Dục Nam thở hắt ra rồi đẩy cửa vào phòng. Căn phòng tối om. Ánh sáng duy nhất phát ra từ khe hở giữa hai chiếc rèm. Một thân ảnh đang ngồi trên ghế sô pha. Trầm lặng, ma mị.
“Diệp Mi, hãy giải thích cho anh chuyện xảy ra hôm nay.”
Vẫn im lặng. Dục Nam không thích mỗi khi cô im lặng. Nó còn khó chịu hơn là nghe cô chửi bới.
Dục Nam tiến về phía chiếc ghế thì tiếng nói lạnh tanh vừa quen thuộc vừa lạ lẫm với anh bật ra.
“Đứng đến đây.”
Anh kìm chế để đứng tại chỗ mà không lao đến ôm chầm lấy cô. Diệp Mi từ trong bóng tối đứng dậy. Cô vẫn mặc bồ đồ cũ chỉ khác là...trên tay cô là một khẩu súng lục.
“Anh bảo yêu tôi, anh đã nói thế. Trong khi đó anh lại quay ra quát tôi. Phải nếu đúng như cô ta nói thì anh quát tôi, tôi sẽ nhận lỗi. Nhưng đây, tôi chưa nói gì mà anh đã đổ hết tội lên đầu tôi. Còn gia đình anh, tôi nói thật...vô văn hoá từ mẹ anh cho đến em gái anh.”
Cái tạt như trời giáng ửng đỏ trên khuôn mặt Diệp Mi. Mặt cô lểch hẳn một bên. Dục Nam mắt hằn tia đỏ chợt bừng tỉnh khỏi một phút mù quáng.
“Anh...”
“Ha ha ha...”
Điệu cười điên loạn của cô khiến anh khựng lại.
“Anh biết không, khẩu súng này...”
Vừa nói cô vừa đùa nghịch với khẩu súng trong tay như một món đồ chơi.
“Thực chất, nó không dành cho anh, những viên đạn trong này không dùng để bắn về phía anh. Mà nó...dùng để giết đứa trẻ trong bụng tôi.”
Diệp Mi lấy tay còn lại xoa xoa cái bụng đã nhô lên của mình. Con của bọn họ đang nằm trong này, sự kết tinh của bọn họ.
“Diệp Mi, anh...xin lỗi. Làm ơn, bỏ khẩu súng xuống, đừng làm hại con chúng ta mà.”
Lần này Diệp Mi cười to hơn. Cô cúi người xuống, nhặt chiếc túi đen dưới chân.
“Tránh ra.”
Diệp Mi chĩa súng về phía Dục Nam. Dục Nam mau chóng lùi lại, sợ Diệp Mi sẽ kích động mà làm tổn hại đến cơ thể. Diệp Mi ra khỏi phòng.
Dục Nam bất lực không biết nên làm gì. Sau khi nghe tiếng chân lộp cộp xuống cầu thang, hắn lao nhanh ra khỏi phòng. Thân ảnh quen thuộc đã ra khỏi cửa nhà. Hắn chạy như điên ra ngoài. Nhưng cũng không kịp. Chiếc xe đen gầm rú ga tông thẳng vào cánh cửa mạ vàng.
Hùng Kiện từ đằng sau bước tới.
“Lão đại,...”
“TÌM CÔ ẤY!!!”
Lâm gia
Rầm.
Tiếng cửa bị đá văng ra. Cơ thể cao lớn hừng hừng lửa giận lao vào. Lâm Đức Tiệp ngồi nhàn nhã cầm ly rượu.
“DIỆP MI ĐÂU?”
Lâm Đức Tiệp nhíu chặt mày đứng dậy.
“Tôi đã giao con gái cho anh, bây giờ anh lại hỏi tôi nó đâu. Quan tổng à, anh đừng đùa.”
Dục Nam không tự chủ được mà túm chặt lấy cổ áo của Lâm Đức Tiệp. Bỗng xung quanh, một dàn vệ sĩ từ bóng tối cầm súng nhào ra. Hùng Kiện sau lưng cũng rút súng. Nhưng 2 chọi 10 chắc chắn khó mà thắng được. Hơn nữa đây là lãnh địa của Diệp Hắc bang. Tất nhiên không chỉ có 10 tên vệ sĩ quèn này.
“CÔ ẤY ĐÂU RỒI?”
Dục Nam vẫn không để ý gằn giọng hỏi.
“Người cuối cùng cô ấy gọi là số của ông, CÔ ẤY ĐÂU?”
“Cậu đừng tìm nó nữa. Nó đã quyết định rồi sẽ không thay đổi đâu. Nó chỉ gọi tôi để thông báo với người bố già này của nó một tiếng thôi. Tôi không giúp được cậu đâu, Dục Nam à”
Hắn bất lực gục xuống sàn. Diệp Mi, em ở đâu? Đừng bỏ anh mà đi.
Lâm Đức Tiệp đứng từ trên nhìn xuống, ông uống một ngụm riệu trầm ngâm.
“Diệp Mi, nó là một sát thủ. Một sát thủ giỏi nhất ta từng gặp. Nó thay bang đi xử lí rất nhiều người. Mất nó là một tổn thất nặng nề với bang Diệp Hắc chúng tôi. Nhưng về phần là bố nó, tôi cũng không thể ngăn cản con bé đi tìm một cuộc sống mới. Vì vậy, cậu...nên buông tha con bé đi, để nó không dính dáng gì đến những thế lực ngầm này nữa. Để nó hai tay không dính thêm máu nữa”
Dục Nam ngẩng đầu nhìn Lâm Đức Tiệp, ánh mắt lạnh như băng.
“Dù phải lật tung cả thế giới này lên, tôi cũng không buông tha cô ấy.”
Vote vote:33