Về đến nhà sau khi rửa mặt nằm ở trên giường, hai người nói chuyện với nhau một lát, tiếp đó Đỗ Phương Phương liền xoay người lại ôm lấy anh khẽ hôn. Hà Dĩ Kiệt từ từ nhắm hai mắt không nói năng gì, mặc kệ cho cô ta hành động. Giây lát sau anh mới kéo cô ta quay người lại đè xuống bên dưới...
Bất quá một lát sau, tiếng rên rỉ của Đỗ Phương Phương đã dần dần vang lên.
Sau khi chấm dứt, Đỗ Phương Phương sắc mặt ửng hồng nằm ở trên giường, Hà Dĩ Kiệt vãn như cũ đứng dậy xuống giường bưng hai chén sữa nóng tới, Đỗ Phương Phương vừa thấy liền giận dỗi, bĩu môi nói: “Em vừa mới uống sữa tươi...”
Hà Dĩ Kiệt đưa cho cô ta, dỗ dành: “Chẳng phải chúng ta đã dự định muốn có con đó sao? Uống nhiều sữa một chút, về sau em sinh cục cưng sẽ có làn da trắng, thân thể cũng khỏe mạnh...”
Nghe anh nói chuyện sinh con, lúc này Đỗ Phương Phương mới chịu uống từng ngụm từng ngụm sữa. Uống được một nửa cốc, cô liền lắc đầu không muốn uống nữa, nhưng Hà Dĩ Kiệt lại đè lại tay của cô lại, nghiêm túc nói: “Phương Phương, nghe lời.”
Anh không nghiêm túc, Đỗ Phương Phương cũng đã có chút sợ hãi không nói ra được, lại nghĩ tới anh đang quan tâm đến chính bản thân mình, nên sau khi phát sinh quan hệ với cô, mới có thể mỗi lần đều tự tay đi pha sữa cho cô uống. Tuy cô không thích, nhưng trong lòng cô lại không thể không thấy ngọt ngào hưng phấn, liền ngoan ngoãn uống sạch rồi đưa lại cho anh cái chén không. Quả nhiên anh liền đặt môi nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái nở một nụ cười mê người, nói: “Ngủ đi.”
Đỗ Phương Phương nhìn anh thu lại cái chén không đặt xuống ở một bên, sau đó nằm xuống, rất tự nhiên vươn cánh tay ra cho cô gối lên trên. Cô không khỏi rúc vào trong ngực của anh vòng tay ôm chặt lấy anh, giọng mũi nồng đậm: “Ông xã, anh thích con trai hay con gái?”
Trong bóng đêm Hà Dĩ Kiệt nhẹ nhàng nhắm mắt lại, anh trầm mặc một lát, sau đó mới thấy tiengs nói nặng nề của anh vang lên: “Con gái.”
“Vì sao vậy?” Đỗ Phương Phương có chút tò mò, người đàn ông nào mà không muốn có con trai, sau đó con trai sẽ kế thừa của mình từ chuyện nghề nghiệp cho đến tiền đồ đấy sao?
Hiện tại trong lòng của Hà Dĩ Kiệt vô cùng khổ sở, trong cổ họng anh tựa như có vật gì đó chẹn ngang, làm cho anh không nói thành lời nổi. Đỗ Phương Phương vừa kéo kéo cánh tay của anh vừa hỏi, anh nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, từ từ nói: “Con gái sẽ hiền dịu, biết nghe lời, lại vừa hoạt bát đáng yêu.”
Một đứa con gái có bộ dạng giống như cô vậy.
Đỗ Phương Phương trên cánh tay của anh: “Ông xã... Nếu như nhỡ ra em sinh con trai thì sao?”
Trái tim anh đang tràn ngập nỗi đau đớn, anh chậm rãi ngăn cản cố gắng đè nén xuống, cố gắng xua đuổi những ý nghĩ của bản thân mình không để tiếp tục suy nghĩ nữa, bắt đầu ứng phó với Đỗ Phương Phương: “Con do em sinh ra, là con trai hay con gái anh đều yêu quý.”
Quả nhiên Đỗ Phương Phương liền cao hứng, vừa lôi kéo anh vừa nói. Chỉ trong chốc lát trong lời nói của cô ta bắt đầu có vẻ không nén nổi giận dữ: “Ông xã... Chúng ta đã ở cùng một chỗ với nhau lâu như vậy, anh nói xem, tại sao em vẫn chưa mang thai là thế nào nhỉ?”
