Một vòng tay nhỏ bé chòng qua eo Dục Nam. Anh cười tươi rồi xoay người lại ôm lấy eo nhỏ của Diệp Mi.
“Tỉnh rồi?”
Diệp Mi rúc đầu vào ngực anh, nũng nịu như con mèo nhỏ. Anh vuốt ve mái tóc cô rồi hôn nhẹ lên.
“Còn đau không?”
Cô lắc đầu rồi lại tiếp tục rúc vào lòng anh. Cô mặc chiếc áo sơ mi của anh, làm cho vòng mông đẫy đà cứ thoát ẩn thoát hiện sau cái áo. Miệng Dục Nam khô khốc, anh nuốt nước bọt cái ực. Diệp Mi trong lòng anh cười khúc khích vì sự thay đổi đột ngột của anh. Cô lùi lại nhìn anh. Cô cười thật tươi rồi kéo tay anh.
“Đi với em đến một nơi, em muốn anh gặp người đàn ông mà em yêu.”
Dục Nam giật giật khoé miệng. Người đàn ông mà cô yêu. Hừ.
“Đi.”
Chiếc xe thể thao đỗ kịch trước một ngôi biệt thự sang trọng. Người hầu hai bên cung kính cúi chào. Dục Nam và Diệp Mi dắt tay nhau đi vào. Mặt anh thì hằm hằm như muốn giết người. Còn cô thì tươi như hoa. Tiếng rì rào của các giúp việc trẻ hai bên ngày càng to.
“Đẹp trai quá...”
“Trời, đúng là đẹp không góc chết mà...”
“Họ chẳng xứng đôi gì cả. Nhìn người đàn ông kia đã thấy là bị gò ép rồi.”
Một người hầu đứng cười khinh bỉ nhìn bọn họ. Lời này lọt vào tai của cả hai người, Dục Nam và Diệp Mi. Diệp Mi coi như chẳng nghe thấy gì, ung dung bước tiếp. Bàn tay đang nắm chặt với tay cô đã buông ra.
Dục Nam cười nhếch mép tiến về phía cô giúp việc vừa rồi.
“Em tên gì vậy?”
Cô ta ngại ngùng cúi đầu. Thầm mừng trong bụng.
“Dạ, em tên Phong Nhi ạ.”
Diệp Mi cười cười, khoanh tay đứng xem kịch vui. Nhìn cái nụ cười kia của anh, cô đã biết ngay là có trò vui rồi.
“Thế à, vậy em có người thân, họ hàng gì không?”
“Dạ, bố mẹ và em trai em ạ.”
Anh cười tươi rồi rút điện thoại ra. Anh bấm nhanh dãy số rồi chờ máy.
“Dạ, lão đại có gì sai bảo ạ?”
“Tìm gia đình của người tên Phong Nhi, cho họ một số tiền thật lớn...”
Mắt Phong Nhi sáng lên. Không ngờ cô lại tìm được món hời to vậy. Dục Nam khẽ cười nhẹ.
“Coi như đền bù cái chết và tang lễ của con gái họ.”
Lần này Phong Nhi không thể tin nổi. Cô như muốn nói gì đó thì một tiếng “rắc” vang lên. Đầu cô bị Dục Nam bẻ mạnh một cái. Phong Nhi ngã gục ngay tại chỗ. Không ai xung quanh dám nhúc nhích.
Dục Nam ung dung rút khăn từ trong túi áo rồi lau tay. Diệp Mi nhìn đám người hầu đang run cầm cập.
“Thu dọn.”
Dục Nam ném cái khăn lên cái cơ thể không hồn kia rồi bước ra chỗ Diệp Mi.
“Anh không nể mặt em là chủ nhà mà ra tay giết người của em vậy à?”
Dục Nam cười nhẹ, ôm lấy eo cô.
“Sao phải nể mặt, sớm hay muộn thì đây cũng là nhà của chúng ta, của anh và em.”
Diệp Mi dựa nhẹ vào người anh, hai người tiến vào trong phòng khách.
Một cậu bé trong bộ vét đen chậm rãi trèo xuống khỏi ghế sô pha. Trông vừa đáng yêu vừa chững chạc. Cậu ta mang vẻ mặt lạnh như tiền, không cảm xúc dù cậu mới chỉ là trẻ con. Mắt cậu lướt nhanh đánh giá người đàn ông trước mặt.
“Mẹ, nếu đây là bố con thì con xin nhận xét thẳng. KHÔNG ĐẸP TRAI LẮM.”
Dục Nam đơ ra trước ngón tay bé nhỏ đang chỉ anh.
Diệp Mi cất bước đến chỗ cậu nhóc.
“Quan Dục Khiêm, chẳng phải con luôn muốn gặp bố sao. Đấy bố con mẹ dẫn về rồi đấy. Tại sao lại chê?”
Dục Khiêm mắt sáng lên như sao.
“Hoá ra là bố thật.”
Cậu bé bước những bước ngắn tũn đến chỗ cha mình vẫn đang đứng như trời trồng.
“Bố, bế con.”
Dục Nam giờ mới bừng tỉnh. Anh đến tận giờ phút này mới nhớ ra là trước khi đi, cô vẫn mang trong mình cốt nhục của anh. Thằng bé đang đứng ngay trước mặt anh và chê bố nó XẤU TRAI! Trên đời này chưa ai dám làm thế. Lòng tự trọng của anh bị xúc phạm nặng nề.
“Bố, bố.”
Dục Nam bế đứa bé tên Dục Khiêm kia lên. Anh liếc nhìn một hồi. Công nhận thằng bé giống anh như đúc, chỉ khác mỗi đôi mắt là màu xanh lá cây giống Diệp Mi. Nhưng nhìn toàn thể thì thằng bé có các nét đẹp hơn anh. Khiến khuôn mặt nó cũng phải gọi là...đẹp trai hơn.
“Sao lại chê bố của con xấu trai?”
“Vì bố không đẹp trai bằng con.”