“Em nói đi, tôi nghe.”
Cả cơ thể Dục Nam bỗng căng cứng lên. Hắn tôn trọng lựa chọn của cô. Nhưng ít ra thì vẫn còn hy vọng mà, phải không?
“Dục Nam à, em rất hiểu ý anh. Anh muốn một gia đình. Một người vợ, một đứa con. Anh tìm kiếm một mái ấm. Nhưng...”
Chưa nghe cô nói hết câu, Dục Nam đã mất kiên nhẫn mà đứng lên. Khuôn mặt hắn lạnh đến mức khiến Diệp Mi cũng phải co rúm lại.
“Em không cần nói nữa, anh hiểu ý em. Đi đi, sống cuộc sống của em. Hứa với anh, chăm lo cho con của chúng ta thật tốt. Được chứ? Anh sẽ không gặp lại em nữa.”
Dục Nam đứng quay lưng lại với Diệp Mi. Nhưng sự cô đơn in rõ trên tấm lưng anh. Cô mím môi lại. Bỗng Diệp Mi đứng dậy tiến về phía Dục Nam. Hắn chưa biết gì đã bị cô ôm chầm lấy từ đằng sau.
“Anh thực sự hiểu em sao?”
Dục Nam vẫn lặng thinh đứng đó, hắn coi đó là lời từ biệt.
“Nhưng...em muốn sự tự do của mình. Em đồng ý, xây dựng một gia đình với anh....”
Chưa nói hết, cô lại bị Dục Nam ngắt lời. Hắn ôm chầm lấy đè cô xuống giường hôn ngấu nghiến. Cô nói không sai mà, họ nói chuyện không quá nổi 2 phút!!!
“Buông em ra, em còn chưa nói hết.”
Hắn cưng chiều, để cô ngồi trong lòng.
“Em muốn gì anh cho hết.”
Diệp Mi cười tà mị, tranh thủ trêu anh tí vậy, cô là người thù dai đó nha.
“Được thôi, anh nói đấy nhá. Em muốn 50% cổ phần của Quan thị, 2 lô hàng vũ khí 100 tỷ $ của bang Nam Nhiếc. Sao nào anh đáp ứng được không?”
Diệp Mi tưởng anh sẽ cứng họng, không ngờ người đàn ông này lại ngỗ ngược ngồi bật dậy.
“Chờ anh tí, để anh dặn dò Hùng Kiện sắp xếp giấy tờ từ chỗ luật sự. Chắc ngày mai sẽ mang đến cho em kí. À...còn 2 lô hàng thì hơi khó. Vì bây giờ chỉ có một lô 250 tỷ $ thôi. Em lấy tạm nhá. Hai lô hàng kia thì để tháng sau anh bàn bạc. Um...lô của bên Italia chắc phải bảo họ chia làm đôi, chuyển 2 lần chắc họ đồng ý thôi. Hai lần thì vừa đủ mỗi lô 100 tỷ $...”
Dục Nam đi đi lại lại trong phòng, ngẫm nghĩ cách làm thế nào để cắt lô 200 tỷ $ làm đôi. Diệp Mi nhìn vậy mà bật cười.
“Em nói đùa thôi mà sao anh vội vàng thế làm gì. Sợ em chạy đâu à. Em nào dám lấy tài sản của lão đại anh chứ.”
Dục Nam đứng khoanh tay nhìn cô gái xinh đẹp mĩ miều kia.
“Diệp Mi à, chẳng phải sau đó anh cưới em thì em tài sản của chúng ta kiểu gì chả là một. Tài sản của anh vẫn hoàn là của anh thôi, cục cưng à. Em lo ở nhà dưỡng thai, đừng đi làm, quậy phá lung tung.”
Phát hiện mình bị chơi một vố đẹp mặt, Diệp Mi đỏ mặt, lửa giận ngút trời. Gậy ông đập lưng ông. Quả là không thể trêu đùa vào Quan lão đại mà. Diệp Mi giận không nói nên lời, khó chịu đứng cdậy bước ra khỏi phòng.
“Anh...quá đáng. Ức hiếp em. Không cưới xin, gia đình gì nữa. Hừ.”
Thấy Diệp Mi giận hắn liền luống cuống không biết làm gì. Dục Nam vuốt ve tấm lưng đang quay lại về phía mình. Nhẹ nhàng dỗ dành.
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi. Thôi nào, anh không chọc em nữa.”
Anh lộ rõ vẻ lúng túng không biết nên làm gì. Cuối cùng đành phải ra đòn rắn.
“Quan phu nhân mà cứ thế, anh đành...mách ba em chuyện em có mang đó, cả chuyện em sắp làm vợ anh nữa.”
Nghe vậy, Diệp Mi đành hốt hoảng quay người lại.
“Anh dám!!!”
Dục Nam biết kế sách đã có tác dụng, anh liền cười thầm trong bụng. Anh đứng dậy giả vờ cầm điện thoại như chuẩn bị gọi cho ai đó.
“Dục Nam, anh đứng lại đó cho em. Anh mà dám gọi cho ba em, em cũng dám gọi cho mẹ anh. Mách anh bắt nạt em, ức hiếp phụ nữ mang thai đó!!!”
Dục Nam xoay người lại nhìn khuôn mặt đang đỏ rần vì tức giận của cô. Đáng yêu quá đi thôi.
“Được rồi. Không ai mách ai nữa. Kiểu gì cũng phải thông báo cho bố mẹ hai bên thôi mà. Tháng sau tổ chức đám cưới luôn. Không cái bụng bầu này mà to ra thì khỏi mặc váy cưới rồi. Người phụ nữ của anh phải thật đẹp trong đám cưới.”