Hà Dĩ Kiệt từ chối cho ý kiến, chỉ dịu dàng khuyên nhủ: “Cái này có vấn đề gì đâu? Em không thấy có một số cặp vợ chồng kết hôn hai ba năm mới có con đó sao?”
Đỗ Phương Phương bĩu môi: “Nhưng mà em lại không muốn như vậy, ông ngoại vẫn đang chờ ôm chắt ngoại đó...”
Hà Dĩ Kiệt xoa xoa mái tóc của cô ta: “Chẳng phải là chúng ta đang rất cố gắng đó sao.”
Đỗ Phương Phương than thở một tiếng: “Haiz... Không phải là em bị vô sinh chứ?” Cô ta cũng có chút lo lắng, từ nhỏ cô ta cũng đã từng lăn lê bò toài như con trai như thế, liệu khi lớn lên sẽ gây tổn thương đâu đó không nhỉ?
Nghĩ tới đây, thoáng cái cô ta lại lăn lộn trở mình ngồi dậy: “Ông xã, lại nói tiếp, chúng ta ở cùng một chỗ cũng đã hơn nửa năm rồi, bằng không, chúng ta bớt thời giờ đi kiểm tra một chút nhé?”
Cô ta biết rõ Văn Tương Tư trước kia đã từng đi nạo thai, cho nên sẽ không có suy nghĩ rằng anh không thể sinh con được.
Hà Dĩ Kiệt không khỏi cười rộ lên: “Em xem em đó, suốt cả ngày cứ miên man suy nghĩ cái gì vậy, chúng ta là người có thân phận như thế nào? Em ở đây vừa đi kiểm tra một cái, bên kia lập tức liền có các bài báo của các tờ lá cải đưa tin làm lan truyền dư luận xôn xao rồi ...”
“Không phải anh có một người bạn thân mở bệnh viện đấy sao? Chúng ta đến chỗ đó...”
Hà Dĩ Kiệt lắc đầu: “Bạn bè thì tin cậy, trong bệnh viện đó có đến mấy trăm bác sĩ và y tá làm việc. Nếu tin đồn được truyền đi, có muốn tra ra ai cũng khó có thể tra ra được... Đừng nghĩ nhiều như vậy, cứ chờ đợi một chút đi, nhìn em sinh long hoạt hổ (nhanh nhẹn như rồng như hổ) thế kia, làm sao có thể sẽ bị vô sinh được?”
Đỗ Phương Phương nghe anh phân tích có đạo lý, liền bỏ đi cái tra ý niệm đi đến bệnh viện để kiểm trong đầu mình đi, quyết định từ nay về sau mỗi ngày buổi tối đều nghiêm túc ở lại trong phòng, cô có cảm giác nếu không có được đứa con, sẽ cảm thấy không an lòng mà lại không nói ra được.
*********************************************
Khi sắp đến thời điểm Tương Tư sinh con, sức khỏe của thím Phúc tựa như có kỳ tích, tự nhiên lại tốt lên. Lại gặp đúng thời tiết đã bắt đầu vào thu, khí trời mùa thu lập tức chuyển mát. Có lẽ là người tốt vẫn thật sự sẽ được hồi báo tốt, bác sĩ nói bệnh của bà đã khỏi quá nửa rồi, cái mạng già của bà quả thật đã được nhặt về rồi.
Trong lòng Tương Tư thấy vô cùng cao hứng, cô đón thím Phúc về nhà, căn bệnh bên trong vừa thoát khỏi, cảm thấy mọi thứ trên người cũng dễ dàng hơn rất nhiều, khẩu vị cũng khá hơn được một chút, lại thêm thím Phúc vốn cả đời làm nữ đầu bếp, nên không ngần ngại ra tay trổ tài nghệ nấu nướng của mình, thay đổi cho cô các món súp để ăn. Trước khi Tương Tư sắp sinh được nửa tháng quả thực cố đã mập thêm được một ít, trên mặt cũng đã thấy có chút hồng hào hơn
Theo dự tính ngày sinh của con gái cô vào khoảng tháng chín. Trước ngày dự sinh khoảng mười ngày, thím Phúc liền thúc giục cô đi bệnh viện. Sức khỏe của cô kém, chỗ ở lại ở ngược đường, nói không chừng nếu cô có sinh non hoặc là có tình huống gì đột nhiên xảy ra, hoặc nếu như thật sự có chuyện gì xảy ra, với cái bụng to đùng này của cô mà chỉ có một mình thím Phúc đã cao tuổi, đến lúc đó lăn qua lăn lại để đứng dậy cũng rất phiền toái, không bằng trước hết tiêu thêm chút tiền để mua sự an tâm.
