắn dùng để tra tấn thể xác cô. Dục Nam vác phụ nữ vào đấy để thoả mãn và chẳng nhẽ cô cũng là một trong số họ. Cô không cam tâm, không thích cái ý nghĩ đó. Hơn nữa, sau khi bị đánh, chắc chắn do mang thai nên tính tình bất ổn, lại bị kích động mạnh nên cô có hơi mất tự chủ. Cũng có qua rèn luyện nên cô biết những vết thương của cô đều không hề để lại sẹo sau này. Chắc hẳn Dục Nam đã vô cùng nhẹ tay và có tính toán trước. Chỉ duy nhất có điều hắn không ngờ được lại là cô mang thai.
Diệp Mi tính toán kĩ lưỡng để vụ làm ăn này không bị lỗ. Sau khi chắc chắn được thoả thuận của mình, cô yên tâm chờ hắn về để bàn bạc.
“Các anh, tôi nên gọi là gì bây giờ...thôi khỏi đi, vào dọn phòng giúp tôi.”
Mấy tên vệ sĩ bên ngoài thấy cô ngoắc tay gọi thì cũng có chút chần chừ. Hai tên vệ sĩ nhìn nhau dò ý chẳng thể nào qua mắt được Diệp Mi.
“Tôi có ăn thịt các anh đâu mà phải lo, dọn nhanh lên lão đại của mấy người về bây giờ.”
Nghe đến lão đại, bọn học cuống quýt lao vào dọn dẹp đồ đạc trong phòng. Diệp Mi nhếch mép cười, đúng là, cứ nghe đến lão đại là mặt lại tái xanh tái mép lại.
Tiếng hét thất thanh dưới nhà khiến Diệp Mi vội vàng chạy xuống. Đó là tiếng hét của Như Ngọc.
Xuống dưới nhà, cảnh Dục Nam đang một tay bóp cổ nâng Như Ngọc lên khiến Diệp Mi hốt hoảng chạy xuống.
“Dục Nam bỏ Như Ngọc xuống. Anh làm sao vậy. Có chuyện gì từ từ đã. “
Thấy Dục Nam không có ý định buông tha Như Ngọc, Diệp Mi liền chạy vào bếp, lấy con dao sắc trên bên lao ra.
“Anh mà còn dám manh động, tôi giết chết con anh.”
Dục Nam lúc này mắt đỏ ngầu mới nhìn sang Diệp Mi rồi buông Như Ngọc xuống.
Được thả ra, Như Ngọc ho sặc sụa.
“Anh hãy...buông tha... Khụ...cô ấy đi.”
Dục Nam lạnh lùng nhìn Diệp Mi giờ đã buông con dao ngồi vỗ về Như Ngọc.
“Tôi cả đời này, không buông tha cô ấy.”