Tương Tư ở trong phòng chờ sinh tại bệnh viện, cùng phòng với cô còn có ba người phụ nữ có thai sắp sinh ở cùng. Họ đều có chồng, mẹ chồng hàng ngày đều tựa như con quay vây quanh để hầu hạ. Chỉ có Tương Tư trong lúc này thì có vẻ hơi quạnh quẽ, chỉ có khi thím Phúc một ngày ba bữa cơm đưa cơm đến mới thấy náo nhiệt hơn một chút.
Cùng chờ sinh như cô có một cô gái có tâm tính tốt, thấy cô chờ sinh con chỉ có một mình, nhưng cũng không hỏi han bát quái chuyện gì nhiều. Khi chồng hoặc mẹ chồng mua hoa quả hoặc đưa súp tới thì lại chia phần cho cô một chút. Có đôi khi cô cũng sẽ nói với cho mẹ chồng mình, nhờ bà quan tâm chuẩn bị giúp cho cô nước ấm để giặt khăn lau người.Trong lòng Tương Tư hết sức cảm kích, dần dần hai người liền nói chuyện với nhau rất thân thiện .
Qua hai ba ngày, khi cô gái này sinh con gái, vừa đẩy ra khỏi phòng sinh, Tương Tư đã thấy mẹ chồng cô gái bày ra vẻ mặt nghiêm nghị đi thu thập đồ đạc, cũng chưa từng nhìn qua cô gái và đứa cháu của mình một cái đã quay mặt bỏ đi. Ngược lại chồng của cô gái thì không nói gì, chỉ là trên mặt sắc mặt cũng không còn thấy vui mừng nữa, cô gái kia nằm ở trên giường, mặt mũi tái nhợt đi. Tương Tư đi tới vắt khăn lông để lau mồ hôi cho cô. Cô gái từ từ nhắm hai mắt lại lắc đầu, một lát sau nước mắt liền chảy ra ngoài...
Trong lòng Tương Tư cũng thấy khó chịu theo, một người tốt như vậy, làm sao lại ông trời lại sắp xếp cho cô một bà mẹ chồng như vậy...
Cô cũng không biết mình nên khuyên nhủ cô gái kia như thế nào. Thấy cô gái khóc, cô cũng rơi lệ theo, khóc trong chốc lát, lại nghĩ tới chính bản thân mình. Mình cũng giống như cô gái kia nhưng thê thảm nhiều hơn, ít nhất cô gái kia còn có chồng, còn có một gia đình, tuy chồng của cô gái cũng không được cao hứng lắm, nhưng ít ra anh ta cũng không đến nỗi xoay mặt bước đi, còn ôm lấy con gái, mà cô thì sao, cô không có một cái gì hết.
Nghĩ như vậy, Tương Tư liền thấy rất khó chịu. Đến buổi chiều, bụng lại bắt đầu đau từng hồi, từng hồi một. Y tá tới kéo quần áo lên nhìn thoáng ua, lập tức nói ra luôn, nước ối đã vỡ rồi, đây là hiện tượng sắp sinh, nhưng sớm hơn ngày dự tính khoảng mười ngày, nhưng cũng không tính là chuyện gì lớn. Có một số phụ nữ khác mới được hơn bảy tháng đã sinh con rồi, Đứa trẻ sinh ra xong chỉ lớn bằng con mèo nhỏ, cũng vẫn sống được.
Y tá vừa an ủi cô, vừa giúp đỡ cô đi về phía phòng sinh. Tương Tư đau đến gần như không nói được ra lời, cả đầu lẫn gương mặt mồ hôi vã ra đầm đìa, khó nhọc di chuyển đi đến phòng đẻ nằm ngay sát vách. Lúc này cả người cô đã mệt lả, cô nằm trên giường gần như không còn sức để cử động nữa.....